Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 30: Trận Khiêu Chiến 2





Edit: Kidoisme
Để tiết kiệm thời gian, các trận đấu khiên chiến được sắp xếp trong cùng một giờ, thời điểm này có tổng cộng bốn trận, tám đội tham gia.

Nhưng gần như tất cả các thực tập sinh đều không hẹn mà vây quanh khu thi đấu của đội Tiết Lan và Đặng Duệ Thu.

Từ khi bắt đầu trận, trạng thái của đội Tiết Lan cực kỳ ổn, bốn người chủ yếu vây quanh bảo vệ Y tá duy nhất của đội – Tề Tư Vũ.

Đặng Duệ Thu ăn mệt nhiều từ Tiết Lan lẫn Đoàn Văn Tranh, lần này hắn chơi hệt như ông cụ già bảo thủ hơn mười phút nhất định không xách đít gây chiến, nhiều nhất chỉ lêu lêu nhau ở bên ngoài rừng, còn lại đều chui về bảo toàn thực lực.

Hai đội không vội nhưng những thực tập sinh đứng đằng sau bắt đầu chán.

Tuy nhiên Đặng Duệ Thu cũng chả phải thanh niên dễ tính gì, theo thời gian kiên nhẫn của hắn bị bào mòn, có dấu hiệu trở lại thời kỳ phản nghịch, tức điên mà không có chỗ xả.

Lông mày hắn nhăn lại kẹp chết được cả con ruồi.

Đúng lúc này hắn phát hiện quân địch Reset ấy vậy mà đã dọn sạch đám quái bên mình, đang mon men sang đám khác ở gần biên giới hai đội.

Đặng Duệ Thu ngạc nhiên, bực bội và mệt mỏi trong nháy mắt tan biến hết.

Vậy mà Đoàn Văn Tranh lại nổ súng trước.

Hắn mở bản đồ chung, ánh mắt vô tình lướt thấy vị trí Đoàn Văn Tranh đang đánh quái nhỏ.

Anh đứng cách bốn người đồng đội rất gần, có lẽ chỉ định dọn nhanh lấy kinh nghiệm, giả sử có xảy ra tranh chấp thì có thể rút quân nhờ lợi thế về mặt địa hình.

Chỉ cần Đoàn Văn Tranh ở sâu hơn một chút có lẽ Đặng Duệ Thu sẽ không quan tâm nhưng giờ đây anh lại đứng ở nơi khá gian xảo, hắn cũng hơi ngạc nhiên.


Nếu giờ Đặng Duệ Thu xông đến, không nói Đoàn Văn Tranh có thể phản công hay không, bởi lẽ anh hoàn toàn còn có thể chạy về phía đồng đội.

Có cơ hội nhưng quá mong manh, Đặng Duệ Thu không muốn mạo hiểm tính mạng phá vỡ thế cục cân bằng giữa hai bên.

Do dự một lúc, Đặng Duệ Thu nhanh chóng chỉ huy: “Fank theo tôi, ba người còn lại đi kéo chân bốn người kia, đánh du kích chứ không đánh bừa.”
(Kidoisme: Lối đánh du kích bao gồm các cuộc phục kích, phá hoại, đánh bất ngờ, chớp nhoáng và rút lui nhanh.

Mục tiêu của các cuộc tấn công du kích là những nơi kẻ thù lơi lỏng phòng bị hoặc dễ bị tấn công.)
Đồng đội của hắn giật mình: “Nhưng…”
Đặng Duệ Thu ngay lập tức cắt ngang lời cậu ta: “Đi.”
Đồng đội vẫn nghe theo mệnh lệnh chỉ huy của Đặng Duệ Thu kể cả khi bọn họ có suy nghĩ ý kiến của hắn quá mạo hiểm.

Dù sao đây cũng là thời điểm quan trọng, tránh được cãi nhau bao nhiêu thì vẫn nên tránh.

Đặng Duệ Thu không phải người không có đầu óc, nếu đổi lại là người khác thì hắn có thể tự mình giải quyết.

Nhưng trước mặt lúc này lại là Đoàn Văn Tranh đã bón hành cho hắn không biết bao nhiêu lần, Đặng Duệ Thu cảm thấy an toàn vẫn là trên hết, hắn đành kéo theo Frank cùng đội đi chung.

Hắn cùng Frank chia nhau ra làm hai đầu tính vây Đoàn Văn Tranh vào giữa, thực tập sinh đứng sau đã đổ hết mồ hôi hột nhưng Reset vẫn làm như không biết, chăm chỉ đánh vài con quái nhỏ.

