Khuôn mặt Cố Như Trác lạnh lùng cứng rắn, giọng nói trầm khàn: "Đừng lộn xộn, có thể đi được không?"
Trình Bất Ngộ gật gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Cố Như Trác nửa quỳ xuống, đưa tay dìu cậu, quay sang nói với quản lý Lương Tĩnh ở phía sau: "Mở cửa sau, đưa cậu ấy đến bệnh viện."
"Đưa cậu ấy đến bệnh viện?"
Lương Tĩnh là một người phụ nữ xinh đẹp nhanh nhẹn, cô cau mày, quay lại nhìn Trình Bất Ngộ đang ngồi ở ghế sau, hỏi cậu: "Cậu có sao không? Một mình tôi dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra được không?"
Một khi tin tức "xe của đỉnh lưu tông người đi đường phải đưa vào bệnh viện" lộ ra ngoài, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Cậu sinh viên trước mặt lại là sinh viên Tinh Truyền, không ít nhà báo từng bỏ ra rất nhiều tiền cho sinh viên trường này để moi móc tin tức về cuộc sống cá nhân của ngôi sao nổi tiếng, nếu thật sự dính vào tình huống như vậy, e rằng mọi việc sẽ rất khó giải quyết.
Huống chi, chuyện này còn xảy ra trong khuôn viên trường.
Trình Bất Ngộ ngẩng đầu, nhưng tầm mắt vẫn hơi rũ xuống: "Hai người không cần lo cho tôi, tôi có thể tự đi xe đến bệnh viện."
Cậu vươn tay ra định mở cửa xe, thế nhưng cửa không mở mà ngay lập tức "cạch" một tiếng, âm thanh cửa bị khóa vang lên.
Chiếc xe chậm rãi khởi động, vững chãi lên đường.
Cố Như Trác nhìn chăm chú phía trước, giọng nói lạnh nhạt: "Ngồi yên."
Lương Tĩnh mấp máy khóe môi, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi. Cô đưa chai nước cho người ngồi sau, ngập ngừng nói: "Thật xin lỗi, cậu sinh viên, bây giờ chúng tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay, cảm thấy không thoải mái chỗ nào thì cứ nói với chúng tôi, nhé? Chúng tôi sẽ trả toàn bộ viện phí của cậu."
Trình Bất Ngộ ngước mắt lên, lông mi đen dài, sạch sẽ tinh tế.
Lương Tĩnh dừng một chút, vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp trên mặt, thử thăm dò: "Cậu sinh viên, cậu biết chúng tôi chứ?"
Qua gương chiếu hậu, Cố Như Trác ngước mắt liếc về phía sau một cái.
Trình Bất Ngộ vẫn rất kiệm lời: "Biết."
"Vậy thì tốt, chúng tôi hi vọng cậu có thể...ừm, nói thế nào nhỉ, phối hợp với chúng tôi một chút được không? Cậu cũng biết đấy, người của công chúng đi đâu cũng phải cẩn thận." Lương Tĩnh cười: "Cậu sinh viên, dù sao cậu cũng học ở Tinh Truyền, hẳn là hiểu được chuyện này đúng không?"
"Tôi hiểu." Trình Bất Ngộ nói.
Bấy giờ Lương Tĩnh mới nhận ra cậu sinh viên này cực kì đẹp trai, thuộc loại trầm ổn, xinh đẹp dịu dàng, tuy rằng vẻ mặt hơi lạnh lùng, nhưng toát ra cảm giác khiến người ta yên tâm.
Cô vô thức nhẹ giọng hơn, cũng ngừng nói chuyện ẩn ý: "Vậy cậu sinh viên nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Chiếc xe cuối cùng cũng ra khỏi con đường nhỏ, tiến vào đường lớn bên ngoài khuôn viên trường.
Trình Bất Ngộ ôm chai nước ngồi co ro ở ghế sau, nhìn con đường mờ mịt dưới ánh đèn, trong gương chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt của cậu, cũng lộ ra khuôn mặt của Cố Như Trác.
