Toàn Giới Tu Chân Đều Sủng Ta

Chương 36: Túc đạp phi hoa



Edit by Thanh tỷ

Dung Vọng đứng trên đường phố phía sau quán rượu, chỉ thấy lác đác vài người đi đường.

Ánh mắt của y nhàn nhạt đảo qua xung quanh, bên môi chợt hiện lên một nụ cười lạnh, tay trái bấm quyết, bắn ba phát liên tiếp vào hư không.

Theo huyễn quang biến ảo ở đầu ngón tay, cảnh sắc xung quanh dường như lóe lên. Dung Vọng không dừng lại, cũng không chút do dự mà chọn một phương hướng, nhún người nhảy lên, cả người nhẹ nhàng vượt qua hai bức tường, thời điểm đáp đất, vừa lúc là một con ngõ nhỏ.

Y chắp tay ra sau, ở giữa ngõ nhỏ nhắm mắt đứng im một lát, lúc y mở mắt ra, phía trước có tiếng bước chân truyền đến càng ngày càng gần.

Người xuất hiện ở đầu ngõ là đồng bạn mập mạp của tên nam tử áo đỏ thẫm kia.

Dung Vọng nhếch môi, ý cười lười biếng mà không tập trung lướt qua trên mặt, cất giọng chào hỏi: "Xin chào?"

Mập mạp này nhìn qua chất phác thành thật, thật ra lại lanh lợi thông minh hơn so với đồng bạn của hắn. Vừa rồi thấy tình thế không ổn, nhân lúc Diệp Hoài Dao và nam tử áo đỏ thẫm động thủ, vội vàng nhét một túi linh thạch thượng phẩm vào trong ngực, chạy mất dép.

Diệp Hoài Dao không phải không biết mập mạp chạy mất, chẳng qua trong lòng biết rõ người Huyền Thiên Lâu đang âm thầm chờ lệnh, tự sẽ đuổi theo, bởi vậy cũng không để ý tới.

Bởi vì chịu ảnh hưởng của Ly Hận Thiên, trong thành này không thể ngự kiếm. Mập mạp cũng sợ đằng sau có người đuổi theo, một bên ở trong lòng thầm mắng địa phương quỷ quái này, một bên vội vã chạy về phía ngoài thành.

Nhưng mà đường càng chạy càng hẹp, không hiểu sao lại rẽ vào mấy cái ngõ nhỏ từ trước tới nay chưa từng thấy qua.

Hắn đi loanh quanh, thời điểm tinh thần đang khẩn trương cao độ, đột nhiên Dung Vọng xuất hiện bắt chuyện, mập mạp bị dọa sợ đến thịt mỡ trên người run lên, bước chân lập tức phanh lại.

Lúc đầu mặt mũi hắn tràn đầy kinh hoảng, nhưng sau khi phát hiện người ngăn ở trước mặt mình chỉ là một thiếu niên gầy yếu, kinh hoảng trong nháy mắt rút đi, thay vào đó là thẹn quá hóa giận:

"Tiểu tử thối ở đâu ra, tránh đường!"

Dung Vọng cười nhẹ, chậm rãi nói: "Con chuột trộm đồ, nhìn thấy chủ nhà còn ngang ngược như thế?"

Mập mạp khẽ giật mình, biết đối phương đang nói đến linh thạch trong ngực mình. Lại nhìn kỹ đối phương một chút, lúc này mới nhớ ra Dung Vọng là thằng nhóc đi theo bên người Diệp Hoài Dao.

Mắt thấy hành tung bại lộ, mập mạp dứt khoát dồn ép tiến đến, cười gằn nói: "Tiểu quỷ, ta lúc đầu không nghĩ sẽ gϊếŧ người. Nếu ngươi đã không biết lượng sức, xem tiền quan trọng hơn so với mệnh, vậy cũng đừng trách đại gia ta nhẫn tâm!"

Trong lúc nói chuyện, một cây chủy thủ từ trong tay áo hắn trượt ra, đâm thẳng về phía giữa ngực và bụng Dung Vọng.

Mắt thấy đối phương một đao sẽ mất mạng, đột nhiên hắn phát hiện lưỡi đao của mình không cách nào đâm xuống được.

