Toàn Phúc Hoa Dạ - Hoa Đăng Kinh Lộc

Chương 73



Trong cuộc sống trước kia của cô, Tống Vân Nhiễm xa xăm như một cảnh tượng chỉ có trong môi, một ngôi sao tồn tại trong sâu thẳm vũ trụ, hai người họ ở cùng một thế giới, nhưng cách nhau hàng nghìn năm ánh sáng.

Tia nắng quá chói chang và ấm áp nên cô không cần ánh sao.

Khi lũ côn trùng kêu râm ran và những ngôi sao xuất hiện trên vòm trời xanh thẫm, Toàn Minh nằm trên giường trằn trọc. Cả đêm cô không ngủ được, cáu kỉnh lăn qua lăn lại nhìn một mảnh ánh trăng xiên qua cửa sổ chiếu vào bên cạnh giường.

Căn nhà về đêm trống vắng giống như một bức chân dung trắng đen tĩnh lặng, bị ánh trăng chia làm hai nửa sáng tối rõ rệt.

Cô cầm lấy điện thoại đặt cạnh gối rồi bấm một dãy số.

"Alo… Ba, ba vẫn còn chưa ngủ sao."

“Vẫn chưa."

Nghe giọng nói trầm ổn của Chung Chấp, trái tim vốn đang bất an giống như trút được gánh nặng.

Chỉ là những lời đó cứ nghẹn lại trong cổ họng, cô siết chặt lấy điện thoại, tim đập thình thịch: "Ba, hôm nay con đã gặp được người mà ba nói với con."

Vừa dứt lời, Toàn Minh cảm nhận rõ ràng sự im lặng kéo dài ở đầu dây bên kia, mãi đến khi có dòng điện khô khốc phát ra từ điện thoại, cô mới nghe thấy tiếng Chung Chấp đáp lại.

"Là cô ấy chủ động đến tìm con sao?"

"Vâng."

"Cô ấy tới tìm con có chuyện gì?"

"Chỉ... Trò chuyện bình thường thôi, về một số chuyện trong cuộc sống và học tập của con... Ba, có phải ba đã sớm đoán được con và cô ấy sẽ gặp nhau không."

"Không phải ba đoán."

Câu trả lời của Chung Chấp rất ngắn gọn, Toàn Minh vẫn đang đợi anh đưa ra câu trả lời chi tiết hơn, nhưng anh không có ý định tiếp tục, vì vậy hai bên không hẹn mà cùng rơi vào trầm mặc.

"Ba, hai người gặp lại nhau khi nào? Con không có nghe ba nhắc tới."

Khi Toàn Minh hỏi câu này, cô đã rất hối hận - lúc này đây, bản thân cô lấy thận phận cùng lập trường nào để hỏi Chung Chấp câu hỏi như vậy? Cho dù có hỏi có khéo léo như thế nào đi chăng nữa, cô cũng giống như một tên hề hẹp hòi, diễn xuất vụng về đến mức khiến người ta phải bật cười.

"Chúng ta cũng không trực tiếp gặp mặt, khoảng thời gian này mấy vấn đề liên quan tới trường học của con cho nên có thường xuyên qua lại, quả thực cô ấy đã giúp đỡ rất nhiều."

"Ồ..." Toàn Minh trả lời Chung Chấp một cách khô khan, nhưng điều cô quan tâm hơn cả không phải là "gặp mặt", mà là "thời gian".

Thấy cuộc trò chuyện sắp kết thúc, cô vội nói thêm: "Thật ra thì… Con rất thích cô ấy, chỉ là hôm nay có chút căng thẳng."

Giống như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bất an tay chân luống cuống của con, Chung Chấp khẽ cười.

Anh lại nói: "Ba không biết cô ấy nghĩ gì. Nhưng con cũng đã lớn rồi, chuyện này con tự mình quyết định đi.”

