Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Rất Hung Manh

Chương 10: Chợ đen



"Ông chủ, tôi có cái này muốn cho ông xem này! Tôi đảm bảo thứ này chắc chắn sẽ khiến ông cực kỳ hài lòng."

Đi sâu vào bên trong màn trướng gấm vóc tầng tầng lớp lớp, chính là một người phụ nữ cực kì xinh đẹp. Nàng ta sở hữu một đôi mắt phượng vô cùng sắc sảo với cặp tròng mắt màu cam đậm như ánh mặt trời vào lúc nắng gắt nhất. Mái tóc đen tuyền của nàng ta phủ xuống dưới đất, dài tựa hệt một con thác uốn lượn mượt mà.

Người phụ nữ vươn đôi tay vén lên tấm màn lụa, để lộ ra bộ móng bằng vàng ròng chạm trổ cực kỳ tinh xảo, đôi mắt của nàng ta nhấc lên, cười như không cười nhìn người vừa bước vào.

"Ái chà chà, xem vị khách quý hóa nào ghé qua cửa hàng của ta kìa. Mà kỳ lạ ghê đó nha, cứ mỗi lần ngài Stiren đây tới gặp thì đều luôn mồm nói rằng có món đồ quý giá muốn cho lão nương xem, nhưng thực tế thì thứ quý giá của ngài Stiren đây khi nào cũng khiến ta cảm thấy thất vọng."

"Bởi vì nó chỉ là một mớ nát vụn trong mắt của ta mà thôi."

"Người phụ nữ" cười khúc khích, nhưng đến lúc này người ta mới nhận ra, cái kẻ rất giống một nữ nhân mị hoặc sắc đẹp họa nước này lại là....đàn ông.

Bằng chứng là yết hầu lộ lên dưới cổ và giọng nói khàn khàn trầm thấp của hắn.

Nhìn vẻ mặt nịnh nọt không chút biến sắc vì bị vạch trần lời nói của lão già tên Stiren nào kia, người nam nhân cười một tiếng khinh bỉ:

"Nào, hôm nay ngài lại đem tới mớ rác gì cho ta đây?"

Stiren bị vạch trần vấn đề xấu hổ của những lần trước nhưng vẫn rất mặt dày mà cười hề hề tiến tới. Lão ta ra vẻ thần bí nói nhỏ bên tai của người nam nhân:

"Có thể là những lần trước, những món đồ ta mang tới không khiến cho vị lão bản với đôi mắt tinh tường duyệt qua vô số bảo vật là ngài đây cảm thấy vừa mắt, nhưng lần này tôi chắc chắn 100%, nếu như vật này không khiến ngài hài lòng thì ta sẽ bán mình làm nô cho ngài!"

Vừa nói Stiren vừa lôi từ trong cái túi nhỏ cũ kỹ và bạc màu bên hông ra một tấm ảnh, sau đó chìa ra cho người nằm trên giường xem.

Người nam nhân đang lười biếng thưởng thức bộ móng tay quý giá của mình, cuối cùng hờ hững liếc nhìn qua bức ảnh một cái. Nhưng chỉ một cái liếc mắt này thôi, đã khiến hắn không thể dời mắt khỏi bức ảnh trên tay của Stiren dù chỉ là một giây.

Bức ảnh có vẻ được chụp trên cầu Kallin, vì xung quanh đó hắn có thấy thành cầu và dòng người tấp nập. Nhưng dù giữa một biển người như thế, hình ảnh thiếu niên với đôi chân trần và bờ vai nõn nà đang đứng trên ghế của một chiếc xe ngựa vẫn ngay lập tức hút hết tầm mắt của người nhìn vào cậu.

Thiếu niên trong ảnh thoáng nghiêng đầu qua nhìn kẻ đối diện, đôi mắt thấp thoáng chút mơ hồ không hiểu rõ và sự uất ức của một vật nhỏ.

Mái tóc đen của cậu xõa tung dưới sự vỗ về của cơn gió, đôi mắt đỏ quý hiếm ngập nước cứ như đang làm nũng, khiến cho người nam nhân dù cách một bức hình cũng không nhịn được vươn mà đầu ngón tay lên muốn chạm vào gò má của cậu để vỗ về an ủi.

Nhưng gã Stiren lập tức rút bức ảnh vào túi, cười hề hề trông hết sức đáng khinh.

Không chạm vào được gò má xinh đẹp khiến cho người nam nhân hết sức bất mãn, hắn quắc đôi mắt phượng được trang điểm kĩ càng nhìn gã, chốc lát gã đàn ông Stiren đã nằm oạch xuống đất, vừa lăn lộn vừa gào khóc.

Charmian đưa đôi chân đặt xuống đất, từng bước từng bước thong thả tiến tới gần gã Stiren. Hắn hơi nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ cái thân thể hôi hám bẩn thỉu của gã, nhưng dụ hoặc về thiếu niên xinh đẹp kia quá lớn, cuối cùng Charmian vẫn vươn tay lấy bức ảnh ra từ cái túi bẩn thỉu của gã.