Dung Vọng một tay chắp sau lưng, một tay khác vươn ra, tùy tiện kẹp lấy lưỡi đao.

Y không nhìn tên mập mạp, nâng cằm một góc 45 độ, hai mắt nhìn trời, chậm rãi nói: "Haizz, hóa ra ta sinh ra nhỏ gầy, ngay cả đồ của chính mình cũng không xứng lấy lại."

Lưới đao phát ra tiếng "rắc rắc", gãy thành mấy khối rơi xuống mặt đất.

Dung Vọng như cười như không nói: "Người tự tiện xông vào Ly Hận Thiên của ta, vậy mà có thể còn sống trở ra, ngươi ngược lại cũng có chút bản lĩnh... Đáng tiếc, đến đây chấm dứt rồi."

Thời điểm y đang cảm khái, mập mạp đã liên tiếp đổi bảy tám loại thủ pháp, muốn tránh thoát khỏi quản chế.

Kết quả hắn hoảng sợ phát hiện, bản thân từ đầu đến cuối bị thiếu niên gầy yếu trước mặt quản chế, đừng nói không thể gây tổn thương cho y, ngay cả chạy trốn cũng đều nhấc không nổi chân.

Một cỗ ma năng cực kỳ cường đại áp xuống đầu hắn, hai đầu gối mềm nhũn, nặng nề quỳ sụp xuống đất, tiếp theo liền nghe thấy Dung Vọng nói năm chữ "Ly Hận Thiên của ta".

Mập mạp xanh cả mặt, run rẩy ngẩng đầu đến, nói: "Ngươi, ngươi, ngươi là người của Ma tộc?"

Dung Vọng đứng ở trước mặt hắn, dùng tư thế bề trên bễ nghễ mà nhìn xuống, vẫn là giọng điệu lãnh đạm không gợn sóng, chậm rãi nói: "Nói một chút, những bảo bối trong ngực ngươi, như thế nào lấy tới tay?"

Theo tiếng nói vừa dứt, không ít dị bảo của ma tộc được mập mạp giấu ở trong túi kín cảm nhận được triệu hoán, tranh nhau chen lấn xông ra, ào ào rơi đầy đất.

Dung Vọng mặc dù khinh thường trả lời vấn đề của hắn, nhưng một màn trước mắt hiển nhiên đã ngầm thừa nhận suy đoán có liên quan tới ma tộc.

Mập mạp này so với tên đồng bạn nóng nảy dễ tức giận giảo hoạt hơn, nhưng cũng càng thêm không có cốt khí. Nhìn dáng vẻ cực kỳ sợ hãi của hắn, không cần Dung Vọng động thủ bức cung, đã nơm nớp lo sợ đem những chuyện mình biết đều nói ra hết.

Mập mạp nói cũng không khác nam tử áo đỏ thẫm là mấy, nhưng lúc nhắc đến chuyện đánh bạc: "Cụ thể ta...tiểu nhân, tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết là Nghiêm Khang trời sinh tính thích cờ bạc, sư phụ hắn dạy dỗ rất nhiều lần nhưng cũng không đổi được cái tật xấu này, đã vậy hết lần này tới lần khác vận khí còn rất kém. Kết quả có lần trên chiếu bạc, hắn kêu la cái gì mà đời này đánh bạc đều muốn thắng, về sau quả thật chưa từng thua thêm lần nào. Tiểu nhân nói bóng nói gió hỏi qua mấy lần, hắn cũng không chịu tiết lộ ngọn nguồn..."

Dung Vọng đánh gãy lời mập mạp, hỏi: "Vậy sau mỗi lần hắn thắng bạc, hành vi có chỗ nào khác thường hay không?"

Mập mạp vốn muốn nói không có chỗ dị thường, thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười yếu ớt bên môi và con ngươi đen nhánh của Dung Vọng, hắn chợt thấy sau lưng phát lạnh, khẽ rùng mình một cái, nói:

"Hình như...hình như là có một chút. Hắn rất hẹp hòi, mỗi lần thắng được tính toán rõ ràng từng li từng tí, chút xíu cũng không thể ít, ngay cả người ta muốn dùng thứ khác để thế chấp cũng không được. Thắng tiền cũng không thấy hắn có bao nhiêu vui vẻ."

