Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy

Chương 65



Trong lòng Schlundt như có lửa nóng. Ông vốn xuất thân từ võ lâm, tuy rằng bản thân mình thiên tư hữu hạn không thể trở thành một cao thủ, nhưng tấm lòng với võ học từ trước đến nay vẫn không thay đổi.

Từ khi ông đổi nghề sang làm đạo diễn đến nay, các tác phẩm đều luôn lấy thể loại hành động chiếm đa số, chỗ này làm sao lại không có tâm tư riêng của bản thân chứ. Ông vẫn luôn muốn đem khát vọng không thể thực hiện được trong hiện thực, thông qua màn ảnh tái hiện lại một lần nữa.

Nhưng mà thể loại phim võ hiệp ngày nay xuống dốc, fans kinh tế quật khởi khiến cho một số ít diễn viên tốt mã dẻ cùi chiếm một lượng lớn tài nguyên điện ảnh. Đừng nói là đẩy phim võ hiệp l3n đỉnh, chính là tái hiện lại thời kỳ hoàng kim của phim võ hiệp cũng là hy vọng xa vời.

Hiện giờ không khí trong giới giải trí bại hoại xưa nay chưa từng có, diễn viên đang nổi thường xuyên đồng thời tham gia ba, bốn bộ phim cùng lúc, có một số người ngay cả lời kịch cũng không thuộc, toàn dựa vào hậu kỳ phối âm, thời gian xuất hiện ở đoàn phim đều không được bao nhiêu, càng đừng hy vọng những minh tinh thân thể yếu ớt mảnh mai đó có thể dành ra mấy tháng trời để thể nghiệm sinh hoạt cùng luyện tập kiến thức cơ bản.

Không nói đến việc diễn viên không thể tự mình nói, vì muốn tiết kiệm thời gian cùng tiền bạc, bọn họ còn thường xuyên sử dụng thế thân khiến cho rất nhiều cảnh diễn không quay được mặt của diễn viên. Bộ phim làm kiểu như vậy có thể đẹp sao?

Diễn viên nổi đến mức chạm tay là bỏng còn nguyện ý chuyên chú một bộ điện ảnh không trùng lịch quay như Nhiếp Thiên Thu đã không còn nhiều lắm, mà quan trọng hơn, cậu cũng không phải là mấy minh tinh vừa không có cơ sở vừa không chịu phí thời gian luyện tập đó.

Cậu chính là “Cao thủ đệ nhất” được giời giải trí công nhận.

Những cảnh đánh nhau của《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 chủ yếu đều triển khai xoay quanh nhân vật nam chính là Cố Hồn Quy, mà hiện giờ người sắm vai Cố Hồn Quy, là người có thể chân chính thực hiện được giấc mộng võ hiệp của ông.

Thiết kế động tác của bộ phim này, hoàn toàn có thể càng chân thật, càng lớn mật, càng xuôi chèo mát mái.

Mà chỉ đạo võ thuật trong giới giải trí này sao có thể càng quen thuộc những động tác võ công kỳ diệu quỷ quyệt hơn những người xuất thân từ chính võ lâm được chứ?

Cuối cùng Schlundt kìm nén không được, vội vàng rời cuộc họp tìm Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng.

Ừm, đúng vậy, Hạ Tinh Hàng đã đến tỉnh Trung Thự để khai phá thị trường mới cho Tinh Trần Trung Quốc, hơn nữa mỗi ngày đều đến đoàn phim của bọn họ tham ban.

Schlundt cũng không quá quen thuộc với những người trong võ lâm hiện tại, muốn tìm những người đó cũng chỉ có thể thông qua một trong hai bọn họ.

Sau khi Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng nghe xong ý tưởng của ông thì có chút chần chờ. Cũng không phải là hai người không chịu hỗ trợ, chỉ là công việc chỉ đạo võ thuật này không chỉ đơn giản là biết công phu là làm được, còn cẩn phải trang bị rất nhiều tri thức cùng kỹ năng khác. Nếu như tùy tiện tìm một người đến, chưa chắc có thể đạt được hiệu quả như mong muốn.

Nhưng mà Schlundt đã sớm suy nghĩ đến điều này. Trừ bỏ tìm nhân viên chuyên nghiệp tới tiến hành huấn luyện những thứ quan trọng cơ bản cho chỉ đạo võ thuật mới, ông còn sẽ tìm trợ lý cho người đó, mà hình ảnh sẽ do chính tay ông khống chế, đến lúc đó người nọ chỉ cần phụ trách thiết kế động tác tinh xảo là được, những thứ khác đều sẽ có người hoàn thành thay.

