Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 137



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Kidoisme

Trong đống hỏi chấm của toàn thể cư dân mạng, những người nghe tiếng LGW lên thanh minh vội vàng tràn vào rồi nhanh chóng ấp ủ câu ‘đù má’.

@Exist đừng tẩy nữa: Đây là cái gì? Mắt tôi!!!

@Exist khi nào cút: LGW livestream kiểu đéo gì thế? Cách mấy người giải quyết vấn đề hở?

@Exist biến khỏi giới thể thao điện tử: Đệt mẹ thằng nào đây? Điên à?!

@Exist rời khỏi LGW giùm: Cứu mạng, tôi khó thở quá!!! Chí ít Exist mặc đồ nữ còn dễ nhìn, nhưng Scalpel quả thực…xúc phạm!

“Ông đây thích mặc váy đó? Sở thích cá nhân được chưa?!” Mắt Chu Khán Thanh trợn trắng, nỗ lực ‘dặn’ ra ba vòng gợi cảm: “Yên tâm, tôi mặc váy đánh game đỉnh cực, đừng cản tôi…Quên đi, tôi mặc vì tôi vui, mọi người đừng cản!”

Vừa nói y vừa nhảy loăng quăng, tự tưởng tượng mình là con thiên nga kiêu ngạo: “Hôm nay tôi vui, mọi người muốn tôi nhảy gì tôi chiều hết!”

@Exist là sự sỉ nhục: Cậu đừng thế nữa được không? Ai không biết còn tưởng tuyển thủ thể thao điện tử nước chúng ta có vấn đề về đầu óc!

@LGW rác: Khiếp thấy ớn.

@Scalpel xông lên bé ơi: Cút cút cút hết cho bà! Khán Thanh cưng làm tốt lắm! Khán Thanh cưng vĩnh viễn là thần!!!

@Tri kỷ nhỏ của Wind: Đù má!! Scalpel ra đây tôi kính cậu một ly! Vì đồng đội không quản mặc váy, hảo hán.

@Linh hồn chiến đội LGW bất diệt: Đẹp mà… Thôi quên đi, tuy đôi mắt tôi sắp sửa thăng thiên nhưng công nhận khí chất Khán Thanh giống thiên nga thật  Tôi cố gắng nhắm mắt xem cậu livestream, cậu có thể đi mua bộ đàm đổi giọng được không móa?

@Scalpel cục cưng của pé: Tôi cố gắng nhắm mắt xem cậu livestream, cậu có thể đi mua bộ đàm đổi giọng được không móa?



Cuối cùng fans Chu Khán Thanh và fans LGW không nhìn nổi nữa, spam bình luận đòi y lên đặt hỏa tốc một bộ đổi giọng cứu vớt chút tâm hồn của bọn họ.

“Ai là người ném mặt đất nước, các người không biết sao?” Chu Khán Thanh cười lạnh đi vào vấn đề chính: “Đại diện quốc gia thi đấu, chúng tôi nỗ lực đánh tới phút cuối cùng, nhận lại là sự kinh thường, thiếu tôn trọng. Mọi người không nhớ nơi này là Châu Âu, còn có rất nhiều đội tuyển khác, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Mọi người không sợ bị chê cười, thì tôi, một tuyển thủ dốc hết công sức ra luyện tập có gì phải xấu hổ?!”

“Bộ đàm đổi giọng?” Chu Khán Thanh đảo qua bình luận, vỗ đùi bảo: “Tôi có nè!”

Sau đó, y vui vẻ mở nó ra: “Sao? Được chưa? Được chưa há há há há!!!”

“Mấy người không biết đâu, thực ra tôi định nhảy mấy điệu trend nổi nổi trên mạng cơ, ai ngờ mua đồ hổng có được…” Chu Khán Thanh kéo bộ đồ bale trên người: “Mãi tôi mới xin được ông chủ cửa hàng quần áo cạnh khách sạn tìm cho đấy, ngốn không ít lương thực.”

“Êu hay giờ tôi nhảy mấy điệu kia nhé?!”

Nói xong, y lơ luôn mấy khán giả spam ‘đừng’ trong kênh livestream, hí hửng thử tài.



“…” Tạ Tri Niên đau đầu khóc cạn nước mắt: “Thằng đó là ai vậy? Anh không quen.”

“Món quà lớn của anh đây à?” Đoàn Văn Tranh nhướn mày chỉ sinh vật uốn éo trên màn hình.

