Toàn Giới Tu Chân Đều Sủng Ta

Chương 30: Vật hoa y cựu



Edit by Thanh tỷ

Nghe đề nghị của Hàn Thải Hằng, Yên Trầm gật đầu nói: "Cũng tốt".

Lúc này, từ trong góc phòng chợt truyền đến tiếng động: "Ta..."

Thanh âm vẫn còn mang theo mấy phần non nớt, hấp dẫn đám người cùng quay đầu nhìn sang.

Dung Vọng tỳ tay vào cạnh bàn đứng lên, nói: "Trên người ta ngứa."

Thiếu niên có dáng dấp văn nhược đáng yêu, mặt nhìn cũng thông minh lanh trí, thế nhưng không hiểu sao Hà Trạm Dương vừa trông thấy đối phương liền cảm thấy không vừa mắt. Nghe y cắt ngang đối thoại của mấy vị sư huynh đệ, tức giận nói: "Trên người ngứa thì gọi hạ nhân tới dẫn ngươi đi tắm rửa đi!"

Dung Vọng: "..."

Yên Trầm tiến lên nắm lấy cổ tay gầy trơ xương của Dung Vọng, xắn ống tay áo y lên, chỉ thấy trên cánh tay đối phương hiện lên vết đỏ giống như bị bệnh sởi, lại giống như bị dị ứng với thứ gì đó.

Ánh mắt Yên Trầm run lên, nói: "Sầm sư muội, ngươi qua đây nhìn xem."

Mười hai Ti chủ của Huyền Thiên Lâu lấy nhạc luật* làm tên, trong đó Nhuy Tân ti của Sầm Huệ là nơi tinh thông nhất về các loại kỳ bệnh. Nàng tiến tới nghiên cứu một lát, kinh nghi nói: "Đây là... Huyết chú?"

(12 nhạc luật được phân thành: 6 luật dương: Hoàng Chung, Thái Thốc, Cô Tẩy, Nhuy Tân, Di Tắc, Vô Xạ, và 6 luật âm: Đại Lữ, Giáp Chung, Trung Lữ, Lâm Chung, Nam Lữ, Ứng Chung.)

Nàng quay đầu nhìn Dung Vọng: "Đứa nhỏ này sẽ không phải là di dân của Sở Chiêu Quốc chứ?"

Người xung quanh đều là vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì Sở Chiêu Quốc từ ngàn năm trước đã bị diệt vong, ngày nay rất ít nghe thấy người ta nhắc tới nó. Thế nhưng kỳ quốc thượng cổ này ngược lại lưu lại không ít truyền thuyết.

Nghe nói Sở Chiêu Quốc dựa vào bộ tộc Sở Chiêu mà thành lập, con dân trong nước phần lớn đều là Sở Chiêu nhất tộc.

Từ khi Sở Chiêu tộc tự lập đến nay vẫn luôn được trời cao ưu ái, nam nhân dũng mãnh tuấn mỹ, nữ tử xinh đẹp thiện múa, trong truyền thuyết là chủng tộc được thần linh chúc phúc. Bởi vì dân phong thuần phác, mưa thuận gió hòa, cho nên khi đó hấp dẫn rất nhiều ngoại nhân tới, trong đó cũng không thiếu con dân ma tộc.

(thiện múa: sở trường về múa)

Đoạn thời kỳ đó, ma tộc vẫn luôn rơi vào thế chia năm xẻ bảy, tộc dân ma tộc hoàn toàn không giống như hôm nay làm cho người nghe tên đã biến sắc, ngược lại khắp nơi chịu sự khinh thị cùng bài xích, địa vị vô cùng thấp hèn.

Loại tình huống này kéo dài mãi cho đến sau khi Sở Chiêu Quốc bị diệt vong, Bội Thương Ma Quân xuất hiện mới cải biến.

Lúc ấy, Sở Chiêu Quốc không có hành động xua đuổi đối với người của Ma tộc, nhưng mệnh lệnh lại được tuyên bố công khai đến mọi con dân, cấm chỉ tộc nhân bổn quốc thành hôn với người của Ma tộc. Nghe nói sẽ làm bẩn huyết mạch thuần chính của bọn hắn, khiến toàn bộ quốc gia bị thần phạt.

