Phúc Nhạc và Vu Tử Ninh cùng đến từ một cô nhi viện. Hai người, một người bị bỏ rơi, người còn lại trời sinh tàn tật, đương nhiên là không ai muốn nhận nuôi họ.
Lúc mới sinh ra không được bao lâu, Vu Tử Ninh đã bị vứt bỏ ở cổng cô nhi viện vì chứng suy giảm bẩm sinh một bên thùy phổi, chỉ có một mảnh giấy ghi tên cậu đặt trên tã lót, bị dì quét tước phát hiện sau đó đưa vào cô nhi viện. Cậu từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, bởi vì thân thể yếu ớt nên không nghịch ngợm như những đứa trẻ khác mà luôn lẳng lặng ngồi ở một góc chờ các cô trong cô nhi viện phân phát đồ dùng.
Khi Vu Tử Ninh 8 tuổi, cậu gặp Phúc Nhạc, người cùng tuổi. Thông thường cô nhi viện rất ít khi thu nhận những đứa trẻ lớn tuổi như vậy lại còn bình thường khỏe mạnh, đại đa số đều là giống Vu Tử Ninh là những đứa trẻ bị khuyết tật bẩm sinh, bởi vậy Vu Tử Ninh thời điểm lần đầu tiên thấy Phúc Nhạc là phi thường mới lạ.
Khi Phúc Nhạc vừa tới cô nhi viện không nói một lời, một số dì và mấy đứa trẻ cùng tuổi hỏi hắn cái gì cũng không đáp, chỉ trưng ra khuôn mặt không phản ứng bất luận kẻ nào, chỉ hay chạy tới một góc đọc sách, làm Vu Tử Ninh vẫn luôn cho rằng hắn là một người câm.
Vì bị suy giảm thùy phổi bẩm sinh nên Vu Tử Ninh thường thường sẽ xuất hiện tình huống thiếu oxy cùng bị hen suyễn. Có một ngày nọ, nhiệt độ ở Hoàng Cương rất cao, cô nhi viện vì tiết kiệm tiền nên không có mở điều hòa, Vu Tử Ninh ngồi ở trong phòng học chỉ cảm thấy tức ngực khó thở, cơn hen suyễn lại bùng phát bất ngờ. Cậu ho đến thở hổn hển, cả người đều muốn ngất.
Mấy dì ở cô nhi viện sốt ruột chạy tới ngăn tủ tìm thuốc, nhưng như thế nào cũng tìm không thấy. Mấy dì vừa vội vàng tìm thuốc, vừa đến hỗ trợ trấn an một số đứa trẻ thiểu năng trí tuệ. Phúc Nhạc vẫn không nói chuyện, chỉ đi ra ngoài rót cốc nước rồi trở về, sau đó để Vu Tử Ninh nghiêng người về phía trước một chút rồi chậm rãi đưa ly nước qua, cơ thể gần sát bên tai Vu Tử Ninh.
Đó là lần đầu tiên Vu Tử Ninh nghe thấy Phúc Nhạc nói chuyện, trong khoảng thời gian ngắn sự bất ngờ đã lấn át cơn hen suyễn khó chịu.
"Cậu nghe tôi nói mà làm, uống nước trước đã, sau đó bình tĩnh thong thả hít sâu, không cần dồn dập thở dốc, như vậy chỉ càng thêm khó chịu, sau đó cố gắng hít thở bằng mũi, thở ra bằng miệng, thử xem."
Vu Tử Ninh gian nan cầm lấy cốc nước uống một ngụm, sau đó thử dùng biện pháp mà Phúc Nhạc nói mà hít thở. Phúc Nhạc vẫn luôn kiên nhẫn theo phía sau cậu, sau đó lặp lại nhiều lần phương pháp hô hấp kia. Cứ như vậy mấy lần, Vu Tử Ninh cuối cùng cũng thở đều đặn hơn, mấy dì cũng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Hai đứa trẻ nhờ vào lần này dần trở nên thân thiết với nhau. Vu Tử Ninh rất biết ơn ân cứu mạng của Phúc Nhạc nên luôn chủ động bắt chuyện với hắn. Phúc Nhạc tuy rằng vẫn kiệm lời như trước nhưng đối với Vu Tử Ninh cũng không còn trưng ra bản mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng nghe Vu Tử Ninh nói về sách vẫn có thể cười cười hai tiếng.
