Toàn Giang Hồ Đều Là Cao Thủ

Chương 44: Kẹt đầu



124.

Trương Tiểu Nguyên từ trong tay Lục Chiêu Minh đoạt lại bồ câu thân yêu, hô to: "Nó nhất định sẽ gầy!"

Bồ câu béo: "Ku ku!"

Lục Chiêu Minh vẫn còn đang nghiêm túc lí giải : "Này không phải vấn đề béo gầy."

Này là vấn đề giống loài.

Tưởng Tiệm Vũ nghiêm túc chính trực nhìn bồ câu trong tay Trương Tiểu Nguyên hồi lâu, Trương Tiểu Nguyên vốn tưởng rằng hắn đang phán đoán sinh vật này là gà hay chim, liền cầm cao bồ câu đưa đến trước mặt Tưởng Tiệm Vũ, để hắn có thể nhìn đến rõ ràng , một mặt nói: "Nhị sư huynh! Này thật là bồ câu đúng không!"

Tưởng Tiệm Vũ: "Bồ câu thật thơm."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Trương Tiểu Nguyên yên lặng thu hồi tay, ôm chặt bồ câu béo, thậm chí có chút không muốn cùng Tưởng Tiệm Vũ nói chuyện.

Hoa Lưu Tước ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nói: "Các ngươi cũng không cần khi dễ Tiểu Nguyên như vậy đi."

Lục Chiêu Minh đầy mặt nghiêm túc, dường như còn đang vô cùng khó hiểu, nói: "Khi dễ?"

Hoa Lưu Tước nghiêm túc nói: "Bồ câu tuy rằng hơi béo một chút nhưng vẫn có điểm bất đồng so với gà, ngươi nghe xem, có con gà nào sẽ kêu ku ku ku sao?"

Lục Chiêu Minh: "Có."

Tưởng Tiệm Vũ: "Có."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Hoa Lưu Tước: "...... Nó có thể bay, gà thì không thể bay cao a!"

Hắn ý bảo Trương Tiểu Nguyên đem bồ câu béo ném lên trời cao, Trương Tiểu Nguyên trong lòng khổ sở, đúng là bồ câu thì phải biết bay, hơn nữa đây đã là con bay cao nhất trong đám bồ câu mà chưởng quầy Túy Tiên Các ném rồi, nhưng dù cho như thế, con bồ này vẫn quá mập, bay không được bao nhiêu hết, khoảng cách kia......Trương Tiểu Nguyên cảm thấy đến gà nuôi trong vườn cũng có thể làm được.

Hoa Lưu Tước không biết nên nói gì cho phải.

"Gà...... Gà thì có gì không tốt sao!" Hoa Lưu Tước nghiêm túc nói, "Tiểu Nguyên nếu là thích nuôi gà thì nuôi gà, này cũng không có vấn đề gì."

Lục Chiêu Minh nghiêm túc nói: "Ta hoài nghi đệ bị người ta lừa."

Trương Tiểu Nguyên từng câu từng chữ hô to: "Này! Là! Bồ câu!"

Lục Chiêu Minh: "Bồ câu sẽ béo như vậy sao?"

Đề tài đã được vòng trở lại.

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ biến thành một vòng lẩn quẩn vô tận, nếu y cứ chỉ vào con bồ câu này mà tranh luận với đại sư huynh nhất định không có kết quả, y hẳn là nên dùng sự thật để thuyết phục Lục Chiêu Minh.

Chờ bồ câu béo gầy xuống, bọn họ sẽ sáng mắt nhận ra đây là bồ câu!

Trương Tiểu Nguyên hừ một tiếng,  đem bồ câu béo nhét vào lồng, cao giọng nói: "Liền tính là gà, đệ cũng muốn nuôi!"

Lục Chiêu Minh ngẩn ra, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ là lo lắng đệ bị lừa......"

Hoa Lưu Tước nhìn không được nữa.

Hắn thật sâu hít một hơi, quyết định phải bằng mọi cách lược qua đề tài này, hỏi: "Ta muốn đi ăn bồ câu nướng, các ngươi ai đi cùng không?"

Tưởng Tiệm Vũ rốt cuộc nghe được ba chữ bồ câu nướng, hắn cơ hồ lập tức liền từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, kích động nói: "Đi đi đi, cùng đi thôi!"

Trương Tiểu Nguyên thở phì phì ôm chặt lồng chim: "Ta muốn xem kiếm phổ, ta không đi."

Lục Chiêu Minh: "......"

Lục Chiêu Minh cảm thấy chính mình có phải hay không đã làm sai cái gì, sư đệ tại sao lúc này lại đòi xem kiếm phổ vậy?

