“Cái linh chủng này hẳn gọi là Niết Hỏa, là một loại hỏa diễm dùng để rèn đúc ma cụ thượng phẩm. Ta nghĩ rằng mấy tên rèn đúc sư kia sẽ phi thường đồng ý ra một cái giá cao để mua nó!” Linh Linh khắp khuôn mặt đều là nụ cười nói.
“Nói thật, ta đến lúc này vẫn còn không dám tin tưởng đây là sự thật, đây là linh chủng a, là thiên kim khó cầu linh chủng a.” Trương Tiểu Hầu vẻ mặt dại ra luyên thuyên nói.
Mạc Phàm cũng nhìn vào cái linh chủng màu vàng nhạt nằm trong bồn chứa kia. Hắn vẫn còn nhớ rõ để có thể thu được Mân Viêm, hắn và Đường Nguyệt đã phải diễn một vở bọ ngựa bắt ve hoàng tước tại hậu nguy hiểm như thế nào, suýt chút nữa đã mất mạng dưới tên biến thái giết người điên cuồng kia luôn. Lại nghĩ đến việc bản thân ung dung lấy được Niết Hỏa lúc này, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
“Ta cảm thấy ánh mắt của chúng ta không nên chỉ dừng lại ở linh chủng. Vùng Chước Nguyên này mặc dù là lấy danh xưng là hỏa diễm, nhưng trên thực tế còn có một ít thiên tài địa bảo cực kỳ đặc thù cần đến hỏa diễm đạt đến cấp bậc nhất định mới có thể đâm hoa kết quả. Vì lẽ đó hỏa kiếp xuất hiện có thể nói là một lần tưới tiêu triệt để nhất đối với chúng nó.” Thần Dĩnh đối với Niết Hỏa hiển nhiên không cảm thấy quá là hứng thú, ngược lại giống như đang sốt ruột đi tìm những bảo vật khác quý giá hơn vậy.
Mạc Phàm nhìn Thần Dĩnh, càng lúc càng có cảm như mục đích của nữ nhân này không phải đơn giản như những lời nàng ta nói lúc đầu.
“Thần Dĩnh, nếu như mọi người đã ở trong cùng một đội ngũ, cũng đã từng vào sinh ra tử cùng nhau, vậy thì lúc này chị đừng ngại mà hãy chia sẽ cho mọi người cùng biết được không.” Tâm Hạ mở miệng nói với Thần Dĩnh.
“Tôi... Tôi... Tôi có thể biết cái gì được chứ? Tôi chỉ là... Chẳng qua là cảm thấy mục tiêu của chúng ta hẳn là nên được nâng cao thêm một chút... Chỉ đơn giản là như vậy.” Thần Dĩnh rõ ràng là một cái người không quá am hiểu việc nói dối, khi người khác còn chưa chất vấn thì nàng ta đã liền tự loạn trận cước rồi.
Bộ dạng này của nàng làm thế nào lại không khiến mọi người hoài nghi, đặc biệt là người dẫn nàng đến đây Triệu Mãn Duyên. Bọn họ tốt xấu gì cũng là người một nhà, Triệu Mãn Duyên chính là xuất phát từ sự tín nhiệm tuyệt đối mới để cho nàng cùng đồng hành.
Triệu Mãn Duyên nhìn Thần Dĩnh, cảm thấy nàng xác thực không nên ẩn giấu điều gì đó với mọi người, nên hắn liền thật lòng nói với Thần Dĩnh: “Lúc trước em đã từng nói với chị rồi, bọn họ đều là những người hoàn toàn có thể tin tưởng được. Thật ra tất cả chúng em đều đã nhận thấy, sự hiểu biết của chị đối với Chước Nguyên dường như đã vượt qua cả những người đã chuẩn bị từ sớm như tụi em. Hơn nữa có vẻ như chị còn đang cố ý dẫn dụ tất cả mọi người đi tìm kiếm một thứ gì đó.”
“Chị... Chị không có.” Thần Dĩnh nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, âm thanh càng là nhỏ như muỗi kêu.
