” Nếu có thể tránh thoát được kiếp nạn này, Triệu Mãn Duyên ta nhất định sẽ đem con Song Diện Ô Quy khốn kiếp kia băm thành tám mảnh.” Triệu Mãn Duyên vội vàng tháo chạy nhưng vẫn không quên mắng một trận cho bõ tức.
Ở những thời điểm như thế này, bảo lưu thực lực chính là một việc làm vô cùng ngu xuẩn, vì lẽ đó bất cứ cái ma cụ ép đáy hòm nào còn sót lại đều được đám người Mạc Phàm toàn bộ thi triển ra.
“Đông long đông long đông long ~~~~~~~~~~~~~~~~~!”
Âm thanh tử vong dường như đã kề sát bên tai bọn họ, đáng sợ hơn nữa chính là việc bọn họ đang phải đâm thẳng vào nó, không biết liệu có thể trực tiếp đụng phải rồi đi đời nhà ma luôn không.
Lần này mọi người thật sự là đang cùng thi chạy Tử thần, trong khi cái hang động mà Linh Linh nói tới vẫn còn cách chỗ này một đoạn.
Hoả hồng, xung quanh tất cả đều là một mảnh hoả hồng. Dung nham đã lấp kín phần lớn những chỗ trũng, càng lúc càng lan ra đến đường chạy của mọi người. Phải giẫm đạp trên dòng dung nham khi bắn lên trong nháy mắt liền hóa thành hỏa diễm bốc cháy trong không khí, mọi người đều cảm thấy từng trận từng trận hú vía đang dâng lên trong người.
Nham thạch hai bên đã sắp sửa không gánh chịu nổi sức nặng, theo dòng hỏa diễm xung kích mãnh liệt, vậy mà lập tức nổ tung ra.
Trong nháy mắt dòng dung nham liền phun trào về phía bọn họ, nhiệt độ của chúng vô cùng cao, đủ để thiêu đốt xuyên qua thân thể của bất kỳ ai trong nhóm.
“Quang Hữu – Họa Bích!”
Triệu Mãn Duyên phản ứng thần tốc, ngay khi mọi người bị sắp sửa bị đám dung nham kia nuốt chửng thì hắn liền phác hoạ ra một tấm Thánh Quang chi bích do ánh sáng đan xen với nhau cực nhanh tạo thành.
Dòng dung nham phun ra ngoài bị tấm Thánh Quang chi bích màu vàng nhạt này cản trở, nhờ đó mọi người mới có thể an toàn thông qua khu vực này.
Nhưng điều đáng sợ hơn chính là dung nham hồng thủy đã đến gần tới mức chấn động của nó khiến cho cả sơn đạo đều đang lay động một cách kịch liệt. Mà càng lay động kịch liệt thì những bức vách nham thạch kia nổ tung càng thêm lợi hại, khiến cho dung nham bay múa tứ tung ở trong mảnh không gian chật hẹp này, thiêu cho đám người Mạc Phàm đang bỏ chạy một phen da tróc thịt bong.
“Đã tới chưa!” Mạc Phàm là người đi tiên phong của đội ngũ, cố hết sức dùng thân thể của mình để che chắn cho mọi người xông qua hỏa diễm và dung nham ở phía trước.
Hắn là người duy nhất ở đây vẫn chưa có bị thương, nhờ có sự bảo hộ của Mân Viêm, hắn có thể miễn dịch với những thứ này. Thế nhưng hắn cũng rõ ràng, nếu như thân thể của hắn bị triệt để ngâm trong dung nham thì chắc chắn hắn cũng sẽ bị tươi sống luộc chết.
Linh Linh ngồi ở trên lưng của Tật Tinh Lang, từ đầu đến cuối không có trả lời lại câu hỏi của Mạc Phàm.
Nàng cần tuyệt đối tập trung tinh thần, bởi vì nàng đang phải cố gắng tìm ra cái lỗ thủng mà mình chỉ thoáng nhìn qua một cái giữa nơi sơn đạo đã bị dung nham biến đổi hoàn toàn này.
Rốt cục, hai mắt của Linh Linh chợt sáng lên một cái, sau đó liền hướng về phía mọi người hô to: “Ngay phía bên trái, nhanh!”
Linh Linh vừa dứt lời, chỗ khúc quanh ở phía trước bỗng đột ngột xuất hiện một luồng huyết quang màu đỏ rực chói lọi, giống như là một con hồng hoang dã thú đang lao nhanh tới, dùng thân thể đủ để lấp kín toàn bộ sơn đạo của nó điên cuồng nhào về phía mọi người!
Đây là một tình cảnh đáng sợ đến cực điểm, khiến mọi người cảm thấy da đầu đều muốn nổ tung, chưa đầy mấy giây nữa, bọn họ đều sẽ thi cốt không còn!
Chỗ này vẫn còn cách hang động một khoảng ngắn, với chút thời gian này bọn họ căn bản không thể trốn vào trong hang động kịp được.
“Các ngươi trốn vào đó trước đi!” Mạc Phàm đang dẫn đầu đội ngũ hướng về sau hô lớn một câu.
“Anh muốn làm gì?” Tâm Hạ vội vàng hỏi.
Mạc Phàm không đáp lại, chỉ là cả người hắn bắt đầu dâng lên hồng sắc liệt diễm, nhanh chóng đem hắn biến thành một tên liệt diễm Ma nhân.