Sau khi cầm được bức ảnh, Charmian nhìn thiếu niên đang làm nũng với mình trên đó, nhẹ nhàng chạm vào bầu má phính phính của cậu. Mặc dù không có xúc cảm mềm mại ấm nóng như người thật, nhưng hắn vẫn nở môt nụ cười mãn nguyện.

Người nam nhân xinh đẹp quay đầu nhìn Stiren đang nằm dưới đất, che miệng cười khẽ.

"Ngươi biết không? Những điều đẹp đẽ và quý giá chỉ nên đặt ở những nơi xứng tầm với nó, chứ không phải nằm ở những nơi bẩn thỉu hôi hám."

Nói rồi hắn liếc nhìn cái túi dơ hầy của gã, nụ cười tắt ngúm.

"Thế nên ta rất ghét những kẻ không biết thân biết phận mà chạm vào những điều xinh đẹp quý giá bằng đôi tay hôi hám của mình."

Charmian khẽ vuốt ve tấm ảnh trên tay, ánh mắt si mê, lẩm bẩm:

"Thế nhưng nể tình nhờ bức ảnh của ngươi mà ta tìm được tiểu thiên sứ xinh đẹp và hoàn mĩ này, nên ta sẽ chỉ...ừm..."

Dưới cái nhìn căm giận và tiếng gào thét ú ớ của Stiren, người nam nân dùng khuôn mặt mị hoặc của mình nở một nụ cười như con rắn độc:

"Thế nên ta sẽ chỉ cho ngươi làm nô lệ trong 300 năm thôi, ngươi thấy thế nào?"

Dưới âm thanh gừ gừ đầy bất lực của gã, "người phụ nữ" sung sướng bước ra ngoài, nụ cười của hắn vang vọng khắp tầng lầu sang trọng, để lại sau lưng hai gã nô lệ to lớn đang xách Stiren lên như xách một con gà.

Dù không nói, ai cũng sẽ hiểu tương lai của gã sẽ thê thảm đến mức nào.

Trong cái Trung Thành Calliandra này, nhắc tới Stiren thì không ai là không biết, nhưng cái sự nổi tiếng đó của gã thực chất lại là tai tiếng bởi ai mà chẳng biết gã Stiren của Trung Thành Calliandra này là một kẻ chuyên đi chụp trộm, theo thuật ngữ hiện đại gọi là Paparazi.

Mà chết ở chỗ những thứ gã chụp lại là những vị khách có vẻ đẹp cực kỳ xuất chúng hoặc những đồ vật quý giá được người ngoài thành mang vào trong thành.

Gã lại chỉ chuyên ra tay đối với những kẻ từ Hạ Thành tới Trung Thành chứ chưa bao giờ dám ra tay với những kẻ từ Thượng Thành xuống Trung Thành.

Có lẽ vì gã biết việc cướp lột của những kẻ yếu hơn ắt hẳn sẽ luôn luôn dễ dàng hơn là ra tay với những kẻ mạnh hơn mình.

Sau khi chụp được những bức ảnh mà được gã gọi là tuyệt đẹp, gã sẽ đem bán những bức ảnh đó cho những tay buôn nô lệ khét tiếng hoặc là những tú bà của kỹ viện phường.

Nói cho sang mồm là kỹ viện phường thế thôi chứ thực tế đó là một nơi mà sắc dục lên ngôi, dục vọng dơ bẩn được phô bày trần trụi. Nơi mà những cuộc đấu giá các thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp vô tội diễn ra, nơi mà chỉ cần có tiền, ngươi có thể có tất cả các thỏa mãn về xác thịt.

Cũng có lẽ nhờ việc đó, Stiren đã góp phần cung cấp một phần nhỏ nguồn hàng cho Kĩ phương và đường dây buôn nô lệ, thế nên dù cái thành Calliandra này không ai ưa gã nhưng cũng không làm gì gã.

Tuy nhiên việc đó tới đây là kết thúc.

Cái danh tiếng và những ngày tháng lông bông đó đó của gã đã kết thúc.

Có thể gã rất có máu mặt trong đám dân thường tại Calliandra, nhưng chẳng là gì với người mà gã đã chọc vào.

Ông trùm của một chuỗi các Kỹ viện phường từ Trung Thành cho tới Thượng Thành, Asvoria Norbert.

Biệt hiệu Charmian, kẻ cai trị vô tính của Trung Thành Calliandra.

____________________

Cửu Nguyệt nào biết số người thèm khát mình đã tăng lên đâu? Cậu hiện tại đang nắm lấy tay Louis đòi mua kẹo bông.

"Không mua."

Nhìn vẻ mặt cương nghị mà điển trai của gã đàn ông nhăn lại, khó lường mà nhìn cậu như đang cảnh cáo cậu hãy đàng hoàng lại, Cửu Nguyệt bĩu môi. Lại chợt nhớ khi mấy đứa nhóc trong khu rừng của cậu lúc đòi cái gì mà không được sẽ bắt đầu nhõng nhẽo, thế là cậu cũng học theo.

Louis sau khi đã "dạy dỗ" xong tiểu bảo bối hư hỏng không nghe lời, cuối cùng lại cẩn thận mà kéo cao vành mũ của cậu.

