Vũ Bình Cảnh cả người đã bị thương nặng, nếu không nhờ có Chúc Mông nghị viên trong lúc nguy cấp đã kéo hắn ra khỏi phạm vi của những luồng tia sáng màu bạc được bắn raliên tục kia, chỉ sợ Vũ Bình Cảnh hiện tại đã biến thành một cỗ thi thể bầy nhầy như đầm lầy luôn rồi.
Đường Trung vội vàng bay tới yểm hộ hai người đồng đội bị thương lui lại. Vũ Bình Cảnh sắc mặt tái nhợt, lỗ thủng trên người vẫn còn đang chảy máu không ngừng, có chút suy yếu quay sang Chúc Mông nghị viên nói:
“Nghị viên đại nhân, chúng ta e rằng đều không phải là đối thủ của nó. Bây giờ ta đã mất đi sức chiến đấu, ngài cũng đã bị thương, tốt nhất là chúng ta nên lui trở vào trong kết giới phòng ngự của thành thị mới phải.”
“Ngươi đang nói gì vậy? Nếu như ngay cả chúng ta còn lui lại thì ai sẽ tới ngăn trở tên yêu nghiệt này?” Chúc Mông nghị viên phẫn nộ gặt phăng đi đề nghị của Vũ Bình Cảnh.
“Ngươi phải biết bất cứ cái kỹ năng của nó cũng có thể mang đến sự hủy diệt đáng sợ cho thành thị của chúng ta. Chỉ cần cỗ sức mạnh hủy diệt này rơi vào bất kỳ tòa bệnh viện hay trường học nào thì số người tử vong sẽ lên đến hàng trăm hàng nghìn người!”
Nói rồi hắn lạnh lùng quay sang nhìn chằm chằm vào đầu Ngân Sắc Khung Chủ đang ở trên không trung kia, hồn nhiên cũng không thèm để ý đến vết thương trên bả vai đang liên tục chảy máu của hắn.
Hắn không phải là loại người lãnh huyết giống như con Ngân Sắc Khung Chủ này, có thể vì lợi ích của bản thân mình mà để cho mấy ngàn con dân của mình lao lên chịu chết oan uổng như vậy.
Nhân loại sở dĩ là nhân loại chính là nhờ tình cảm sâu sắc mà mọi người dành cho nhau, chính là vì ý nghĩ mỗi một sinh mệnh đều mang trong mình một ý nghĩa riêng của nó.
Nếu như một tên nghị viên như hắn lại đi bỏ mặc cả một tòa thành thị chứa đựng hơn mười mấy triệu sinh linh này, sợ chết lẩn trốn thì hắn và những đầu yêu ma súc sinh này có gì khác nhau đâu chứ?
Một chút thương tích thì có là gì? Chỉ cần có thể ngăn cản không cho đầu yêu ma tàn bạo khát máu này xông vào bên trong thành thị, chỉ cần có thể cứu sống được những thường dân vô tội nhỏ bé này thì cho dù là chết cũng đáng!
“Súc sinh chết tiệt, ta sẽ khiến cho ngươi thấy ý đồ xâm nhập thành thị của nhân loại chúng ta chính là ý nghĩ ngu xuẩn nhất mà ngươi từng nghĩ tới!” Chúc Mông nghị viên cắn răng một cái, xuất ra ma cụ vẫn luôn được hắn cất giấu kỹ từ trước tới giờ.
Thiên Đình Cung Khải!
Từ lúc đêm đen chiến đấu đến lúc này, trời cũng đã bắt đầu tờ mờ sáng. Ngay khi mặt trời vừa ló dạng ở đường chân trời, một đạo lôi trụ u ám khổng lồ đủ để rọi sáng cả tòa thành thị không có chút dấu hiệu nào đột ngột đánh xuống, tựa như những vị thiên thần ở chín tầng trời đang giáng một đạo kiếp nạn trừng phạt xuống nhân gian vậy...
Luồng sấm sét kinh thế hãi tục này rơi vào người của Chúc Mông nghị viên, sau đó liền hóa thành một bộ áo giáp đầy rẫy hồ quang lóe sáng khoác lên thân thể của Chúc Mông nghị viên đem hắn vũ trang từ đầu đến mắt cá chân!
Đó là một cái bộ áo giáp sấm sét vô cùng uy phong lẫm liệt, đồng thời sau lưng của Chúc Mông nghị viên còn có một đôi hỏa diễm bằng sí tràn đầy lực lượng...
Vị Nghị Viên quyền lực của Thẩm Phán Hội sau khi được võ trang đầy đủ liền biến đổi từ một vị pháp sư bình thường trở thành một vị dũng sĩ nắm giữ quyền chưởng khống tối cao đối với hai hệ nguyên tố Lôi cùng Hỏa, khí thế ngút trời đối mặt với Ngân Sắc Khung Chủ!
