Thời gian quay ngược lại một ngày trước, tại Biển Thành, biệt thự nhà họ Bạch.
Một tiếng hét kinh hoàng liên tục vang lên, chói tai như tiếng lợn bị chọc tiết, sợ rằng không ai nghe thấy nên càng cố ý gào to hơn.
Bạch Lễ gào rống thảm thiết, kéo căng cổ họng: “Có ai không—— Mau lại đây—— Chị ta điên rồi—— Chị ấy muốn g·iết ta—— Mau cứu ta với——”
Trong phòng ngủ của Bạch Tuyết, cô đang cầm một con dao sắc lóa sáng dí vào cổ của Bạch Lễ. Gương mặt cô lộ rõ vẻ dữ tợn, toàn thân run rẩy, trông như thể đang bị kích động tinh thần và có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Khi Bạch Tuyết đang toàn tâm toàn ý vào vai kẻ b·ắt c·óc con tin, một tiếng nói không hài hòa vang lên bên tai cô.
Bạch Lễ thở dài, như trách móc vì không chịu hiểu: “Dao—— Dao cầm ngược rồi!”
Lúc này Bạch Tuyết mới nhận ra rằng con dao trong tay mình đang cầm ngược, lưỡi dao hướng ra ngoài. Có lẽ cô thực sự sợ làm tổn thương em trai, nên trong tiềm thức, khi giành lấy con dao, cô đã vô thức để lưỡi dao quay ra ngoài.
Thấy Bạch Tuyết vẫn chưa hiểu, Bạch Lễ vươn tay túm lấy, xoay lại con dao để lưỡi dao hướng vào cổ mình, rồi nhét lại vào tay cô.
Bạch Tuyết rõ ràng hoảng hốt, đây là lần đầu tiên cô làm việc b·ắt c·óc con tin, lại còn là bắt chính em trai ruột, nên khó tránh tay run một chút. Kết quả, một vết cắt liền xuất hiện trên cổ trắng nõn của Bạch Lễ, máu bắt đầu rỉ ra.
Lần này thực sự dọa Bạch Lễ tái mặt, cậu run rẩy hét lên: “Chị—— Chị định làm thật hả!”
Bạch Tuyết thật sự hoảng loạn, thấy máu tuôn ra không ngừng, cô gấp đến mức sắp khóc.
Những vệ sĩ, người hầu, và cả đám tay chân ban đầu còn đứng xem chị em diễn kịch, lúc này thấy cậu chủ nhỏ đã chảy máu, mới bắt đầu luống cuống, vội lùi lại vài bước. Trong lòng họ không nhịn được mà thầm oán thán: “Chuyện gì thế này? Không phải cậu chủ nói chỉ là diễn thôi sao? Sao lại đổ máu thật rồi?”
Lúc này, Bạch Lễ gào thét đến xé lòng: “Ôi trời—— Sắp c·hết rồi—— Ta sắp c·hết rồi—— Các người, đồ vô dụng! Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, không mau tránh ra, chị ta phát điên rồi, ngay cả em trai ruột cũng g·iết!”
“Ta nói cho các người biết, nếu ta có mệnh hệ gì, không ai trong các người thoát nổi đâu, chắc chắn sẽ bị Bạch Thừa Thiển lột da!”
Chỉ cần nghe đến tên Bạch Thừa Thiển, đám vệ sĩ đứng quanh cửa phòng không khỏi run lên một cái. Nghĩ đến người đàn ông ấy, vì lợi ích mà ngay cả con gái ruột cũng có thể bán đứng, thực sự thâm hiểm tột cùng. Nếu bảo bối duy nhất của ông ta xảy ra chuyện gì, bọn họ chắc chắn không thể sống sót!
Vì vậy, không do dự nữa, các vệ sĩ lập tức dạt sang hai bên, vừa dọn đường vừa cố gắng an ủi Bạch Tuyết, khuyên cô đừng kích động, đừng làm tổn thương chính mình, cũng đừng làm hại cậu chủ nhỏ.
