Toàn Dân Rút Thẻ: Bắt Đầu Sở Hữu Number 107!

Chương 5: Lấy cớ



Mặc dù trận đấu đã kết thúc, nhưng sự rung động trong lòng của tất cả mọi người đều vẫn chưa tiêu tan.

"Đây là quái thú gì, ta làm sao từ trước tới giờ không có nghe nói qua."

Trần Khải mắt kính rớt đi ra lúc nào cũng không để ý, hắn không phải bị cận thị mới đeo, mà là chỉ là sở thích đeo lên mà thôi, cho nên mắt kính rơi ra hắn vẫn thấy rõ ràng.

"Ba nó ơi, hài tử của chúng ta vậy mà chiến thắng giáo viên của trường."

Mụ mụ của Nguyễn Phàm vẫn còn có chút khó mà tin tưởng nắm chặt tay chồng mình rung giọng hỏi lại.

Ba ba của Nguyễn Phàm cũng không nói gì chỉ là nhẹ đập tay lên tay nàng, ánh mắt không che giấu chút nào tò mò nhìn thân ảnh uy phong đang được một con quái vật to lớn đứng ở sau lưng.

Vì tất cả quái thú đều là thực thể, cho nên không có chuyện trận đấu kết thúc bọn chúng liền sẽ đi theo tiêu thất, chỉ cần người sở hữu không muốn thì quái vật đó có thể một mực duy trì hình thái đó cho đến khi người sở hữu thể lực không thể gánh vát nổi sức mạnh của bọn nó.

Kết giới lúc này cũng đã tiêu thất, Nguyễn Phàm cũng cởi bộ áo giáp mặc trên người ra.

Cầm bộ áo giáp trong tay, Nguyễn Phàm mỉm cười đi về phía Trần Khải đang đứng.

Chỗ hắn đi qua, mọi người vô ý thức tránh lui ra xa xa, không thấy sau, con quái thú được Nguyễn Phàm gọi là Tachyon vẫn còn đang theo sau lưng hắn, lỡ không cẩn thận bị nó cho tác động đến thì đến lúc đó khóc cũng không biết tìm địa thương nào khóc.

"Trần Khải đồng học, rất cảm ơn bộ áo giáp của ngươi!"

Nguyễn Phàm đưa bộ áo giáp trong tay tới trước mặt Trần Khải về sau, Trần Khải mới lấy lại tinh thần đưa tay cầm lấy," Không có gì Nguyễn Phàm đồng học."

Nhìn Nguyễn Phàm cũng không có vẻ gì kiêu căng, Trần Khải lúc này mới mở miệng nói ra," Thật không nghĩ tới, Nguyễn Phàm đồng học ngươi lại giấu sâu như vậy, trận Quyết Đấu thật là đặc sắc."

Nguyễn Phàm khiêm tốn khoát tay mở miệng nói ra," Ngươi nói quá lời, còn có gọi ta Nguyễn Phàm là được, không cần thêm đồng học."

"Mọi người không có ý định đi xem Bộ giáo viên tình hình ra sao à."



Hà Du nhìn về phía vẫn còn trong đống đá Bộ Trung Thành mở miệng nói ra, nghe nàng lời nói, một số người mới kịp phản ứng lập tức đi tới kiểm tra thương thế của hắn.

Những người này là khoa y tế phụ trách xem xét thương thế cho học viên cùng với giáo viên, bọn họ cũng bị cuộc quyết đấu cho hấp dẫn tới.

Ở trong lớp có thể nói trong suốt Nguyễn Phàm, một trận chiến thành danh về sau, đều được tất cả mọi người cho chú ý tới.

Vô số âm thanh tiến lên làm quen, bắt chuyện đều bị Nguyễn Phàm qua loa lấy lệ cho xong.

Lúc này, ba ba mụ mụ Nguyễn Phàm cũng đi tới trước mặt hắn.

Chu Tố Tố mẫu tính muốn tràn đi ra bắt đầu xem xét hắn có b·ị t·hương ở chỗ nào hay không, Nguyễn Phàm ấm áp mỉm cười cũng không có ngăn cản, có người nhà quan tâm thật tốt.

Nhìn ra ba ba muốn nói cái gì, Nguyễn Phàm trong lòng lúc này cũng đã nghĩ kỹ lý do ký thác, hắn nhìn Nguyễn Đức mở miệng nói ra," Ba ba, mụ mụ, chúng ta về nhà trước lại nói."

Nguyễn Đức nhẹ gật đầu coi như đồng ý, Nguyễn Phàm cũng muốn cảm giác cởi Tachyon bay về nhà cảm giác ra sao, nhưng lại bị hắn ép xuống, làm như thế quá khoa trương, ba ba mụ mụ có lái xe.

Lần này Nguyễn Phàm triển lộ tài năng cũng làm cho Nguyễn Đức cùng Chu Tố Tố nở mày nở mặt, không ít gia trưởng đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía hai người, rồi nhìn lại hài tử nhà mình thì một trận lắc đầu.

Một nhà ba người leo lên chiếc xe nhỏ nhà mình điều khiển chạy đi.

Mà khoa y tế sau khi phen kiểm tra thì thở phào một hơi," Không có nguy hiểm tới tính mạng, xương sườn chỉ là gẫy vài cây, tay phải bị trẹo mà thôi."