Lôi cùng Hỏa chính là hai hệ có sức hủy diệt mạnh nhất trong số các hệ nguyên tố tự nhiên. Trong quá trình Chúc Mông nghị viên mang theo hơi thở nguyên tố hung bạo được hòa trộn bởi chúng bay về phía Ngân Sắc Khung Chủ, hắn lại một lần nữa kêu gọi ra thêm một cái ma cụ khác!
Một luồng hỏa diễm cực nóng bốc cháy hừng hực trong lòng bàn tay của hắn, liệt diễm dần khuếch tán ra xung quanh, sau cùng biến ảo thành một chuôi kỵ thương màu đỏ rực!
Đúng vào thời khắc khi thành kỵ thương kia xuất thế, ở đường chân trời lại vừa vặn có một vầng mặt trời vừa mới mọc đỏ bừng treo lơ lửng ở giữa những dãy núi.
Chuôi liệt diễm kỵ thương mà Chúc Mông nghị viên cầm trong tay chính xác cắt ngang qua vầng sơ nhật này, giống như là đang mượn diệu nhật chi mang khiến cho thanh kỵ thương trên tay hắn bốc cháy càng thêm kịch liệt, thiêu đốt cả một vùng trời thành một mảnh hoả hồng.
Nếu so sánh với kích thước của Ngân Sắc Khung Chủ, hình thể của Chúc Mông quả thực là quá mức nhỏ bé. Thế nhưng thứ sức mạnh mà hắn đang nắm giữ trong tay lại khiến cho đầu yêu ma quân chủ cấp kia không thể coi thường một chút nào.
Sau một khoảng lặng nhỏ nhoi trước cuộc đại chiến, chuôi kỵ thương trong tay Chúc Mông nghị viên đột nhiên chấn động một cách dữ dội. Nó đâm xuyên vào trong lợi nhận lĩnh vực bao quanh thân thể của Ngân Sắc Khung Chủ, cấp tốc thiêu đốt tất cả bọn chúng thành tro bụi.
Khi Chúc Mông nghị viên mạnh mẽ giết vào trong lĩnh vực của Ngân Sắc Khung Chủ, một số lưỡi dao sắc dưới sự khống chế của Ngân Sắc Khung Chủ vọng tưởng tránh khỏi lực lượng liệt diễm muốn đem Chúc Mông nghị viên cắt thành mảnh nhỏ, thế nhưng hết thảy những lưỡi dao sắc này đều bị bộ cung đình lôi khải kia ngăn trở ở bên ngoài.
Một luồng năng lượng cực nóng đâm xuyên qua quả cầu lấp lánh ánh thép đẹp đẽ mà nguy hiểm đang bao quanh thân thể của Ngân Sắc Khung Chủ, lưu lại đằng sau một đạo hỏa vân to lớn nhìn thấy mà giật mình.
Lớp phòng ngự màu bạc đầy chắc chắn của đầu yêu ma Quân Chủ cấp kia bị Chúc Mông mạnh mẽ phá tan, những đốm hoa lửa nổ tung ra đem cái ngân sắc lĩnh vực này đốt hơn nửa, uy lực kinh người của nó khiến cho Đường Trung, Lê Thiên, Vân Phong ba người đều có chút trợn mắt líu lưỡi.
Ngân sắc Lợi nhận lĩnh vực kia rốt cuộc đã bị phá tan rồi, bị Lôi Đình Cung Khải cùng với Húc Nhật Kỵ Thương của Chúc Mông nghị viên xông mở ra, đây cũng chính là thu hoạch duy nhất tính đến hiện tại trong trận chiến của bọn họ.
Nhưng mà, tất cả những thứ này cũng không quá đe dọa tới sinh tử của Ngân Sắc Khung Chủ.
Ngân Sắc Khung Chủ lãnh ngạo chăm chú nhìn về phía Chúc Mông nghị viên đang lao tới, trong con ngươi của nó chợt lóe qua một tia khinh bỉ, nó đột ngột vung lên cái cánh khổng lồ của mình tại thời điểm Chúc Mông nghị viên đang sắp áp sát tới, hung hăng vỗ xuống một cái!
Chúc Mông nghị viên dù cho đã xuyên phá được tuyệt đối lĩnh vực của Ngân Sắc Khung Chủ, đem hỏa diễm chi lực cùng với lôi điện chi lực của mình đánh vào người của Ngân Sắc Khung Chủ.
Thế nhưng ngần đó sức mạnh của hắn vẫn là chưa đủ để có thể triệt để đâm thủng thân thể của Ngân Sắc Khung Chủ, cho nên khi bị đôi cánh khổng lồ của đầu yêu ma kia vỗ tới, hắn liền hóa thành một viên vẫn thạch màu tím đỏ, từ trên độ cao mấy nghìn mét rơi rụng xuống mặt đất!
