Lúc trước, hắn cũng đã được nghe Đường Nguyệt kể rất nhiều chuyện liên quan tới con rắn này. Đúng như Đường Nguyệt nói, Đồ Đằng Huyền Xà giống như trưởng bối của nàng vậy, luôn che chở cho nàng bất kể mọi nơi.
Nhưng để cho Mạc Phàm hoàn toàn không ngờ tới là Đồ Đằng Huyền Xà lại thương yêu Đường Nguyệt tới như vậy. Lúc này, người nó tràn đầy vết thương do bị cuồng lôi oanh kích lên người. Hầu hết yêu ma dưới sự giày vò, tra tấn, hành hạ như vậy, hầu như đã sớm mất lý trí, huyết tính nổi lên, đại khai sát giới.
Đồ Đằng Huyền Xà thì không có như vậy. Khi nó nhìn thấy Đường Nguyệt khóc càng to thêm, càng lớn hơn. Nó thậm chí còn không biết nên làm như thế nào cho phải nữa.
Đây là lần đầu tiên Mạc Phàm cảm nhận được con rắn to lớn, khiến cho mọi người phải khiếp sợ lại có thể bộc lộ ra cảm xúc như vậy.
Nó che chở cho Đường Nguyệt không khác gì con của nó. Nó không muốn nàng chịu bất cứ ủy khuất nào, cũng sợ nàng khóc. Phải biết rằng, thân thể của nó lúc này đang còn bị một đại trận ma pháp Siêu cấp giày vò tra tấn đó nha!!
“Cô có tin họ không? Có tin rằng một con Đồ Đằng như vậy lại mang tới bệnh dịch và tai họa cho mọi người không?”
Mạc Phàm có chút xúc động, hỏi đại sư tỷ Lãnh Thanh ở bên cạnh.
Thực ra nàng cũng có khuynh hướng nghiêng về gia tộc bảo vệ Đồ Đằng này. Đáng tiếc tình cảnh hiện giờ của bọn họ cũng thấy rõ ràng rồi đấy.
Người dân Hàng Châu bất an, lo lắng kia thì hận không thể giết chết con Đồ Đằng Huyền Xà này ngay lập tức. Mà ở trên con đê này, còn có đông đảo ma pháp sư Cao cấp nữa. Bọn họ ở đây và chờ đợi con Đồ Đằng Huyền Xà bị hành hạ tới lúc suy yếu nhất. Tất cả bọn họ tụ tập về đây cũng chỉ để vây giết con Đồ Đằng Huyền Xà này.
Trên con đê, nghị viện Chúc Mông và nghị viện La Miện đem phần ôn nhu này của Đồ Đằng Huyền Xà nhìn như không thấy. Bọn họ lẳng lặng chờ đợi, đợi chờ sinh mệnh, khí tức Đồ Đằng Huyền Xà dần yếu đi.
“Lúc này, động thủ được chưa?”
Nghị viên Chúc Mông có chút không chờ đợi được, nói.
Cứ điểm phía Tây còn có một nhóm lớn Bạch Ma Ưng đang uy hiếp thành phố. Chúc Mông không còn nhiều thời gian để trì hoãn như vậy nữa. Hắn phải nhanh chóng giải quyết con Đồ Đằng Huyền Xà này, nhanh chóng diệt trừ đi dịch bệnh. Sau đó, là sẽ chống lại quân đoàn Bạch Ma Ưng.
“Tuyệt đối không động thủ lúc này. Người đừng xem thường con Đồ Đằng Huyền Xà này. Một khi ngươi đem đại trận Lôi Giới Chi Phạt giải khai, thủ hạ dưới tay ngươi cho dù chết hết một nửa, cũng chưa chắc đã giết chết được nó. Mặc dù, lúc này nó đang trong thời kỳ lột da, nhưng thực lực của nó vẫn kinh khủng như cũ!”
Nghị viên La Miện hiểu rõ con Đồ Đằng Huyền Xà này còn hơn rất nhiều người.
Nghị viên Chúc Mông nghe thấy vậy, liền hiện ra sự do dự. Hắn nhìn thoáng qua thị vệ trưởng Vũ Bình Cảnh ở bên cạnh.
Vũ Bình Cảnh cũng gật đầu nói:
“Nghị viện đại nhân, ngài đừng sốt ruột. Hãy để cho Lôi Giới Chi Phạt trừng trị nó thêm một lúc nữa đi. Sau đó, chúng ta động thủ cũng không muộn.”
