Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 131



Edit: Kidoisme

“Có biết em đang nói gì không?”

Ánh mắt Đoàn Văn Tranh tối đen không rõ nghĩa, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ lên gương mặt Tiết Lan vừa dịu dàng vừa quyến luyến.

“Đương nhiên.” Biểu cảm của Tiết Lan còn mang theo vài phần nhút nhát nhưng vẫn kiên định hôn lên môi anh.

Đoàn Văn Tranh cảm thấy nếu giờ phút này anh còn nhịn thì chắc chắn ‘không được’.

Anh ra sức hôn trả cậu bạn nhỏ, quay người đoạt lại quyền chủ động.

Quần áo tùy ý lột rơi đầy đất, lưng Tiết Lan cọ lên tường bị Đoàn Văn Tranh bế thốc lên, không thể không quàng tay qua vai anh.

Cậu sợ hãi, do quá lo lắng nên vô tình kéo chặt cổ áo Đoàn Văn Tranh: “Em, chúng ta về giường được không…”

Lời còn chưa dứt, Đoàn Văn Tranh đã xông thẳng vào.

Trải qua nhiều ngày huấn luyện cực khổ, hai người không có thời gian phân tâm cho chuyện khác. Động tác Đoàn Văn Tranh khiến Tiết Lan vừa đau vừa trướng, cứng người tại chỗ. Vì không có điểm tựa, cậu chỉ có thể giống như con gấu Koala đu trên người Đoàn Văn Tranh.

“Từ, từ từ đã….”

Đoàn Văn Tranh cười cười cắn nhẹ lên tai Tiết Lan: “Không phải em muốn à?”

Nói thế thôi chứ không làm theo, vẫn tiếp tục ra sức.

Tiết Lan đau tới mức thở mạnh, cậu nằm ườn trên vai Đoàn Văn Tranh, tức giận phì phò: “Anh, anh không hôn em à?”

Đoàn Văn Tranh bật cười: “Tuân lệnh.”

Nói xong anh nhẹ nhàng hôn lên tai dọc xuống cổ rồi quay về cắn nhẹ chóp mũi.

Vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng.

Tiết Lan đỏ mặt ngẩng đầu, muốn anh hôn môi.

Động tác của anh quá chậm, ngược lại khiến lòng Tiết Lan ngứa lên ngứa xuống.

Nhưng có vẻ cậu đã quên mình đang nằm trên người Đoàn Văn Tranh, khi anh cúi đầu hôn cơ thể hai người kết hợp đạt tới độ sâu chưa từng có. Tiết Lan hết hồn ôm lấy vai anh, nỗ lực tìm kiếm cho mình một điểm tựa. Nhưng bạn trai có vẻ rất thích thực hiện mệnh lệnh, nhanh chóng kéo Tiết Lan về đúng vị trí.

“Ôi…”

Tiết Lan vừa cắn chặt môi dưới trong vô thức, Đoàn Văn Tranh đã biết ý hôn lên.

Giờ khắc này bọn họ như người yêu lâu ngày mới gặp lại, dùng sức ôm chặt lẫn nhau trao lời thề hẹn ước, mãi không chia lìa.

Trước mặt đụng môi sau lưng đụng tường, Tiết Lan ăn đau vội vàng véo người đang chiếm giữ mình. Đoàn Văn Tranh hiểu ý, bồng cậu lên ôm về giường…

Tuy hôm nay Đoàn Văn Tranh buông thả bản thân nhưng từ ngày kế tiếp, anh cực kỳ nghiêm túc bảo trì khoảng cách với Tiết Lan.

Thành phố Z, Châu Âu hàng năm luôn là nơi tổ chức vòng chung kết thế giới [Ánh sáng tận thế], rất nhiều khách sạn được xây dựng xung quanh sân thi đấu. Máy bay vừa đáp xuống đất, mọi người nhanh chóng nhận phòng, sắp xếp hành lý đi ngủ lấy sức.

Tiết Lan mơ mơ màng màng thấy trời bên ngoài tối om, sáng ngủ nhiều quá giờ tỉnh như sáo sậu,  quyết định mặc thêm áo chui vào cửa hàng tiện lợi mua đồ.

Thành phố Z vào đông thời tiết không khác trong nước là bao nhưng cuối thu đầu đông lạnh hơn nhiều. Trong khách sạn không cảm nhận thấy thời tiết mấy cơ mà bước chân ra ngoài Tiết Lan đã hết cả hồn, hắt xì liên tục. Cậu vội vàng chạy nhanh hơn, ôm cái túi to quay về khách sạn.