Thấy bộ dáng tràn đầy tin tưởng của Schlundt, hai người cũng không tiện nói thêm cái gì. Lại nói, ngay cả Adeline đến từ Châu Âu cũng có thể tìm Hạ Thù làm cố vấn võ thuật, Schlundt vốn xuất thân từ võ lâm càng không có đạo lý làm không bằng một người nước ngoài chứ?

Mấy người đã định xong phương hướng, nhưng mà tìm ai cũng là một vấn đề không nhỏ.

Về mặt lý luận thì nếu như Hà Điếu Yên hoặc Hạ Thù nguyện ý hỗ trợ là thích hợp nhất. Tuy nhiên, hiện giờ sự nghiệp của phái Côn Luân cùng Cái Bang đang phát triển không ngừng, bọn họ là chưởng môn hai phái, vội đến chân không chạm đất. Đệ tử dưới tay cũng đều có công việc riêng, còn những người không có công việc thì…. Nếu không phải quá già thì cũng là quá nhỏ.

Tuy rằng Nhiếp Thiên Thu biết nếu chính mình mở miệng nói bọn họ khẳng định sẽ không từ chối, nhưng mà cậu cũng không phải là loại người làm ơn cần báo đáp, căn bản không thể mở lời được.

Cứ như vậy, ngược lại càng thêm khó làm.

Schlundt hỏi: “Phái Võ Đang thì sao?”

Hạ Tinh Hàng nói: “Đệ tử tục gia của Trương đạo trưởng chỉ có võ công của Dung Thi Mặc là không tệ lắm, nhưng mà anh ấy đang truy bắt tội phạm buôn lậu m4 túy. Chỉ đạo võ thuật ban đầu của đoàn phim chú chính là do anh ấy bắt.”

Schlundt: “…… Vậy còn những đệ tử xuất gia thì sao?”

Hạ Tinh Hàng cười như không cười mà trả lời lại ông: “Vậy đều là đạo sĩ. Nếu như chú muốn mời thì cũng được thôi, gặp phải quỷ ám thì còn có thể để cho họ thuận tiện giải quyết luôn.”

Schlundt ngẫm lại nếu như trong đoàn làm phim có đạo sĩ xuất hiện, nếu như để cho đám truyền thông lòng đầy ý xấu chụp được, tin tức “Đoàn phim có ma” bị truyền ra ngoài thì không tốt, vội lắc lắc đầu.

Cứ như vậy, Võ Đang liền không được.

Schlundt lại hỏi: “Đường Môn thì sao?”

Hạ Tinh Hàng xem ông: “Chú cảm thấy thế nào?”

Đường Môn người ta sản nghiệp nhiều, lại là lấy gia làm môn, vừa không thiếu tiền, cũng không có thời gian.

Hơn nữa, Schlundt uể oải nói: “Chú nghe nói truyền nhân thế hệ này của Đường Môn cũng không dễ chọc.”

Nhiếp Thiên Thu đề xuất ý kiên cho ông: “Khó mà nói, nếu không ngài mua một xe tải đồ chơi lông mềm đến đoàn phim thử xem, nhớ mua nhiều Đại Hùng, Tiểu Hùng cùng heo Peppa một chút.”

Schlundt trừng mắt nhìn cậu một cái.

Hạ Tinh Hàng nghe vậy cũng đột phá ý tưởng: “Chú cũng có thể thêm vào kịch bản cốt truyện xảy ra sự cố về y tế, sau đó lại mời Đường Phi Yên, chị ấy hẳn có thể thiết kế ra 180 động tác nhằm vào người nhà bệnh nhân cố ý gây chuyện đó.”

Schlundt: “……”

Thời khắc lo lắng sốt ruột như vậy, sao hai người kia lại không nghiêm túc chút nào thế!

Đặc biệt là Hạ Tinh Hàng, đều cùng Nhiếp Thiên Thu học mấy cái khỉ gì vậy!

Schlundt chỉ cảm thấy nội tâm hiu quạnh, không cam lòng mà nói: “Võ lâm to như vậy, chẳng nhẽ lại không tìm được một người chỉ đạo võ thuật sao?”