Nghị viên Chúc Mông nghe thấy vậy, liền để tay xuống, lựa chọn chờ đợi.
Nhưng mà, không lâu sau, thị vệ cung đình Lý Cẩm liền vội vàng chạy tới trước mặt hắn. Ngay cả hành lễ với hắn, người này cũng quên mất không có hành lễ. Hắn vội vàng nói nhỏ với Chúc Mông:
“Nghị viên đại nhân, cứ điểm phía Tây đề nghị giúp đỡ!”
Nghị viên Chúc Mông nghe thấy vậy liền nhíu mày, hắn nhìn thoáng qua con Đồ Đằng Huyền Xà đang bị nhốt trong 9 cột Lôi Điện kia, nói:
“Đợi thêm một lúc nữa. Sau khi chúng ta giết chết con rắn to lớn này, sẽ sang đó cứu viện.”
“Là khẩn cấp chi viện. Quân đoàn Bạch Ma Ưng xuất hiện một sinh vật cấp quân chủ. Hệ thống Thiên Ưng, lực chiến đấu trên không trung của chúng ta hoàn toàn bị tê liệt. Chỉ có cao cấp Ma pháp sư mới có thể ngăn cản lại được quân đoàn Bạch Ma Ưng phi hành trên không trung này. Cứ điểm phía Tây đã điều động tất cả Cao cấp ma pháp sư ở khu vực gần đó về. Thế nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được quân đoàn Bạch Ma Ưng xâm chiếm. Nếu như không đưa quân tới tăng viện….quân đoàn Bạch Ma Ưng rất có thể sẽ xuất hiện trên bầu trời thành phố, tới lúc đó….”
Thị vệ Lý Cẩm nói.
“Sự tình nghiêm trọng thế rồi sao???”
Nghị viên Chúc Mông nghe thấy như vậy, liền ngây ngẩn cả người.
“Không có Thiên Ưng, cho dù cứ điểm có thêm nhiều thủ vệ hơn đi chăng nữa thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì.”
Thị vệ Lý Cẩm nói.
Chánh án Lê Thiên ở bên cạnh, sau khi nghe thấy quân báo khẩn cấp này. Hắn nhìn thoáng qua nghị viên Chúc Mông đang còn do dự kia, liền mở miệng nói:
“Việc này không nên chậm trễ. Có lẽ hai vị nghị viên nên nhanh chóng suất lĩnh thẩm phán viên và thị vệ cung đình của mình chạy tới tiền tuyến cứ điểm phía Tây chi viện đi!”
“Không được! Giết chết nó xong đã.”
Đột nhiên, nghị viên La Miện hét lên một tiếng, nói.
Chúc Mông nghe thấy vậy, cũng cảm thấy khó xử.
“Sức chịu đựng của Đồ Đằng Huyền Xà rất kinh người. E rằng phải mất tới nửa đêm, mới có thể tiêu hao hết thể lực của nó. Khi đó các người động thủ mới đảm bảo phần thắng lợi được. Nếu như bây giờ vội vàng ra tay, bị Đồ Đằng Huyền Xà phẫn nộ tập kích lại, tổn thất sẽ rất nặng…..”
“….Nơi này bị hao tổn, tiền tuyến không có người giúp. Đương nhiên Hàng Châu sẽ gặp phải một trận tai họa khổng lồ rồi. Lúc này, Lôi Giới Chi Phạt đã hoàn toàn chấn trụ được nó. Đồ Đằng Huyền Xà vẫn đang còn ở bên trong. Một hai ngày nó chắc chắn không thể trốn thoát khỏi cái ma pháp giam cầm mạnh nhất này. Sau khi tiền tuyến ổn định được cục diện. Đã đem được quân đoàn Bạch Ma Ưng ngăn cản ở bên ngoài khu vực An giới. Lúc đó, quay lại giết nó cũng không có muộn!”
Chánh án Lê Thiên nói.
Nghị viên La Miện nghe thấy vậy, sắc mặt liền có chút biến hóa. Hắn nhìn thoáng qua con Đồ Đằng Huyền Xà bị thương nghiêm trọng kia, lại nhìn thoáng qua nghị viên Chúc Mông.
Nghị viên Chúc Mông mới là người nắm giữ lực lượng ma pháp sư chủ lực. Thị vệ cung đình của hắn có lực chiến đấu kinh người. Hiện tại, hắn cũng có thể nhìn ý tứ của nghị viên Chúc Mông như thế nào mà thôi….