Tuyển thủ khắp nơi đều tập trung ở đây, giờ phút này hành lang vẫn còn người mới tới đang làm thủ tục nhận phòng. Tiết Lan kéo cao khóa áo bước vào trong thang máy. Lên tới tầng sáu, cậu đang định về phòng đột nhiên phát hiện ra phòng máy ở tầng bọn họ sáng đèn.

Tiết Lan tò mò chui đầu vào ngó.

Không ngờ — cả phòng chỉ có một người quen thuộc, Đoàn Văn Tranh.

Có lẽ nghe thấy tiếng, Đoàn Văn Tranh treo máy ngẩng đầu liếc cậu sau đó tiếp tục chơi game.

Tiết Lan tinh ý nhìn thấy camera theo dõi trong góc phòng. Cậu bình tĩnh đi tới vị trí bên cạnh anh, mở máy tính.

Tuy nhiên Tiết Lan không vào trận mà mở web lên, im lặng xem video thi đấu của đội TXT.

“Đội trưởng.” Đoàn Văn Tranh cười cười chỉ túi áo cậu: “Cho xin viên kẹo đi.”

Tiết Lan nghe vậy vội vàng móc túi lôi ra nắm kẹo đặt lên bàn anh.

Hai người không nói với nhau câu nào, một người nghiêm túc cày hạng, một người ngoan ngoãn xem video. Phòng máy yên tĩnh lạ thường, chỉ có âm lượng be bé cùng tiếng gõ phím liên tục.

Không biết qua bao lâu, có người nhẹ nhàng huých tay Tiết Lan, cậu mới hoảng hốt to mắt nhìn sang bên cạnh.

“Về phòng ngủ.” Đoàn Văn Tranh dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe được, nói nhỏ: “Có thiết bị giám sát nên anh không ôm em được.”

“Ai cần…” Tiết Lan đỏ mặt ngồi dậy: “Em, em tự về.”

Đoàn Văn Tranh không cho ý kiến, tiện tay tắt máy tính giùm: “Đi thôi.”

Tiết Lan nghe vậy nhanh chóng đứng lên sóng vai ra ngoài cùng anh. Giờ phút này, hình bóng anh thanh niên ở quán net và tuyển thủ chuyên nghiệp dần trùng lặp rồi lại hoàn toàn tách ra.

Đoàn Văn Tranh không còn dáng vẻ kiêu ngạo mà thay vào đó là sự kiên định trưởng thành. Anh trưởng thành chỉ trong một đêm, cứng cỏi vững vàng hơn rất nhiều.

“Đừng nhìn anh như thế.” Anh khó xử bảo: “Camera nhiều quá, dù em nói ‘muốn’ anh cũng không có cách nào đáp lại em.”

Tiết Lan: “?”

Tiết Lan: “…”

Mặt bạn nhỏ nháy mắt đỏ bừng, không ngờ mấy lời hôm qua lại thành cái cớ để anh trêu chọc hôm nay.

Biết vậy không nói…

Nhưng có vẻ tâm trạng Đoàn Văn Tranh rất tốt, càng bước càng nhanh. Tiết Lan lùn tịt bị bỏ lại, giả vở không có chuyện gì hớt ha hớt hải đuổi theo.

Đoàn Văn Tranh vui vẻ chào tạm biệt cậu rồi về phòng.

Đang trong lúc Tiết Lan tính định đi ngủ, ngoài ý muốn phát hiện túi mình dư ra một viên kẹo khác loại.

Cái này…

Đoàn Văn Tranh trộm bỏ vào khi nào? Lúc chúc ngủ ngon hả?

Nắm chặt viên kẹo trong tay, Tiết Lan cảm thấy thành phố xa lạ cậu đang ở hóa ra không lạnh đến thế.

Hôm sau thức dậy, Tạ Tri Niên phát lệnh tập hợp bàn luận chiến thuật.

“Đối thủ vòng loại của chúng ta là Lôi Đình.”

Mọi người đã biết cả, không ai ngoài ý muốn, trong lòng chỉ còn lại sự bình thản.

