Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 102: Ván Game Chuyển Hướng





Năng lực phản ứng của tuyển thủ chuyên nghiệp rất tốt, bọn họ có thể phán đoán nguy hiểm chỉ trong giây lát.
Bởi vậy, thắng hay bại được quyết định trong chớp mắt.
"Chờ đã."
Tề Tư Vũ bỗng nhiên kêu lên, ánh mắt cậu ra nhìn chằm chằm vào chỗ rẽ trước mặt sau đó chuyển hướng sang tòa nhà đối diện.
"Ném khói."
"Chắc không cần đâu...." Tay đột kích còn lại theo bản năng nói: "Lựu đạn với khói để đến cuối trận."
"Bắn tỉa bên đó chưa rõ vị trí." Tề Tư Vũ lời ít ý nhiều: "Phế tích thành phố là bản đồ dễ mai phục nhất."
"Đây là tầng ba." Tay đột kích nhíu mày nói: "Tôi chỉ còn một quả khói, nhỡ đâu còn người ở tầng ba hay Wind về thì phải làm sao?"
"Ném đạn khói." Viên Hạo Nhiên dứt khoát quyết định.
Đột kích đành phải nghe theo lời đội trưởng, sau khi bom nổ, ba người cẩn thận tiến lên cầu thang.
Tầm nhìn ngay lập tức bị cản trở.
Ống ngắm của Đoàn Văn Tranh toàn khói là khói, tạm thời không sử dụng được.
Chu Khán Thanh ngó bụi mù bốn phía, chuông cảnh báo trong lòng tăng cao.

Bọn họ vừa tạo ra tiếng động ở ban công để làm quân địch nghĩ bậy, bao vây tầng ba ngầm đưa cơ hội ngắm bắn cho Đoàn Văn Tranh.
Nhưng có vẻ đối phương đã đi trước một bước bắt bài cả đám.
"Không có tầm nhìn, không bắn được."
Chu Khán Thanh cắn răng định ném bom dò đường thì đột nhiên có tiếng súng vang —
Màn hình chính dừng lại dưới góc nhìn của Đoàn Văn Tranh, anh vẫn duy trì tư thế ngắm chuẩn qua ô cửa sổ toàn khói.
Khoảng cách từ tòa nhà đến đó rất xa, đã thế còn bị bom khói gây cản trở nhưng mọi người phát hiện Đoàn Văn Tranh vẫn ngắm, thậm chí anh còn đặt tay lên còi súng!
Làn khói mờ ảo, thanh máu của Tề Tư Vũ bỗng tụt xuống mức thấp nhất, chỉ còn lại đúng vài số!
Khán đài vang lên tiếng hò lớn, ngay cả bình luận viên cũng không nhịn được cảm thán: "Tuyệt vời!!!"
"Dưới tình huống không nhìn thấy mà Reset vẫn có thể bắn được viên đạn cực kỳ chuẩn xác!"
"Không hổ danh danh được ca ngợi là "Tuyển thủ hack của [Tận thế]!!! Tài năng của Reset đúng là danh bất hư truyền!!!"
Tuy không thể lấy được đầu của Tề Tư Vũ nhưng trong khoảng cách xa cùng với điều kiện tầm nhìn kém như vậy Đoàn Văn Tranh vẫn có thể bắn trúng– Đây không phải là điều mà ai cũng làm được
Chương 99:
Tề Tư Vũ đen mặt bổ sung máu.
Khói bụi chưa tan, cậu ta đứng sâu trong chỗ rẽ chờ kỹ năng hồi máu của mình quay lại rồi tiếp tục hạ lệnh tấn công.

Tay đột kích theo bản năng liếc về phía Viên Hạo Nhiên.
"Chuẩn bị đi."
Viên Hạo Nhiên vừa nói xong tay đột kích nọ mới không phục bắt đầu di chuyển.

Tề Tư Vũ làm như không có gì khác thường, ném quả bom vào trong làn khói.
"Lên!"
Cùng lúc đó ba người Tiết Lan ngồi tít trong góc phòng, dựa theo kế hoạch bọn họ sẽ chờ cho Đoàn Văn Tranh bắn chết Tề Tư Vũ sau đó lập tức bao vây hai tên đồng đội còn lại.

Tầng hai không có cửa sổ, chỉ có ô cửa nho nhỏ ở cầu thang có thể ngắm được.

Nói cách khác, Đoàn Văn Tranh chỉ được ngắm một lần duy nhất, bỏ qua cơ hội lần này, anh sẽ không còn tác dụng nào nữa.
Tiết Lan chăm chú nhìn về phía làn khói sắp tan hết:
"Chỉ còn 5, 4, 3,......."
Giọng Chu Khán Thanh rất nhỏ nhẹ, bọn họ định dựa vào vật chắn phản công đối thủ, lấy được bao nhiêu sát thương thì lấy.

