Toàn Dân Rút Thẻ: Bắt Đầu Sở Hữu Number 107!

Chương 8: Bị cắn ngược lại một ngụm



Nàng cũng không biết là có chuyện gì, chỉ là dựa theo cái danh sách được phân phát xuống nói đi ra.

Nhìn thấy người ta chỉ là dựa theo mệnh lệnh làm việc, hắn cũng không có làm khó đối phương.

Nhân viên này liền đi vào sau màn nói gì đó rồi lại đi ra, từ sau màn lại đi ra một tên nhân viên khác.

Nữ nhân viên này liền dẫn hắn đi tới một cái cầu thang, cả tòa tháp này đều được làm các loại gỗ thượng hạng, không có một thiết bị máy móc nào được thiết lập, cầu thang đều phải tự mình đi bộ lên trên.

Đương nhiên, những công cụ hỗ trợ huấn luyện đều phải cần có máy mốc cần hỗ trợ.

Âm thanh bước chân theo từng bước đi của hai người liên tiếp vang lên, không biết đi bao lâu, nhân viên này mới dừng lại ở tầng thứ 9.

Trong bất tri bất giác, hai người đã từ tầng 1 đi đến tầng thứ 9.

Nhân viên này lúc này đi tới chỗ bàn giao nhiệm vụ cùng nhân viên ở đó nói cái gì, nhân viên giao nhiệm vụ liền đưa cho nàng một thanh chìa khóa.

"Nguyễn Phàm tiên sinh, đây là số phòng cùng với chìa khóa của nó, tháp chủ đại nhân ở đó chờ ngươi."

Nhân viên cầm thanh chìa khóa đưa cho Nguyễn Phàm mở miệng nói ra, hắn liền đưa tay tiếp nhận chìa khóa, bên trên có ghi số 69.

"Đa tạ."

Nói một tiếng cảm tạ về sau, Nguyễn Phàm cầm thanh chìa khóa hướng gian phòng đi tới.

"Các ngươi là có ý gì, gian phòng 69 này ta đã đặc trước từ hai ngày trước, bây giờ ta tới lại nói không được phép sử dụng, các ngươi Hiệp Hội Chứng Nhận Bài Thủ làm ăn cái kiểu gì vậy."



Nguyễn Phàm sau khi tới gần liền nghe được âm thanh phẩn nộ của một thanh niên truyền tới.

Người giữ cửa phòng 69 vẻ mặt ấy náy nhìn thanh niên trước mắt mở miệng nói ra," Nguyên Triệt thiếu gia, đây quả thực là chúng ta làm sai, không bằng ta vì ngài chuẩn bị một gian phòng khác tốt hơn."

"Ngươi nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ ta đường đường Nguyên gia đại thiếu muốn một cái gian phòng cũng không được, cho dù tháp chủ ở nơi này cũng phải cho ta ba phần mặt mũi, ta muốn xem xem, người muốn sử dụng gian phòng này có bản lĩnh lớn cỡ nào để các ngươi không nể mặt ta."

Nguyên Triệt giận đùng đùng mở miệng cười lạnh liên rực, ở một bên Nguyễn Phàm nhìn hồi lâu cũng biết chuyện gì đang diễn ra, nhìn chìa khóa phòng 69, hắn trong lòng không hiểu một trận tức giận.

Trong chuyện này giống như có người đang nhằm vào hắn, nếu hắn bước tới cầm chìa khóa phòng 69 này ra sẽ bị người tên là Nguyên Triệt này tìm phiền phức, coi bộ dáng của hắn thân phận cũng không đơn giản.

Mà nếu hắn không bước đi lên, sẽ hao tốn thời gian, mà nhìn nhân viên ở nơi đây giống như đã được người dặn dò qua.

"Mặc dù không biết là có chuyện gì, nhưng muốn tính kế ta, không có chuyện dễ dàng như vậy."

Nguyễn Phàm trong lòng nở một nụ cười lạnh lùng, hắn lúc này vẻ mặt mủm cười đi tới trước người Nguyên Triệt mở miệng nói ra," Cho hỏi ngươi có phải là Nguyên Triệt thiếu gia."

Nguyên Triệt lúc này đang trong lúc tức giận, hắn có chút nhịn không được lạnh lùng mở miệng nói," Là ta, ngươi có chuyện gì."

"Ta được nhân viên ở nơi này mượn nhờ đưa thứ này cho ngươi."

Nguyễn Phàm cầm chìa khóa đưa ra cho Nguyên Triệt, nhìn cái chìa khóa này, Nguyên Triệt lạnh lùng nhìn người giữ cửa mở miệng nói ra," Chuyện này là sao, không phải ngươi nói gian phòng này không được sử dụng sao, sau bây giờ chìa khóa lại ở trên tay người này."



Người giữ cửa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn cũng chỉ được lệnh ngăn ở trước cửa không cho ai tiến vào, chỉ khi có người cầm chìa khóa mới có thể cho tiến vào.

Thường thường những gian phòng này khi đặt trước sẽ được nhân viên đưa chìa khóa cho người giữ cửa, và phần danh sách của người đặt.