Hai người dần dần lớn lên đến 16 tuổi, trong khoảng thời gian này cũng có một số đứa trẻ được nhận nuôi, một số lại không thể chống đỡ bệnh tật rồi cuối cùng rời bỏ bọn họ. Hai người sống nương tựa lẫn nhau, dần dần nảy sinh một ít thứ tình cảm kì lạ. Vì thế lúc tròn 16 tuổi, Phúc Nhạc trộm nói cho Vu Tử Ninh kế hoạch của mình ——trong đêm trốn khỏi cô nhi viện.
Từ nhỏ đến lớn đều ở cô nhi viện, Vu Tử Ninh đối với sinh hoạt thường ngày nơi đây đã luyện thành thói quen, nhưng đối với Phúc Nhạc 8 tuổi mới tới mà nói, nơi này vẫn luôn là ác mộng mà hắn mong muốn thoát đi.
Tuy rằng mấy dì chăm sóc bọn họ rất tốt nhưng những đứa trẻ bên cạnh họ hầu như không có người khỏe mạnh. Chăm sóc mấy đứa trẻ khỏe mạnh đã vất vả, huống chi là chăm sóc những đứa trẻ nhiều khiếm khuyết này. Bởi vậy sinh hoạt ở cô nhi viện đối với Phúc Nhạc mà nói thật buồn tẻ và vô vọng, tám năm này hắn nằm mơ cũng muốn thoát khỏi nơi đây. 𝖭ha𝗻h 𝗻hất tại ﹍ T𝐑U𝑀T𝐑 U𝒀Ệ𝖭.V𝗻 ﹍
Vu Tử Ninh không biết Phúc Nhạc từ đâu trộm được chìa khóa cửa phòng trộm, nhưng tám năm ở cùng Phúc Nhạc đã dưỡng ra tình cảm tín nhiệm mạnh mẽ đối với hắn, cậu sẽ không cự tuyệt bất luận yêu cầu gì của Phúc Nhạc, bao gồm cả lần tiến hành kế hoạch chạy trốn nguy hiểm này.
Bọn họ đã trốn thoát mà không gặp bất luận nguy hiểm hay sự cố gì, điều này làm Phúc Nhạc cảm thấy kinh ngạc. Ngay lúc hắn lôi kéo Vu Tử Ninh ra đường hít thở không khí trong lành, hắn đã quên mất vấn đề trí mạng, bệnh hen suyễn của Vu Tử Ninh.
Thời điểm Vu Tử Ninh bị lôi kéo chạy như điên chưa kịp nhắc nhở Phúc Nhạc, chờ cậu phản ứng lại nhắc nhở Phúc Nhạc thì cơn hen suyễn đã lên tới. Cậu nắm chặt lấy tay Phúc Nhạc không dám buông ra, cả khuôn mặt đều tái mét không bình thường, lồng ngực kịch liệt phập phồng, miệng thở hổn hển, nước mắt vô thức chảy xuống.
Phúc Nhạc lúc này mới hoảng sợ, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ vị thành niên mới thoát khỏi địa ngục lại gặp phải chuyện này, nóng lòng không dám đụng vào Vu Tử Ninh. Vu Tử Ninh rốt cuộc không đứng được nữa, dán vào cơ thể hắn rồi ngã ngồi xuống đất, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn.