Chung Chấp không nói rõ, nhưng Toàn Minh đã ngầm hiểu rõ.

"Hình như cô ấy có hút thuốc, cô ấy còn nói một tháng trước mình vừa mới ly hôn..." Không biết vì sao, Toàn Minh lại đặc biệt ấn tượng với câu này.

"Ồ..." Chung Chấp có vẻ không ngạc nhiên, thản nhiên nói: "Trước đây cô ấy khá là tùy hứng."

Toàn Minh đột nhiên không còn lời nào nữa, chỉ có thể để chỗ trống lấp đầy này cưỡng bức ghép lại đối thoại.

"Cái đó... Ba..." Anh không có ở bên cạnh, Toàn Minh cuộn mình trên giường càng chặt hơn, câu nói “Khi nào thì ba tới gặp con” nghẹn ở trong miệng rồi lại bị cô nuốt trở về

Cô lấy hết can đảm để sắp xếp lại ngôn từ: "Con còn hơn 20 ngày nữa là kết thúc kỳ thi, sẽ được nghỉ hè, nhưng căn bản kỳ này con không đăng ký lớp nào... Vì vậy, kỳ nghỉ này con một ở lại trường học thêm… Không về nữa."

"Con không về nghỉ hè sao?"

Cô nghiến răng, hạ quyết tâm: "Vâng."

Chung Chấp cẩn thận nghiêm túc dặn dò: "… Được rồi, vậy con nhất định phải chú ý an toàn."

Ngược lại, Toàn Minh sững sờ, không ngờ Chung Chấp lại đồng ý nhanh như vậy, nhưng trong lòng như mất mát gì đó, vừa lo lắng vừa cảm thấy trống trải. Ngoài mấy câu dặn dò nhớ phải chú ý an toàn, anh cũng không nói thêm gì khác nữa.

Toàn Minh có chút thất vọng, nói chúc ngủ ngon với Chung Chấp. Cô nghĩ mình sẽ có thể ngủ yên sau cả ngày căng thẳng, nhưng cô lại nhìn chằm chằm lên trần nhà, rồi mở mắt cho đến khi bầu trời tối sầm và sương mù tan dần, xuất hiện màu trắng của bong bóng cá.

Khi trời gần sáng, cô lấy tai nghe ra cắm đeo vào điện thoại, nhắm mắt lại, nghe đi nghe lại cuộc trò chuyện từ vài giờ trước - cô ghi âm toàn bộ cuộc điện thoại của mình với Chung Chấp, không vì mục đích gì khác chỉ đơn giản là muốn nghe giọng nói của Chung Chấp.

Mỗi lần gọi điện, cô đều ghi âm lại, đây cũng là học từ Chung Chấp. Khi không gặp được anh thì đây chính là liều thuốc an thần và thuốc ngủ hiệu quả nhất, hơn nữa thử tìm hiểu cảm xúc của anh qua điện thoại lúc đó cũng là một chuyện rất thú vị.

Tháng sáu vô tận kèm theo cái nóng nực, tiếng ve kêu, ngoài ra còn có các bài thi, chỉ có điều cô lại trả lời vô cùng lộn xộn

Tháng bảy đến vội vàng, Toàn Minh không có bạn bè để nói chuyện. Mặc dù lớp trường cùng giáo viên hướng dẫn quan tâm tới cô rất nhiều, nhưng việc sống một mình và chuyển trường khiến cô trông giống như một kẻ ngoại lai, các bạn học khác không có ý xa lánh cô, mà cô cố ý né tránh bọn họ.

Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ, các cửa sổ mở của căng tin thu hẹp lại, các món ăn được thay đổi hàng tuần, nhưng ăn đồ ăn trong trường khiến cô cảm thấy buồn nôn, cũng may Chung Chấp đã ép cô phải học nấu ăn vì đây là một trong những kỹ năng quan trọng nhất, nếu không cô thật sự cô sẽ chết đói trong phòng trọ, chuyện này lại một lần nữa khiến Toàn Minh thầm biết  ơn Chung Chấp.