Nhưng hôm nay mọi chuyện lại khác biệt làm Nguyên Triệt tức giận không thôi, hắn đã ở nơi đây hao tổn gần nữa tiếng thời gian, nói sao hắn không tức giận.

Hắn có thể không cần phòng 69 nhưng hắn là đại thiếu gia của Nguyên gia, hắn nhường nhịn sẽ làm Nguyên gia rơi mặt mũi, cho nên hắn phải cứng rắng tới cùng.

Đang lúc không khí cứng ngắt ở, một giọng nói nam nhân vang lên," Nguyên Triệt thiếu gia xin bớt giận, đây là nhân viên thất trách dẫn đến sai lầm, vì đền bù, ngài mọi chi phí chi tiêu của ngày hôm nay sẽ được miễn phí, và Hiệp Hội chúng ta sẽ đưa cho ngài một thanh thể chất dược tề để làm đền bù."

Vương Khang ấy náy hướng Nguyên Triệt mở miệng cười nói, hắn không nghĩ tới, mình một phen bố trí vật mà bị một tên người trẻ tuổi này dễ dàng cho phá bỏ.

Người thanh niên không phải cần mặt mũi hay sao, mà còn là thiên tài người trẻ tuổi.

Hắn ngày hôm qua nhận được tổng bộ bên kia truyền tin tức, muốn đối với người trong tài liệu cung kính một điểm.

Nhưng sau khi nhìn thân phận bối cảnh của Nguyễn Phàm về sau, Vương Khang trong lòng có chút không phục, ta đường đường tháp chủ vậy mà đối với một tên học viên cấp hai cung kinh, mặt mũi ta để nơi nào.

Tin tức về trận đấu của Nguyễn Phàm cùng với Bộ Trung Thành đã bị phong tỏa, cho nên Vương Khang không biết cũng là bình thường, nếu mà hắn biết, hắn cũng không ngu xuẩn bầy ra trò trẻ con này.

Nguyên Triệt lúc này cũng không có truy cứu thêm, hắn Nguyên gia mặc dù thế lớn không giả, nhưng Hiệp Hội Chứng Nhận Bài Thủ hắn cũng không muốn quá đắc tội quá ác, cứng rắng thì cứng rắng nhưng cũng phải biết nặng nhẹ, một thanh thể chất dược tề cũng không rẽ.

"Vương tháp chủ, sau này quản tốt nhân viên của mình, nếu có lần sau, mỗi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy đâu."

Không chờ Vương Khang đáp lại, Nguyên Triệt đã đống cửa phòng lại, Vương Khang trên mặt hết sức là khó coi, lần này xong, hắn lạnh lùng nhìn về phía xem cuộc vui Nguyễn Phàm mở miệng nói ra," Người trẻ tuổi, ta nghi ngờ ngươi ăn cấp tài sản của Hiệp Hội, mời ngươi phối hợp điều tra."



Vương Khang âm thanh rất lớn, tất cả mọi người ở xung quanh đều có thể nghe thấy.

Thấy mình vậy mà còn ngược lại bị cắn một ngụm, Nguyễn Phàm cượi lạnh mở miệng nói ra," Không biết ta ă·n c·ắp cái gì, nói chuyện phải có chứng cứ."

Vương Khang lạnh rên một tiếng mở miệng nói ra," cái này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần đi theo ta, hoặc là muốn ta đánh tới cho ngươi phối hợp."

Quyết đấu bàn lập tức được Vương Khang cho khởi động, Nguyễn Phàm trong lòng cười lạnh, khóe miệng hắn nhếch lên một tia lãnh ý cũng đưa ra quyết đấu bàn," Vậy ta cũng muốn xem xem, ngươi có bản lĩnh gì có thể làm cho ta phối hợp."

Ở cái thế giới này, mọi chuyện đều cần một trận Quyết Đấu tới giải quyết, không cần biết ngươi làm chuyện gì, nếu quyết đấu thua, đều phải trả một cái giá không nhỏ, thậm chí là tính mạng.

Đương nhiên, nếu có người đứng ra vì người thua bảo về, nếu cảm thấy mình không phải là đối thủ, thì cũng không đến nổi m·ất m·ạng.

Nói chung cần phải nhìn tình cảnh tới làm ra ứng đối, đôi ba câu cũng không giải thích được.

Vương Khang chủ động đưa ra khiêu chiến, mặt mũi của hắn cũng coi như vức sạch, nếu không thể cầm xuống Nguyễn Phàm, hắn tháp chủ này cũng không cần phải làm.

Nhưng hắn không cho là mình có thể thua, dù sau hắn cũng đã nữa chán bước vào vương cấp bài thủ, hấn không tin mình còn không đấu thắng được một tên học viên cấp hai.

DUEL

(Vương Khang LP 4000)

(Nguyễn Phàm LP 4000)

Nơi đây cũng không nhỏ, kết giới ngây lập tức được bao khỏa đi ra, có kết giới này không lo quái thú phá hư quá nhiều kiến trúc.