Toàn Dân Tiến Hóa: Chiến Thần! Chiến Tranh Vô Hạn Thứ Nghuyên

Chương 88: Thung Lũng U Tịch Giữa Núi



Chương 88 Thung Lũng U Tịch Giữa Núi

Diệp Thần trừng mắt nhìn chằm chằm vào con hổ răng kiếm, trên mặt lộ rõ vẻ không chút sợ hãi. Đồng thời, cơ thể anh hơi nghiêng, toàn bộ cơ bắp căng cứng, cố gắng bày ra một tư thế đề phòng cao độ để con hổ hiểu rằng anh không phải kẻ dễ bắt nạt.

Con hổ răng kiếm thấy Diệp Thần không hề hoảng loạn thì sinh nghi, bắt đầu bước qua bước lại, vừa gầm gừ vừa từng bước tiến lại gần, rõ ràng chuẩn bị lao vào t·ấn c·ông.

Diệp Thần thầm kêu khổ trong lòng. Con thú này chắc chắn đã đói đến phát điên, chỉ chực vồ lấy anh để làm bữa ăn. Đúng như dự đoán, khi thấy Diệp Thần có chút thay đổi trong ánh mắt, con hổ liền không chút do dự, bật lên lao tới.

“Trời ơi—c·hết tiệt!”

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Diệp Thần nhảy vội sang một bên, tránh được cú vồ mồi của con hổ đói. Nhưng ngay sau đó, con hổ răng kiếm xoay người, vung đuôi như chiếc roi thép quất mạnh vào hai chân Diệp Thần.

Diệp Thần chỉ cảm thấy một lực mạnh kinh khủng giáng xuống đôi chân, cơn đau dữ dội lập tức lan khắp cơ thể. Anh hét lên một tiếng đau đớn, cả người bị quật bay, va mạnh vào vách đá.

【 Cú quật đuôi】 kỹ năng cấp C: dùng đuôi quét ngang kẻ địch, gây ra 20 điểm sát thương vật lý.

Nhìn lại thanh máu của mình, Diệp Thần tái mặt. Thanh máu đã cạn sạch hai phần ba, anh chắc chắn không thể chịu nổi một đòn nữa của con hổ răng kiếm.

Không có thời gian nghĩ cách, Diệp Thần nhìn thấy con thú khổng lồ lại đang lao đến. Trong cơn nguy cấp, anh rút thanh kiếm gỗ sau lưng ra, chọn thời điểm chuẩn xác, cắm cả thanh kiếm lẫn vỏ kiếm vào miệng rộng của con hổ.

Con hổ răng kiếm lập tức gào lên đau đớn, lăn lộn điên cuồng. Nó không ngừng lắc đầu, cố gắng nhổ thanh kiếm ra khỏi miệng, trong khi hai chân trước cào cấu không ngừng. Nhưng nhát kiếm của Diệp Thần vừa nhanh vừa chính xác, thanh kiếm đã mắc kẹt sâu trong cổ họng, con hổ không tài nào gỡ ra được.



Diệp Thần thấy cơ hội hiếm có, lập tức bật dậy, chạy thẳng về phía khe núi giữa hai ngọn núi.

Con hổ răng kiếm lúc này đã hoàn toàn giận dữ, mắt nó đỏ ngầu vì căm phẫn. Thấy Diệp Thần định bỏ chạy, nó làm sao có thể để yên? Nó đứng thẳng trên hai chân, hai chi trước lóe lên ánh sáng màu vàng đất. Một cú gầm vang trời vang dội cả khu vực, âm thanh làm vỡ vụn thanh kiếm gỗ trong cổ họng.

Diệp Thần cảm thấy đầu óc trống rỗng, hoa mắt chóng mặt, mọi thứ trước mắt trở nên mờ nhòe.

【 Tiếng gầm hổ】 kỹ năng cấp D: làm choáng tất cả đơn vị kẻ địch trong phạm vi 10 mét trong 1 giây.