Nhiếp Thiên Thu khoát tay: “Cũng không to như vậy đâu, chỉ có mấy người kia, tính đi tính lại, còn không bằng số lẻ fans của tôi ấy.”

Schlundt không cam lòng bị Nhiếp Thiên Thu một câu nghẹn trở về, một hơi thiếu chút nữa không thể ra được, hậm hực nói: “Thật sự một người cũng không tìm được sao?”

Hạ Tinh Hàng cân nhắc một chút: “Còn có một môn phái, có lẽ có thể thử một lần.”

Nhiếp Thiên Thu cùng Schlundt đều chuyển ánh mắt lên người hắn

Hạ Tinh Hàng nói: “Thần Toán Môn.”

Schlundt đập tay một cái: “Đúng vậy, Thần Toán Môn càn khôn châu xuất thần nhập hóa, đã từng cũng là tuyệt học danh chấn giang hồ.”

Hạ Tinh Hàng “A” một tiếng: “Nguyên nhân có thể tìm Thần Toán Môn thử xem, không phải bởi vì càn khôn châu lợi hại, mà là bởi vì……”

Hắn dừng một chút: “Bọn họ tương đối nhàn.”

Schlundt nghe vậy khóe miệng giật một chút. Sư điệt này của ông, nói chuyện thật là càng ngày càng giống Nhiếp Thiên Thu, thật là gần mực thì đen!

Nhưng mà đã có mục tiêu tuyển chọn, trong lòng Schlundt lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều.

Bọn họ đều không có chú ý tới thần sắc suy sụp của Nhiếp Thiên Thu: Tại sao lại là môn phái xui xẻo này chứ!



Sự thật chứng minh, Thần Toán Môn xác thật thực nhàn. Sau khi chưởng môn Gia Cát Vong Cơ nghe được tiền lương, hôm sau liền đặt máy bay bay thẳng đến tình Trung Thự, trực tiếp tới thành điện ảnh.

Lúc Nhiếp Thiên Thu nhìn thấy Gia Cát Vong Cơ thì có chút ngoài ý muốn. Trước đó Lam Hồng Cẩm nói với cậu Gia Cát Vong Cơ ưu sầu đến rụng tóc, cậu còn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một vị chưởng môn với mái tóc thưa thớt, chưa già đã yếu, ưu tư đau buồn chứ. Kết quả lại là Gia Cát Vong Cơ một thân cao lớn, da trắng mắt to, thoạt nhìn tinh thần mười phần, hơn nữa trên đầu còn là một tầng tóc xám dày rậm.

Chính là cái loại được cẩn thận tỉ mỉ nhuộm ra ấy!

Trong lòng Nhiếp Thiên Thu chỉ còn một suy nghĩ, Lam Hồng Cẩm đúng là kẻ lừa đảo!

Cũng khó trách Thần Toán Môn suy sụp, cái hình tượng này của Gia Cát Vong Cơ ai có thể yên tâm để cho anh ta đoán mệnh chứ?

Chờ đến khi Schlundt giới thiệu với người đoàn làm phim đây là chỉ đạo võ thuật mới tới, hoàn bộ người trong đoàn phim đều lộ ra ánh mắt không thể tin được. Đây đâu giống chỉ đạo võ thuật chứ, nói là chỉ đạo làm tóc cũng không sai đâu.

Tuy rằng Gia Cát Vong Cơ hay lảm nhảm trên WeChat, lời nói cợt nhả không ngừng, nhưng người thật lại tương đối nội liễm. Đặc biệt là lúc đối mặt với người không quen biết thì càng thêm trầm mặc, ít nói.

Nhiếp Thiên Thu nhịn không được hỏi Hạ Tinh Hàng: “Sao phong cách của anh ta không giống như cậu nói vậy?”

Hạ Tinh Hàng đã quen với điều này, nói: “Anh ấy có một biệt danh, chính là “anh hùng bán phím”, ở trên mạng đặc biệt mạnh miệng nhưng người thật thì chỉ là bình xịt.”

Nhiếp Thiên Thu đặc biệt bình tĩnh: “Giới võ lâm này, quả nhiên không để lại bất kỳ kinh hỉ nào cho tôi.”

Gia Cát Vong Cơ nhanh chóng tiến tới chào hỏi với Nhiếp Thiên Thu: “Thầy Nhiếp, chào cậu.”