Trương Tiểu Nguyên đã ôm lồng chim vào phòng, Lục Chiêu Minh do dự một lát, lại quay sang đem cây hồ lô đường từ trong ngực Tưởng Tiệm Vũ lấy về, cùng hai người nói: "Các ngươi đi đi."

Hắn không có giải thích gì nhiều, nói xong liền dứt khoát xoay người vào phòng.

Tưởng Tiệm Vũ ngây người một lát, vuốt cằm nhỏ giọng nhắc mãi: "Bồ câu nướng không ngon sao?"

Hoa Lưu Tước: "Ta nói rồi, loại chuyện này ở đồng môn chi gian thực thường thấy......"

Tưởng Tiệm Vũ: "Vốn dĩ không mang theo bao nhiêu tiền, bọn họ không đi, ta liền không thể ăn thêm mấy con rồi."

Hoa Lưu Tước: "A?"

......

Trương Tiểu Nguyên đem lồng chim đặt trên bàn, nhìn bồ câu béo trong lồng gỗ, không khỏi thở dài thật sâu.

Y lớn như vậy rồi nhưng vẫn chưa nghe nói qua có người còn phải giúp bồ câu giảm béo. 

Hơn nữa, y nhận con bồ câu này, không phải chính là vì muốn kiếm thêm chút tiền cho sư môn, giúp sư phụ thu thêm nhiều đệ tử nữa sao? Vì cái gì kết quả lại là y bị mọi người hoài nghi đây là gà hay bồ câu.

Trương Tiểu Nguyên chịu đả kích to lớn.

Lục Chiêu Minh không biết chính mình đến tột cùng đã làm sai cái gì, hắn nghĩ tới nghĩ lui, giống như nghĩ sự lo lắng của mình với việc Trương Tiểu Nguyên bị lừa khiến y không vui.

Chính là cái cục tròn tròn kia thật sự nhìn rất giống gà......

Lục Chiêu Minh cau mày suy tư, kia có lẽ thật sự là một con bồ câu béo, gà đúng là không dễ nhìn như vậy, cho dù thật sự đem nó đi nhuộm lông giả dạng bồ câu cũng không đạt được hiệu quả thị giác như vậy, nhưng cho dù đó thật sự không phải bồ câu thì người trẻ tự tôn cao, nếu hắn thật sự làm cho Trương Tiểu Nguyên cảm thấy mình ngốc ngốc bị người khác lừa gạt, chỉ sợ sư đệ không buồn bực cũng khó.

Lục Chiêu Minh giác ngộ.

Mặc kệ sinh vật kia có phải bồ câu hay không, từ hôm nay nó chính là bồ câu.

Lục Chiêu Minh rốt cuộc đã đem suy nghĩ của mình chỉnh lý xong suôi, hắn ở trong phòng nhìn nhìn, nghĩ cách cắm cây hồ lô đường này ở trong phòng , xong rồi mới đến bên người Trương Tiểu Nguyên , ngữ điệu bình tĩnh mà cùng Trương Tiểu Nguyên nói: "Mới vừa rồi là ta nhìn lầm, đây là bồ câu."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Không, đại sư huynh, huynh không cần miễn cưỡng như vậy!

Lục Chiêu Minh: "Nó sẽ gầy thôi."

Trương Tiểu Nguyên không khỏi sâu sắc thở dài.

Y vốn tưởng rằng mình đã tìm ra một biện pháp tuyệt vời, chỉ cần viết bản thảo gửi cho Giang Hồ Bí Văn liền có thể kiếm bạc về cho ngân sách của sư môn, nhưng hôm nay xem ra, con đường kiếm tiền kia, trước hết y còn phải vắt hết óc nghĩ cách giúp bồ câu mập giảm béo, mà đến giờ y còn chưa nghĩ ra biện pháp cải trang dịch dung, đúng là như người ta thường nói, vạn sử khởi đầu nan.

Lục Chiêu Minh lại hỏi y: "Đệ muốn xem kiếm phổ?"

Trương Tiểu Nguyên bần thần: "Đệ......"

Kia chỉ là cái cớ mà y tùy tiện lấy ra khi sinh khí thôi mà!

Bất quá đến Hoa Lưu Tước cũng đã nghiêm túc nghiên cứu kiếm phổ rồi, y có phải hay không ...... Cũng nên bớt thời giờ xem một ít?

Lục Chiêu Minh nói: "Ta đối với kiếm phổ rất quen thuộc, ta có thể bồi đệ cùng nhau xem. "

Này liền không cần đi......