Giọng kịch của Cố Như Trác rất hay, các nghệ sĩ kinh kịch thế hệ trước đều nói diện mạo của anh thật giống một "quân tử hoa lệ", người hâm mộ gọi anh là người có khả năng "giết người bằng nụ cười". Khi anh cười đôi mắt phượng kia nheo lại, cả người tỏa ra hơi thở ấm áp như ánh mặt trời, như một viên ngọc cổ sáng lấp lánh, cười rộ lên còn mang đến cảm giác của thiếu niên bồng bột, đầy nhiệt huyết.
Không ai là không thích anh, anh đi đến đâu đều làm người người mê đắm; ngay cả khi lười biếng uể oải, anh cũng có thể tỏ ra tươi cười, khôn khéo không tì vết.
Thế nhưng, anh chưa bao giờ nở nụ cười như vậy với Trình Bất Ngộ.
Đến ngã tư đèn đỏ, xe dừng lại, bệnh viện đã cách đó không xa.
Trình Bất Ngộ cúi đầu vặn chai nước, mở nắp uống một ngụm. Khi cậu ngẩng đầu, gương chiếu hậu đang phản chiếu tầm mắt của Cố Như Trác.
Anh không có biểu cảm gì, nhìn cậu qua gương chiếu hậu với vẻ mặt hơi lạnh nhạt, người học diễn xuất đều phải luyện ánh mắt, cho nên ánh mắt của anh cực kì sắc bén, mang tính xâm lược rất mạnh.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Trình Bất Ngộ nhìn qua gương chiếu hậu mới phát hiện trán mình bị trầy da, một vết máu đỏ thẫm đang từ từ rỉ ra, trông rất đáng sợ.
Trình Bất Ngộ lấy khăn ướt lau đi.
Một lát sau, đèn đỏ chuyển sang xanh, Cố Như Trác không nhìn cậu nữa, đôi mắt tối đen như mực, không mang theo bất cứ cảm xúc nào.
Sau khi vượt qua đoạn đường tắc nghẽn nhất, họ thuận lợi di chuyển về phía trước, nhanh chóng đã đến bãi đỗ xe VIP của bệnh viện.
Ekip của Cố Như Trác đã sớm chờ ở đây, Cố Như Trác xuống xe, nhanh chóng bị đám đông vây quanh, Lương Tĩnh nghe điện thoại: "Cái gì? Phóng viên đã tới rồi? Là ai tung tin?"
"Vẫn đang tra, nhưng đã có nhiều phóng viên nhà đài đến rồi, bây giờ số phòng của ông cụ vẫn có thể giữ bí mật, cho nên Tiểu Trác Gia nên vào bằng đường thoát hiểm, tôi đã liên lạc với bệnh viện rồi, muốn lên thì mau đi nhanh đi!"
Bên ngoài bãi đỗ xe ồn ào huyên náo, vô số xe của nhà đài chặn lối vào, bảo vệ bệnh viện đang lớn tiếng quát tháo những phóng viên giải trí đang muốn xông đến.
"Được, tôi biết rồi." Lương Tĩnh đóng cửa xe, nhanh chóng báo lại tình hình cho Cố Như Trác, anh im lặng một lát rồi nói: "Biết rồi."
Anh quay đầu lại, nhìn vào trong xe.
Nhìn từ bên ngoài, cửa kính xe đen tuyền không cho tình hình bên trong bị lộ ra, phải nhìn thật kĩ mới có thể lờ mờ thấy được có một bóng người đang ngồi ở ghế sau.
Trình Bất Ngộ im lặng ngồi đó, không mở cửa xuống xe cũng không lên tiếng.
Trong ấn tượng của Cố Như Trác, từ thời trung học Trình Bất Ngộ đã luôn biết xử lý những tình huống như thế này: không nói, không có bất kỳ động thái nào, cũng không xuất hiện trước mặt người khác. Có đôi khi, cậu đợi đến mức ngủ quên trên xe.
Từ khi còn nhỏ, người theo đuổi Cố Như Trác đã nhiều như mây trên trời, người nào người nấy đều có 7749 kĩ năng cũng như phương pháp để theo đuổi anh, chỉ có Trình Bất Ngộ, cách cậu thể hiện tâm ý thích anh chính là nghe lời.
Có lẽ bởi vì cậu biết, anh lúc nào cũng rất ghét bỏ cậu, cho nên việc cậu có thể làm được chỉ có thể là ngoan ngoãn nghe lời.