Vị trí mà Chúc Mông nghị viên rơi xuống là một khu vực thuộc vùng biên giới của thành thị, cả một con đường dưới lực trùng kích khủng khiếp từ cú va chạm trong nháy mắt hóa thành hư không!
May mà người nơi này đã sớm được di tản từ trước, nếu không cú va chạm này chắc chắn sẽ lấy đi không biết bao nhiêu sinh mạng của những người vô tội.
Ở nơi tận cùng của khu phế tích còn sót lại, kỵ thương ma cụ của Chúc Mông nghị viên chỉ còn là một đoàn hỏa diễm đang từ từ tắt lịm, bộ áo giáp bảo vệ tính mạng trên người hắn cũng đã bị tàn phá không chịu được.
Chúc Mông nghị viên phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, miễn cưỡng chống đỡ lấy thân thể của mình, không cam lòng cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm vào đầu Ngân Sắc Khung Chủ ngông cuồng tự đại đang lơ lửng giữa bầu trời kia...
Đầu yêu ma thống trị Tây lĩnh này so với tưởng tượng của hắn cường hơn quá nhiều, ngay cả năm tên siêu giai pháp sư bọn họ cùng nhau liên thủ cũng đánh không lại nó được!
Chúc Mông nghị viên dùng hết sức lực còn lại của mình để khổ sở quay đầu lại, đưa mắt nhìn về tòa thành thị nhà lầu san sát ở phía xa xa kia.
Hắn có thể tưởng tượng được tòa thành thị rộng lớn tới mức không thể nhìn thấy đầu cuối này sau hôm nay sẽ biến thành một mảnh phế tích đáng sợ đến dường nào, sẽ có biết bao nhiêu người đang ở trong mảnh phế tích đó hoàn toàn mất đi sinh mạng.
Mà hết thảy những điều này, đều là vì là sự bất lực của mình!
...
Trên bầu trời lúc này chỉ còn dư lại ba người Quân Ty Vân Phong, Chánh Án Lê Thiên và Chánh Án Đường Trung, trong ba người này cũng chỉ có Vân Phong là có thực lực mạnh hơn Chúc Mông nghị viên một chút, còn hai vị chánh án còn lại thì vẫn chưa thể vận dụng siêu giai phép thuật tới cảnh giới tùy tâm ứng thủ được.
(*tùy tâm ứng thủ: vừa nghĩ trong lòng là tay đã có thể làm)
Tại thời điểm mà bọn họ cảm thấy bó tay toàn tập thì từ trong thành thị phía dưới đột nhiên truyền đến một trận gào thét rung trời. Sau đó một luồng sương mù khổng lồ màu xanh đen nâng lên một cái thân thể cự xà to lớn như một tòa cao ốc chọc trời bay nhanh tới nơi này.
Đầu cự xà này trực tiếp xuyên qua quân đoàn Bạch Ma Ưng đông như kiến cỏ kia, khói độc lượn lờ trên người nó khiến cho hết thảy Bạch Ma Ưng đều không dám tới gần nó nửa bước.
Dễ dàng vượt qua tầng trở ngại khó nhằn nhất đối với các siêu giai ma pháp sư nhân loại, nó trực tiếp bay tới chỗ của đầu Ngân Sắc Khung Chủ đang nghênh ngang kia.
Ngân Sắc Khung Chủ ở trong toàn bộ quá trình chiến đấu vẫn luôn phân ra một tia chú ý nhìn về mặt đất, bởi vì thứ khiến nó kiêng kỵ nhất chính là con Đồ Đằng Huyền xà ở trên mặt đất này!
Thời điểm khi mà Đồ Đằng Huyền xà bay đến độ cao ngang bằng với thân hình của nó, Ngân Sắc Khung Chủ không ngừng rít gào dữ dội, có vẻ như nó rất sợ sệt Đồ Đằng Huyền Xà đang bay tới gần nó.
Nó không ngừng hô hoán quân đoàn một màu trắng xóa của mình, ra lệnh cho bọn chúng lại một lần nữa tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa bay vào luồng vụ khí màu xanh đen đang bao quanh thân thể của Đồ Đằng Huyền xà.
Nếu Ngân Sắc Khung Chủ sở hữu Lợi nhận lĩnh vực vô cùng kín kẽ có thể khiến cho mấy vị siêu giai pháp sư đều phải bó tay toàn tập thì tương tự đồ đằng Huyền xà cũng có một loại quân chủ lĩnh vực không gì sánh kịp của nó, chính là tấm bình phong độc khí màu xanh đen kia!