Nhiếp Thiên Thu mỉm cười chào lại, sau đó đột nhiên không kịp phòng ngừa hỏi: “Nghe nói Weibo của ngài che chắn từ liên quan đến tôi?”

Gia Cát Vong Cơ khiếp sợ mà nhìn cậu, lại nhìn Hạ Tinh Hàng: “Ai, ai bán đứng tôi?”

Hạ Tinh Hàng không hề có gánh nặng tâm lý mà bán đứng đồng đội: “Là Hạ Thù.”

Gia Cát Vong Cơ thở phì phì: “Đồ chó kia.”

Mới gặp mặt mà đã bị Nhiếp Thiên Thu thắng một nước cờ, Gia Cát Vong Cơ có chút xấu hổ, muốn tìm đề tài khác đề cho qua vấn đề này. Hắn nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên mặt Nhiếp Thiên Thu, thở nhẹ một tiếng: “Thầy Nhiếp à, cậu hồng loan tinh động rồi.”

Nhiếp Thiên Thu:!!!! Mẹ nó, làm gì có ai vừa gặp mặt đã vạch trần tâm tư của người khác chứ!

Hạ Tinh Hàng càng khiếp sợ: “Cái gì??!!!”

Gia Cát Vong Cơ không chú ý biểu tình cứng đờ của Nhiếp Thiên Thu, hắn còn giải thích cho Hạ Tinh hàng, “Cung Phu Thê của thầy Nhiếp bừng bừng phấn chấn, là dấu hiệu của đường tình yêu tràn đầy, hơn nữa cung Phu Thê trơn nhẵn, thê có vượng phu vận, thầy Nhiếp rất có phúc khí.”

Nhiếp Thiên Thu càng nghe càng kinh hãi, “Thê có vượng phu vận”, mẹ nó, còn ai có thể càng vượng phu vận hơn Hạ Tinh Hàng chứ?

Từng lời tiên tri của Thần Toán Môn đều ứng nghiệm vào người Hạ Tinh Hàng rồi!

Mắt thấy sắc mặt của Hạ Tinh Hàng càng ngày càng quái dị, Nhiếp Thiên Thu sao có thể mặc kệ Gia Cát Vong Cơ nói thêm gì nữa, vô cùng gượng gạo mà cắt ngang: “Không phải ngài bị rụng tóc sao? Thế mà còn dám nhuộm tóc?”

Gia Cát Vong Cơ lắp bắp kinh hãi: “Làm sao cậu biết tôi rụng tóc?”

Chẳng lẽ cậu ta cũng đo lường tính toán ra sao?!

Gia Cát Vong Cơ lập tức cân nhắc đến việc bán an lợi mời người trước mặt vào Thần Toán Môn.

Lại nghe Nhiếp Thiên Thu nói: “Sư muội của ngài nói cho tôi.”

Biểu tình của Gia Cát Vong Cơ đọng lại một chút: “Tiểu Hồng?”

Nhiếp Thiên Thu “Ừm” một tiếng: “Chúng ta cùng nhau tham dự một chương trình.”

Gia Cát Vong Cơ vô cùng đau đớn mà bắt chước thầy Triệu: “Miệng của muội ấy đúng là giống như chun quần bông, sao lại lỏng lẻo như thế chứ?”

Nhiếp Thiên Thu tỏ vẻ không biết gì về ân oán sư môn của bọn họ, dù sao dời được đề tài này là được.

Gia Cát Vong Cơ vuốt tóc nói: “Đây là màu sắc may mắn tháng này của tôi.”

Nhiếp Thiên Thu: “…… Chẳng lẽ một tháng ngài nhuộm một lần sao?”

Cái tần suất này, chẳng trách muốn trọc đầu. Tại sao lại còn không biết xấu hổ là đổ tại áp lực truyền thừa sư môn chứ?

Gia Cát Vong Cơ xua xua tay: “Không phải, tháng này tương đối đặc biệt, Thiên Tương Tinh hiện ở khu vực Trung Thư, là dấu hiệu Thần Toán Môn của tôi quật khởi, bằng không sao tôi lại tới Trung Thự nhanh như vậy chứ?”

Nhiếp Thiên Thu nhất thời lanh mồm lanh miệng: “Không phải vì tiền lương sao?”

Gia Cát Vong Cơ: “……”

Hắn che nguc lại, không có cách nào phản bác được: “Đây cũng là một nguyên nhân.”