Nhưng y chưa dứt lời Tiết Lan đã chắc chắn cắt ngang: "Bỏ kế hoạch, chạy thẳng."
Chu Khán Thanh không hiểu tại sao cậu lại đột ngột thay đổi, tuy trong lòng khó hiểu nhưng nhân vật lại tự động rời đi theo chân cậu, trực tiếp chạy thẳng về hướng cầu thang.
Bọn họ gần đến nơi bỗng nghe được tiếng cọc cọc rất nhẹ gần đấy, Chu Khán Thanh ngạc nhiên nhìn quả bom lướt qua bọn họ, lăn đến chỗ vật chắn–
Tử thần nói xin chào trong chớp mắt.

Chu Khán Thanh không có thời gian cảm thán cho số phận bất hạnh của mình, sau tiếng bùm nổ mạnh, người trước mặt nhanh lao nhanh như mũi tên xông thẳng về phía khói bụi mịt mù.
"Cẩn thận bên trái."
"Đốt lửa lên."
Giọng Tiết Lan nhẹ nhàng vang lên trong mic đội.

Từ trước đến nay cậu rất ít khi mở mic, giờ bỗng nhiên thay đổi, Chu Khán Thanh và Lộ Du không hẹn mà cùng làm theo rất nhanh tựa như đã cùng nhau trải qua vô số lần huấn luyện đều tăm tắp.
Nhưng hai người vẫn bị tay đột kích bên Lôi Đình tách ra.


Tiết Lan và Chu Khán Thanh cố gắng tập trung hỏa lực bảo vệ Lộ Du ở giữa.
Ba người khá bị động, Tiết Lan dần dần nhìn ra bọn họ không có lợi, hoàn cảnh đang dần chuyển biến xấu, ngó qua Lộ Du còn khá ít máu, cậu bảo Chu Khán Thanh: "Cố gắng yểm hộ Lộ Du, lùi về sau được bao nhiêu thì lùi."
Tiết Lan vừa dứt lời Lộ Du đã ngay lập tức buff thêm máu với kỹ năng cho cậu.

Tiết Lan vòng qua hai người, cố gắng chạy về phía nhà vệ sinh hẻo lánh núp đợi Tề Tư Vũ và Viên Hạo Nhiên đến!
Bình luận viên bị hành động của Tiết Lan dọa sợ, bọn họ vừa nhìn màn hình vừa hò lớn: "Chuyện gì thế?"
"Exist?! Tại sao cậu ấy lại...."
"Khoan!!!" Bình luận viên như ngộ ra được điều gì, anh ta hít một hơi lạnh rồi nói vào mic: "Exist không phải đột kích bảo vệ Y tá mà là đột kích xung phong! Ván đấu trước cậu ấy cũng ra sân hệt như thế, Scalpel mới là đột kích bảo vệ!!!"
Giả thuyết khiến mọi người đều trầm mặc, bọn họ nín thở nhìn Tiết Lan chen vào nhà vệ sinh chật hẹp phục kích địch.
Tiết Lan đơn độc đứng giữa cuộc chiến, trước mặt cậu là tay đột kích chuyên nghiệp lão làng cùng Y tá nhưng cậu vẫn quyết định lựa chọn phản công.
Tiết Lan nhắm vào Tề Tư Vũ, cậu vừa nghiêng người vừa né Viên Hạo Nhiên, quyết tâm phải tiễn Tề Tư Vũ lên bảng đến số.
Tề Tư Vũ không kịp tránh, chỉ có thể trơ mặt ra ăn hai viên đạn, sau đó nhờ Viên Hạo Nhiên bảo kê mới miễn cưỡng còn sống.
Hoàn cảnh của cậu ta lúc này cực kỳ nguy hiểm, Tiết Lan chỉ cần chạm nhẹ hoàn toàn có thể khiến ván game của cậu ta kết thúc.
Tề Tư Vũ nhìn hai kỹ năng chưa sử dụng, cắn răng âm thầm quyết định.
Trong phòng không khí cực kỳ u ám.
Linh hồn của LGW – Wind đang bị một tay đột kích mới nổi cầm chân, Chu Khán Thanh Lộ Du cũng bị người ta chặn đường, lượng máu không đủ để chi viện cho đồng đội.