Thần Dĩnh thật ra cũng không được tính là một mỹ nữ có vẻ đẹp kinh diễm, thế nhưng nàng ta lại có một loại thần thái tự tin không làm cho người khác chán ghét. Hơn nữa, nàng cũng không cư xử phách lối như đa số con cháu thế gia khác, vì vậy ấn tượng của mọi người đối với nàng đều rất tốt. Chỉ là biểu hiện lúc này của nàng quả thực khiến cho mọi người không thể không nảy sinh hoài nghi. Có món đồ gì mà lại không thể nói thẳng ra, hà tất phải dùng loại phương thức bóng gió này để điều khiển mọi người, huống chi nàng che giấu cũng không phải là quá tốt nữa.
Tâm Hạ thấy Thần Dĩnh vẫn như trước không có ý tứ thổ lộ ra, liền quay sang nhìn Mạc Phàm một cái.
“Nàng ta đang rất bất an, hẳn là thật sự có sự tình gì đó không nói với chúng ta.” Thanh âm của Tâm Hạ đột nhiên vang vọng ở bên tai của Mạc Phàm, nghe qua còn có mấy phần kỳ ảo.
Mạc Phàm hơi hơi kinh ngạc nhìn lại Tâm Hạ.
Tâm Hạ rõ ràng không có mở miệng a, tại sao hắn lại có thể nghe thấy được âm thanh này đây?
“Tâm Linh hệ của em, nếu như hoàn toàn tập trung tinh thần đi lắng nghe, là có thể nghe thấy được tâm tình cùng với suy nghĩ đại khái trong lòng người khác. Em có thể cảm giác được Thần Dĩnh lúc này đang phi thường sốt ruột, sốt ruột kêu gọi chúng ta tiếp tục tiến lên, thật giống như ở phía trước có cái gì đó là mục tiêu đặc biệt của nàng.” Thanh âm mang theo vài phần mờ ảo của Tâm Hạ lại một lần nữa tiến vào trong tâm thần của Mạc Phàm.
Được rồi, có thể biết được ý nghĩ trong lòng người khác, năng lực này của Tâm Linh hệ không khỏi có chút quá … đi.
Điều này chẳng phải có ý nghĩa rằng mấy cái ý tưởng xấu xa của hắn sẽ đều bị Tâm Hạ nhìn thấu hết rồi hay sao. Phải biết là tối nay Mạc Phàm đang dự định dựng lên một cái lều vải, sau đó lừa gạt Tâm Hạ đi vào đó làm một vài sự tình càng thú vị hơn, vụ trộm sắc lần trước vẫn còn khiến cho Mạc Phàm cảm thấy kích thích và hưng phấn trong người a.
“Vậy em có thể trực tiếp đọc trộm được bí mật trong lòng nàng không?” Mạc Phàm đi tới bên cạnh Tâm Hạ, thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng
Tâm Hạ lắc lắc đầu, nói: “Chỉ có thể được biết tâm tình cùng với suy nghĩ đại khái, vì lúc người khác đang suy nghĩ thì là ý nghĩ của rất hỗn loạn, nếu thật sự muốn nghe được tâm tình trong lòng người khác mà nói, trước hết cần phải triển khai một cái khống chế tâm linh, khiến cho bọn họ chỉ suy nghĩ về một chuyện, như vậy mới có thể biết được thông tin cụ thể trong đó. Bằng không tinh thần của chính Tâm Linh hệ pháp sư chắc chắn sẽ bị thác loạn.”
“Tạm thời đừng làm như vậy, Thần Dĩnh dù sao cũng là chị của Triệu Mãn Duyên, để xem xem Triệu Mãn Duyên làm tốt công tác tư tưởng cho nàng hay không đi.” Mạc Phàm nói.
Tại thời điểm hai người còn đang thương nghị về chuyện này, Triệu Mãn Duyên đã kéo kéo Thần Dĩnh sang một bên trò chuyện.
Đại khái cũng không lâu sau đó, Thần Dĩnh liền nửa cúi đầu đi trở về.
Nàng trước tiên tỏ ý xin lỗi đối với mọi người, sau đó mới đem sự tình có quan hệ tới Chước Nguyên Bắc Giác mà mình biết nói ra.