Cơ thể Diệp Thần khựng lại trong đúng 1 giây, và đúng lúc đó, con hổ răng kiếm đập hai chi trước mạnh xuống đất. Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, mặt đất như gợn sóng cuộn trào, hất tung Diệp Thần ra khỏi khe núi mà anh sắp chui vào.

【 Sóng chấn động】 kỹ năng cấp C: sử dụng sức mạnh cực lớn đập xuống đất, tạo ra sóng chấn động trong phạm vi 6 mét, làm nứt mặt đất và gây 20 điểm sát thương nguyên tố đất cho tất cả đơn vị kẻ địch trong khu vực.

Sau khi liên tiếp sử dụng hai kỹ năng hệ Thổ, con hổ răng kiếm rõ ràng đã có dấu hiệu mệt mỏi. Nó nằm rạp xuống đất, toàn thân ở trạng thái cảnh giác cao độ, nhưng không lập tức t·ấn c·ông nữa. Đôi mắt nó không rời khỏi Diệp Thần, dường như đang quan sát tình trạng của anh. Trong lòng con hổ cũng đầy nghi hoặc: thường thì một chiêu "Sóng chấn động" đủ để g·iết c·hết con mồi, sao hôm nay lại gặp một kẻ hai chân cứng đầu như vậy, vẫn chưa gục ngã?

Diệp Thần lúc này toàn thân bê bết máu, kĩ năng 【 Sóng chấn động】 vừa rồi đã hất anh va mạnh vào vách đá, thanh máu chỉ còn lại chút ít. Nếu không nhờ chỉ số kháng hệ Thổ khởi đầu là 10, cú đánh vừa rồi có thể đã tiễn anh đi luôn.

Không còn thời gian mà chửi rủa con thú hung dữ này, Diệp Thần bật dậy, lợi dụng khoảnh khắc con hổ đang kiệt sức để lao thẳng vào khe núi phía trước. Anh biết rõ, con hổ răng kiếm đã cạn năng lượng, nó đang hồi phục thanh ma pháp. Một khi hồi được chút ít, nó sẽ lập tức đuổi theo.

Quả nhiên, vừa qua được hai giây, Diệp Thần đã nghe thấy một tiếng gầm chấn động vang lên sau lưng. Mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển, con hổ thực sự đã đuổi vào trong khe núi.

“C·hết tiệt, ức h·iếp kẻ không có kỹ năng à!”



Vừa chạy, Diệp Thần vừa thầm chửi rủa. Bây giờ anh mới hối hận, nếu cứ ngoan ngoãn ở thôn tân thủ g·iết gà, cùng lắm là ra ngoại ô g·iết lợn rừng thì tốt biết bao. Chạy xa thế này để tự dâng mình làm mồi đúng là sai lầm lớn.

Lúc này, Diệp Thần cắm đầu chạy thục mạng, tốc độ đã được đẩy lên cực hạn. Nhưng càng đến gần cuối đường hầm, trong lòng anh lại càng lạnh giá, vì mặt đất dưới chân rung chuyển ngày càng mạnh hơn. Chạy hai chân sao thắng được bốn chân?

Chỉ còn cách cửa ra không xa, nhưng cảm giác nguy hiểm sau lưng càng lúc càng rõ rệt. Diệp Thần biết, nếu cứ chạy tiếp mà không phản kháng, anh chắc chắn không thoát nổi, có khi ngay khoảnh khắc tiếp theo đã làm mồi cho hổ.

“Không thể ngồi yên chịu c·hết được!”

Một luồng sát khí bùng lên trong Diệp Thần. Khi còn chơi thử nghiệm "Bỉ Ngạn" anh từng tung hoành ngang dọc, không sợ trời đất, giờ bị ép đến đường cùng như thế này thật không thể chịu nổi. Nếu không sống được, ít nhất cũng phải kéo con hổ c·hết chung!

Anh lăn một vòng tránh cú vồ của con hổ, vị trí của cả hai đổi ngược. Con hổ răng kiếm giờ đã chắn ngay lối ra, từ từ xoay người, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Diệp Thần. Hai chân trước của nó cắm sâu vào mặt đất, sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào.