Mập mạp cảm thấy như thế rất bình thường, người mê bài bạc hắn đã thấy nhiều, có không ít người thật sự không quan tâm đến chút tiền thắng bạc, mà chỉ là theo đuổi loại cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ trên chiếu bạc mà thôi.

Chỉ là Dung Vọng lại có cách nghĩ kh5rt ác, y trầm ngâm một lát, hỏi: "Nên nói đều nói rồi?"

Mập mạp gật đầu như giã tỏi, luôn miệng nói: "Vâng vâng vâng, đều nói rồi. Nửa điểm cũng không dám lừa gạt."

Dung Vọng cười cười, nhã nhặn nói: "Đa tạ đã giúp ta chuyện này."

Người này quả nhiên là hỉ nộ vô thường đến cực điểm, lúc này khách khí nói chuyện lại lộ ra thái độ vô cùng nho nhã khiêm tốn, khiến cho người ta đoán không ra y đang vui vẻ hay là không vui.

Trong lòng mập mạp lại thấy bất an, tích chút ý niệm may mắn, thấp thỏm nói: "Vậy, vậy ta... để đồ vật xuống, liền...có thể đi?"

"Đi? Đi đâu?"

Dung Vọng thở dài, sâu xa nói: "Người sống trên đời, năm tháng như dòng nước chảy, cho dù trăm năm ngàn năm, chớp mắt liền trôi qua, cuối cùng cũng trở về với cát bụi. Bản tọa hôm nay nể tình vì làm phiền ngươi một hồi, liền ngày đi làm một việc thiện, giúp các hạ tránh đi nỗi khổ hồng trần, chẳng phải là rất tốt ư?"

Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên người y, lại chiếu không thấu dung mạo lạnh như sương giá kia.

Đôi mắt như hàn tinh, lông mày phi đao, bên trên khuôn mặt đoan chính, thanh nhã tú khí đều là lãnh huyết độc ác, ngay cả nụ cười kia cũng đều mang bảy phần sát ý.

Mập mạp tâm thần rung động, bật thốt lên: "Ngươi là... Bội Thương Ma Quân!"

Dung Vọng cười một tiếng, khẽ ngâm nga quay người dạo bước mà đi.

Ở phía sau y, mập mạp vừa mới dùng cả tay lẫn chân bò dậy định chạy, bỗng nhiên hai mắt trợn to, trong cổ vang lên tiếng răng rắc, trên cổ từ từ lộ ra một đường vết thương màu máu.

Ngay sau đó, xương sọ của hắn rơi xuống lăn lông lốc trên mặt đất, cơ thể cũng theo đó chậm rãi ngã xuống, hóa thành một vũng máu thấm vào mặt đất.

Từ đầu tới cuối, Dung Vọng không hề quay đầu lại nhìn tình trạng chết của đối phương, đây là sự tự tin ngạo mạn của cường giả khi có thể nắm trong tay hết thảy.

Nhưng sự ngạo mạn này, trong một khắc khi nhìn thấy Diệp Hoài Dao liền hóa thành ôn nhu, khẩn trương cùng lo được lo mất.

Lúc Dung Vọng trở về, vừa vặn bắt kịp Diệp Hoài Dao đang tìm người, y vội vàng bước nhanh tới nói: "Ta ở chỗ này!"

Diệp Hoài Dao xoay người hỏi: "Đệ chạy đi đâu vậy?"

Dung Vọng nói: "Ta đuổi theo tên mập mạp thừa dịp loạn trốn đi kia."

Tuy y ngụy tạo thân phận, nhưng thủy chung vẫn không muốn lừa gạt Diệp Hoài Dao chuyện gì.

Diệp Hoài Dao liếc nhìn thuộc hạ vừa mới trở về, ánh mắt mang ý hỏi thăm. Đệ tử Huyền Thiên Lâu lập tức bẩm báo: "Tôn thượng thứ tội, thuộc hạ vô dụng, vừa rồi đuổi theo người kia được nửa đường thì mất dấu."