Kết quả mặc dù đã ba lệnh năm thân (3 lần ra lệnh, 5 lần nhắc nhở), vẫn có người biết rõ mà còn cố phạm phải. Một vị Thái tử của Sở Chiêu Quốc nạp một nữ nhân ma tộc làm thiếp, cuối cùng dẫn đến toàn bộ quốc gia diệt vong. Sở Chiêu tộc cũng từ bộ tộc được trời cao ưu ái trở thành bộ tộc bị thần linh vứt bỏ, từ đó tai họa quấn thân, đi tới chỗ nào đều sẽ mang đến vận rủi.

Niên đại xa xưa, bên trong những tin đồn này có mấy phần thật mấy phần giả, nay đã khó mà phân biệt. Nhưng trên thực tế, đương thời quả thật thỉnh thoảng có một bộ phận nhỏ tộc dân di dân của Sở Chiêu Tộc xuất hiện. Chỉ là bởi vì thường xuyên gặp phải sự kỳ thị và căm ghét, cho nên đại đa số người đều lựa chọn che giấu thân phận chân thực của bản thân, sinh hoạt giống như một người bình thường.

Đương nhiên, đối với tu sĩ như đám người Yên Trầm mà nói, tuổi thọ dài dằng dặc, pháp lực cao thâm, ngay cả oan hồn lệ quỷ tùy thời đều có thể nhìn thấy, chỉ là một cái gọi là "tộc dân bị Thần vứt bỏ", cũng không có gì hiếm lạ. Bọn hắn cũng sẽ không đặc biệt coi những lời đồn đại nửa thật nửa giả này xem thành chuyện gì to tát.

Bây giờ điều khiến bọn hắn cảm thấy kinh ngạc không phải tiểu thiếu niên Diệp Hoài Dao mang về là tộc nhân Sở Chiêu nhất tộc trong truyền thuyết, mà là những ma khí kia hóa ra là bị đối phương hấp dẫn tới.

Bị Thần vứt bỏ, làm bẩn huyết mạch Thần Thánh, con lai với Ma tộc —— đây là sự thật sao?

Yên Trầm nói: "Xác định?"

Sầm Huệ nói: "Những người khác có thể sẽ vì ma khí mà cảm thấy thân thể khó chịu, đầu váng mắt hoa, nặng thì mất mạng. Nhưng người mà trên thân bởi vì ma khí mà xuất hiện vết đỏ, cũng chỉ có người của Sở Chiêu tộc."

Bọn hắn muốn nói cái gì, Dung Vọng đều không để ý, tất cả phản ứng đều nằm trong phạm vi dự tính của y. Sau khi Yên Trầm buông tay ra, Dung Vọng bình tĩnh thu tay về, chậm rãi thẳng ống tay áo của mình xuống, vuốt thẳng. Lúc này mới hít sâu một hơi, giương mắt nhìn về phía Diệp Hoài Dao.

Lúc Dung Vọng nói mình ngứa, Diệp Hoài Dao vốn đã đứng dậy muốn đi tới bên cạnh y, nhưng khi nghe được ba chữ "Sở chiêu tộc", trong nháy mắt dừng lại bước chân.

Đối với cậu mà nói, đây là cái tên đã lâu không nghe thấy.

Không nghĩ tới trên người A Nam còn có một tầng nguồn gốc sâu xa như thế.

Diệp Hoài Dao thoáng dừng lại tại chỗ, sau đó giương mắt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Dung Vọng đang đứng giữa Yên Trầm và Sầm Huệ lẳng lặng nhìn qua.

Ánh mắt kia như lá phong đỏ cuối thu dính một tầng sương lạnh bên trên, còn phía sau lại ẩn ẩn ngọn lửa khao khát như thiêu đốt.

Cậu từng không chỉ một lần từ bên trên một khuôn mặt khác nhìn thấy qua vẻ mặt này.

Hai người vẻn vẹn chỉ nhìn nhau vài giây, nhưng dường như hai bên đều phảng phất cảm giác đã trải qua một quãng thời gian dài đằng đẵng.