“Nếu như thời gian cấp bách. Như vậy, chúng ta đành phải mạo hiểm một chút, đem nó giết chết trước. Có đội ngũ thị vệ cung đình của nghị viên Chúc Mông ở đây. Ta tin chắc nó cũng không có tạo nên sóng gió gì đâu.”
Nghị viên La Miện nói.
“Từ đã!”
Nghị viên Chúc Mông giơ bàn tay lên, nói.
“Chúc Mông! Giết nó trước, tránh cho đêm dài lắm mộng!”
La Miện nói.
“Tới tiền tuyến giúp đỡ trước!”
Vẻ mặt Chúc Mông liền hiện ra sự nghiêm túc.
“Chuyện này….”
Trên gương mặt La Miện liền hiện ra chút kỳ quái.
“Thị vệ trưởng cung đình Vũ Bình Cảnh nghe lệnh của ta, lập tức dẫn thị vệ cung đình chạy tới tiền tuyến cứ điểm phía Tây. Nếu như bỏ sót một con Bạch Ma Ưng nào vào bên trong địa phận An giới. Ta sẽ bắt ngươi hỏi tội.”
Giọng nói nghị viên Chúc Mông vang lên.
“Vâng!!”
Vũ Bình Cảnh nhảy lên. Trong nháy mắt, hắn liền rời khỏi con đê. Cùng lúc đó, một đôi cánh Lục Dực Phong liền xuất hiện ở sau lưng hắn. Mỗi một đôi cánh Phong Dực vừa dài, vừa đầy đặn mở ra. Mỗi một lần nó vỗ cánh, liền có một đoàn khí lưu nhu hòa nâng thân thể Vũ Bình Cảnh lên….
“Lục Dực…. Thực lực của tên thị vệ trưởng cung đình này cũng có chút biến thái a!”
Mạc Phàm ngẩng đầu lên nhìn Vũ Bình Cảnh đã bay vào trong không trung, nói thầm.
Sau khi Vũ Bình Cảnh ra lệnh một tiếng, tất cả thị vệ cung đình đồng loạt bay vào trong không trung!
Trên con đê này, cao thủ nhiều như mây. Bọn họ đều nắm trong tay hoặc là ma pháp Phong hệ Cao cấp có thể huyễn hóa ra cánh chim bằng gió, hoặc là Dực ma cụ vô cùng xinh đẹp có thể thành thạo bay lên bầu trời. Hoặc là có tọa kỳ của riêng mình, có thể giương cánh bay lượn….
Mới vừa rồi, tất cả thị vệ cung đình đang còn ở trên con đê đợi chờ mệnh lệnh. Thế nhưng chỉ trong tích tắc, tất cả đã bay lên không trung. Mà Vũ Bình Cảnh người đi tiên phong, suất lĩnh đám thủ hạ này liền dùng một tốc độ cực nhanh bay về phía Tây. Một cảnh tượng vô cùng tráng lệ và tràn đầy khí thế. Khiến cho những người tới tận bây giờ còn chưa có năng lực bay lượn, cảm thấy hâm mộ không thôi!!
Nhưng nói đi thì cũng nói lại, cái đoàn người vừa mới bay đi này, thực lực mạnh mẽ tới như vậy còn không làm gì được con Đồ Đằng Huyền Xà kia. Vậy con Đồ Đằng Huyền Xà này phải mạnh tới trình độ nào đây??……
Ở trên con đê này có nhiều cao thủ như vậy. Mà con Đồ Đằng Huyền Xà do lột da, nên thực lực nó đã suy yếu một mảng lớn. Lại còn bị Lôi Giới Chi Phạt hành hạ, suy yếu tới mức không chịu nổi. Ấy vậy mà, hai vị nghị viên còn không dám mạo hiểm, giải trừ đại trận để giết chết nó??
Bất kể là như thế nào, mạng Đồ Đằng Huyền Xà tạm thời có một tia cơ hội!!
Mạc Phàm muốn đi tới bên cạnh Đường Nguyệt, không may liền phát hiện ra hai con mắt xinh đẹp, bén nhọn của đại sư tỷ Lãnh Thanh ở bên cạnh đang nhìn chăm chú nghị viên La Miện. Giống như kiểu muốn đem lão đầu giảo hoạt này nhìn thấu vậy.
“Đại sư tỷ, sao vậy?”
Mạc Phàm hỏi thăm một câu.
“Chuyên này e rằng cũng không có đơn giản như bề ngoài.”