Mạc Phàm học Đường Nguyệt cứ như vậy ngồi trên đầu Đồ Đằng Huyền Xà. Sau khi trải qua ở bên cạnh nhau và cho nó ăn huyết tề, sự sợ hãi đối với Đồ Đằng Huyền Xà ở trong lòng Mạc Phàm cũng tiêu tán đi không ít.
Thật ra, nếu như suy nghĩ kỹ lại, cái tên này mặc dù có chút to con nhưng sâu bên trong nội tâm của nó lại rất là thiện lượng và ôn nhu.
Mạc Phàm cẩn thận kiểm tra lại thân thể Đồ Đằng Huyền Xà. Hắn phát hiện thấy da thịt vừa mới lúc trước bị thối liền có dấu hiệu bong tróc ra. Vốn những vết thương này rất nặng, thế nhưng…. thế nhưng lúc này lại bắt đầu bong tróc ra?
“Chuyện gì vậy? Vết thương nặng đến thế cứ như vậy mà bong ra?” Mạc Phàm âm thầm ngạc nhiên lẩm bẩm.
Hắn đi qua đi lại xem xét toàn bộ thân thể Đồ Đằng Huyền Xà thêm nửa giờ liền phát hiện ra nhiều nơi có vết thương nặng như thế này ở trên mình nó đều có dấu hiệu bong ra.
Tới khi Mạc Phàm trở lại trên đầu Đồ Đằng Huyền Xà nhìn quanh thân thể Đồ Đằng Huyền Xà thêm một lần nữa, hắn đột nhiên phát hiện ra hình như trên thân nó tách ra một thứ gì đó thì phải?? Cảm giác như…. cảm giác như nó tách ra thêm một cái thân thể mới nữa vậy.
“Mạc Phàm, Mạc Phàm!! Ngươi đang ở đó làm gì vậy?” Tiểu la lỵ Linh Linh ở trên bờ đê, gọi to về phía Mạc Phàm đang ở dưới mặt hồ.
“Ngươi không phải đang giúp Vương Tiểu Quân trở về sao? Chạy tới nơi này làm cái gì vậy?” Mạc Phàm quay đầu lại, phát hiện thấy Linh Linh, có chút kỳ quái hỏi.
Trên tay Linh Linh đang cầm một cái notebook. Hai con mắt nàng nhìn chằm chằm vào màn hình notebook không rời, cũng không có ngẩng đầu lên, nói: “Ta ở nơi này cũng có thể giám sát và điều khiển được hành trình của hắn.”
“Con rắn này hình như chia ra làm hai. Thật kỳ lạ! Chẳng lẽ nó bị lực lượng lôi điện kia chém thành hai nửa?”
Linh Linh cũng là một người gan lớn. Nghe thấy Mạc Phàm nói như vậy, nàng liền nhảy lên người Đồ Đằng Huyền Xà, sau đó bò lên người nó tới chỗ Mạc Phàm đang đứng.
Rốt cuộc, cũng tới được trước mặt Mạc Phàm. Khi nàng đứng được ở vị trí trên cao rồi, nàng nhìn xuống nơi Mạc Phàm vừa nói tới kia, mở miệng nói: “Cái gì mà bị chém thành hai nửa chứ? Ngươi chưa từng nhìn thấy rắn lột da hay sao?”
Mạc Phàm nghe thấy vậy liền nhìn kỹ lại, sau đó bừng tỉnh đại ngộ. Trên gương mặt hiện ra nụ cười, nói: “Vượt qua phong ba bão tố cuối cùng con rắn này cũng bắt đầu lột da rồi. Nếu như nó thuận lợi vượt qua thời kỳ lột da này, có lẽ Đường Nguyệt sẽ rất là cao hứng.”
“Đúng vậy! Nếu như Vương Tiểu Quân cũng thuận lợi trở về thì nguy cơ lần này cũng xem như là hữu kinh vô hiểm.” Linh Linh điều khiển notebook, nói.
“Chỉ mong sao là như vậy.” Mạc Phàm nói.
“A, hắn tại sao lại bất động?” Linh Linh đem notebook của mình đặt lên trên đùi, có chút kỳ quái hỏi.
“Ai bất động?” Mạc Phàm hỏi.