Lúc này, Bạch Tuyết đã căng thẳng đến mức đôi chân run rẩy, dù con đường đã thông thoáng nhưng cô không tài nào nhấc nổi chân để bước đi.
Bạch Lễ thở dài một hơi, đưa tay ôm lấy eo sau của Bạch Tuyết, đỡ cô run rẩy từng bước một ra khỏi phòng, đi mãi cho đến khi cả hai rời khỏi biệt thự nhà họ Bạch. Đám vệ sĩ đông đúc cũng đi theo từng bước, không dám lơi lỏng.
Bạch Lễ hét lớn: “Chị ta nói rồi, chuẩn bị một chiếc xe, không được gắn thiết bị theo dõi, cũng không được bám theo. Nếu không, chị ấy sẽ đâm ta cả nghìn nhát! Nghe rõ chưa? Còn không mau đi chuẩn bị!”
Các vệ sĩ lập tức gật đầu lia lịa, không lâu sau, một chiếc xe sang trọng được lái đến trước mặt Bạch Tuyết. Bạch Lễ dìu cô lên xe. Lúc này, toàn thân Bạch Tuyết đã ướt đẫm mồ hôi, các cơ trên người cô vì căng thẳng quá độ mà mất kiểm soát. Không còn cách nào khác, Bạch Lễ đành tự mình vào ghế lái, dự định tự lái xe đưa Bạch Tuyết rời khỏi.
“Nghe rõ cả chưa? Không được báo cảnh sát, không được theo dõi, không được tiết lộ ra ngoài, cái gì cũng không được làm!”
Nhìn chiếc xe phóng đi xa dần cho đến khi không còn thấy bóng, không một ai nghĩ đến việc báo cảnh sát hay đuổi theo. Thực sự y như lời Bạch Lễ căn dặn, họ không làm gì cả.
“Báo cái gì mà báo, báo cảnh sát cái nỗi gì? Chị em nhà đó đang diễn trò thôi, đứa ngốc cũng nhìn ra mà!”
Đám vệ sĩ đều âm thầm khinh thường, từ lâu đã nhìn thấu tâm tư của hai chị em này. Vì vậy, họ mới phối hợp diễn xuất, còn không khỏi khâm phục Bạch Lễ, cậu diễn thật sự quá đạt, ngay cả máu cũng không tiếc.
Họ vốn đã nhìn Bạch Tuyết lớn lên từ bé, trong lòng đã bất bình với việc Bạch Thừa Thiển định gả Bạch Tuyết cho gã cầm thú nhà họ Chu. Vừa rồi, họ nhân cơ hội giúp một tay, phối hợp để cô thoát khỏi nanh vuốt của ông ta. Một là để Bạch Tuyết có thể thoát thân, hai là người bị Bạch Tuyết "b·ắt c·óc" lại chính là cậu chủ nhỏ, chẳng liên quan gì đến họ. Nếu Bạch Thừa Thiển trách móc thì cũng chỉ có thể trách con gái yêu quý của ông đứng về phía người ngoài. Ba là họ cũng không cần phải chịu sự giày vò lương tâm.
Một việc ba bên đều có lợi, đám vệ sĩ sớm đã đạt được sự đồng thuận, nên vừa rồi Bạch Lễ nói gì, họ đều răm rắp nghe theo, không hề do dự.
Bên trong chiếc xe, sắc mặt Bạch Tuyết tái nhợt. Sau khi nghỉ ngơi một lát, cuối cùng cơ thể cô cũng có thể hoạt động trở lại.
“Chúng ta đi đâu?”
Bạch Tuyết nắm lấy ghế trước, nửa người thò ra, sắc mặt đã khá hơn đôi chút.
Vừa lái xe, Bạch Lễ vừa đáp: “Cực Lạc Thế Giới!”
Bạch Tuyết ngạc nhiên, có chút khó hiểu, hỏi: “Đến đó làm gì?”
Bạch Lễ liếc cô chị một cái đầy khinh bỉ, nói: “Không phải chị bảo em dụ anh rể tương lai đến Cực Lạc Thế Giới để thử lòng anh ta sao? Đến nước này rồi mà còn hỏi em!”
