Toàn Chức Pháp Sư

Chương 382: Quả nhiên là hắn



Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng chiếu lên mặt nước Tây hồ, cũng đồng thời rơi trên chín chuôi Lôi Thần kích to lớn kia. Trời đã sáng, mọi người liền có thể nhìn thấy rõ ràng cái siêu giai ma pháp Lôi hệ kinh thế hãi tục này...

Bên trong ma pháp Lôi hệ đó như cũ vẫn là Ma Thiên cự xà đang bị cầm cố vô cùng nghiêm ngặt, cả người chằng chịt vết thương, nhìn qua phi thường suy yếu.

Nó lộ ra một nửa thân hình ở trên mặt nước, thi thoảng liếc nhìn sang đám người đang sợ hãi chỉ trỏ đứng ở xung quanh một cái, sau đó sẽ lại tiếp tục nỗ lực xung kích cái Lôi Giới Chi Phạt này. Đáng tiếc cái Lôi Giới Chi Phạt này quả thực là phi thường vững chắc, lấy sức mạnh của nó bây giờ căn bản là không có cách nào đem nó đánh vỡ.

Đường Nguyệt vẫn luôn ngồi ở bên bờ hồ để làm bạn với Đồ Đằng Huyền Xà từ tối qua đến giờ. Nếu như Đồ Đằng Huyền Xà thật sự là phải chết ở chỗ này, vậy thì ít nhất hãy để nàng sát cánh cùng nó cho đến những thời khắc cuối cùng.

Lồng giam do Lôi Thần Kích tạo thành bất chợt lóe lên từng đợt thiểm điện điên cuồng loạn động, không ngừng oanh kích thân thể của Ma Thiên Xà, khiến nó thoi thóp đổ oặt xuống mặt nước.

Dường như nó đã không còn bao nhiêu khí lực nữa, chỉ có thể chậm rãi đem cơ thể tàn tạ của mình từ từ cuộn lại, thò cái đầu to lớn của mình ra ngoài, mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Đại gia hỏa, ngươi vẫn tốt chứ. Ngươi hãy cố gắng kiên trì hồi một nữa, ta chắc chắn sẽ nghĩ được biện pháp cứu ngươi ra...” Đường Nguyệt đứng dậy lớn tiếng hô.

Đồ đằng Huyền xà he hé đôi mắt to lớn của mình nặng nề nhìn về phía Đường Nguyệt, phát ra một tiếng tê tê yếu ớt, giống như đang nói với Đường Nguyệt rằng, ta chỉ là đang cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ một lúc mà thôi.

Tuy nhiên, tình hình hiện tại của Đồ Đằng Huyền Xà lại không hề sáng sủa như vậy. Vết thương trên người nó đã bắt đầu có dấu hiệu thối rữa, ngoài ra còn có từng đợt từng đợt Lôi Điện chi lực liên tục chui vào trong da thịt của nó, không ngừng ăn mòn các cơ quan nội tạng bên trong.

Đường Nguyệt đứng ở trên bờ không ngừng lớn tiếng hô hoán đại gia hỏa, cố gắng không để cho nó ngủ mất. Tuy nhiên lần này Đồ Đằng Huyền Xà đã hoàn toàn nhắm hai mắt lại, không có một chút phản ứng nào nữa.

Đường Nguyệt che mặt bật khóc, khuôn mặt tuyệt sắc của cô lúc này đã ngập tràn nước mắt. Chưa bao giờ nàng cảm thấy mình bất lực như vậy, chỉ có thể đứng ở chỗ này trơ mắt nhìn Đồ Đằng Huyền Xà dần dần bị lôi điện xé thành vô số mảnh, kiệt lực nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

...

Cứ điểm phía Tây

Không trung một mảnh xanh thẳm, điểm xuyết lên đó là những cánh chim trắng muốt như tuyết, nếu như không có huyết dịch đỏ tươi bay khắp trời, không có tứ chi bị xé ra rơi vung vãi, thì khung cảnh chiến trường lúc này sẽ là một bức họa thật xinh đẹp.

Xoay quanh tòa cứ điểm to lớn của nhân loại hiện tại là một cơn lốc màu trắng càng khổng lổ hơn. Cơn lốc này không hề có dấu hiệu đình chỉ mà càng lúc càng mở rộng ra, hung hăng nuốt trọn cả một vùng đất mênh mông xung quanh đây!