“Vương Tiểu Quân chứ ai! Trên màn hình của ta đột nhiên hắn dừng lại. Vẫn ở trên mặt đất mà? Rõ ràng chung quanh không có bất kỳ một sinh vật to lớn mạnh mẽ nào, đáng lẽ hắn nên nhanh chóng trở về cứ điểm phía Tây mới phải chứ?” Linh Linh có chút nghi ngờ nói.
“Có phải hắn gặp chuyện gì rồi hay không?” Mạc Phàm lo lắng hỏi.
Mạc Phàm phải nói là vô cùng bội phục dũng khí của tên tiểu tử Vương Tiểu Quân này.Ở trong hoàn cảnh như vậy, đứng trước mối nguy hiểm có thể tử vong bất cứ lúc nào, ấy vậy mà hắn không có sợ hãi vẫn xin ra ngoài hái Ưng Hồng Thảo.
Chuyện mà rất ít người dám đi làm hắn lại dám làm. Huống hồ, hắn mới chỉ là một thiếu niên mới có 17 tuổi.
………….
Trong một khu rừng ở cứ điểm phía Tây, Vương Tiểu Quân đang còn gục ở trên lưng Xám. Hai con mắt cảnh giác nhìn chăm chú vào một người ở phía trước.
Trên đỉnh đầu của hắn, cũng chính là trên bầu trời cánh rừng này, đó là chi chít Bạch Ma Ưng màu trắng. Bọn nó giống như một cái lưới màu trắng, bao trùm khắp cánh rừng này.
Mỗi một lần hắn ngẩng đầu lên nhìn bọn nó liền nhìn thấy móng vuốt sắc bén và cánh chim màu trắng che khuất bầu trời kia, nhìn thấy mà tê dại hết cả da đầu.
Đám Bạch Ma Ưng đang trong độ tuổi tràn đầy sinh lực này cứ như vậy dũng mãnh lao vào thành phố Hàng Châu.
Dù sao, Vương Tiểu Quân cũng chưa từng trải qua chiến đấu trên chiến trường. Cho nên, hắn cũng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy nhiều yêu ma tới như vậy.
Hắn núp sâu vào trong người Xám để nhờ Xám che chở cho hắn, vừa lo lắng, vừa hồi hộp, vừa sợ hãi nhìn đám sinh vật đang bay trên bầu trời kia. Hắn sợ bọn nó phát hiện ra hắn.
Chỉ là ngăn cản trước mặt hắn hiện tại cũng không phải là đám Bạch Ma Ưng này mà chính là một ông lão trung niên có chùm râu dê!!
“Vương Tiểu Quân đúng không? Ta là nghị viên La Miện. Nhiệm vụ lần này ngươi hoàn thành vô cùng tốt. Đem Ưng Hồng Thảo giao lại đây, ta sẽ dẫn ngươi ngay lập tức tới khu cách ly giải cứu những người dân đang bị lây nhiễm kia.”
Hai con mắt Vương Tiểu Quân chăm chú nhìn vị khách không mời mà tới này. Hắn biết người đang đứng trước mặt hắn lúc này chính là nghị viên La Miện, là một nhân vật vô cùng nổi danh trong dân chúng Hàng Châu.
Nhưng Vương Tiểu Quân không tin kẻ này. Bởi vì Mạc Phàm và Linh Linh ở nơi đó đã kể cho hắn biết tất cả chân tướng sự thực trong sự kiện lần này. Hắn biết bệnh dịch lần này là do lão già nghị viên La Miện trước mặt đưa tới.
Hắn không biết tại sao nghị viên La Miện lại xuất hiện ở đây. Tóm lại, hắn không thể đem Ưng Hồng Thảo vô cùng quan trọng này giao lại cho cái người tâm thuật bất chánh kia được.
“Ta muốn tự mình đem những thứ này giao lại cho Quân Ty đại nhân. Nếu như nghị viên La Miện thật sự khẩn cấp cần Ưng Hồng Thảo này, làm phiền ngài mở đường cho tôi trở về.” Vương Tiểu Quân nói.
Nghị viên La Miện nghe thấy vậy liền vuốt vuốt chòm râu, nhìn Vương Tiểu Quân, nở nụ cười nói:”Ngươi muốn ta, một nghị viên vì một tên tiểu tử tới ngay cả một cấp bậc cũng không có, mở đường cho ngươi?”