“Hôm qua Hoắc Nhiên tìm anh, uyển chuyển phân tích rằng nếu chúng ta thua trận này thì cũng chả bị loại, mà nếu Lôi Đình thua thì sẽ phải cuốn gói về quê cũ.” Nói tới đây, anh ta nhấc mắt, lười nhác bảo: “Vì thế anh đã thay mấy đứa biểu đạt sự đồng cảm và gửi lời chúc phúc chân thành nhất tới đội tuyển của bọn họ.”

“…”

Cả đám nghe xong nín cười phát khổ, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra gương mặt Hoắc Nhiên xanh mét bỏ về.

“Khụ.” Tạ Tri Niên hắng giọng kéo câu chuyện vào chủ đề nghiêm túc: “Trận này các cậu có lòng tin không?”

“Ý gì đấy?” Chu Khán Thanh dựa lưng vào ghế tựa, lười nhác hỏi: “Anh tính làm đại sứ hòa bình à?”

“Ờ, thế anh yên tâm rồi.” Tạ Tri Niên gật gù: “Tuy nhiên hôm nay anh nhận được một tin có thể nói là may mắn…”

Tạ Tri Niên nhíu mày xác nhận lại trình tự thi đấu lần nữa, ngẩng đầu nói: “Chúng ta ở bảng đầu tiên, TXT ở bảng cuối cùng, nói cách khác nếu chúng ta thắng liên tục thì trước trận chung kết chúng ta sẽ không gặp bọn họ.”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn nhau, không tỏ ý kiến với sự ‘may mắn’ này.

“Nhưng anh nghe nói…” Tạ Tri Niên do dự mãi mới dám mở miệng: “Unknown đã hủy hợp đồng với Lôi Đình, cơ mà làm căng quá nên bên Lôi Đình gắt, phạt hắn ta bằng này tiền bồi thường…”

Anh ta im lặng làm thủ thế.

“300 vạn?!” – Mọi người ngạc nhiên há hốc mồm.

Bằng hiểu biết của bọn họ với cái chiến đội kia, muốn hủy hợp đồng chắc chắn 30 vạn không bõ dính răng, số 3 Tạ Tri Niên đưa ra chỉ có thể là 300 vạn.

“Đặng Duệ Thu đánh chuyên nghiệp chưa được nửa năm, vả lại hắn ta có chuyển đi câu lạc bộ nào khác đâu, giải nghệ mà làm gắt thế? 300 vạn? Lôi Đình bị điên à?”

Tạ Tri Niên bình tĩnh gật đầu.

“Chuyện câu lạc bộ khác nên tôi không dám bình luận, nhưng chắc Lôi Đình muốn lấy lại khoản phí đã dùng để bồi dưỡng cậu ta.”

“Thế mà Đặng Duệ Thu cũng dám nhận?” Chu Khán Thanh không tin hỏi lại.

Tạ Tri Niên gật đầu: “Các cậu nghỉ ngơi chỉnh đốn lại đi nhé, tuy nhiên cấm chỉ không được bỏ bê tập luyện. Trận đấu với Lôi Đình vào hôm thứ bảy tuần này, cố lên!”

Sau khi anh ta dọn đồ rời đi, Chu Khán Thanh vẫn nhíu mày ngồi đơ như cũ. Một lát sau, y kéo tay Lộ Du hỏi: “Ê, 300 vạn nhiều lắm hả?”

“…”

“Tuy  là vì tự do nhưng cậu nói xem, Đặng Duệ Thu sẽ không vì 300 vạn mà gục ngã chứ?”

“…”

“Hắn có đủ 300 vạn không?”

Chu Khán Thanh  đang tự lẩm bẩm an ủi chính mình, Lộ Du bên cạnh đột nhiên đổ thêm dầu vào lửa: “Không biết, nhưng 300 vạn đối với một số người là khoản tiền trên trời, cả đời cũng chưa tích góp nổi.”

“…”

“Hơn nữa nếu Đặng Duệ Thu giải nghệ, theo quy định hắn ta không thể trở lại sân đấu trong vòng năm năm tiếp theo, chẳng khác nào đi tong kiếp sống tuyển thủ. Dù hắn có đi làm streamer thì có thể kiếm 300 vạn trong thời gian ngắn hay không?”