Trương Tiểu Nguyên xem kiếm phổ, bất quá chỉ là tùy ý lật lật vài tờ, y tuy có chút võ công cơ bản , nhưng kia đều là những năm gần đây cha ấn đầu y học, võ công của Trương Tiểu Nguyên trước nay chưa bao giờ bì kịp tỷ tỷ mình, cũng chưa từng để bụng chuyện đó, kiếm phổ của sư môn đối với y quả thật vô cùng khó hiểu, huống chi thành thạo kiếm phổ chỉ là bước đầu tiên, sau này khi so chiêu còn vô số chiêu thức đang chờ y, Trương Tiểu Nguyên tự bản thân cảm thấy minh thiên tư dốt nát, chỉ cần nghĩ đến con đường thành cao thủ võ lâm gian nan cỡ nào, y đã có chút nhụt chí muốn lùi.

Lục Chiêu Minh đã lấy kiếm phổ ra.

Hắn mở trang đầu tiên, ngẩng đầu hỏi Trương Tiểu Nguyên: "Đệ đã đọc được tới chỗ nào rồi?"

Trương Tiểu Nguyên: "Đệ......"

Bồ câu béo ở bên kia đang không ngừng đem cái đầu tròn tròn của mình chui ra khỏi kẽ hở của lồng,  hướng Trương Tiểu Nguyên kêu lên: "Ku ku."

Lục Chiêu Minh hôm nay không biết vì sao hiếm thấy dễ tính như vậy, hắn gật gật đầu, lại nói: "Không sao, chúng ta bắt đầu lại từ trang nhất."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Y nghe vậy cũng đành phải căng da đầu đem kiếm phổ của chính mình lấy lại đây, trong lòng còn thắc mắc đại sư huynh hôm nay đến tột cùng là bị làm sao vậy, lần trước y xém xíu nữa đã không đọc được chiêu thức ở trang sau, đại sư huynh đã lạnh mặt không nói lời nào nhìn chằm chằm y, còn tàn nhẫn bắt y đi gánh thùng nước, hiện giờ Trương Tiểu Nguyên đến trang đầu tiên còn không nhớ được chút gì, vậy mà đại sư huynh lại vô cùng bình thản.

Trương Tiểu Nguyên kì diệu cảm thấy, đại sư huynh đây có phải là bình yên trước giông bão, chờ cho y mắc lừa khai ra cả quyển kiếm phổ mình chẳng nhớ gì cả, đại sư huynh liền cười ha ha nhân cơ hội đem thước gõ lòng bàn tay y , sư huynh nhất định đang cố ý lừa y.

Nhưng...... Đại sư huynh thật sự tâm cơ như vậy sao?

Trương Tiểu Nguyên chỉ phải đem quyển kiếm phổ của mình ra, nơm nớp lo sợ , da đầu căng ra đọc một câu, lại ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Chiêu Minh thắc sắc nghiêm túc.

Lục Chiêu Minh cũng không có giống như tưởng tượng của y buồn bực hay tức giận, hắn thấy Trương Tiểu Nguyên ngừng lại, trái với tưởng tượng ôn tồn nói:" Có chỗ nào xem không hiểu?" 

Đại sư huynh như thế nào lại ôn nhu như vây? Này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Y nhìn về phía Lục Chiêu Minh, lại thấy Lục Chiêu Minh cũng thật cẩn thận nhìn y.

Trương Tiểu Nguyên giống như đã bừng tỉnh đại ngộ.

Đại sư huynh là cảm thấy bản thân làm y sinh khí...... Cho nên mới cố ý dùng loại biện pháp nầy tới lấy lòng y đi?

Đại sư huynh thế mà lại có ngày đi lấy lòng người khác? Không phải, đại sư huynh thế mà cũng nhìn ra được y tức giận?!

Trương Tiểu Nguyên càng thêm hoảng sợ.

Y không khỏi lắc đầu, lớn tiếng nói: "Không phải xem không hiểu!"

Lục Chiêu Minh hơi hơi mím môi, tựa hồ muốn cười cho y xem, nhưng nụ cười kia quả thực có chút không thích hợp với biểu tình của hắn, thậm chí nhìn còn có chút dữ tợn, làm Trương Tiểu Nguyên sợ đến mức phải nuốt xuống một ngụm nước bọt lấy lại bình tĩnh, y dựng đứng quyến kiếm phổ trong tay, cố ý lớn tiếng, đọc câu tiếp theo. 

Kiếm phổ của sư môn trước y đã xem được vài lần mấy trang đầu, nhưng dù vậy ít nhiều vẫn có mấy chỗ khó hiểu, chẳng qua lúc trước vẫn chưa từng để tâm, cũng chưa hề nghĩ sẽ hỏi qua đại sư huynh cùng nhị sư huynh, hiện giờ đại sư huynh lại ngồi trước mặt nhìn y chằm chằm , đúng là thời điểm tốt, y lại trước sau không dám mở miệng, một câu cũng không nói nên lời.