Cậu đi qua, sau đó không chút khúc mắc ôm lấy bả vai Dung Vọng, cười nói: "Được rồi, cũng không phải chuyện đại sự gì, dù sao chút ma khí này cũng gần như đã tiêu tan bớt. Sư tỷ, tỷ trị cho đệ ấy đi chứ?"

Diệp Hoài Dao vừa cười vừa nói, không khí kinh sợ cùng khẩn trương không dấu vết liền biến mất, Sầm Huệ nói: "Tôn thượng nhà ta, ngài nói nghe thật nhẹ nhàng. Ta chỉ có thể tạm thời làm vơi bớt đau khổ cùng khó chịu trên người hắn. Ma khí nhập thể, vẫn là ma khí của Bội Thương Ma Quân, cần phải tới Bích Lạc Cung mới có thể nghĩ cách trừ tận gốc."

Diệp Hoài Dao cúi đầu nhìn về phía Dung Vọng cười động viên, sau đó nói: "Bội Thương Ma Quân phục sinh, lão hữu cũng nên chúc mừng. Vừa vặn ta muốn đi đến đó một chuyến, vậy ta sẽ dẫn đệ ấy theo cùng."

Có ánh sáng lóe lên dưới đáy mắt đen nhánh thâm trầm của Dung Vọng.

Y biết biểu hiện của bản thân mình lúc này có lẽ quá mức trầm ổn cùng lãnh đạm, không phù hợp với thân phận "thiếu niên ngây thơ" lúc trước. Đánh lá bài "di dân của Sở chiêu tộc" này ra, tuy bất đắc dĩ, cũng càng khó tránh khỏi làm nổi lên sự nghi kỵ của người khác.

Không phải không có biện pháp ngụy trang tốt hơn, nhưng ở trước mặt Diệp Hoài Dao, Dung Vọng không quá muốn làm mấy trò kịch lừa người.

Từ khi khôi phục ký ức, nhớ lại nhiều việc, y không có cách nào quay về làm tiểu thiếu niên tâm tư đơn thuần. Những chuyện thân bất do kỷ thực sự quá nhiều, ân oán yêu hận giữa hai người, làm sao chỉ trong một câu là có thể nói rõ?

Giờ phút này, suy nghĩ của y dường như đã bị tách thành hai nửa. Một mặt cam chịu chờ Diệp Hoài Dao biết được thân phận của mình, sau đó lần nữa khôi phục thái độ đề phòng xa cách. Mặt khác, Dung Vọng hoàn toàn không nỡ đánh mất đãi ngộ thân thiết như hiện tại, cho nên y làm không được việc tự mình nói ra chân tướng thân phận mình.

Dù sao đối với y mà nói, dù chỉ trông thấy khuôn mặt tươi cười của Diệp Hoài Dao, nghe được một câu mềm giọng của cậu, tất cả đều rất đáng trân quý.

Từ thiếu niên bần hàn không có gì cả, trưởng thành làm Quân vương Ma tộc khiến người nghe tin đã sợ mất mật, cũng chỉ có một mình Diệp Hoài Dao mới có thể làm cho y lo được lo mất, khiến y khắc cốt ghi tâm.

Dung Vọng cảm thấy mình giống như một phạm nhân đang chờ đợi phán quyết, đao phủ tuấn tú tiêu sái lại không biết sao quá mức ôn nhu, chậm chạp không chịu hạ xuống một đao kia cho thống khoái.

Trong lòng Diệp Hoài Dao có rất nhiều nghi hoặc, đã sớm dự định muốn đi Ly Hận Thiên một chuyến. Thế nhưng cậu mới vừa trở lại, những người khác vừa nghe thấy cậu muốn đi địa phương hung hiểm như thế, lập tức đều ồn ào.

Quản Uyển Quỳnh nói: "Sư huynh cần gì phải tự mình mạo hiểm, chúng ta đi thay huynh không tốt sao?"

Sầm Huệ nói: "Đứa trẻ hư này, trước kia chính vì mỗi ngày đông du tây dạo mới có thể gặp phải hung hiểm, trở về từ cõi chết một lần, còn không nhớ lâu sao. Ghế còn chưa ngồi ấm chỗ đã muốn đi, thế nào cũng phải chữa khỏi thương thế rồi mới được đi!"