“…”

“Nhưng cậu đừng lo lắng quá, chuyện này do Đặng Duệ Thu tự mình quyết định liên quan gì tới cậu, cậu chỉ là người đưa ra gợi ý thôi mà.” Lộ Du nhìn ra được Chu Khán Thanh hơi khác thường, nhẹ giọng an ủi: “Dù sao trong ấn tượng của Đặng Duệ Thu cậu chỉ là bà chủ nhà giàu mới gặp nhau được mấy ngày…”

“Ừ…tôi chỉ đưa ra gợi ý.” Chu Khán Thanh hồn xiêu phách lạc gật đầu: “Tôi đập nhiều tiền cho Đặng Duệ Thu như vậy…nhưng tôi không muốn hắn ta phải bồi thường tới tận 300 vạn…”

Dứt lời, Chu Khán Thanh điên cuồng vò đầu mình thành cái tổ quạ, sau đó mặt mũi đen sì đứng lên: “Tôi, tôi đi ngủ trước…”

Chưa đợi ai đáp lại, y đã ôm balo chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Tiết Lan không yên lòng, đang định đứng dậy đuổi theo thì đã bị Ôn Diễn vỗ vai ngăn lại, nói cậu đừng lo lắng.

“Chuyện Đặng Duệ Thu giải nghệ liên quan gì tới Khán Thanh?”

Tiết Lan nhớ ra cả bọn làm giấu Ôn Diễn do không muốn hắn cảm thấy vì mình nên Chu Khán Thanh mới đi tìm Đặng Duệ Thu. Đối với bọn họ, Đặng Duệ Thu ở Lôi Đình hoàn toàn không có ý nghĩa, kể cả Chu Khán Thanh cũng nghĩ thế.

Nhưng hôm nay nhìn hồn y bay tận lên mây, quên luôn cả chuyện đang giấu Ôn Diễn, đương nhiên hắn không hy vọng cậy miệng Tiết Lan ra được thông tin gì, hắn vỗ vai cậu, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng huấn luyện.

Nếu là trước đây Ôn Diễn làm ra động tác đó, Tiết Lan có thể an tâm giao lại mọi chuyện cho hắn. Nhưng giờ đã khác, có một số chuyện cậu không thể để mặc Chu Khán Thanh, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nối đuôi theo sau.

Y bị Ôn Diễn gọi, đứng nói chuyện bên cạnh hành lang cuối con đường.

Thấy Tiết Lan tới, hai người không hẹn mà cùng dừng lại. Biểu cảm trên mặt Chu Khán Thanh đã nhẹ hơn rất nhiều, vẫy tay với Tiết Lan: “A Diễn vừa dạy dỗ anh rồi, cũng đồng ý với chuyện của Đặng Duệ Thu không phải lỗi tại anh. Chờ chúng ta thi đấu xong, anh sẽ đích thân tới xin lỗi hắn ta.”

“Đừng lo, anh đánh chuyên nghiệp nhiều năm như thế, không ảnh hưởng gì đâu mà.”

Tiết Lan nghe xong chỉ biết gật đầu, ánh mắt dịu dàng tin tưởng: “Em biết anh sẽ xử lý tốt. Đừng tự trách quá, chúng ta là đồng đội, là người một nhà, nếu anh có chuyện gì lúc nào cũng có thể tới tìm em.”

Chu Khán Thanh xúc động không thôi, y kích động đè bả vai Tiết Lan: “Ôi, nhóc Lan Lan lớn rồi, anh vui quá đi mất…”

“…”

“Thôi đi.” Ôn Diễn gỡ tay y ra: “Sao bảo đi ngủ sớm cơ mà? Vòng loại chung kết thế giới sắp bắt đầu, hôm nay là ngày nghỉ cuối đấy. Mai phải huấn luyện mà còn ở đây nói nhảm?”

“Em biết.”Chu Khán Thanh gật đầu, ngáp ngắn ngáp dài chui về phòng.

Tiết Lan nhìn ra được trạng thái y không tệ, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.

“Khán Thanh nói đúng, em lớn rồi.” Ánh mắt Ôn Diễn rơi xuống ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ đối diện, dịu dàng đánh giá người trước mặt.

“Đội…Anh Diễn.” Tiết Lan xấu hổ nở nụ cười.

“Trong khoảng thời gian này em cứ yên tâm luyện tập, như em nói…chúng ta là người một nhà, thế nên dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, bọn anh mãi ở đây.”

Vừa dứt lời, hắn phát hiện ra Đoàn Văn Tranh đang đứng cạnh cửa sổ nhìn chằm chằm hai bọn họ. Ôn Diễn nhịn không nổi bật cười thành tiếng, nhếch môi chỉ về phía Đoàn Văn Tranh: “Đi nào, cậu ta đang đợi em.”