Liệu ai có thể nghĩ đến, toàn bộ cơn lốc màu trắng này lại là do cả một quân đoàn bao gồm mấy chục ngàn con Bạch Ma Ưng liên kết tạo thành!!!

Thanh âm của bọn chúng sắc bén tựa như sấm rung chớp giật, từng đôi cánh liền mạch với nhau liên tục chuyển động tạo gió xoáy màu trắng, từng đôi mắt tham lam nhìn chăm chăm về phía những thành thị nhân loại ở phía xa xa kia.

Bên trong cứ điểm, phép thuật đang gầm thét.

Những sơ cấp ma pháp đầy màu sắc liên tục được phóng ra, rực rỡ nở rộ tựa như một trận pháo hoa đầu năm phong tỏa lấy bầu trời cứ điểm, khiến cho không khí tràn ngập khí tức hủy diệt của nguyên tố ma pháp.

Một nhóm đông đảo cao cấp pháp sư khác thì đang tiến lên lăng không chiến đấu, hãm sâu vào trong đội hình cơn lốc dày đặc những cánh cùng với móng vuốt sắc nhọn của kẻ thù, Tinh Cung rực rỡ óng ánh trên người họ không ngừng phát ra những luồng hào quang chấn nhiếp nhân tâm.

Hỏa diễm đầy trời dồn dập rơi xuống, tạo thành một mảnh hỏa ngục giữa lòng trận chiến. Lông chim bị thiêu cháy, thân thể hóa tro tàn, bầu trời đều bị nấu thành một mảnh hoả hồng.

Một đôi tử vong chi đồng phóng ra từng luồng ánh sáng yêu dị máu xám tro, trong thoáng chốc tựa như Tử thần giáng lâm, nơi nào mà nó đi qua, Bạch Ma Ưng liền biến thành những bức điêu khắc không còn bất kỳ sự sống nào, liên miên liên miên rơi rụng vỡ nát trên mặt đất.

Một vị Ám hệ pháp sư giơ cao hai tay, thi triển ra Ty Dạ Thống Trị điên đảo nhật nguyệt. Chỉ cần Hắc Ám nghi thức của hắn hoàn thành thì nơi này sẽ triệt để biến thành lãnh địa của bóng tối, khiến cho nhãn lực sắc bén của Bạch Ma Ưng hoàn toàn bị vô hiệu hóa.

Một con Huyết Thú to lớn bay vọt lên, xông vào bên trong lĩnh vực bóng tối, chỉ một lúc sau, những tiếng kêu thảm thiết từ bên trong liên tiếp vang lên, giống như đám Bạch Ma Ưng bị vây trong Ty Dạ Thống Trị đã gặp phải một cơn ác mộng khủng khiếp nào đó.

Quang tiễn vô tận phóng ra từ trong Cao cấp Ma Pháp Quang Lạc Mạn Trượng cũng tham gia vào trong trận chiến này, từng mũi từng mũi xuyên qua thân thể của đám Bạch Ma Ưng, ghim chặt bọn chúng xuống mặt đất!

Sơ cấp ma pháp chung quy chỉ là bố trí một mảnh phòng tuyến kéo dài trên bầu trời cứ điểm phía Tây, chủ yếu là để ngăn cản Bạch Ma Ưng xâm lấn, còn chân chính tạo thành đả kích hữu hiệu đối với Bạch Ma Ưng thì chỉ có Cao cấp pháp sư cùng với Cao cấp ma pháp của họ mà thôi.

Nhờ có sự tham chiến của đám cao thủ Cung Đình thị vệ, sự hung hăng kiêu ngạo của đám Bạch Ma Ưng kia rốt cuộc đã bị đè ép xuống. Chỉ trong một đêm mà bọn họ đã giết chết không biết bao nhiêu Bạch Ma Ưng, giống như đang lấy hài cốt của bọn chúng để tẩy lễ qua vùng đất này một lần vậy.

Vị quân chủ Ưng tộc kia dường như cũng đã ý thức được chỉ với điểm binh lực này thì vẫn chưa đủ để càn quét cứ điểm phòng tuyến này của nhân loại, vì vậy ra lệnh cho toàn tộc rút lui.

Sau khi mệnh lệnh này được ban ra, quân đoàn Bạch Ma Ưng đồ sộ kia giống như một cơn bão đã hao hết năng lượng, triệt để tản đi thành từng tốp nhỏ, bay trở về vùng sơn lĩnh của bọn chúng.