Hắn đứng ngay tại đó, dưới chân xuất hiện một bộ Tinh đồ đang được cấp tốc phác hoạ. Tuyệt đại đa số mọi người vào lúc này đều đã quên đi bản thân mình cần phải làm gì, khí thế bàng bạc khủng bố của dung nham hồng thủy đủ khiến cho đầu óc của bọn họ trở nên trống rỗng, thừ người đứng đó chờ đợi tử vong.
Mạc Phàm mạnh mẽ đề tỉnh bản thân, nghĩ tới việc ở phía sau đều là người phi thường trọng yếu đối với chính mình, trong lòng hắn lại càng không dám sợ hãi cùng lùi bước một chút nào.
Hắn, đem hết toàn lực gào lớn một tiếng, vòng vòng hỏa diễm trên cổ tay phải nhanh ngưng tụ thành một luồng liệt diễm dâng trào lực lượng.
“Liệt quyền!”
Đối mặt với dòng hồng thủy dung nham to lớn khí thế cuồn cuộn, khuôn mặt cương nghị của Mạc Phàm đã hoàn toàn bị nung đỏ lên, còn quả đấm nghĩa bất từ nan của hắn đã đánh về phía thứ khổng lồ kia!
Dòng hồng thủy dung nham dâng trào về phía này, dựa theo tốc độ hành quân nguyên bản của nó, chắc chắn đã đem tất cả mọi người cuốn vào đó. Thế nhưng cú đấm này của Mạc Phàm đã oanh mở dòng dung nham kia để tạo thành một lỗ hổng thật sâu.
Chất lỏng hoả hồng đã sớm lấp kín thông đạo xung quanh, nuốt chửng luôn cả đám người đang ngáng đường nó.
Chỉ là bên trong làn sóng đó vẫn còn có một kẻ đang sừng sững đứng ở chỗ đó, dùng nấm đấm của mình để đánh ra một luồng lực lượng mạnh mẽ nghiêng trời cưỡng ép ngăn chặn nham tương, tạm thời đem dòng dung nham phân ra làm hai, tranh thủ cho mọi người một ít thời gian để trốn vào cái hang động mà Linh Linh đã lưu tâm kia.
Sức mạnh của Liệt quyền có thể nhất thời chỗng đỡ làn sóng dung nham, nhưng khi dòng dung nham càng thêm mãnh liệt tựa như hồng hoang mãnh thú ở phía sau tuôn trào lên, lỗ hổng mà Mạc Phàm chống đỡ ra liền nhanh chóng bị lấp đầy.
Tâm Hạ, Linh Linh, Tật Tinh Lang, Trương Tiểu Hầu, Triệu Mãn Duyên, Thần Dĩnh đều tranh thủ kịp thời gian nhảy vào trong hang động kia, nhưng bọn họ còn chưa kịp vui mừng thì liền phát hiện thân ảnh vẫn còn đứng bên ngoài hang động trong phút chốc đã bị một mảnh hoả hồng bao trùm qua.
“Đông long đông long đông long đông long ~~~~~~~~~~~~~~~!”
Âm thanh đùng đùng dữ dội nổ vang bên tai mọi người, đến khi bọn họ nhìn lại, chỉ kịp nhìn thấy một dòng dung nham đang xung kích ngoài cửa động, giống như một đầu Hỏa Long to lớn đang phá hoại bừa bãi khắp nơi vậy!
So sánh với đầu Hỏa Long đang hủy diệt tất cả này, thân hình của Mạc Phàm bị nuốt chửng vào trong thực sự quá mức nhỏ bé, tốc độ cắn nuốt cũng thực sự quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả Tâm Hạ cũng không kịp lại nhìn thấy hắn một lần cuối cùng, trong đầu nàng rốt cuộc chỉ còn lại bóng lưng của người đã việc nghĩa chẳng từ nan dùng nấm đấm của mình để chống lại đầu Hỏa Long hung hãn kia.
“Mạc... Mạc Phàm!!!”
Mọi người gần như đồng loạt xông ra vị trí cửa động, muốn xông vào trong biển lửa để cứu lấy Mạc Phàm, thế nhưng dung nham rít gào kịch liệt khiến cho bọn họ không cách có cách nào tới gần được cả.
Dòng dung nham mạnh mẽ cuốn lên, xô đẩy vào vách nham thạch khiến cho cửa động ầm ầm nổ tung, xô tất cả mọi người văng ngược vào trong hang động.
Hỏa Long dung nham ở cửa động khuấy lên uy lực vô cùng khủng khiếp, đã sắp sửa đụng nát cửa động tới nơi rồi!
Nham tương tràn vào trong càng lúc càng nhiều, Tâm Hạ cùng Linh Linh nhìn thấy Trương Tiểu Hầu lại muốn nhảy vào trong dung nham để cứu Mạc Phàm đã bị cuốn đi, liền vội vàng mệnh lệnh cho Tật Tinh Lang lôi tên kích động kia quay về.
Động tác của Tật Tinh Lang vô cùng nhanh gọn và dứt khoát, ngay lập tức nhảy xổm lên cắn vào lưng áo của Trương Tiểu Hầu, mạnh mẽ đem hắn lôi trở về.
Cùng lúc đó, dung nham màu đỏ rực chói mắt từ bên ngoài giội vào trong, bức tất cả mọi người phải buộc lòng chạy vào chỗ sâu hơn của hang động.
“Nhanh, mau niêm phong cửa động lại!” Linh Linh lớn tiếng ra lệnh.
“Không thể phong!” Trương Tiểu Hầu kịch liệt phản đối.
Triệu Mãn Duyên cùng Thần Dĩnh đang chật vật một bên đều cảm thấy đầu óc choáng váng, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới đúng.