Y đón ánh mắt của đại sư huynh, da đầu căng ra, lại niệm lần thứ hai.

Vạn phần khẩn trương vậy mà y lúc này lại cảm thấy linh quang chợt lóe, bỗng nhiên khúc mắc tự thông, nguyên lai những câu chữ trong kiếm phổ có ý tứ này a!

Y cảm thấy tình cảnh này cực kỳ giống với khi còn nhỏ đọc sách bị tiên sinh gắt gao nhìn chằm chằm, chẳng qua khi đó y bướng bỉnh không nghe lời, tiên sinh sẽ gõ gõ lòng bàn tay y, mà đại sư huynh chỉ biết.....Chỉ biết dùng ánh mắt bản thân tự cho là ôn nhu kiên nhẫn nhìn chằm chằm y.

Trương Tiểu Nguyên thật sâu hít một hơi, đem kiếm phổ lật qua trang thứ hai.

Lục Chiêu Minh có chút kinh ngạc: "Đệ không có gì muốn hỏi sao?"

Trương Tiểu Nguyên lắc đầu, nói: "Không có!"

Ở trong lồng, bồ câu còn đang thăm dò bọn họ, không khỏi kêu to: "Ku ku!"

Lục Chiêu Minh có chút thất vọng.

Hắn cũng đem quyển kiếm phổ trong tay lật sang trang thứ hai, lẩm bẩm nói: "Chương hai sẽ có chút chỗ khó."

Bồ câu béo: "Ku ku ku!"

Trương Tiểu Nguyên đã lớn tiếng niệm xuống.

Y dùng sách che chắn gương mặt mình, chỉ để lộ ra đỉnh đầu cùng vần trán, sống chết nhất quyết không nhìn vào mặt Lục Chiêu Mình, y đã thật lâu rồi chưa nghiêm túc học hỏi kiếm thuật,lúc này y chỉ hận không thể đem kiếm pháp mấy năm nay nay cha cùng a tỷ đã dạy một hơi nhớ hết, nhưng lúc đó y quả thật còn rất nhỏ, lại qua nhiều năm như vậy, Trương Tiểu Nguyên sao có thể nhớ rõ tất thảy.

Y rất cuộc vẫn tìm ra chỗ mình không thể hiểu được.

Trương Tiểu Nguyên đem kiếm phổ chậm rãi dịch xuống dưới , để lộ ra hai mắt của mình, ngẩng đầu dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía đại sư huynh, lại thấy Lục Chiêu Minh một tay chống cằm, mày hơi nhăn lại, thất thần mà nhìn kiếm phổ trong tay y.

Hắn căn bản là không có nhìn kỹ, có lẽ là phiền lòng, quét mắt một cái, đem trang sách lia đến cực nhanh, Trương Tiểu Nguyên thật cẩn thận gọi đại sư huynh, hắn ngẩng đầu, ánh nến trên bàn liền theo đó ánh lên đôi con ngươi của Lục Chiêu Minh, nếu nhìn không kỹ còn tưởng trong mắt hắn có tia lửa.

Trương Tiểu Nguyên đem kiếm phổ đặt trên bàn, chỉ vào một câu trên sách, thật cẩn thận dò hỏi: "Đây là có ý tứ gì nha?"

......

Lục Chiêu Minh không kịp mở miệng.

Hai người bên đây bỗng dưng liền nghe thấy bồ câu béo ku ku kêu đến tê tâm liệt phế, thanh âm kia thực sự là quá mức ồn ào, Trương Tiểu Nguyên nhịn không được ngoái đầu lại xem.

Bồ câu bên này còn đang chui đầu ra từ khe hở của lồng, nghiêng đầu nhìn về phía hai người, như là ở tò mò, nhưng lại...... Giống như có chút không thích hợp.

Trên cái cổ núc ních thịt của nó có không ít lông chim dựng ngược lên, mà nó nhìn kỹ mới thấy là bộ dáng nóng nảy vô cùng mà không phải là tò mò.

Trương Tiểu Nguyên trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng.

"Đại sư huynh." Y gian nan phân biệt, "Kia chỉ sợ bồ câu...... Nó có phải hay không......"

Lục Chiêu Minh đã đem kiếm phổ trong tay mình mở ra, chặn ngay trước mặt, một câu cũng không cần suy nghĩ đã nói ngay.

"...... Kẹt đầu rồi?"