Mặt Bạch Tuyết đỏ bừng, ngay sau đó nhớ ra kế hoạch ban đầu. Nhưng cô nhanh chóng thay đổi sắc mặt, mắng: “Ai là anh rể của cậu! Còn chưa có gì chắc chắn đâu, cậu đã vội nhận anh rể rồi! Bộ cậu nôn nóng muốn chị gái lấy chồng để không tranh giành gia sản với cậu nữa à?”
Bạch Lễ trợn trắng mắt, nói: “Cái gia sản rách nát này, ai muốn thì cứ lấy! Dù sao e cmũng chẳng thèm!”
“Cậu nói cái gì!”
Bạch Tuyết gõ mạnh vào đầu cậu một cái, nói: “Nhà họ Bạch chúng ta đã có bề dày trăm năm, đâu phải thứ cậu nói không cần là không cần! Chị đây dù gì cũng sẽ phải lấy chồng, sau này nhà họ Bạch sẽ thuộc về cậu. Cậu phải giúp cha quản lý tốt cơ nghiệp này!”
Bạch Lễ lập tức kích động, hét lên: “Em không cần! Em thấy bẩn! Bạch Thừa Thiển thậm chí còn muốn bán chị đi, vậy mà chị còn gọi ông ta là cha!”
Bạch Tuyết lại gõ thêm một cái vào đầu Bạch Lễ, mắng: “Dù thế nào ông ấy vẫn là cha của cậu, cũng là cha của chúng ta! Đừng cứ suốt ngày gọi là Bạch Thừa Thiển, cậu có biết lễ phép là gì không hả?”
Bạch Lễ xoa đầu, hậm hực "xì" một tiếng đầy khinh thường, rõ ràng không muốn nhắc đến cha mình. Cậu nhanh chóng đổi chủ đề, nói: “Bên kia em đã sắp xếp xong cả rồi, chị cứ yên tâm mà đi, sẽ có người luôn bảo vệ chị!”
Bạch Tuyết gật đầu, không nói thêm gì nữa. Trong xe rơi vào im lặng, cả hai đều không lên tiếng cho đến khi chiếc xe dừng lại trước một tòa kiến trúc lộng lẫy như cung điện, dát vàng rực rỡ.
Bạch Lễ đưa cho Bạch Tuyết một chiếc thẻ đen, nói: “Trong này là tiền tiêu vặt cả năm của em. Chị phải tiết kiệm mà dùng đó!”
Bạch Tuyết giật phắt lấy chiếc thẻ, không chút khách sáo, nói đầy bực dọc: “Được rồi được rồi, nhìn cậu keo kiệt thấy mà ghét! Biến mau đi!”
Bạch Lễ đạp mạnh chân ga, ống xả của chiếc xe phụt ra một làn khói đen xì, ngột ngạt. Bạch Tuyết định lao lên đánh cậu, nhưng chiếc xe đã vọt đi, biến mất không còn dấu vết.
“Chị nhớ bảo trọng!”
Bạch Tuyết đứng phía sau, tức tối hét lớn: “Lần sau chị sẽ đánh gãy chân cậu cho xem!”
Cô giận dữ dậm mạnh chân xuống đất, rồi quay người lại. Đằng sau cô, một người phụ nữ mặc đồng phục của Cực Lạc Thế Giới đang đứng chờ.
Người phụ nữ nhẹ nhàng nói: “Tôi tên là Bạch Khả, đại tiểu thư cứ gọi tôi là Tiểu Khả. Mời cô đi theo tôi!”
Bạch Tuyết gật đầu, bước theo Bạch Khả qua một cánh cửa bí mật ở bên hông tòa nhà. Hai người đi qua nhiều hành lang ngoằn ngoèo, cuối cùng đến một căn phòng rộng rãi, sạch sẽ.
Bạch Khả giới thiệu: “Đây là căn phòng mà cậu chủ nhỏ chuẩn bị riêng cho đại tiểu thư. Ngoài tôi và cậu chủ nhỏ ra, không ai biết đến nơi này, ngay cả gia chủ cũng không biết. Đại tiểu thư có thể yên tâm ở lại đây!”