Đám chó săn của gã bất nam bất nữ kia có cái mũi rất thính, có khi bây giờ kẻ đó đã có được ảnh và thông tin sơ lược của bảo bối nhỏ rồi. Gã cần phải nhanh chóng bổ sung lương thực và nhu yếu phẩm để vượt qua sa mạc, sau đó chờ cho cơn bão phóng xạ sắp tới qua đi thì lập tức lên đường.

Nếu không, gã sợ tên bất nam bất nữ kia sẽ dùng thủ đoạn khó đề phòng nào đó để cuỗm mất tiểu bảo bối của gã.

Nghĩ đến việc tiểu bảo bối bị cướp đi mất, gã Long Nhân suýt chút nữa đã không kiềm được mà trở về nguyên hình. Nhưng rồi sau cùng, gã vẫn kiềm chế lại được.

Nhưng mà....

Louis cúi đầu nhìn bảo bối nhỏ đang gục đầu xuống đứng im như tượng bên cạnh.

Hình như bé cưng hơi im lặng thì phải?

Ngay khi Louis thầm nghĩ như thế, gã cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của cậu đặt trong lòng bàn tay to rộng của gã thoáng run rẩy, làm Louis sửng sốt mà dùng tay nâng khuôn mặt nhỏ của cậu lên.

Nước mắt bị Cửu Nguyệt cố gắng ép ra nãy giờ đong đầy trong hốc mắt, cái mũi cao nho nhỏ đỏ bừng lên, đôi môi đỏ tươi bị cậu cắn lấy để lại những vết răng nho nhỏ trông đáng thương cực kì. Cậu cứ vậy im lặng nhìn Louis, bả vai run lên nhè nhẹ.

Mãi mà chẳng thấy người trước mặt có động tác gì, Cửu Nguyệt thầm suy nghĩ có khi nào do cậu không phải con non của người này nên gã mới không mềm lòng trước sự nhõng nhẽo của cậu không?

Nghĩ vậy, Cửu Nguyệt tự nhiên thấy mình hơi quá đáng. Rõ ràng cậu đâu có phải con non của người ta, người ta đâu có nghĩa vụ phải mua kẹo bông cho cậu đâu chứ?

Sau khi nghĩ kĩ rồi, Cửu Nguyệt hít hít chóp mũi đỏ, muốn nói với Louis là không mua kẹo bông nữa, ai ngờ nói thì chưa kịp nói, tiếng nấc nhỏ nhẹ như mèo con mới sinh lại vang lên trước.

"Hức." - nước mắt theo tiếng nấc chậm rãi trượt dài trên gò má của cậu, tô điểm cho vẻ đẹp trở nên non nớt mà đáng thương đến cùng cực.

Louis: "...."

Hai phút sau, Cửu Nguyệt thỏa mãn ngồi trong vòng tay của Louis thoải mái mà liếm liếm kẹo bông. Cứ liếm một cái, vị ngọt ngào mà mềm xốp của que kẹo cứ tràn vào khoang miệng của cậu, khiến Cửu Nguyệt thích cực kì. Cậu quay đầu lại nhìn Louis, nở một nụ cười còn ngọt hơn cả que kẹo với gã:

"Cảm ơn ngươi rất nhiều, người đúng là người tốt đó Loui à."

Louis: "...."

Tự dưng muốn vẫy đuôi.

"Ừm." - gã đơn giản trả lời, mặt lạnh tanh nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.

Brenner nhìn thấy cái vành tai đó, và hắn trẹo chân tông thẳng vào cây cột của quầy hàng gần đấy.

Agilard đang hòa vào không gian xung quanh cũng nhìn thấy cái vành tai đó. Và từ cái màu của không gian xung quanh, vị tắc kè hoa nào kia chuyển sang một màu tím lòe loẹt.

Arron đang bê đồ cũng nhìn thấy vành tai đó. Và rồi đồ bê trên tay rầm rầm rơi xuống đất.

Còn Berrma, nữ nhân duy nhất trong đội cũng nhìn thấy cái vành tai đó. Cô trượt chân một cái đá thẳng vào mông của Brenner đang ôm cây cột bên cạnh.

Cửu Nguyệt không biết tâm hồn đang dậy sóng của những người trong tiểu đội, cậu chỉ tò mò nắm lấy tay áo của Louis, nhỏ giọng hỏi:

"Nè, cái ngõ âm u đó dẫn đến đâu vậy?"

Louis xoa xoa má cậu, sờ sờ tay nhỏ lại tới niết niết cặp mông tròn lẳn của thiếu niên, làm Cửu Nguyệt khó chịu né tránh liên tục. Cuối cùng sau khi sờ cho đã thèm lẫn khiến cho màu đỏ trên tai rút đi, Louis mới đáp:

"Đó là một trong tám con hẻm dẫn vào chợ đen của Calliandra. Em nhớ che mặt mình cho kín vào, đừng để đám chó trong đó ngửi thấy, coi chừng...."

"Em bị bọn chúng lừa đi mất đây."