Mọi người trong nhóm liền xúm lại chăm chú lắng nghe, dù sao sự tình này nhiều khả năng có quan hệ với bảo vật so với linh chủng càng có giá trị hơn, quả thực là một loại hấp dẫn không thể chối từ được.
“Trong nhà ta có một vị thân nhân, trên người phủ đầy những vết bỏng do hỏa diễm gây ra. Không nói tới việc dung mạo bị hủy, ngay cả thân thể cũng đều không có một khối da dẻ hoàn hảo. Mặc dù chúng ta đã mời về rất nhiều danh sư Chữa Trị hệ, nhưng vẫn không thể khôi phục lại dáng vẻ lúc trước của người đó.” Thần Dĩnh chậm rãi nói.
“Người mà chị nói đến chính là vị thúc phụ họ ngoại gọi là Lục Kiếm Ly kia đúng không?” Triệu Mãn Duyên nghe tới đây, trong đầu rất nhanh liền hiện ra một vị nam tử cả ngày bị bao bọc chặt chẽ trong những lớp vải trắng trong nhà hắn.
Gian phòng mà hắn ở cũng không cách nơi vị thúc phụ này sống quá xa. Đôi lúc vào thời điểm hắn minh tu ở trên ban công, hắn có thể tình cờ nhìn thấy cái xác ướp màu trắng này chăm sóc hoa cỏ ở sau hậu viện.
Triệu Mãn Duyên không tính là rất quen thuộc với người này, chỉ là hắn đã từng nghe thấy một vài người trong gia tộc chửi bới và giễu cợt người đó, nói rằng hắn ta đã làm ra một cái tội ác tày trời, vì vậy bị ông trời trừng phạt, cả người bị thiêu thành dị dạng như vậy.
Triệu Mãn Duyên lúc còn rất nhỏ cũng đã từng rất tin tưởng vào thuyết pháp này. Dù sao người này quả thực đã mời về rất nhiều pháp sư Chữa Trị hệ nhưng vẫn đều không thể khiến cho hắn khôi phục lại, trong khi thông thường vết bỏng như vậy đều có thể thông qua ma pháp Chữa Trị hệ hoặc dùng một ít dược liệu đặc thù để phục hồi.
“Ừa, nàng... nàng là mẫu thân của ta.” Thần Dĩnh dùng một thanh âm rất rất nhỏ để nói ra.
“Cái gì???” Triệu Mãn Duyên đứng đó liền lập tức nhảy dựng lên.
Những người còn lại cũng đều cảm thấy choáng váng, không cần thử thì cũng biết thúc phụ phải là nam nhi, làm sao lại biến thành mẫu thân rồi? Cảm giác chỉ số thông minh của mình có chút không đủ dùng.
“Các ngươi đã từng nhìn thấy qua dáng vẻ của nàng sao?” Thần Dĩnh hỏi ngược lại một câu.
“Cái này... Không có, em là nghe nói... Được rồi được rồi, xem ra tất cả chúng ta đều đã nhận lầm.” Triệu Mãn Duyên lúc này mới ý thức được cái gì đó, quay sang chỗ khác cười khổ một tiếng.
Nói thật ra, Triệu Mãn Duyên thực sự không nghĩ rằng cái người cả ngày bọc trong mớ vải bố trắng kia là nữ. Trong gia tộc có quá nhiều giả thuyết liên quan tới nàng, có điều thứ làm cho cho Triệu Mãn Duyên kinh ngạc nhất chính là việc người này lại là mẫu thân của Thần Dĩnh, đại bá Triệu Ngọc Lâm của hắn xưa nay đều chưa từng nói qua về việc này a.
“Nếu như người đó là mẹ của chị, vậy người mà chúng ta suốt ngày gọi bá mẫu là ai?” Triệu Mãn Duyên hỏi lại một câu.
“Em đoán xem?” Thần Dĩnh không nhiều lời thêm nữa, chỉ yên lặng đứng đó cắn cắn môi, chuyện này đối với nàng quả thực có chút nghĩ lại mà kinh.
Triệu Mãn Duyên bên kia đột nhiên tỉnh ngộ, càng là không dám hỏi tới nữa.