Các nhân viên khoa y tế lập tức để Bộ Trung Thành lên cán cứu thương gánh đi, mọi người nhìn không có náo nhiệt có thể xem đều nhao nhao tản đi, nhưng chủ đề thảo luận vẫn là trận đấu của Nguyễn Phàm.

Không bao lâu, cả trường học đều biết, có một học viên cấp 2 vậy mà Quyết Đấu chiến thắng giáo viên của trường Bộ Trung Thành.



Các học viên thì thảo luận soi nổi, nhưng những giáo viên trong trường thì mặt có chút không nhịn được.

Ngươi nói ngươi, đường đường là một giáo viên của trường lớn nhất Thành Phố Cà Mau, vậy mà bị một tên học viên cấp 2 cho đánh bại, thậm chí là thảm bại.

"Các ngươi không biết sau, nghe nói Bộ Trung Thành có một đường ca là cao cấp bài thủ, gọi là Bộ An Phú."

Một tên giáo viên đang cùng các đồng nghiệp trò chuyện thì ném ra một tin tức nặng ký.

"Cái gì cao cấp bài thủ."

Mọi người đều thất kinh nhìn về phía tên vừa nói hỏi ngược lại, người đó nhẹ gật đầu cho ra khẳng định mở miệng nói tiếp," Ta cũng chỉ là tình cờ cùng Bộ Trung Thành uống rượu mới biết được."

Nghe được câu trả lời khẳng định, một người trong đó mở miệng nói ra," Ta cá chắc không bao lâu sẽ có cuộc vui có thể coi cho xem."

"Ừm, tính cách của Bộ Trung Thành ra sao các ngươi rõ ràng, thế nào cũng sẽ cầu Bộ An Phú vì hắn ra mặt."

...

Mà cũng đúng như bọn họ nghĩ, Bộ An Phú sau khi từ nơi làm việc đang trở về thì nhận được điện thoại của đường đệ mình, người gọi điện là một tên y tế phụ trách báo tin tức cho người nhà n·ạn n·hân.

Bộ An Phú sau khi nghe xong lập tức quay đầu xe chạy thẳng tới Đường 21, trường học Cà Mau.

"Đường ca, ngươi phải vì ta ra mặt a."

Bộ Trung Thành khóc lóc nằm trên giường nhìn Bộ An Phú mở miệng nói, nhìn đường đệ bộ dáng thê thang, Đường An Phú trong lòng lửa giận lập tức thăng đi lên.

"Yên tâm dưỡng thương, ta sẽ vì ngươi báo thù."

...



Mà ở một bên khác, cả nhà ba người cũng đã trở về nhà nhỏ của mình, nhà của bọn họ không quá lớn, chỉ có ba phòng nhỏ một phòng khách, vách tường củ kỹ cho thấy nơi này đã lâu không có người sữa chữa qua.

"Hai người các ngươi nói chuyện, ta đi chuẩn bị cơm tối cho hai người."

Mụ mụ Chu Tố Tố nhìn ra chồng mình muốn hỏi hài tử vấn đề, liền sách đồ ăn vừa mua đi vào trong bếp.

Ở trong phòng khách, chỉ để lại hai người ngồi đối diện.

Nguyễn Đức là một người ít nói, hắn nhìn Nguyễn Phàm mở miệng hỏi," Rốt cuộc ngươi làm sao lại có quái thú đáng sợ như vậy."

Nguyễn Phàm mặt không đổi sắc mở miệng nói ra," Ba ba ngươi biết ông ngoại vì sao q·ua đ·ời a."

Nghe Nguyễn Phàm nhắc tới chuyện đau lòng, Nguyễn Đức cùng Chu Tố Tố đều biến sắc, nơi đây cách nhà bếp không xa, cho nên Chu Tố Tố cũng có thể nghe được.

"Chuyện này có liên quan gì tới ông ngoại ngươi."

"Đương nhiên có rồi, thứ mà ông ngoại trước khi q·ua đ·ời nhắc tới bảo bối đã bị ta tìm được."

Nguyễn Phàm rót cho mình một ly nước vừa nói ra, Nguyễn Đức không bình tỉnh ngồi thẳng người, vẻ mặt chấn kinh không xác định mở miệng hỏi," Ý ngươi là..."

Nguyễn Phàm mỉm cười gật đầu khẳng định mở miệng nói ra," Đúng thế, chính là bộ bài mà ta sử dụng trong trận Quyết Đấu mới vừa rồi, ông ngoại cũng vì nó mà trúng một loại kịch động không biết tên."

"Thì ra là như vậy..."

Chu Tố Tố tay che miệng thì thào, Nguyễn Đức thì thở dài một hơi," Ngươi có phải đã được bộ bài thừa nhận rồi phải không."

Mặc dù đã biết đáp án nhưng hắn cũng không nhịn được hỏi một câu, Nguyễn Phàm gật đầu mở miệng nói ra," Đúng vậy, ta chỉ là vừa được bọn chúng tán thành không lâu."

Ở cái thế giới này, chỉ có những lá bài tán thành chủ nhân mới có thể thông thạo điều khiển bọn chúng, nếu không được tán thành mà phát ra chỉ lệnh t·ấn c·ông...hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.