Yên Trầm cũng nói thẳng: "Hồ nháo! Đệ không sợ lại đụng phải Bội Thương một lần nữa à? Nào có chuyện nhiều lần đệ đều có thể may mắn không có việc gì?"

Diệp Hoài Dao cảm thấy lời Yên Trầm nói giống như người làm nương đang hù dọa tiểu nhi tử ba tuổi, nói lúc nửa đêm ra cửa sẽ bị sói tha đi, vì vậy mở miệng phản bác: "Lời này nói hơi quá rồi, ta cùng y nhiều lắm là kẻ tám lạng người nửa cân. Thương thế của ta còn chưa có tốt, y làm sao có thể vừa sống lại đã có khả năng nhảy nhót vui vẻ được chứ?"

Yên Trầm nói: "Đệ cũng biết người của Ma tộc có thể chất đặc thù, năng lực khôi phục so với thường nhân nhanh hơn nhiều. Trước thành thật dưỡng thương một năm cho ta đã rồi lại nói."

Những người khác hiển nhiên không tiện cùng Diệp Hoài Dao cứng đối cứng, nhưng cũng không đồng ý để cậu đi, đều lên tiếng khuyên nhủ, bảo cậu nên yên tâm thương dưỡng tốt rồi hãy đi.

Diệp Hoài Dao phe phẩy cây quạt trong tay, nói: "Nếu đợi thương thế của ta tốt lên hoàn toàn, đoán chừng ngay cả con trai của Dung Vọng đều đã được sinh ra. Các ngươi đừng quên, ta và y biến thành bộ dáng như bây giờ, cũng không phải là do đối phương hại."

Cậu nói tiếp: "Ngoại trừ chúng ta, ai còn biết địa điểm quyết chiến tại Dao Đài? Nơi đó lại vì sao đột nhiên xảy ra chuyện mà bị sập? Người đứng đằng sau hẳn là muốn tận diệt ta và Dung Vọng, cũng có nghĩa, người đó là địch nhân chung của chúng ta. Ta thế nào cũng phải đi đến đó một chuyến, cùng y nói cho rõ ràng những việc đã phát sinh."

Theo lý quả thực nên làm như thế, nhưng ấn tượng của Dung Vọng ở trong mắt những người khác đã sớm thâm căn cố đế, nói tóm lại chính là "vô cùng hung ác, không từ thủ đoạn". Vì vậy, coi như y có cứu Diệp Hoài Dao mười lần, cũng vẫn sẽ bị mọi người cho rằng có âm mưu khác.

Yên Trầm nói: "Đệ tự mình đi khẳng định không được, như vậy đi, tĩnh dưỡng ba ngày, sau đó mang nhiều nhân thủ theo một chút. Dọc đường ta cũng sẽ thông tri cho từng phân đà, chiếu ứng đệ." (phối hợp, chăm sóc)

Hà Trạm Dương vội vàng nói: "Đệ đi nữa, mang đệ theo!"

Chiết phiến xoay một vòng trên các ngón tay thon dài của Diệp Hoài Dao, sau đó gõ nhẹ lên trán Hà Trạm Dương: "Ta muốn đi thương nghị đại sự, không phải tới đập phá quán. Đệ vừa gặp Dung Vọng liền xông vào đánh nhau, mang đệ theo, ta không dám."

Diệp Hoài Dao vừa dứt lời, không đợi Hà Trạm Dương kháng nghị, quay đầu nói với Yên Trầm: "Được rồi sư huynh, vậy cứ làm như huynh nói đi. Hiện tại đệ và Dung Vọng lần lượt trở về, ắt sẽ gây nên một trận phong ba, sơn môn không thể không thủ, mọi người lúc xuất môn khẳng định rất vội vàng, vẫn nên mau chóng trở về đi. Đệ chọn chút nhân thủ ở trong bóng tối âm thầm đi theo, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, huynh yên tâm."

Diệp Hoài Dao tuy là người có tính tình tốt, nhưng dù sao cậu cũng là một trong những người đứng đầu một phái lớn, việc đã nhận định cần phải làm thì không ai có thể khiến cậu thay đổi chủ ý. Yên Trầm thấy cậu đã nghĩ chu toàn mọi thứ, tìm không ra chỗ hở, cũng chỉ đành đáp ứng.