“?!” Tạ Tri Niên hết hồn lắc đầu liên tục: “Không má, Chu Khán Thanh đâu rồi? Anh phải bắt nó tắt livestream!”

Lộ Du vẫn đang mải lướt Weibo, thấp giọng cản lại: “Mau qua xem!!!”

Mọi người nhanh chóng chụm đầu vào, chỉ thấy có rất nhiều người chụp livestream vĩ đại của Chu Khán Thanh, hướng gió Weibo thay đổi hoàn toàn—

@Vương giả LGW trở về: [Video] Nói thế nào nhỉ? Tôi không muốn làm bông tuyết hay gì cả, chỉ muốn mọi người nhìn thôi. Thực sự rất cảm động.

@Hôm nay bắt đầu thích Scalpel: Rất nhiều bình luận ác ý trên mạng đều là thủy quân nói tuyển thủ, câu lạc bộ đều đang tẩy trắng. Nhưng mấy người có thể mở to mắt ra mà nhìn được không? Nếu nói quan hệ không tốt, ai lại dám vì đồng đội làm ra mấy chuyện này?!

@Scalpel nữ thần số một [Tận thế]: Thật sự, một điệu múa xấu nhưng một tình bạn đẹp.

@Exist, mẹ mãi mãi yêu con: Cậu ấy là tuyển thủ thì mấy người nhìn cậu ấy thi đấu là được rồi, quản chuyện cậu ấy là nam hay nữ để ra điểm nhấn à? Hơn nữa Exist chưa từng nhận mình là con gái, tôi chả hiểu cái lý lẽ ‘lừa khán giả’ ở đâu ra luôn?

@Exist cục cưng cố lên: Tôi thích thao tác của cậu ấy, ngẩu đỉnh của chóp! Còn nam hay nữ gì đó, tôi chả quan tâm.

@ResetWind mãi ở đây: Cơ mà nhìn Scalpel nhảy xong tự nhiên muốn xem video Exist mặc đồ nữ rửa mắt…

Tạ Tri Niên chưa từng nghĩ chuyện lại tới bước này, anh ta xoa mắt, nhanh chóng đứng dậy quyết định: “Đợi tí anh đi gọi người làm um chuyện lên, kêu Scalpel nhảy hăng vào!”

“…”

Dứt lời anh ta vui vẻ ra ngoài gọi điện hết ông nọ bà kia, để lại đám tuyển thủ ngơ ngác canh chừng con sâu loăng quăng không biết nên cảm động hay nên chia buồn ba phút.

Nhưng mà… nhóc con Tiết Lan rất cảm động!!!

Lộ Du nghe lời Tạ Tri Niên, nghiêm túc nhắn tin cho Chu Khán Thanh, nhắc nhở y nhảy thêm năm điệu.

“Khỏi đi, tôi thấy cậu ta sung lắm, giờ nhắc chắc cũng chả dừng lại coi điện thoại đâu.”

“…” Tay Lộ Du run lẩy bẩy.

Nhưng không ngờ lần này Đoàn Văn Tranh đã đoán sai, chưa tới ba phút Chu Khán Thanh đã tắt livestream phản nghịch nhất đời y.

Tuy nhiên lý do không phải bởi vì y mặc đồ nữ hay bình luận trào phúng…

Mà đột nhiên có tài khoản lạ chui vào livestream, tặng cả đống quà giá trị.

Chu Khán Thanh vì đồng đội hy sinh thanh danh nhận được rất nhiều đồng tình từ cư dân mạng, người tặng quà không ít, thế nhưng ‘đại gia’ kia hoàn toàn khác lạ, bởi vì—

Tài khoản có tên: Unknown.

Chu – một giây trước còn đang tự thả bay mình – Khán Thanh nháy mắt héo, nhanh như chớp tắt màn hình.

Cũng may Tạ Tri Niên nói chuyện xong trở về thấy màn hình tối đen không nói gì cả, quay sang dặn dò: “Scalpel hy sinh cho đội, lát đừng cười cậu ấy.”

“…” Lộ Du không nhịn được hỏi: “Sao anh lại chuẩn bị quà như thế cho Lôi Đình?”

“Anh? Còn lâu anh mới chuẩn bị cái loại này…” Tạ Tri Niên hết hồn, miệng cười nhưng trong lòng không cười: “Nói tới quà tí thì quên.”

Vừa nói anh ta vừa lôi laptop ra: “Vinh Quang giúp BTR tìm ra nội gián.”

“?!”