Thành viên cuối cùng là Reset cũng đang bị cản trở tầm nhìn không có góc bắn.
Đã thế đúng lúc này LT – Rain bên phía Lôi Đình biến mất!
Chip Ẩn Thân!!!
Mục tiêu chiến đấu đột ngột bỏ chạy, Tiết Lan ngay lập tức phán đoán được tình huống, cậu ném ra quả bom về chỗ cũ, nhưng sau khi bom nổ vẫn cảm thấy không ổn.
Chip Ẩn thân không có chức năng miễn sát thương, nhà vệ sinh nhỏ như vậy không thể nào tránh được phạm vi bom nổ, mà theo tính cách của Tề Tư Vũ, Tiết Lan tin rằng cậu ta làm mọi chuyện không thể nào không có lý do.
Nhưng tại sao cậu ta lại quyết định dùng chip Ẩn thân trong trường hợp này...
Chẳng nhẽ.....
Cậu ta định phản công?!
Ý nghĩ vừa xuất hiện, Tiết Lan lập tức đề phòng nhìn bốn phía, Viên Hạo Nhiên bị bom chèn ép phải dùng đến chip Tốc biến lùi về góc.

Tiết Lan ném thêm quả bom nữa, hỏa lực bao trùm căn phòng.
Hiệu ứng ù tai vang lên, nhưng Tiết Lan lại nhạy bén nhận ra còn một âm thanh khác....
"Cẩn thận!"
Chu Khán Thanh nghe được ngay lập tức đề phòng xung quanh, y theo bản năng nhìn xuống chân.
Giây tiếp theo tiếp tục có bom nổ! Ban đầu Tề Tư Vũ định ném bom về phía Tiết Lan nhưng đột nhiên cậu ta lại đổi ý, ném thẳng về phía Chu Khán Thanh và Lộ Du!
Nháy mắt Chu Khán Thanh và Lộ Du cảm nhận được nguy hiểm.
Chip Ẩn thân dần dần mất đi tác dụng, Tiết Lan cố gắng nhắm thật chuẩn rồi cắn răng bấm còi, tuy đã cố gắng nhưng màn hình liên tục vang lên ba tiếng thông báo:
Hệ thống: LT – Rain đã hạ LGW – Wifi [Bom]
Hệ thống: LT – Rain đã hạ LGW – Scalpel [Bom]
Hệ thống: LGW – Exist đã hạ LT – Rain.
Chu Khán Thanh nhìn màn hình xám xịt, biết lý do vì mình không chú ý mới khiến trận đấu mất cân bằng, cau mày đè lại lông mày.
"Còn hai, máu khoảng 60% đang chạy về hướng em." Chu Khán Thanh báo lại tình hình, nghiêm túc nói: "Tôi xin lỗi."
Sắc mặt Lộ Du cũng không tốt lắm, nhưng sợ ảnh hưởng đến phán đoán của Tiết Lan nên cậu ta không dám nói chuyện, chỉ đành ngồi yên.
Tình cảnh của Tiết Lan cực kỳ nguy hiểm, cậu chỉ còn lại 30% máu, căn phòng còn tận hai đột kích của địch, ai ai cũng máu chiến.
"Exist quá bị động!" Bình luận viên nói: "Cậu ấy có những thao tác rất ưu tú, nhưng vừa nãy Rain đã dùng một đổi hai khiến trận đấu lệch hẳn về một bên, giờ nếu phân tích ra thì tình huống của Exist thực sự không tốt!"
"Đúng vậy." Bình luận viên khác cũng thở dài: "Bắn tỉa không thể chi viện, nếu có cũng chỉ chờ mong Wind thoát khỏi Unknown mà thôi."
Tuy Ôn Diễn không nghe được lời của mấy tay bình luận viên nhưng hắn cũng đã kéo căng khoảng cách của hai người.
Hiện tại muốn cắt đường của Đặng Duệ Thu không phải là không được, huống hồ...
Trong lúc hắn đang do dự, Đặng Duệ Thu đột ngột tăng tốc độ, hắn ta như con báo bị chọc giận chạy thẳng về phía Ôn Diễn!
Ban đầu Ôn Diễn không để ý lắm nhưng dần dần hắn nhận ra mỗi lần hắn ta công kích đều có thể đoán trước được đường đi nước bước của Ôn Diễn, thậm chí Ôn Diễn phản ứng như thế nào Đặng Duệ Thu đều thuộc lòng.
Ôn Diễn thậm chí còn cảm thấy hơi quá sức.
Vậy nên hắn vội vàng điều chỉnh lại trạng thái, không rảnh bận tâm những vấn đề khác.
Tiết Lan thu súng, nghe được tiếng bước chân gần đến nơi thì lui về phòng sách chích kim tiêm.
Dùng gần hết số máu dự trữ lượng máu của cậu mới lên được xấp xỉ 40% nhưng hai tay đột kích kia cũng không phải ăn không ngồi rồi, lượng máu của bọn họ có lẽ đã vượt qua con số 60%.
Lựu đạn, máu đã dùng hết chỉ còn lại hai kỹ năng Tốc biến và Bảo vệ.
Đều là Đoàn Văn Tranh bắn ra cho cậu.
Tuy không thể có được đồ như ước nguyện nhưng mỗi con chip đối với Tiết Lan mà nói cực kỳ đáng quý.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tiết Lan rũ mắt nhìn liếc qua bàn phím–
Chưa đến giây phút cuối cùng–"
Đầu ngón tay cậu chạm nhẹ lên dòng chữ bí mật.
thì chưa biết ai sẽ là người nắm giữ thắng bại!"
Tiếng bước chân đã đến.
Tiết Lan lấy lại bình tĩnh, nghiên người cầm súng nhắm thẳng về phía cửa bắt đầu cuộc giao tranh.