Tiết Lan nghe thế cũng quay đầu, nhìn thấy anh bạn trai hai mắt tỏa sáng lấp lánh.

Cậu chào tạm biệt Ôn Diễn, nhanh chân chạy tới bên anh.

Ôn Diễn rũ mắt giấu đi cảm giác mất mát, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy vài bông tuyết đầu mùa thoáng nhảy nhót trên những cành cây khô không khốc.

Mấy hôm nay, tuy mọi người chẳng ai sợ Lôi Đình nhưng chuyện luyện tập vẫn không thể lơ là, Tiết Lan và Đoàn Văn Tranh khôi phục trạng thái suốt ngày vùi đầu đánh hạng.

Trước hôm thi đấu, mọi người kết thúc huấn luyện vui vẻ về khách sạn nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại Tiết Lan chơi duo với Đoàn Văn Tranh.

“Ngủ sớm đi nhé.” Chu Khán Thanh ngáp ngắn ngáp dài tạm biệt cả hai.

“Vâng, em đánh nốt trận này.” – Chu Khán Thanh ừ một tiếng coi như đáp lại, nhanh chân rời khỏi phòng huấn luyện.

Trận đấu của hai bọn họ rất nhẹ nhàng, đánh thêm vài phút đã dành được chiến thắng.

“Kẹo đâu?”

Đoàn Văn Tranh tùy ý vươn tay.

Tiết Lan cực kỳ khó hiểu nhưng vẫn nghe lời móc vào trong túi áo lấy kẹo ném cho anh. Đoàn Văn Tranh không tiếp được, viên kẹo chạy dọc theo lòng bàn tay rơi ‘bộp’ xuống đất.

Tiết Lan vội vàng cúi xuống định nhặt lên, ai ngờ người bên cạnh cậu cũng làm ra động tác tương tự.

“Để em…”

Lời chưa hết câu, Đoàn Văn Tranh đã nâng cằm cậu, hai người trao nhau nụ hôn ngắn ngủi. Phòng huấn luyện khác với hành lang, vì tôn trọng sự riêng tư của các đội tuyển nên chỉ đặt một chiếc camera theo dõi.

Mà Đoàn Văn Tranh đột nhiên muốn ăn kẹo là vì…

“Rơi chỗ nào?”

Mặt Tiết Lan đỏ bừng, hơi nhấc mắt nhìn ra phía viên kẹo nằm cô đơn giữa hai cái ghế rồi lại nhìn nụ cười như có như không trên mặt Đoàn Văn Tranh, ngoan ngoãn vươn tay tính nhặt kẹo.

Mỗi tội kẹo vừa tới tay, đã bị người ta đã đá sang một bên.

“?!”

“Chỗ nào?” Đoàn Văn Tranh trợn mắt nói dối: “Cúi xuống tìm xem.”

Đang trong lúc Tiết Lan phồng má chuẩn bị nổi giận, ngón tay Đoàn Văn Tranh nhẹ nhàng luồn qua mái tóc cậu, nhanh chóng sáp mặt tới.

Trong căn phòng huấn luyện tối tăm, dưới gầm bàn chật hẹp bọn họ yêu đương vụng trộm, vừa kiềm chế vừa dịu dàng.

“Bạn trai nhỏ, chúc em thi đấu thật tốt.”

Lời nỉ non vang vọng quanh não bộ, mọi cảm xúc phiền muộn hóa thành hư không, Đoàn Văn Tranh tiện tay nhặt viên kẹo cất kỹ vào trong túi.

“Tìm được rồi.” Anh tắt máy tính: “Mai gặp lại, đội trưởng.”

Tiết Lan nhìn anh giả vờ như không có chuyện gì ra khỏi phòng huấn luyện, lỗ tai không có tiền đồ đỏ lên. Cậu lắc đầu, vội vàng dọn dẹp rồi nhanh chân đuổi theo.

Vòng loại giải chung kết thế giới [Ánh sáng tận thế].

Một chiếc xe bảo mẫu màu đen chậm rãi dừng ở nơi thi đấu, bên trong xe –

“Các cậu nên hiểu trận thi đấu lần này có ý nghĩa gì.”

“Tại sao chúng ta có lịch thi đấu như vậy, tại sao TXT lại xếp cuối cùng.” – Sắc mặt Hoắc Nhiên căng chặt: “Các cậu nhận được mức lương cao nhất, ở trong câu lạc bộ giàu nhất và sống cuộc đời tuyển thủ xa hoa nhất thế nhưng nhà đầu tư không hề muốn xem các cậu thi đấu một hai trận rồi nhục nhã trở về.”