Phúc Nhạc muốn tìm người nào đó tới giúp đỡ, nhưng rạng sáng trên đường chỉ có xe tải phóng nhanh, đâu ra người đi đường, lần đầu tiên hắn hối hận vì đã liều lĩnh mang Vu Tử Ninh trốn ra ngoài. Vu Tử Ninh vội vàng bắt lấy ống tay áo Phúc Nhạc, lắc lắc đầu không cho hắn đi gọi người, bọn họ mới chạy ra, nếu như lại trở về, Phúc Nhạc sẽ không bao giờ có khả năng chạy ra khỏi địa ngục đó nữa.
Thanh âm thở dốc vang lên, Phúc Nhạc cơ hồ cho rằng Vu Tử Ninh cứ như vậy ngất đi, hắn đành phải cắn chặt răng đặt Vu Tử Ninh nằm trên đường cái, ngựa chết coi như ngựa sống mà hô hấp nhân tạo cho cậu, cũng may tiếng hít thở của Vu Tử Ninh cuối cùng cũng bình ổn dần nhờ vào cách hô hấp nhân tạo vụng về này.
Hai đứa trẻ tìm được đường sống trong chỗ chết nằm ở vỉa hè, cũng không biết là ai cười trước.
"Ha...... Cậu, cậu học từ đâu ra cái lối đường ngang ngõ tắt này vậy?"
"Hộc......hộc...... Tôi đọc sách mà ra."
"Phụt, tôi nhớ rõ hồi đó tôi hỏi cậu, cậu cũng nói là học từ trong sách."
Vu Tử Ninh quay đầu nhìn chằm chằm đôi mắt Phúc Nhạc, hai người nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong mắt nhau, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm kì lạ.
Sau khi khôi phục sức lực, cả hai một đường trốn thoát khỏi cô nhi viện, trên đường dựa vào một ít người hảo tâm bố thí và giúp đỡ mà khó khăn sống sót, vài ngày sau thậm chí họ còn trộm lên tàu lửa đến Vũ Hán lúc nhân viên soát vé không chú ý, vất vả đi tới Vũ Hán, cuối cùng họ cũng không lo sợ bị cô nhi viện bắt gặp nữa.
Hai người ở Vũ Hán sống nương tựa lẫn nhau, bởi vì còn chưa thành niên lại là cô nhi, hai người đành phải trốn đông trốn tây trên đường Vũ Hán, dựa vào sự che chở của mấy người vô gia cư họ mới không bị đưa vào cô nhi viện ở nơi đây. Cũng may Phúc Nhạc lớn nhanh, vóc dáng lại cao, dưới sự trợ giúp của mấy người vô gia cư, hắn làm được chứng minh thư giả, có thể giả làm một người thanh niên 18 tuổi đi làm công.
Phúc Nhạc ban ngày làm việc bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi, buổi tối làm bồi bàn ở một nhà ăn, dưới sự nỗ lực của Phúc Nhạc, hai người rốt cuộc có thể thuê được một tầng hầm ngầm đổ nát.
Vu Tử Ninh bởi vì nguyên nhân thân thể yếu ớt không cách nào ra ngoài làm công, hơn nữa cậu lớn lên quá thấp, nhìn một cái liền thấy không phải người thành niên, bởi vậy chỉ có thể mỗi ngày ở nhà chờ Phúc Nhạc trở về.
Mỗi ngày Phúc Nhạc đều vì sinh hoạt của hai người mà bôn ba, tuy rằng vất vả nhưng lại cảm thấy vô cùng vui sướng.
Trong tám năm qua, Phúc Nhạc đều cùng Vu Tử Ninh sống những năm tháng trầm uất áp lực ở cô nhi viện, và những năm còn lại, hắn hi vọng có thể duy trì cuộc sống tự do hiện tại, đương nhiên là cùng Vu Tử Ninh.
******
Sao thấy giống vợ chờ chồng đi làm về thế nhờ:)))
Noel zui zẻ nha mọi người(づ ̄ ³ ̄)づ Chứ trạch nữ như tui chỉ có thể ở nhà học bài cho kì thi học kì hoiᕕ( ᐛ)ᕗ