Đạn bắn mịt mù, Viên Hạo Nhiên và đồng đội chạy thẳng vào phòng nhỏ, vừa bắn vừa cố gắng đẩy về phía sau giá sách.
Tiết Lan vừa đáp trả vừa lùi lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai bên.
Trận chiến đang đến lúc gay cấn, Tiết Lan đột nhiên xông thẳng từ sau vật chắn ra lao như tên lửa về phía Viên Hạo Nhiên!
Hành động này đối với gã chả khác nào tự sát, Viên Hạo Nhiên cùng đồng đội đồng thời hướng súng về phía Tiết Lan bóp còi.

Tiết Lan nhanh chóng mở chip Bảo vệ tránh sát thương, nhưng tránh một chút làm sao tránh được cả đời, gã đứng đây cứng chọi cứng với cậu!
Mấy viên đạn của Tiết Lan hạ máu của Viên Hạo Nhiên xuống chỉ còn khoảng 10%.

Viên Hạo Nhiên cảm thấy không ổn, đanh định lánh đi cho khỏe bỗng Tiết Lan sử dụng kỹ năng thứ hai, nháy mắt chạy ra đằng sau gã!
Lưng Viên Hạo Nhiên lạnh toát,
Tiết Lan tính toán 1 đổi 1?!
Viên Hạo Nhiên tức giận chuyển họng súng định quay ra sấy nát Tiết Lan nhưng gã ta lại nhạy cảm phát hiện đường đạn của Tiết Lan không chỉ hướng về gã!!!
Mẹ kiếp —
Viên Hạo Nhiên cảm thấy không ổn, ngay lập tức màn hình đen ngòm!
Lúc này gã mới nhận ra lúc Tiết Lan dùng chip Bảo vệ đã cố gắng dụ hắn cùng đồng đội bao vây hai bên thành một đường thẳng, sau đó dùng chip Tốc biến di chuyển ra đằng sau Viên Hạo Nhiên bóp còi súng — cậu ta định xiên thịt nướng!
Tiết Lan không muốn 1 đổi 1.
Thứ cậu muốn là 1 đổi 2.
Khán đài bắt đầu có vài tiếng hô nho nhỏ.
Tiết Lan đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không phân tâm vì cái chết của Viên Hạo Nhiên, cậu tiếp tục giương súng ngắm về phía tay đột kích còn lại của Lôi Đình– chỉ cần một chút, một chút thôi, cậu có thể....
Có thể phá tan màn đêm tăm tối.
Nhưng đột nhiên trên người đối thủ nổi lên ánh sáng màu xanh lá cây nhàn nhạt.
Chip Bảo vệ!!!
Hô hấp Tiết Lan gần như dừng lại, tay đột kích sau khi khởi động con chip liền dùng súng chĩa thẳng vào người Tiết Lan.
Liền thanh ba viên.
Tiết Lan chỉ có thể trơ mắt nhìn đạn rời khỏi họng súng lao thẳng về phía mình, giờ cậu hoàn toàn không thể chạy đi đâu được, không còn kỹ năng, không còn gì cả.
Xong rồi.
Trong đầu Tiết Lan chỉ còn lại hai chữ này.
Cậu không thể tìm được ánh sáng dưới vực sâu tăm tối, giống như căn phòng không có cửa sổ, không thể giảm áp lực của bầu không khí xuống–
Thẳng đến khi có một hình bóng chạy đến chắn trước mặt cậu.
Người đó giống như lao gió mà tới, không sợ hãi đứng che trước người Tiết Lan.
Anh không hề tránh mà ngay lập tức giương cao súng, bắn một lần sau đó hạ súng lặp lại động tác chỉ trong nửa giây, tiếp tục bắn viên thứ hai thẳng về phía tay đột kích Lôi Đình!.