Yên Trầm đồng ý thì đồng ý, nhưng cũng không nỡ để Diệp Hoài Dao lập tức đi ngay: "Ly Hận Thiên đường xá xa xôi, đi mất không ít thời gian, đệ vừa trở về không lâu, thân thể lại chưa khôi phục hoàn toàn, ở lại phân đà nghỉ ngơi năm sáu ngày rồi hãy lên đường. Ta cũng tiện sắp xếp trước thủ vệ ven đường."

Những người khác cũng không nỡ để Diệp Hoài Dao đi, nhưng biết khuyên cũng vô ích. Sầm Huệ nói muốn làm mấy lọ thuốc bôi lên cho Dung Vọng, giúp y ổn định trạng thái, Diệp Hoài Dao thịnh tình không thể chối từ, đành cười nói tốt.

Sau đó Dung Vọng đi theo Sầm Huệ ra ngoài thoa thuốc, những người còn lại nói một vài động viên cũng lần lượt rời đi.

Quản Uyển Quỳnh lề mề một lúc, rốt cuộc nói: "Ta còn tưởng rằng lần này sư huynh trở về có thể giải trừ khế ước đạo lữ với Nguyên Hiến. Loại người như vậy tại sao còn muốn cùng hắn làm đạo lữ chứ, hai người lúc đầu cũng không có ở chung một chỗ."

Trong đồng lứa của Diệp Hoài Dao thì nàng là nhỏ tuổi nhất, cũng không biết nguyên nhân vì sao Nguyên Hiến và Diệp Hoài Dao kết thành khế ước đạo lữ, chỉ là nhìn tên kia cảm thấy không vừa mắt lâu rồi, cô nương thích sư huynh nhiều như vậy, ngay cả nam tử có nhân phẩm đoan chính cũng không phải ít, cũng không cần thiết phải duy trì đoạn quan hệ này.

Quản Uyển Quỳnh nhớ lại tính tình của Kỷ Lam Anh mà nàng gặp mắt trước đó liền tức giận, kết quả chờ đến chờ đi, vậy mà không có ai nhắc tới chuyện này, nàng thực sự nhịn không được mới nói ra.

Yên Trầm vuốt vuốt mi tâm, nhất thời trầm ngâm không nói.

Hắn làm sao lại không nghĩ đến chuyện này, nếu không phải mệnh cách của Diệp Hoài Dao còn dựa vào hắn ta chống đỡ, hắn đã sớm tới cửa đập cho một trận rồi xóa bỏ khế ước.

Hiện tại Diệp Hoài Dao vừa mới gặp nạn trở về, cũng không biết mệnh cách của cậu có chỗ nào cải biến hay không? Với nếu giải trừ khế ước đạo lữ, sẽ sinh ra ảnh hưởng như thế nào?

Những điều này đều cần phải quan sát một thời gian, đợi trạng thái của Diệp Hoài Dao ổn định lại rồi mới quyết định. Dù sao bất luận như thế nào, an nguy của cậu vẫn quan trọng hơn nhiều.

Lúc này ai cũng không biết, đối tượng khế ước với Diệp Hoài Dao đã sớm lặng lẽ đổi thành người bọn họ vô cùng kiêng kị, Bội Thương Ma Quân. Nếu không, đúng là không biết nên vui hay nên sầu.

Yên Trầm chậm rãi nói: "Để ta ngẫm lại đã."

Thái độ của Diệp Hoài Dao ngược lại kiên quyết hơn so với Yên Trầm, cậu nói thẳng: "Từ hôn là việc khẳng định phải làm, nhưng năm đó là Trang chủ của Quy Nguyên Sơn Trang tìm tới cửa muốn làm giao dịch. Bây giờ đương nhiên không thể chuyện gì tốt cũng đều để bọn hắn chiếm hết. Chờ ta xử lý xong sự tình lần này, tìm cơ hội chính thức mời Nguyên trang chủ tới, thẳng thắn trao đổi bàn bạc."

Đối với Diệp Hoài Dao mà nói, mệnh cách gì đó cậu không quá xem trọng. Nếu quả thật bị cái gọi là số mệnh khống chế, vậy thì sẽ không có Vân Tê Quân hôm nay.