“Đội ngũ hai bên đều có y tá, Đặng Duệ Thu dùng ba kẹp bốn cũng không khó lắm.”
“Nếu Đột kích có thể giải quyết được Reset thì ván cờ sẽ trở thành 4v5, không còn cân xứng.”
Người xem trận đấu cúi đầu thấp giọng bàn bạc với nhau, hiển nhiên bọn họ vẫn nghĩ rằng Reset quá hồn nhiên, bị vây rồi mà vẫn không thèm ngẩng đầu quan sát.

Trong trường hợp hai đội đều có Y tá, mặc dù 3v4 rất khó đùa ra mạng người nhưng bù lại để hai tay đột kích đi giải quyết một tay súng bắn tỉa thì đó lại là câu chuyện dễ dàng khác.


Mọi người trong phòng đều ôm thái độ học tập hóng hớt đến xem thi đấu nhưng lúc này đều chuyển ánh mắt lo lắng, sốt ruột sang Tiết Lan ngồi cách đó không xa.

Khiêu chiến điểm tích lũy là hình thức xuất hiện một lần trước khi trận đấu đoàn đội chính thức bắt đầu, trước đây Tiết Lan đã mất một cơ hội cá nhân, nếu giờ còn để xổng thêm cơ hội này nữa thì có khả năng..

cậu sẽ phải tạm biệt giấc mơ chơi chuyên nghiệp.

Tất nhiên ánh mắt lo lắng của họ Tiết Lan không thể nhìn thấy, tay súng bắn tỉa team địch đã dùng trực tiếp phá bỏ vật chắn của Tề Tư Vũ và Mạnh Úy Nhiên, theo đó bắt đầu hình thức đánh du kích.

Mặt khác Đoàn Văn Tranh đang đánh quái nhận được tin đồng đội không thể chi viện cho mình, anh đẩy nhanh tốc độ ăn quái nhưng lại không chạy trốn.

Đúng lúc này Đặng Duệ Thu và Frank đã vây chặt đường về của Reset, định bắt dồn anh về phía đường hầm phối hợp ăn ý với nhau đánh nhanh thắng nhanh rồi rút về căn cứ.

Trao đổi qua loa xong hai người bắt đầu nã súng về phía đống quái của Đoàn Văn Tranh, cướp được bao nhiêu thì cướp.

Đoàn Văn Tranh cảm nhận được sự hiện diện của hai người, vẫn ung dung đánh nốt đợt quái cuối cùng rồi nhanh chóng nấp vào sau vật chắn bắt đầu mua phụ kiện nâng cấp súng.

Thao tác này dù đã cố tình chạy nhanh và tránh đạn nhưng dưới tình huống không thể phản kháng, Đoàn Văn Tranh cũng đã mất đi hơn 60% máu.

Đặng Duệ Thu hiểu rõ chiến thuật của hắn đã thành công, dặn dò đồng đội tận dụng ưu thế thừa thắng xông lên, hai người lại chia thành hai đường vòng xuống sau vật chắn của Reset.

Trận đấu này nguy hiểm trùng trùng, phía Đoàn Văn Tranh cũng thế, phía bốn người còn lại cũng vậy.

Quân địch bắt đầu dồn hỏa lực dí Mạnh Úy Nhiên, gần như trong chớp mắt máu của cậu ta tụt như tụt quần, còn lại đúng một tia cầm hơi.

Mạnh Úy Nhiên bình thường lạnh lùng ít nói nhưng giờ phút này da mặt căng chặt, dường như rất cáu bẩn.


Cậu ta bị địch chặn đường, mất dấu đồng đội lại phải cố gắng né mưa bom bão đạn bảo vệ mạng sống, mặt khác máu của Y tá Tề Tư Vũ cũng không còn nhiều, cậu ta cũng trong trạng thái mình ốc không cứu được vỏ, không thể tùy tiện chạy lông bông ngoài đường.

Tề Tư Vũ vừa bổ sung máu cho mình vừa lôi Tô Nhất Ngữ đi dọc theo biên giới ý đồ muốn phân tán sự chú ý của quân địch.

Tuy rằng điều đó không khiến cho ván cờ được lật lại nhưng có thể cầm hơi không rơi vào thế yếu.

Hai bên liên tục giằng co nhau, ý đồ đều muốn cho đối phương một nhát trí mạng.