Lại nói một hồi, Gia Cát Vong Cơ liền bị Schlundt kêu đi, bắt đầu làm quen với mấy chỉ đạo võ thuật khác trong đoàn phim.

Hắn vừa đi, Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng đều rời vào trầm mặc.

Cả người Hạ Tinh Hàng vẫn còn đang hoảng hốt, trong đầu đều là mấy lời nói “Hồng loan tinh động” “Đường tình yêu tràn đầy” “Thê có vượng phu vận”.

Suy nghĩ của Hạ Tinh Hàng không giống như Nhiếp Thiên Thu, hắn tự giác không phải “Thê”, đương nhiên cũng sẽ không đem những lời của Gia Cát Vong Cơ vận vào người mình, vì vậy bị chọc đến nội tâm đầy hỗn loạn.

Bản lĩnh của Thần Toán Môn, hắn đã biết từ lâu.

Thầy Nhiếp của hắn, chẳng lẽ muốn yêu đương với người khác sao?

Trong lòng Hạ Tinh Hàng hoảng sợ, trên mặt lại còn nỗ lực duy trì bình tĩnh, mờ mịt mà nhìn phía Nhiếp Thiên Thu.

Nhiếp Thiên Thu chạm phải ánh mắt của hắn, chột dạ mà ho nhẹ một tiếng: “Tôi đi xem kịch bản.”

……

“Động tác này thiết kế không được!”

Nhiếp Thiên Thu quay xong một cảnh, đang thời gian nghỉ ngơi thì nhìn thấy phó chỉ đạo võ thuật của đoàn phim Phương Chí Giảo rống lớn với Gia Cát Vong Cơ, “Cậu có hiểu thiết kế võ thuật thế nào không? Những động tác này con người có thể làm được sao?”

《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 bản điện ảnh được đầu tư rất lớn, chỉ đạo võ thuật ngoài Nghê Đằng còn có mấy phó chỉ đạo cùng nhau hỗ trợ, nhưng sau khi Gia Cát Vong Cơ đến đây, mấy vị phó chỉ đạo võ thuật này lại vô cùng không phục người mới tới này, thường xuyên khoa tay múa chân, nói năng l0 mãng không có chút coi trọng nào.

Nếu nói nguyên nhân, vẫn là do Gia Cát Vong Cơ là “trên trời” rơi xuống, không có chút danh tiếng nào ở trong vòng này. Hơn nữa chính bản thân hắn ta quá mức trẻ tuổi, một đầu tóc xám khiến cho người khác khó có thể sinh ra tín nhiệm được.

Phương Chí Giảo rống lớn khiến cho những người xung quanh đều quay đầu nhìn. Gia Cát Vong Cơ lại không chút ảnh hưởng, vẫn kiên trì ý kiến của mình: “Nhiếp Thiên Thu có thể làm được.”

Phương Chí Giảo căn bản không đem hắn để vào mắt: “Tôi thấy cậu không hề biết gì về chỉ đạo võ thuật đúng không? Động tác thiết kế ra không chỉ mỗi đẹp là được, còn cần phải khoa học. Cậu có biết cái gì gọi là khoa học không?”

Gia Cát Vong Cơ không có nửa phần khiếp sợ, hỏi ngược lại: “Vậy ông cảm thấy thế nào mới gọi là khoa học?”

Phương Chí Giảo cười lạnh một tiếng, lấy tư thái của tiền bối mà nói: “Khoa học hay không, cần phải căn nhắc đến các mặt khác, phải phù hợp cơ thể học, còn phải suy xét xem diễn viên có thể làm được hay không, có tổn thương đến thân thể không. Chúng ta làm chỉ đạo võ thuật, đều xuất thân từ học võ, thiết kế động tác cũng không cần cảm thấy chỉ cần diễn viên làm được là được, mỗi động tác thiết kế ra, chỉ đạo võ thuật cũng phải làm được mới được.”

Phương Chí Giảo chỉ vào bản vẽ cầm trên tay Gia Cát Vong Cơ: “Mấy động tác cậu thiết kế ra này, chính bản thân cậu có thể làm được sao?”

Phương Chí Giảo nói xong, liền dùng một ánh mắt khiêu khích nhìn Gia Cát Vong Cơ.