Mọi người ngạc nhiên, vội vàng cúi đầu nhìn màn hình.

@Yaozhou: Ngày 28 tháng 11 năm 2033, tôi chính thức chấm dứt hợp đồng với đội tuyển BTR. Trong quá trình tham gia thi đấu, tôi đã vi phạm nghiêm trọng đạo đức tuyển thủ, tôi không hề bao biện cho hành vi này. Tại đây, tôi xin trân trọng gửi lời xin lỗi tới Liên Minh [Ánh sáng tận thế], câu lạc bộ BTR, @LGW – Exist, xin lỗi người hâm mộ và những người đã luôn tin tưởng tôi.

@Câu lạc bộ BTR: Sau quá trình điều tra, chiến đội BTR tuyên bố tuyển thủ Trần Diệu Châu (ID: Yaozhou) vi phạm quy định nghiêm trọng, hai bên đã kết thúc hợp đồng. Về phía Liên Minh [Ánh sáng tận thế], chiến đội chúng tôi đã trình bày đúng sự thật, hy vọng có thể giúp Liên Minh ngày một vững mạnh!

Hai bài đăng Weibo lên cùng lúc, tuy BTR không nói Trần Diệu Châu đã vi phạm quy định nào nhưng khoảng thời gian trước chuyện bọn họ thi đấu thất bại liên tục, khán giả chắc chắn đã liên tưởng ra mọi chuyện.

Nhưng rất nhiều người chú ý tới chi tiết khác.

Tay đột kích BTR Trần Diệu Châu đăng Weibo xin lỗi chiến đội, xin lỗi Liên Minh sao lại còn xin lỗi cả LGW – Exist?!

Kỳ lạ vậy?

Ở giải đấu trong nước, BTR thua thảm chiến đội Lôi Đình, nếu nói bọn họ xin lỗi vì đưa chuyện mất mặt như vậy lên sàn đấu quốc tế thì chỉ cần xin lỗi chung LGW thôi, nhắc riêng Exist không phải quá vô lý à?

“Nội gián BTR bắt được…” Tạ Tri Niên thở phào nhẹ nhõm: “May sao có Exist giúp đỡ.”

“???”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn Tiết Lan.

Nhóc con co quắp cúi đầu: “Không, anh Niên gợi ý cho em hết.”

“Em đừng khiêm tốn quá.” Tạ Tri Niên sung sướng nói: “Các cậu đoán xem BTR tìm nội gián kiểu gì? Hôm trước lúc giao hữu với Vinh Quang, anh đưa quà ông chủ tặng trước mặt họ, kết quả tối Lan Lan tới tìm anh, hỏi anh có muốn hỗ trợ Vinh Quang lôi gián điệp bên BTR ra hay không.”

“Lôi ra?” Lộ Du nghiêng đầu khó hiểu.

“Đúng!” Nói tới đây, Tạ Tri Niên nháy mắt cao giọng: “Lan Lan gợi ý Thẩm Nhung tìm mấy tay tuyển thủ bên BTR nói chuyện, mỗi lần kể là mỗi phiên bản khác nhau, kết quả bọn họ công khai chuyện nào mình chỉ cần tra ngược lên là được!”

Lộ Du ngạc nhiên tròn mắt: “Thế sao chả ai kể với tụi em?”

“Haiz…” Tạ Tri Niên xấu hổ hắng giọng, nghiêm mặt giải thích: “Cả đội thi đấu chăm chỉ, anh không muốn làm phiền. Hơn nữa Thẩm Nhung có lưu lại lịch sử trò chuyện, sau khi tìm nội gián xong bên họ sẽ đăng bài thanh minh cho Exist. May sao Liên Minh đã nhúng tay điều tra Lôi Đình, anh không tin lần này bên đó có thể thoát tội!”

“À…” Đoàn Văn Tranh nhướn mày: “Hai người đã biết sẽ có bài thanh minh phải không?”

“…” Lưng Tiết Lan và Tạ Tri Niên không nhịn được lạnh toát.

“Hôm trước Lan Lan giả vờ khẩn trương?”

“…”

“Đương nhiên không phải!” Tạ Tri Niên ngắt lời: “Bọn không điều tra nhanh thế đâu, rủi ro trong quá trình thực hiện cũng cao… Hơn nữa chuyện này liên lụy tới thanh danh ông chủ. Khụ, bọn anh lừa ổng để làm, đang hóng Thẩm Nhung lên tiếng đây này…Ôi đau đầu chết mất!”