Diệp Thần không hề tỏ ra sợ hãi. Anh trợn mắt nhìn lại con hổ, lòng không còn chút hy vọng, nhưng dù c·hết cũng phải c·hết trong tư thế ngẩng cao đầu. Anh đợi con hổ lao tới, chuẩn bị dùng đá hoặc thậm chí răng cắn để cho nó một đòn cuối.

Không khí xung quanh chìm vào im lặng, căng thẳng đến nghẹt thở. Rồi vào khoảnh khắc nào đó, con hổ răng kiếm co người, bật lên t·ấn c·ông. Diệp Thần đang chuẩn bị phản kích thì bất ngờ xảy ra!

Con hổ đang lao tới bỗng bị một lực mạnh mẽ hất tung lên, rơi thẳng xuống đất sau lưng Diệp Thần. Anh trố mắt nhìn sự thay đổi đột ngột này, không dám tin vào mắt mình.



Tại lối ra của đường hầm, một con quái vật khổng lồ xuất hiện. Nó vừa giống hươu, vừa giống ngựa, với cặp sừng như nhánh cây không ngừng rung lắc, phát ra một lời cảnh cáo vô thanh đầy uy lực. Đôi mắt to như chuông đồng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào con hổ phía sau Diệp Thần.

Con hổ răng kiếm loạng choạng đứng dậy, rõ ràng đã chịu không ít thương tổn. Nó gầm gừ đầy đe dọa về phía con quái vật, nhưng sau vài giây đối mặt, ánh mắt nó liếc qua Diệp Thần một lần cuối rồi từ từ quay lưng, biến mất vào bóng tối sâu thẳm.

Thế cùng gặp may!

Diệp Thần cuối cùng cũng thả lỏng. Toàn thân anh đã ướt đẫm mồ hôi, cả người đổ gục xuống mặt đất, thở hổn hển từng hơi.

Ngay lúc anh tưởng có thể nghỉ ngơi, một bóng đen khổng lồ đột ngột xuất hiện, che phủ ánh mắt anh.

Con quái vật nửa giống hươu, nửa giống ngựa đã bước đến trước mặt Diệp Thần. Cái đầu to lớn của nó không ngừng ngửi trên người anh, như thể đang xác nhận xem anh thuộc loại gì. Sau vài giây, có vẻ nó đã mất hứng thú, liền quay người đi ra khỏi lối đi.

Diệp Thần lo sợ con hổ răng kiếm sẽ quay lại phục kích, nên vội vàng bật dậy và theo sát con quái vật.

Bước ra khỏi đường hầm, trước mắt anh hiện lên một khu đất trống rộng lớn, hóa ra là một thung lũng. Ở nơi sâu nhất, gần sát vách đá, có một căn nhà gỗ được dựng lên. Trên nhà gỗ là một thác nước đổ xuống, bên dưới thác là một hồ nước trong vắt. Trong hồ, những chú cá đang tung tăng bơi lội, tạo nên khung cảnh yên bình.

Trước căn nhà gỗ là một khu ruộng được khai hoang, nhưng giờ đây cỏ dại mọc um tùm, dường như đã rất lâu không ai chăm sóc.

“Nhìn thế nào cũng giống nơi ẩn cư của một cao nhân!”

Diệp Thần vừa nghĩ, vừa chậm rãi tiến về phía căn nhà gỗ.

Khi anh bước đến gần khu ruộng, một bóng đen bất ngờ lao ra từ đám cỏ dày khiến Diệp Thần giật mình. Thấy đó lại là con quái vật nửa hươu nửa ngựa vừa rồi, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ, con quái vật đứng nhìn Diệp Thần hồi lâu, sau đó bước đến một ụ đất gần đó. Nó dùng hai móng guốc bắt đầu cào bới, chẳng mấy chốc đã lộ ra một vật gì đó.

Đó là một thanh kiếm. Dù thân kiếm đã bị gỉ sét, nhưng trên lưỡi kiếm vẫn lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây tuyệt đối không phải vật tầm thường.