Viên Hạo Nhiên bên cạnh tiếp lời: “Trận thi đấu lần này chỉ có thể thắng, tuyệt đối không được thua cuộc!”

“Rõ!!!”

Xe bảo mẫu dừng hắn, cửa xe mở ra, truyền thông ngay lập tức ập tới.

“Nhanh lên, là chiến đội Lôi Đình.”

“Đối thủ hôm nay của các vị là LGW, liệu các vị có thể đảo ngược tình hình, chiến thắng trở về không ạ?”

“Nghe nói trận thi đấu dựa trên cách tính điểm tiêu chuẩn của chung kết thế giới, nếu thua có thể Lôi Đình sẽ bị loại ngay lập tức, các vị…”

Đối với các câu hỏi liên tục của phóng viên, Viên Hạo Nhiên dừng bước, nghiêm túc nhìn thẳng máy quay: “Lôi Đình chỉ biết tới chiến thắng, không biết thất bại viết thế nào.”

“Mỗi lần LGW thắng bọn tôi ở giải trong nước đều không thể vươn ra quốc tế quá lâu, họ thắng đơn thuần vì quen thuộc địa hình, chẳng có bản lĩnh giành nổi top 3!”

“Lần này nhất định Lôi Đình sẽ thay LGW, đánh tới trận chung kết giải đấu thế giới!”

“Ui giời, anh đang định khiêm tốn trước thi đấu…” Chu Khán Thanh khinh thường bĩu môi, nhanh miệng hò Tạ Tri Niên ngồi ghế trước: “Anh Niên ơi, lát nhớ lưu video về cắt cái câu ‘chỉ biết tới chiến thắng, không biết thất bại viết thế nào’ ra làm biểu ngữ nhé!”

“…Thôi, bớt lời đi ông tướng.” Tạ Tri Niên ghét bỏ phản bác, nhưng nghĩ nghĩ một lát lại cười bảo: “Cơ mà ý kiến ổn đấy.”

Mấy người vừa đi vừa cười đùa, xe chậm rãi dừng trước cửa nhà thi đấu.

Phóng viên biết mùi lập tức bao vây xung quanh, nhanh chóng phỏng vấn bọn họ.

“Wind, khán giả khắp nơi ai cũng quan tâm tới vết thương trên tay cậu, cậu có tin tưởng vào trận đấu lần này không?”

“Exist, lần đầu tiên cậu tham gia giải thế giới, cậu có muốn nói gì với fans của mình không?”

“Trận đấu lần này LGW gặp lại đối thủ cũ Lôi Đình, bên Lôi Đình nói họ không sợ các cậu, còn các cậu thì sao, các cậu có tin tưởng sẽ thắng không?”



“Tôi tin.” Tiết Lan nhìn đồng đội bên cạnh: “Chỉ cần bọn họ ở đây, tôi tin bọn tôi sẽ chiến thắng.”

“Chiến đội Lôi Đình tỏ vẻ LGW đã quen vô địch trong nước nhưng không thể đi xa ở giải quốc tế, các cậu có phản biện gì không?”

Tiết Lan nhìn phóng viên trăm phần trăm đến để gây chiến, trả lời trước khi Ôn Diễn giật mic: “Mục đích của chúng tôi quả thực như Lôi Đình nói, không giành top 3.”

Phóng viên xung quanh đồng loạt ‘ồ’ lên, Tiết Lan lần nữa nhìn thẳng máy quay, nghiêm túc gằn từng chữ một: “Chúng tôi muốn đưa giải chung kết thế giới [Ánh sáng tận thế] về lại quê cũ.”

Không hiểu tại sao, tất cả mọi người trong giới truyền thông đều cảm thấy sôi máu chỉ vì một câu nói đơn giản của cậu.

Nói xong Tiết Lan hoàn toàn không quan tâm nữa, kiên định cùng đồng đội bước vào sân thi đấu.

“Nhưng mà…” Chu – không định xen vào- Khán Thanh dừng bước, nhớ tới lời Lôi Đình vừa gáy, dùng chất giọng tất cả mọi người đều nghe được thở dài bảo: “Tại sao bọn tôi đã thi đấu tới giải quốc tế rồi mà vẫn còn phải đánh với mấy tay bại tướng thế?”

Hết chương 131