Trong mắt Diệp Hoài Dao lướt qua sự trầm tư, đặt tay lên vai Dung Vọng hỏi: "Vậy còn đệ? Đuổi theo người kia không có bị hắn làm bị thương chứ?"

Dung Vọng không nghĩ tới Diệp Hoài Dao sẽ hỏi cái này trước, ngẩn người một hồi mới trả lời: "Không có... Ta cũng không đuổi kịp hắn."

Y vừa gϊếŧ người kia, trên người không hề dính một giọt máu, nhưng tâm lại bị mùi tanh bao bọc. Còn Diệp Hoài Dao giống như ngọn đèn cuối cùng bên trong thế giới vô biên hắc ám, là ánh sáng duy nhất luôn có thể áp chế lệ khí và tàn bạo khi y bị rơi vào ranh giới mất khống chế.

Được Diệp Hoài Dao vỗ vai, Dung Vọng cả người lập tức trở nên mềm mại, bủn rủn muốn ngã.

Cái tay kia giống như trực tiếp đặt lên trái tim y, rõ ràng chỉ cần hơi dùng sức là đã có thể đẩy y vào chỗ chết, nhưng đối phương lại cứ như nhẹ nhàng bao lại trong tay, khiến y không có cách nào tránh thoát. Cho dù lập tức phải chết, cũng không chút nào oán trách.

Y chợt nhớ tới lúc hai người còn nhỏ, Diệp Hoài Dao đã từng nói qua lời tương tự, cũng làm qua chuyện tương tự.

——Chỉ có điều, có lẽ Diệp Hoài Dao không nhớ rõ đó chính là y, hai người cũng mãi mãi không có cách nào trở lại quá khứ.

Thế nhân đều nói y điên, nhưng có vài yêu cầu xa vời, trong lòng y hiểu vô cùng rõ. Chỉ là lòng biết vậy, nhưng chưa chắc có thể làm được mà thôi.

Y chỉ có thể một bên tuyệt vọng, một bên dùng sức yêu.

Rốt cuộc đi đến một bước này, Diệp Hoài Dao muốn đến Ly Hận Thiên.

Diệp Hoài Dao giờ phút này đang bận, cũng không rảnh nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò: "Được rồi, hiện tại ta có chút chuyện, trước để người đưa đệ về khách sạn, thành thành thật thật đợi ở trong phòng, đừng có chạy lung tung, biết chưa?"

Dung Vọng ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Hoài Dao một cái thật sâu, đồng ý nói: "Được."

Thanh âm của y vừa nhu thuận vừa ngoan ngoãn, thật giống đứa trẻ biết nghe lời, nhưng sự hoài nghi trong lòng Diệp Hoài Dao đối với y lại càng lúc càng lớn.

Sở dĩ Diệp Hoài Dao không có vạch trần là bởi vì cậu có thể cảm nhận được trên người Dung Vọng không có nửa phần ác ý đối với mình. Nếu đã không có ý xấu, thì trên thế giới này mỗi người đều có quyền có bí mật nhỏ của riêng mình.

Trước khi xác định được đối phương không phải là một đứa trẻ, Diệp Hoài Dao vẫn nguyện ý coi y là tiểu thiếu niên bình thường mà đối đãi. Đây là sự ôn nhu và tôn trọng trong cách đối nhân xử thế trước sau như một của Vân Tê Quân với mọi người.

Cậu vỗ vỗ bả vai Dung Vọng, sau đó vội vàng rời đi.

Diệp Hoài Dao sở dĩ gấp gáp như vậy cũng không phải là vì lo lắng cho an nguy của đám tu sĩ xông loạn vào Ly Hận Thiên.

Tuy cậu thiện tâm, nhưng cũng không phải là người thích làm người tốt, lòng tham không đáy của đám tu sĩ không biết trời cao đất rộng, vốn chính là tự tìm đường chết.

Quan hệ giữa ma tộc và chính đạo vốn cũng không phải là xung khắc như nước với lửa, nếu như hai bên có thể không xâm phạm lẫn nhau, duy trì mặt ngoài hòa bình, đối với Tu Chân giới, thậm chí là bách tính bình thường xung quanh mà nói, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng bây giờ có sự kiện cậu và Dung Vọng mười tám năm trước cùng nhau "Đồng quy vu tận", hiểu lầm chồng chất, Diệp Hoài Dao mơ hồ đã ý thức được còn có thế lực thứ ba cố ý ở giữa châm ngòi ly gián, tình huống cũng trở nên càng ngày càng phức tạp.