Trong thời gian này, tin tốt duy nhất mà Chung Chấp nói với cô là anh đã thắng kiện. Đến lúc này, tất cả nỗi đau trong quá khứ đều trở thành dĩ vãng, tuy đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa nhưng cái giá cô phải trả cũng đủ đau khổ, khiến cô thận trọng tiến về phía trước.

Trong kỳ nghỉ hè, Toàn Minh mượn vở của các bạn trong lớp, cô vùi đầu vào việc học bù trong thư viện, trước khi điểm số của một số môn được công bố, cô đã biết mình sẽ không qua, thậm chí cô còn không hiểu làm thế nào.

Cho đến khi kỳ nghỉ gần kết thúc, cô không chờ được Chung Chấp sẽ tới gặp mình, nhưng lại chờ được lần gặp Tống Vân Nhiễm thứ hai.

Tống Vân Nhiễm mấy lần liên lạc với cô, kiên trì muốn đưa cô đi dạo phố nhưng Toàn Minh hết lần này đến lần khác khéo léo từ chối, nhưng thịnh tình không thể chối từ, cô không thể không miễn cưỡng bản thân phải đồng ý.

Sau khi hẹn thời gian gặp mặt, người còn chưa thấy rõ, mùi nước hoa tao nhã như cánh bướm bay qua.

"Chuyện đi dạo phố, không cần phải nói cho ba cháu biết."

Toàn Minh mất tự nhiên cười cười: "Vâng."

Tống Vân Nhiễm đưa cô đến nhiều cửa hàng khác nhau trong trung tâm thương mại để mua son môi và phấn mắt, phấn nền có độ bóng cao, váy và giày, khuyên tai... Có vẻ như cô ấy muốn bồi thường cho cô việc mình không làm tròn trách nhiệm trước đây.

“Con gái phải sống thật xinh đẹp, có thể tiếc cho đàn ông nhưng phải thật xứng đáng với sản phẩm dưỡng da mà mình mua.”

"Bên trong là rất quan trọng, nhưng bên ngoài cũng cần thiết."

"Tóc là nơi dễ bỏ qua nhất. Hãy nhớ chăm sóc nó. Đừng lười biếng."



Thế giới trước mắt làm cho Toàn Minh hoa cả mắt,  cả một ngày chỉ biết ngơ ngác nghe theo lời dặn dò của Tống Vân Nhiễm, nàng như con bướm đi lạc vào vườn hoa, hương thơm làm nhiễu loạn phán đoán của bản thân, đây là thế giới mà Chung Chấp không có khả năng mang tới cho cô.

Cô đột nhiên cảm thấy nếu từ nhỏ có thể lớn lên ở bên cạnh Tống Vân Nhiễm, được tắm rửa trong sự quan tâm và yêu thương của cô ấy thì cho dù sau này không có chuyện gì xảy ra, cuộc sống bình thường của gia đình cũng là một điều tốt.

Sự nhiệt tình của Tống Vân Nhiễm khiến Toàn Minh nghĩ rằng cô đang dần lấp đầy khoảng trống không trọn vẹn nhưng vô cùng quý giá trong cuộc đời mình, nhưng rất lâu sau cô mới nhận ra rằng mình thậm chí đã quên chụp ảnh với Tống Vân Nhiễm trong ngày đi dạo phố, vì đó là lần cuối cùng cô và Tống Vân Nhiễm gặp mặt nhau nữa.

Mấy chục năm sau, Toàn Minh không bao giờ gặp lại Tống Vân Nhiễm nữa, ba chữ "Tống Vân Nhiễm" lại một lần nữa trở thành một cái tên chỉ xuất hiện trong trí nhớ, một chuỗi số trong điện thoại của cô, giống như những ngôi sao xa xôi kia, chưa từng vì cô mà phát sáng.