Dù là như vậy đám học sinh xem thi đấu cũng nhận ra tình hình đang nghiêng hẳn về một bên, Reset bị người khác áp chế, hai đội đều chưa ai mất mạng nhưng có vẻ một đội đang bị đè đầu cưỡi cổ.

Đặng Duệ Thu giống như muốn tính cả nợ cũ lẫn nợ mới, mỗi phát súng hắn bắn ra hệt như được rặn từ trong kẽ răng vừa tàn nhẫn vừa mạnh bạo kiểu như muốn luộc Đoàn Văn Tranh lên cho bõ tức.

Cùng thời điểm, ba người đội hắn nhìn chằm chằm Mạnh Úy Nhiên chỉ còn lại đúng một tia máu mong manh, thay vì bảo trì khoảng cách bọn họ quyết định xông lên lấy thịt đè người, nhất định không thể bỏ qua cơ hội tốt.

Một bên là Đặng Duệ Thu thích chơi hệ rén, một bên là mạng đầu tiên ngon lành, không cần nghĩ cũng biết ba đồng đội chọn cái nào..

Bọn họ bắt đầu nóng nảy.

Y tá đội Đặng Duệ Thu vừa nhìn hai người Đặng Duệ Thu và Frank đang vờn Reset không quan tâm đến bên này, quay sang nhìn hai đồng đội còn lại gật đầu mạnh như đã hạ quyết tâm…
Ánh mắt ba người chạm nhau liền đạt được chung ý kiến, nhanh chóng dùng kỹ năng buff hỏa lực, tập trung chiến đấu với Mạnh Úy Nhiên yếu ớt.

Ở nơi mưa bom bão đạn, Tề Tư Vũ không thể chi viện kịp thời chỉ có thể tránh né.

Y tá máu giấy, cậu ta chỉ cần dính vài viên là thể thể yên nghỉ vĩnh hằng.

Ba người team Đặng Duệ Thu nghĩ rằng bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ vượt mức quy định, không chỉ kéo chân tận bốn người đội địch mà còn có thể ăn mạng đầu quan trọng, thậm chí nếu Đặng Duệ Thu bên kia thành công tiễn Reset thì team bọn họ sẽ có cơ hội thắng cao với thế 5v3.

Ba người nhìn nhau đầy hưng phấn nhưng nháy mắt lại thấy kỳ dị.

Hình như… bọn họ đã quên mất điều gì đó…

“Ầy?” Chu Khán Thanh mở to hai mắt: “Cậu ta….”
So với Chu Khán Thanh há mồm trợn mắt thì Ôn Diễn bình tĩnh hơn nhiều.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào góc hàng, tình cờ bắt gặp cậu thiếu niên ngồi giữa đám đông, đôi tay giấu dưới tay áo đồng phục khẽ rung lên.

Thiếu niên ngồi trước ánh sáng màn hình máy tính, mơ hồ trùng hợp với những ký ức đã phủi bụi từ lâu, câu chuyện đêm khuya năm đó hắn một mình ngồi ở phòng huấn luyện như tái hiện ngay trước mắt.

Giống như muốn nhắn nhủ Ôn Diễn rằng ---
“Kể cả khi em biết đây là kết quả, em vẫn sẽ tiếp tục đâm đầu thi đấu.”
Câu nói đó luôn luẩn quẩn bên tai hắn, nhưng lần này hắn đã có được câu trả lời vừa ý.

Không phải là không biết sợ.

Cũng không phải không biết đến hậu quả.

Bởi lẽ tuổi trẻ là ---
…………..

Những người xem thi đấu nhìn kết cục có vẻ như đã định của Mạnh Úy Nhiên lắc đầu ngao ngán rồi lại ngó qua Đoàn Văn Tranh chỉ còn 30%, thở dài máu tiếc không để đâu cho hết.

Tiết Lan vì chịu phạt thay cho bọn họ mà mất tư cách tham gia thi đấu cá nhân, nếu bây giờ mà còn thua cả trận này nữa thì…
Bọn họ vừa nghĩ vừa ngạc nhiên há hốc mồm.

Tiết Lan….?
Từ từ!!
Tại sao từ khi bắt đầu trận chiến đã không thấy tài khoản của Tiết Lan????
-----Kidoisme: Các cô không biết đâu, ban đầu tui đu bộ này vì nghĩ "Công chủ động thế này thì chắc cũng không dài lắm"
Bà Yểm Xu: 141 chương chính văn + 2 phiên ngoại
Tui: (・ε・) Dạ...!.