Cho nên, việc hiện tại cần làm chính là đồng tâm hiệp lực điều tra âm mưu phía sau, xung đột có thể tránh thì nên tránh.

Diệp Hoài Dao hiện tại lo lắng nhất chính là các tu sĩ ở trong Ly Hận Thiên nháo ra họa gì đó, hoặc là ma tộc gϊếŧ hết tất cả bọn hắn, đến lúc đó sợ là mâu thuẫn không thể vãn hồi, tiếp theo chính là một trận sóng to gió lớn.

Khác với tác phong ngày thường của Diệp Hoài Dao, lần này cậu như sấm rền gió cuốn, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Ly Hận Thiên.

——Vừa vặn đụng phải hai bên đang sống mái với nhau ở vòng ngoài.

Chuyện cậu lo lắng đã xảy ra rồi.

Ban đầu chỉ có vài tu sĩ lặng lẽ lẻn vào Ly Hận Thiên, âm thầm men theo kẽ nứt của kết giới mà vào.

Bởi vì là lần đầu tiến vào thăm dò, bọn hắn cũng đặc biệt cẩn thận, chỉ ở ven ngoài hái chút thảo dược trân quý đặc biệt, sau đó lập tức nhanh chóng rút lui, không hề kinh động người khác.

Nhưng theo tin tức từ từ truyền ra, người tìm tới càng ngày càng nhiều không nói, gan cũng theo đó càng lúc càng lớn, dần dần tiến nhập sâu hơn.

Lại thêm có một vài tu sĩ đụng nhau trên đường, bởi vì muốn cướp đoạt bảo vật của nhau mà phát sinh xung đột. Ai cũng lòng tham không đáy, ai cũng không chịu nhường một bước, kết quả tất nhiên là kinh động đến Ma tộc.

Lúc này, ở dưới chân núi vòng ngoài của Ly Hận Thiên, một đám tu sĩ còn chưa kịp chân chính bước vào phần đất của Ly Hận Thiên đã bị thủ vệ Ma tộc bắt ngay tại trận, cũng không biết còn có bao nhiêu người đã tiến vào bị ngăn ở bên trong.

Tính ngày, thời điểm Ma Quân phục sinh đang đến rất gần, nếu như vừa lúc bị Dung Vọng đụng phải, chỉ sợ bọn hắn đừng mơ có ai còn sống.

Những tu sĩ này cũng không nghĩ tới bản thân đen đủi như vậy, lúc trước đã có không ít người ra ra vào vào, ai cũng thắng lợi trở về, có được không ít chỗ tốt.

Nhưng khi đến lượt bọn hắn vừa đến, đừng nói bảo bối, ngay cả cửa của Ly Hận Thiên cũng đều chưa sờ đến đã bị Ma tộc đúng lúc vây quanh.

Hai bên vừa thấy mặt, theo bản năng sinh ra địch ý, một người tu sĩ dẫn đầu trông thấy Ma binh đông đúc, sau khi kinh hãi qua đi thì quát lớn: "Đám ma đầu các ngươi muốn làm cái gì hả?"

Nhóm Ma binh phát ra một trận tiếng cười to, có người hung tợn nói: "Tộc người hèn hạ vô sỉ, lén xông vào địa bàn của người khác, lại còn có mặt mũi đặt câu hỏi? Nạp mạng đi!"

Sau khi hắn nói xong, suýt sáo một cái, mặt đất xung quanh rung động, trong nháy mắt có vô số cột đá to lớn dâng lên, đỉnh đầu sắc nhọn như dao tước, cao chừng hai người.

Xung quanh nổi lên sương mù màu tím, theo tầm mắt từ từ mơ hồ, vô số cột đá dường như không ngừng xoay tròn di động bên trong sương mù, khiến người ta đầu váng mắt hoa, khó phân biệt phương hướng.