Trước đây, Nguyên Hiến cũng coi như khiến người ta bớt lo, có hôn ước với hắn hay không cậu cũng không bị ảnh hưởng gì, cũng không để tâm. Nhưng bây giờ, Diệp Hoài Dao không muốn bị buộc cùng một chỗ với đối phương.

Yên Trầm nói: "Nếu đệ không muốn, như vậy hôn ước này chúng ta liền giải trừ. Nhưng mọi chuyện phải lấy thỏa đáng làm chủ, hiện tại chưa được, chúng ta còn phải tìm một biện pháp khác có thể ngăn chặn áp chế mệnh cách của đệ. Đừng quá sốt ruột."

Đám người đem việc cần thương lượng đều thương nghị thỏa đáng, Hà Trạm Dương luôn luôn sáng sủa không hiểu vì sao mà tâm tình lại sa sút.

Mấy sư huynh đệ gọi hắn đi uống rượu hắn đều từ chối, một mình chạy đến trên đầu tường của hậu hoa viên ngồi, cậy từng viên đá phía trên ném xuống chân tường.

Mắt thấy Hà Ti chủ sắp cậy sập nửa bên tường, người trong phân đà không dám đi lên cản hắn, đành phải bẩm báo việc này cho Minh Thánh vừa luyện kiếm xong đang điều tức.

Lúc Diệp Hoài Dao đến nơi, phát hiện người của phân đà quả thật không nói khoa trương, dưới chân tường đã chồng chất một đống đá nhỏ, bóng lưng Hà Trạm Dương bị ánh nắng kéo dài.

Diệp Hoài Dao lắc mình phi lên đầu tường, xoay người vỗ vỗ bả vai sư đệ, cười nói: "Thế nào, bức tường này không có mắt đã đắc tội Hà Ti chủ của chúng ta sao?"

Dĩ vãng, Hà Trạm Dương trông thấy Diệp Hoài Dao hai mắt liền tỏa sáng, vậy mà lúc này lại không để ý tới cậu, uốn éo người hất tay Diệp Hoài Dao ra, lại cậy tảng đá ném xuống đất.

Diệp Hoài Dao ngược lại bị hắn chọc cho tức cười: "Yô, xem ra người không có mắt đắc tội với Hà Ti chủ là ta. Làm sao, nói nghe một chút, ta còn biết mình đã làm cái gì sai nha."

Giọng nói hòa nhã nhẹ nhàng, coi Hà Trạm Dương như tiểu hài tử mà dỗ dành, ngược lại khiến lòng Hà Trạm Dương càng thêm khó chịu. Mấp máy môi, có chút muốn khóc, nhưng vẫn không chịu nói chuyện.

Diệp Hoài Dao nhấc vạt áo bào lên ngồi xuống bên cạnh hắn, dùng chiết phiến nâng cằm Hà Trạm Dương, để hắn nhìn thẳng mình, sau đó mỉm cười nhìn biểu tình của Hà Trạm Dương.

Hà Trạm Dương thực sự không kiềm được, lại có mấy phần thẹn quá hóa giận, ném hai viên đá đang nắm chặt trong tay xuống đất, thở phì phò nói: "Sau khi huynh trở về thì không còn quan tâm đến ta như trước nữa!"

Giọng nói của Diệp Hoài Dao trước đó âm không cao, câu trách móc này của Hà Trạm Dương ngược lại khiến người của phân đà ở phụ cận đều nghe thấy rành mạch rõ ràng, ánh mắt không khỏi hiện lên tia quỷ dị.

Không nghĩ tới Hà Ti chủ ở bên ngoài ngang ngược càn rỡ, đến trước mặt Minh Thánh liền không khác mấy tiểu tức phụ u oán trong khuê phòng.

Diệp Hoài Dao thật sự rất muốn cười, nhưng nhìn sư đệ tức thành như thế, chỉ có thể liều mạng kìm nén, hòa nhã nói: "Sao ta lại không quan tâm đệ như trước? Ta rất quan tâm mà. Đệ nhìn, đệ thích uống rượu Phần tam ao đầu đúng không, ta còn cố ý lưu lại cho đệ một bình ấm, không để cho bọn họ uống sạch. Nào, cùng sư huynh uống hai chén."