Dứt lời, anh ta sợ Đoàn Văn Tranh kháy khịa thêm, vội vàng dặn dò: “Ngày kia còn có trận thi đấu, mọi người nghỉ ngơi cho khỏe, anh đi giải quyết chuyện của Scalpel đây.”

Chưa đợi mọi người trả lời, Tạ Tri Niên bay nhanh như gió ra khỏi văn phòng.

“Chuyện gì của em cơ?” Chu Khán Thanh vừa tới phòng huấn luyện hết hồn chẳng thấy ai, đột nhiên nghe được Tạ Tri Niên nói chuyện, thở phào nhẹ nhõm.

Cơ mà… sao cả đám lại tụ tập ở đây?!!

Chu Khán Thanh sợ tới mức định quay đầu chạy trốn, mỗi tội chân chưa nhấc lên đã bị Đoàn Văn Tranh túm cổ áo lôi về.

“Chao ôi nữ thần số một [Tận Thế] đi đâu đó?”

“…” Tuy đã chuẩn bị tâm lý sẽ được con chó Đoàn Văn Tranh lôi ra làm trò cười nhưng nghe xong Chu Khán Thanh vẫn tức giận khó thở.

“Anh Khán Thanh.” Tiết Lan ló đầu từ trong đám đàn ông cao lớn, chân thành nói: “Cảm ơn anh nhiều.”

“Cảm ơn gì chứ.” Chu Khán Thanh ngượng ngùng sờ chóp mũi: “Anh không vừa mắt đám đó lâu rồi, có cơ hội mở mic cà khịa lại, anh vui lắm.”

Dứt lời, y vươn tay xoa đầu Tiết Lan: “Để anh xem còn ai dám chửi em nữa.”

Lộ Du đánh giá bộ quần áo thường ngày trên người Chu Khán Thanh, tiếc nuối thở dài: “Sao tắt nhanh thế? Anh Niên còn đang tính pr cho cậu.”

“?” Động tác Chu Khán Thanh cứng đờ.

“Hỏi thật đấy, đang yên đang lành tự nhiên tắt.” Lộ Du khó hiểu: “Lượng người xem đông, bình luận sạch sẽ, mà tôi còn thấy Đặng Duệ Thu đập tiền cho cậu.”

Không nói thì thôi, vừa động vào một phát Chu Khán Thanh đã giãy ngược lên trời.

“Khán Thanh.” Ôn Diễn thấp giọng lên tiếng.

Chu Khán Thanh rén, cúi đầu mở miệng lí nhí: “Hắn ta…tặng em gói quà 7211 tệ.”

“Ủa thì có sao đâu?” Lộ Du coi đó là điều đương nhiên: “Trước đây cậu cũng đập cho hắn không ít tiền…”

Nói được một nửa, cậu ta ngạc nhiên há hốc mồm.

“Đặng Duệ Thu biết đó là cậu?”

“Tôi quên mất lúc lừa hắn tôi đã dùng giọng này, chưa kịp điều chỉnh.” Chu Khán Thanh sống không còn gì luyến tiếc: “Đáng sợ hơn, hắn tặng gói 7211…”

Mọi người không hiểu lắm.

“Ngốc thế!” Mắt Chu Khán Thanh trợn trắng nhìn Lộ Du: “Tôi tặng hắn ta bao nhiêu tiền?”

Lộ Du đáp: “666,888, 999, 1314, 3344?”

Nháy mắt Chu Khán Thanh sống không còn gì luyến tiếc: “Cộng vào là bao nhiêu?”

7211… Không thiếu một xu.

Lộ Du bừng tỉnh: “Nền tảng sẽ rút một nửa tiền mừng.”

“Đù má…” Chu Khán Thanh thiếu chút nữa tắc thở: “Quên đi, có nói cậu cũng chả hiểu đâu.”

“Vì Đặng Duệ Thu trả lại tiền cho cậu nên cậu cảm thấy có lỗi?”

Chu Khán Thanh nghe vậy ngẩng đầu nhìn Ôn Diễn, xấu hổ gật gật “Hồi đó em nghĩ Đặng Duệ Thu mê tiền nên mới gia nhập Lôi Đình, nhưng sau đó…em phát hiện mình hiểu lầm hắn.”

Nói tới đây, y rầu cả người.

Tiết Lan tiến lên vỗ vai Chu Khán Thanh cổ vũ: “Sao anh không trực tiếp nói lời xin lỗi với hắn?”

Chu Khán Thanh trầm mặc không đáp.