Trong lòng hắn, đối với tên chỉ đạo võ thuật từ trên trời rơi xuống không có chút tư lịch nào này, vừa không phục lại vừa phẫn uất.

Vốn Nghê Đăng bị bắt, Phương Chí Giảo đứng ra đảm nhận một thời gian, tự cảm thấy có thể đuổi kịp nhu cầu của đoàn phim. Thế nhưng Schlundt lại chậm chạp không quyết định tổng chỉ đạo võ thuật mới. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, cơ hội đẩy hắn lên rất lớn.

Không ngờ mộng đẹp còn chưa được hai ngày, Schlundt không biết từ đâu moi là được thẳng nhóc tóc vàng, à, là tóc xám này, trực tiếp rơi xuống vị trí tổng chỉ đạo võ thuật.

Tuy rằng Schlundt có cho thằng nhóc tài liệu hướng dẫn, còn bảo thằng nhóc xuất thân cao thủ võ lâm, nhưng mà mấy người Phương Chí Giảo làm sao tin được?

Thật cho rằng ai cũng có thể trở thành Nhiếp Thiên Thu sao?

Người này ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua, ở vòng này địa vị đều dựa vào danh tiếng mà sắp xếp, ai lại chịu phục chứ?

Càng đừng nói đến chuyện thằng nhóc này lúc mới tới, ngay cả thường thức cơ bản của chỉ đạo võ thuật cũng không hiểu, hoàn toàn chính là một người mới cóng ở trong ngành sản xuất này. Thật không biết Schlundt phát điên cái gì mà lại dùng tới người như vậy?

Ngay từ đầu Phương Chí Giảo vẫn là thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ rằng người mới này phỏng chừng hai ngày nữa liền cụp đuôi làm người, đến lúc đó dù cho Schlundt có bảo vệ đi nữa thì những người khác trong đoàn phim cũng sẽ không chấp nhận.

Không ngờ còn không được mấy ngày, người này vậy mà đã học được tám, chín phần kiến thức cơ bản cùng kỹ năng chuyên nghiệp. Trên phương diện thiết kế võ thuật càng là sửa cũ thành mới, thiết kế ra rất nhiều động tác võ thuật chưa từng thấy qua ở bất kỳ phim hành động nào.

Cứ như vậy, chẳng phải là sẽ ngồi ổn ở vị trí tổng chỉ đạo võ thuật hay sao?

Phương Chí Giảo làm sao có thể ngồi yên được nữa, liền bắt đầu cầm tư lịch áp hắn. Hôm nay Gia Cát Vong Cơ lại đưa ra ý tưởng võ thuật mới lập tức làm cho Phương Chí Giảo bắt được cơ hội.

Động tác thiết kế này của Gia Cát Vong Cơ đẹp thì đẹp, nhưng cũng cực kỳ khó khăn phức tạp. Giới giải trí này căn bản không có ai thiết kế như vậy cả.

Ý định của hắn là làm khó dễ nên cố ý không đề cập đến việc Nhiếp Thiên Thu có thể làm được động tác này hay không, mà là hỏi Gia Cát Vong Cơ có thể làm được không.

Bộ động tác này, Phương Chí Giảo liếc mắt một cái liền nhìn ra được, trừ bỏ Nhiếp Thiên Thu có khả năng thử một chút, những người khác căn bản không có năng lực làm được.

Mà chỉ cần Gia Cát Vong Cơ làm không được, hắn liền có thể nghi ngờ năng lực chuyên nghiệp cùng động cơ của Gia Cát Vong Cơ.

Hắn cố ý rống to khiến mọi người xung quanh đều nhìn qua, còn không phải muốn nhân cơ hội làm mất mặt Gia Cát Vong Cơ trước mặt mọi người sao?

Sau đó, Gia Cát Vong Cơ nên thừa nhận chính mình làm không được, sau đó ngoan ngoãn mà hướng người cũ ở trong vòng là hắn nhận sai.

Trong lòng Phương Chí Giảo còn tính toán nếu Gia Cát Vong Cơ nhận sai, chính mình nên nói thế nào mới có thể áp được đầu của thằng nhóc này xuống.

Bàn tính trong lòng hắn gảy đến hăng say, thằng nhóc trước mặt lại không có chút kinh hoàng, thất thố nào như trong dự đoán của hắn, chỉ bình bình đạm đạm mà mở miệng nói: “Tôi có thể làm được.”

~ Hết chương 65~