Cùng lúc đó, ma khí theo sát mà tới, bội kiếm pháp khí trên người rất nhiều tu sĩ đều chịu ảnh hưởng, phát ra ánh sáng.

Tướng lĩnh Ma tộc cao giọng quát: "Quân thượng thần cơ diệu toán, pháp trận đã kết thành! Mọi người hợp lực xông lên, đem đám Nhân tộc này về làm thịt nướng ăn!"

Lời này cũng không biết là thật hay giả, các chiến sĩ Ma tộc nhao nhao reo hò, chia tiểu đội, cầm binh khí, từ cửa trận xông vào, chém gϊếŧ lung tung.

Các tu sĩ dám đến nơi này, đương nhiên cũng đều không phải người chỉ ngồi chờ chết, nhao nhao rút ra binh khí nghênh chiến.

Chỉ là ma trận không ngừng xoay tròn, sương mù che mất tầm mắt, khiến cho bọn hắn rất chật vật ngăn cản, rơi xuống thế hạ phong.

Nương theo thanh âm binh khí chạm vào nhau là tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, người của Ma tộc gϊếŧ đến cao hứng, cười to ha hả. Mà đúng lúc này, nơi xa bỗng truyền đến thanh âm trong sáng du dương, cao giọng ngâm:

"Vạn dặm Thương Giang nguyệt hạ đao, phong ba bình bộ vũ tiêu diêu."

Thanh âm này nghe ra khoảng cách còn xa, theo gió lúc ẩn lúc hiện, như có như không. Nhưng vừa vang lên, toàn bộ thạch trận giống như bị đụng mạnh một cái, bắt đầu có chút rung lắc.

Bị chấn động, trên trụ đá có đá vụn tróc ra rơi xuống, sương mù vốn dày đặc dường như bị một bàn tay khổng lồ vô hình khuấy đảo, tiêu tán ra xung quanh.

Thần trí của các tu sĩ vốn có chút hỗn loạn dần dần thanh minh, nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới, chỉ thấy một đạo thân ảnh màu trắng từ vòng ngoài Ly Hận Thiên lướt trên sóng biển mà đến, giữa thủy triều dũng động, đảo mắt đã đến gần.

Theo hai câu thơ, thân hình của người nọ đã xuất hiện ở trong trận, chiết phiến trong tay xòe rộng xoay tròn, kiếm quang diệu động, một vòng cột đá xung quanh bị gãy đoạn, đổ rầm xuống đất.

Người nọ đột nhiên tới, thân pháp như tiên như mị, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, sắc mặt mấy tên Ma binh cách gần nhất kinh hãi, cùng quát lớn tiếng, đều nâng binh khí lên đâm về phía đối phương.

Diệp Hoài Dao đầu cũng không quay, nâng lên tay áo quét qua một cái về phía sau lưng, đám Ma binh chỉ cảm thấy kình phong đập vào mặt, trên tay vô lực, binh khí ào ào rơi xuống đất, còn bọn hắn thì bị đẩy ra ngoài mấy bước.

Diệp Hoài Dao mượn lực đạo này xoay người, nhảy vọt lên, tay áo vạt áo ở giữa không trung đột nhiên vung mạnh, giống như kỳ hoa trong nháy mắt nở rộ.

Cậu hắng giọng nói tiếp: "Túc đạp phi hoa ỷ thiên Thiên Sơn, thùy khiển tây phong động thiên triều..."

Tiếng nói vừa ra, chưởng phong rơi xuống, có mấy tên Ma binh bị cách không đánh bay ra ma trận.

Bên trong tiếng kinh hô, động tác Diệp Hoài Dao như nước chảy mây trôi, xoay quạt ném ra, chiết phiến ở giữa không trung lượn vòng, lợi mang bạo khai, như mưa kích tán, cực kỳ lóa mắt, sương mù diệt hết.

"Thùy hồng bả kiếm phiên tinh đấu, ngọc quan diêu chỉ vạn định đào."

Mũi chân cậu liên tục điểm, giẫm lên vài cây cột đá còn lại, những nơi đi qua, cột đá ầm ầm rạn nứt. Thời điểm Diệp Hoài Dao đáp xuống đất liền xoay tay ra tiếp, chiết phiến vừa mới ném đi vừa lúc được cậu thu lại trong tay, "ba" một tiếng khép lại.