“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Vương Tiểu Quân hỏi.
“Thức thời thì nhanh đem nhẫn không gian đưa cho ta!” Nụ cười trên gương mặt nghị viên La Miện dần dần trở nên lạnh lẽo. Nụ cười này giống như khinh miệt tên tiểu tử vô tri trước mặt vậy.
Vốn La Miện hoàn toàn có thể tùy tiện phái ra một thủ hạ chặn đầu Vương Tiểu Quân lại rồi sao đó cướp lấy giải dược.
Nhưng hắn suy nghĩ tới chuyện Bạch Ma Ưng bay khắp bầu trời, lại suy nghĩ tới chuyện không phải ai cũng có thể làm được chuyện cướp bóc một cách lặng yên, không gây ra một tiếng động nào….
Cho nên hắn phải đích thân động thủ. Bởi vì hắn chính là một gã Siêu cấp Ma Pháp Sư Ám ảnh hệ chí cao!!!
Cả Hàng Châu, cả cứ điểm phía Tây chắc chắn sẽ không có một ai nghĩ tới chuyện, La Miện hắn có thể đi xuyên qua một vùng chiến sự phân bố rộng lớn kia tới nơi này một cách thoải mái được.
Mặc dù, La Miện có hơi bất ngờ khi biết được một tên tiểu tử không hề bắt mắt một chút nào lại có thể tìm ra được điểm mấu chốt để giải trừ bệnh dịch lần này.
Bởi vì hắn cảm thấy, người có thể giải cứu nguy cơ khổng lồ này cho người dân Hàng Châu lần này không phải là một tên tiểu tốt vô danh như vậy, mà phải là nghị viên La Miện hắn.
Sự kiện lần này mặc dù đã có người chịu tội thay cho hắn nhưng Chúc Mông đã không còn tin tưởng hắn nữa rồi. Muốn rửa sạch vết nhơ này rất khó, rất có thể chức vị nghị viên của hắn cũng khó có thể giữ lại được.
Nhưng nếu như hắn lấy được Ưng Hồng Thảo, tất cả sinh mạng bị lây nhiễm kia sẽ được hắn cứu mạng.
Khi đó đâu chỉ cái đám Chúc Mông kia không dám điều động quân đội công khai vấn tội mình. La Miện hắn thậm chí còn có thể mượn cái danh nghĩ giải cứu nguy cơ lần này, nâng cao địa vị của hắn lên một bước lớn nữa!!
Người thông minh thì nên biết làm như thế nào để khi chết rồi còn để lại tiếng thơm cho con cháu.
Mà mấu chốt để có được tiếng thơm cho con cháu này lại chính là đối phó với một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia. Không có chuyện nào có thể dễ dàng hơn chuyện này nữa!!
“Sao nào?” Nghị viên La Miện khinh miệt cười, đánh giá từ trên xuống dưới Vương Tiểu Quân và con Xám kia một lượt, nói tiếp:
“Ngươi định chống lại ta sao?”
“Ngươi muốn cướp của ta sao?’ Vương Tiểu Quân có chút tức giận nói.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới một vị nghị viên quyền cao chức trọng như vậy lại có thể làm ra những chuyện như thế này.
“Ngoan ngoãn nghe lời, đem những thứ này dâng tặng lên cho ta, bản nghị viên nể tình còn tha cho ngươi một mạng. Hơn nữa ta còn có thể bảo đảm với ngươi rằng, trong tương lai ngươi sẽ được làm quan…”
“Còn nếu như không… Cái tên Vương Tiểu Quân này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này!” Giọng nói nghị viên La Miện liền trở nên lạnh lẽo, âm hàn tới cực điểm.
“Ngươi tin ta đi! Một tên tiểu tử vô danh tiểu tốt như ngươi tại trên cái thế giới này cũng sẽ không có ai để ý tới đâu.”
Cả người La Miện lúc này như có một tầng bóng tối và tử vong bao phủ vậy. Bình thường hắn ở trước mặt công chúng luôn nở ra nụ cười chân thành.
Thế nhưng vào thời khắc này, hắn giống như một tên Dracula tham lam khát máu, lãnh khốc vô tình.