Nhưng rất nhanh y đã phấn chấn trở lại: “Sắp thi đấu rồi, dù thế nào chúng ta cũng phải giành quán quân. Lan Lan, em đừng lo lắng, dù chuyện gì xảy ra mọi người đều ở đây!”

Tiết Lan ngẩng đầu nở nụ cười thật tươi.

“Mọi người đều đăng Weibo…” Đoàn Văn Tranh ôm điện thoại lướt, đột nhiên trầm ngâm nói: “Có phải tôi cũng nên viết gì đó không?”

Không khí ấm áp nháy mắt vỡ òa, mọi người không hẹn mà cùng vồ lấy Đoàn Văn Tranh cố gắng ấn chặt anh lên ghế.

Ngày kia bọn họ còn một trận chiến ác liệt, chưa hoàn thành giải đấu, tương lai thế nào chưa ai biết được.

Nhưng mưa to gió lớn, năm cậu thanh niên vẫn còn có nhau.

Chung kết thế giới tiếp tục diễn ra theo lịch, LGW liên tục giành chiến thắng, trở thành ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch.

Khoảng thời gian này, Liên Minh đã điều tra lấy được bằng chứng Hoắc Nhiên, Viên Hạo Nhiên và một thành viên Lôi Đình khác có liên quan tới việc xúi giục tuyển thủ, vi phạm kỷ luật. Viên Hạo Nhiên và người kia bị Liên Minh cấm thi đấu hai năm, Hoắc Nhiên bị sa thải khỏi ghế giám đốc.

Chu Khán Thanh vẫn chưa hài lòng lắm với kết quả đó, trước ngày thi đấu, y đích thân chạy lên văn phòng hỏi Tạ Tri Niên.

“Thẩm Nhung chưa thanh minh cho Lan Lan à? Lôi Đình giờ như cá mắc cạn, đến Viên Hạo Nhiên cũng bị cấm thi đấu hai năm rồi!”

“Đừng chú ý linh tinh nữa, các cậu sắp đánh trận chung kết, việc quan trọng nhất giờ là luyện tập.”

Chu Khán Thanh không rời đi, vẫn đứng như trời trồng thi gan với giám đốc. Tạ Tri Niên bất đắc dĩ thở dài: “Dù Viên Hạo Nhiên hay Hoắc Nhiên thì họ đều là kẻ già đời trong giới, có rất nhiều fans cứng ủng hộ. Nếu giờ chúng ta công bố chuyện này cẩn thận bị chụp mũ, thậm chí giúp Lôi Đình có cơ hội trở mình.”

“Họ sai lè ra còn muốn tẩy trắng?”

“Đây là ý của Exist, Reset và cả…Wind nữa.”

“Em không hiểu!” Chu Khán Thanh ngạc nhiên gào lên: “Giờ trên mạng còn ai công kích Lan Lan nữa, tại sao câu lạc bộ mãi không chịu hành động?”

“Chúng ta đang đợi thời cơ.” Tạ Tri Niên nhớ tới lúc cả ba người sóng vai tới tìm, nhếch môi cười mỉm: “Viên Hạo Nhiên năm nay hai mươi sáu tuổi, giờ bị cấm thi đấu chẳng khác nào giải nghệ luôn, chỉ là lần này thanh danh khó giữ. Hoắc Nhiên cũng vậy, rời khỏi Lôi Đình đã là kết quả tốt nhất.”

Chu Khán Thanh chỗ kiểu chỗ không lắc đầu.

“Nếu bọn họ rời khỏi giới thể thao điện tử như vậy, chúng ta có thể dùng cách khác xử lý chuyện này.” Tạ Tri Niên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Chu Khán Thanh: “Nhưng nếu bọn họ cá chết lưới rách…Chúng ta cũng cần phải lưu lại con át chủ bài.”

Mày Chu Khán Thanh nhíu chặt, chưa ngấm ra hàm ý trong lời Tạ Tri Niên nói.

Đã thế vào lúc này điện thoại anh ta reo ầm ĩ.

“…Vâng, tôi biết.” Chưa đầy một phút, Tạ Tri Niên cúp máy lên thanh tìm kiếm internet, đáy mắt hiện lên chút hưng phấn.

Chu Khán Thanh vội vàng chui đầu qua nhìn, Tạ Tri Niên hiểu ý nghiêng màn hình sang, sung sướng bảo: “Cá cắn câu.”

Chỉ thấy trên đó ghi vài chữ đơn giản –

Hết chương 137