Ma binh xung quanh không dưới ngàn người, bọn hắn dựa vào pháp trận mê vụ (làm mất phương hướng) chiếm thế thượng phong trước đám tu sĩ, nhưng với thân pháp phiêu dật, tiến thoái như vào chỗ không người của Diệp Hoài Dao, lại không ai có thể tiếp nổi của cậu một chiêu.

Theo thân hình cậu di động, cột đá bốn phía nghiêng đổ, Ma binh thối lui tránh né, mắt thấy dường như đã bại.

Tướng lĩnh Ma tộc thấy tràng cảnh này có phần kinh sợ, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, hét lớn một tiếng, vận khởi lực lượng toàn thân, nâng đao xông đến chỗ Diệp Hoài Dao.

Bị ép vào tuyệt cảnh, một đao này vung ra chính là sở học cả đời của hắn. Đao phong vừa ra, xung quanh ma diễm ngập trời, sóng nhiệt cuồn cuộn.

Mắt thấy lưỡi đao sắp bổ xuống, Diệp Hoài Dao không né không tránh, thân ảnh lại đột nhiên tới gần, dứt khoát đón lấy.

"Minh hồng do tự nhất tiếu thán..."

Nương theo tiếng ngâm thơ, Ma Tướng cho đến giờ phút này mới thấy được mặt mũi đối phương. Nhưng khi nhìn rõ tuấn mi tu mục, anh tú phi thường, bên trong đôi mắt như xuân thủy chứa đầy ý cười.

Trong lòng của hắn giật mình, một ý niệm lướt nhanh qua trong đầu —— đây không phải là...trên bức họa trong điện của Ma Quân...

Suy nghĩ xoay chuyển, mũi đao cũng đã không kịp thu thế, giữa điện quang hỏa thạch, ngón tay của đối phương cũng đã chạm lên sống đao, đầu ngón tay hơi dùng lực, vậy mà dễ như trở bàn tay đoạt đi binh khí của hắn.

"... Nhân thế kỷ phiên kham tâm lao."

Diệp Hoài Dao trở tay hất lên, trường đao bay ra cắm thẳng vào cột đá phía sau hắn, cây cột đá cuối cùng rầm một tiếng sụp đổ. Cũng nương theo câu thơ cuối trong miệng Diệp Hoài Dao kết thúc, hai ngón tay trái đã điểm lên trên mi tâm của Ma tướng.

Ngón tay thon dài trắng nõn, đầu ngón tay mang theo chút ý lạnh, tay áo trắng giương cao, sau đó bồng bềnh rủ xuống, trận pháp xung quanh đã bị thơ quyết kiếm khí triệt để phá vỡ.

Diệp Hoài Dao cười nói: "Bắt!"

Xung quanh đột nhiên an tĩnh lại, quang âm tại giờ khắc này như lưu luyến không rời trên người cậu.

Từ đầu tới cuối, trong tay Diệp Hoài Dao chỉ có một cây chiết phiến, cùng lúc phá trận bắt người.

Giờ khắc này không có ai hoài nghi, hai ngón tay đang điểm trên trán Ma tướng, trong nháy mắt có thể lấy đi tính mạng đối phương.

Ma binh xung quanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, các tu sĩ thì chưa tỉnh hồn, yên lặng như tờ, chỉ có thanh âm gió thổi lá cây rì rào vang lên.

"Từ biệt mấy năm, Bội Thương Ma Quân quả nhiên vẫn tâm cơ như cũ."

Diệp Hoài Dao nhẹ nhàng tằng hắng một cái, cười nhẹ nói: "Trận pháp thần diệu, thả vào một nửa, cản lại một nửa, đúng là tác phong thất đức của Ma Quân."

Tên Ma tướng trong tay Diệp Hoài Dao bởi vì tướng mạo của cậu mà kinh ngạc, vốn đang hoảng thần, nghe thấy lời Diệp Hoài Dao nói thì tức giận: "Ngươi rốt cuộc là ai, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, không được phép nói Quân thượng của chúng ta!"