Diệp Hoài Dao càng như vậy, Hà Trạm Dương càng không thoải mái. Sư huynh luôn rất tốt, nhưng nghĩ đến sư huynh tốt như vậy, cả đời phải buộc chung một chỗ với tên vương bát đản Nguyên Hiến kia, hắn lại cảm thấy rất khó chịu.

Hà Trạm Dương nhớ lại dáng vẻ ưỡn ẹo nũng nịu khiến người chán ghét của Kỷ Lam Anh, cảm thấy mắt Nguyên Hiến mù rồi, vừa gấp lại vừa tức.

Lại còn không biết tại sao, hắn thấy Dung Vọng (AN) liền cảm thấy trong lòng đột nhiên khó chịu, cứ muốn cùng tiểu hài tử này so đo. Sư huynh còn đối với y vô cùng quan tâm, ra ngoài không mang theo hắn, ngược lại lại muốn dẫn Dung Vọng đi cùng, khiến hắn tức càng thêm tức.

Trong lòng Hà Trạm Dương biết không nên so đo với tiểu hài tử, nếu nói ra suy nghĩ trong đầu, khẳng định tiểu sư muội sẽ cười chết hắn, đành phải kìm nén trong lòng, hậm hực đến mức rượu cũng uống không trôi, chỉ đành một mình chạy tới đây cậy đá.

Hắn một mặt đau lòng Diệp Hoài Dao, một mặt là vì ăn dấm chua, bị Diệp Hoài Dao dỗ mấy lần rốt cuộc ngăn không nổi, lẩm bẩm nói: "Huynh mới trở về liền muốn đi, còn không dẫn người ta theo, đều nỡ lòng bỏ chúng ta sao? Còn có..."

Hắn vốn muốn nói còn có Nguyên Hiến, nhưng nghĩ lại, việc này nói cũng vô ích, sẽ làm cho sư huynh ngột ngạt, liền nuốt trở về.

Hà Trạm Dương nói: "Dù sao ta...ta không vui."

Diệp Hoài Dao vỗ nhẹ hắn, cười nói: "Còn biết dỗi sao."

Cậu nói thì nói như thế, nhưng trong lòng cũng không khỏi âm thầm xem lại bản thân mình một phen.

Đối với cậu mà nói, ký ức khôi phục không lâu, sau đó rất nhanh đã trở về nhà. Nhưng đối với Hà Trạm Dương và những người khác trong sư môn, cậu lại là khởi tử hoàn sinh.

Mọi người nhất định là thương tâm và lo lắng rất lâu, bản thân cậu vừa về lại vội vàng rời đi, chưa bồi mọi người được bao lâu.

Diệp Hoài Dao thu lại ý cười, nói: "Trạm Dương, ta giải thích với đệ một chút. Trước đó, khi ta và Bội Thương Ma Quân ở trên Dao Đài nói chuyện, thần chí không được tỉnh táo lắm. Về sau phát sinh chuyện ngoài ý muốn, lại mất trí nhớ, rất nhiều chi tiết đều không nhớ rõ. Trong chuyện này còn một vài điểm đáng ngờ, chỉ có hai người chúng ta đối mặt nói cho rõ ràng mới có thể giải quyết. Mà đệ cũng biết, tính tình y cổ quái, càng không thích cùng người khác trò chuyện. Toàn bộ Huyền Thiên Lâu, cũng chỉ có ta xem như có thể cùng y nói nhiều vài câu, cho nên ta nhất định phải đi. Hơn nữa, không thể dẫn theo quá nhiều người, ngược lại không tiện bàn chuyện."

Diệp Hoài Dao dừng một chút: "Tóm lại, sư huynh cam đoan với ngươi, sẽ mau chóng trở về."

Đạo lý này Hà Trạm Dương đều hiểu, nhưng Diệp Hoài Dao nguyện ý đích lại kiên nhẫn giải thích cho hắn một lần, làm cho lòng hắn ấm áp, không nói ra được chỗ nào không đúng.

Hắn không khỏi bắt lấy tay áo Diệp Hoài Dao, nói: "Ta đã biết, sư huynh...thật xin lỗi."

------

Tác giả có lời muốn nói: Dao Dao lau mồ hôi: May mà miệng ta ngọt, bằng không hậu viện liền cháy rồi.