Còn về phía nhân loại, mặc dù đã đẩy lui được kẻ thù, thế nhưng tình hình lúc này vẫn chưa phải là lúc để lạc quan. Đơn giản là vì bọn Bạch Ma Ưng kia cũng không có lui trở về sào huyệt của bọn chúng, mà trái lại, bọn chúng lựa chọn đồn trú ở vùng rừng núi gần sát với cứ điểm nhất, để có thể dễ dàng phát động lần tiến công sau vào bất kỳ lúc nào.

...

Tại cửa Đông của cứ điểm phía Tây, Mạc Phàm trong bộ đồng phục quân y, mang theo tiểu Linh Linh đóng vai một cô y tá nghênh ngang tiến vào cứ điểm.

Giấy chứng nhận của bọn họ là do Lãnh Thanh cấp, tuyệt đối có thể thông qua kiểm tra ở đây.

Mạc Phàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đám Bạch Ma Ưng trắng xóa đang dần bay đi, sau đó lại liếc sang nhìn một cái thi thể đã hoàn toàn biến dạng sau một cú va đập mạnh với mặt đất.

Cái cứ điểm này nguyên bản chỉ có hai màu trắng xám của đất đá, hiện tại đâu đâu cũng có thể nhìn thấy vết máu loang lổ, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy lông chim rơi rụng. Chiến tranh chính là khốc liệt như vậy, để có thể trụ vững nơi phòng tuyến quan trọng này của nhân loại, không biết bao nhiêu pháp sư quân đội đã phải anh dũng hi sinh.

Mạc Phàm nhìn cảnh tượng này mà cảm khái một hồi lâu, sau đó chiếu theo phân phó Lãnh Thanh tỷ tỷ, tiếp tục theo dấu nhóm huyết tề đã bị đám tuỳ tùng của Minh Khoát quân thống vận chuyển vào trong nhà kho của cứ điểm, sau đó ôm cây đợi thỏ để tìm kiếm kẻ chủ mưu.

Theo kế hoạch, khi Mạc Phàm cùng Linh Linh vào được nhà kho lộ thiên của cứ điểm, bọn họ sẽ lấy thân phận quân y của mình để tiến hành thống kê và kiểm tra những nhóm huyết tề ở bên trong. Tuy nhiên, khi bọn hắn chạy đến đó, những vật tư chiến đấu trọng yếu này đã bị phân chia gần hết, trong kho hàng lộ thiên chỉ còn dư lại rải rác mấy hòm mà thôi.

“Có vẻ như chúng ta tới chậm rồi.” Linh Linh nói nhỏ.

“Chiến đấu vừa mới kết thúc không lâu, số người bị thương có thể xếp đầy cả một cái thao trường, vì vậy nhu cầu đối với huyết tề khẳng định là rất lớn... Cẩn thận, hình như là có người đến, bọn họ không giống như là người của cứ điểm phía Tây.” Mạc Phàm cảnh báo.

Cặp mắt thông minh lanh lợi của Linh Linh thoáng cái cũng đã nhìn thấy vài tên nam tử đang bước nhanh về phía nơi này, liền vội vàng nói: “Chúng ta trước tiên phải trốn đi một chút.”

Người đi tới, người nào người nấy đều rất hung hăng dữ tợn. Bọn họ rất nhanh liền phát hiện huyết tề đã sớm bị người của quân đội cầm đi sử dụng, sắc mặt đều trở nên tái nhợt, lộ ra vẻ hốt hoảng vô cùng.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ, đám vật tư không nên sử dụng đều đã bị lấy đi mất.”

“Chúng ta tốt nhất là nên mau mau báo cho La Miện nghị viên biết, nếu không sẽ có đại sự xảy ra.” Phó chánh án Vương Nghị trầm giọng nói.

Nói rồi ông ta cũng với những người kia liền rất nhanh rời đi.

Mạc Phàm cùng Linh Linh trốn ở sau mấy hòm hàng hóa từ nãy đến giờ, rốt cuộc đã bắt được một nhân vật vô cùng then chốt trong vụ án.

“La Miện nghị viên?” Mạc Phàm kinh ngạc nói.

“Hừ, quả nhiên là hắn, tỷ tỷ của ta đã sớm hoài nghi hắn!” Linh Linh nghiến răng nghiến lợi nói.

* ———————————————————————————————————————————————————–*

Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.