Ánh mắt Diệp Hoài Dao nhìn về phía sau lưng Ma tướng, nhướng mày nói: "Được!"

Sau khi Diệp Hoài Dao dứt lời thì không chút do dự nâng tay ra chưởng, lăng nhiên đánh ra.

Mấy tên Ma binh xung quanh phản ứng nhanh, cùng nhau kinh hô kêu lên, có người quên mình nhào tới.

Nhưng lại thấy chưởng phong của Diệp Hoài Dao lướt qua bên tai Ma tướng, trực tiếp đánh bay tu sĩ muốn đánh lén sau lưng Ma tướng.

Cậu đánh nửa ngày, chẳng qua là muốn bức lui đám người, bất luận là người phe nào cậu cũng đều không muốn nhìn thấy máu. Trước mắt, một chưởng này mới xem như thật sự động chân lực, tên tu sĩ kia khụ một tiếng phun ra máu tươi.

Ma tướng vốn đã nhắm mắt chờ chết, không nghĩ tới Diệp Hoài Dao không phải muốn gϊếŧ hắn, sững sờ quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, nhịn không được giơ tay lên gãi đầu một cái.

Tu sĩ kia không nghĩ tới Diệp Hoài Dao đánh ma không dùng sức, đánh người lại rất hung ác, che ngực gian nan ngồi dậy, thở hồng hộc nói: "Ngươi... rốt cuộc là... bên nào..."

Diệp Hoài Dao chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống tu sĩ: "Ngươi vừa rồi muốn làm gì?"

Tu sĩ cố dùng sức một hơi nói ra: "Đương nhiên là gϊếŧ ma đầu kia!"

Diệp Hoài Dao thản nhiên nói: "Chư vị tự tiện xông vào nhà người ta, đánh không lại bị ăn đòn cũng là đáng đời. Bây giờ ta cứu tính mạng các ngươi, ngươi ngược lại muốn thừa cơ đuổi tận gϊếŧ tuyệt đối phương, đúng là tâm tư độc ác. Nhưng vậy sẽ khiến cho ta cảm thấy hành động lần này là dư thừa."

Lời nói của cậu không ngạo mạn, cũng không quyết liệt, nhưng hình dung cử chỉ bên trong tự có một cỗ khí độ quanh năm thân ở trên địa vị cao, tuyệt không phải cao thủ bình thường có thể so sánh.

Một tên tu sĩ khác trong lòng tự biết không đúng, vội vàng chắp tay khom lưng vái một cái thật sâu, nói: "Tại hạ trước xin thay mặt các vị huynh đệ cảm tạ ân cứu mạng của các hạ (DHD). Trương lão đệ vừa rồi làm sai, nhất định sẽ để hắn hướng Ma tộc các vị (Ma tướng) bồi tội. Chúng ta lần này trở về, tuyệt đối không dám lại nổi lên tâm tư xâm phạm Ly Hận Thiên."

Sau khi tu sĩ này nói xong, thấy Diệp Hoài Dao không cho ý kiến gì, chỉ quay đầu nhìn bầu trời phía Tây, cũng không biết có đang nghe mình nói chuyện hay không.

Tu sĩ này đoán không ra tâm tư của đối phương, lại thử lên tiếng thăm dò: "Xin hỏi tôn tính đại danh của thiếu hiệp, chúng ta ngày sau đến cửa bái tạ."

Diệp Hoài Dao phát hiện Tây Nam bộ của Ly Hận Thiên có ma khí cực kỳ khổng lồ xông ra ngoài.

Trong lòng cậu ẩn ẩn cảm thấy Dung Vọng dường như đã phục sinh. Nghĩ đến không thể không cùng đối phương gặp mặt, tâm tình vô cùng phức tạp, cho nên càng thêm lộ ra vẻ cao thâm khó dò.

------

Tác giả có lời muốn nói:

"Thần trí của các tu sĩ vốn có chút hỗn loạn dần dần thanh minh" ——Thơ Diệp Hoài Dao đọc là một loại giống với Thanh tâm chú, đọc to như vậy là vì giúp đỡ các tu sĩ khôi phục thần trí.

Dung Vọng tâm ngoan thủ lạt lại chua chua, là quả chanh chính hiệu. ^^