Cố Như Trác gõ nhẹ vào cửa kính xe, giọng nói lạnh lùng xa cách.
"Nhân viên công tác sẽ dẫn cậu đi khám trước, sau đó cậu đợi tôi ở đây một lát."
Cái bóng trong xe vẫn bất động.
Âm thanh ồn ào của đám đông dần dần nhỏ đi.
Không biết đã qua bao lâu, khắp nơi đều khôi phục sự yên tĩnh lúc đầu. Không hiểu sao "nhân viên công tác" trong truyền thuyết cũng chẳng xuất hiện.
Trình Bất Ngộ cụp mắt xuống, ngón tay ấn vào khuỷu tay, vết máu trên đó đã khô mất rồi.
Một lúc lâu cũng không có ai đến, cậu mở cửa xuống xe.
Bãi đỗ xe VIP vắng tanh, ánh đèn mờ ảo, chỉ có những chiếc máy bán hàng tự động xếp dọc vào bức tường đang tản ra ánh sáng trắng lạnh lẽo. Bên cạnh có bàn nghỉ của nhân viên bảo vệ, trên bàn có giấy bút.
Trình Bất Ngộ đi tới xé một mảnh giấy, tiện tay viết xuống: "Tôi về trước, cảm ơn hai người." Sau đó cậu kẹp tờ giấy vào cửa sổ xe.
Khi kẹp tờ giấy lại, cậu lại thấy dưới cửa sổ ô tô có vài vết sơn bị cào ra, rõ ràng là do cậu làm.
Thế là cậu viết thêm số điện thoại của cậu vào tờ giấy nhỏ.
Cậu đi thang máy lên tầng một của bệnh viện, trước tiên lấy số cho mình, sau đó mượn điện thoại di động ở quầy lễ tân để gọi cho Chu Tiểu Nguyên.
Chu Tiểu Nguyên bắt máy, vừa nghe thấy giọng của cậu liền sốt ruột nói: "Cậu làm gì vậy, sao đi trễ vậy! Gọi điện cũng không bắt máy, chẳng lẽ cậu còn không biết tính tình của đạo diễn như thế nào! Cậu chỉ cần đi thử vai là vai đó chắc chắn thuộc về cậu chắc?"
Trình Bất Ngộ thản nhiên nói: "Trên đường đi tớ tông phải xe người khác, bị thương nhẹ, di động mất rồi, bây giờ tớ đang ở bệnh viện điện cho cậu."
Chu Tiểu Nguyên: "???"
Chu Tiểu Nguyên hoảng sợ: "Tông xe? Cậu có sao không? Có nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng, tớ lấy số rồi, nhưng không có di động, đi khám hơi bất tiện." Trình Bất Ngộ dò hỏi: "Cậu đến đây một lát được không?"
"Được được, tớ đến ngay đây, cậu chờ một lát. Thật sự không có gì nghiêm trọng chứ?"
Chu Tiểu Nguyên lại xác nhận lần nữa, chờ Trình Bất Ngộ trả lời.
"Không có gì nghiêm trọng."
Chu Tiểu Nguyên biết tính cách của Trình Bất Ngộ hơi không ổn, bình thường cậu rất lạnh lùng, dù cho đối mặt với sự kiện lớn cũng không có phản ứng đặc biệt gì, nói chung cực kì hờ hững, giống như trời sinh đã không có tình cảm — chỉ trừ những lúc nhập vai diễn xuất.
Bây giờ không thể nhìn thấy người, Chu Tiểu Nguyên chỉ đành dùng cách này để xác nhận tình hình của cậu.
"Vậy là tốt rồi, đúng rồi, cậu tông vào xe người khác, vậy chủ xe đâu? Có làm khó cậu không?"
Trình Bất Ngộ nghĩ một lát, nhất thời không biết nên hình dung thế nào, cuối cùng sắp xếp từ ngữ một lát, giọng điệu bình tĩnh vững vàng, nói: "Chủ xe rất tốt, anh ấy đưa tớ đến đây, nhưng mà tớ lại đem rắc rối đến cho người ta."
Chu Tiểu Nguyên nói: "Cậu đã nhìn thử xem có làm xước sơn xe người ta hay hư hỏng gì hay không chưa?"
Trình Bất Ngộ: "Xước sơn rồi."
"Không phải chứ?" Chu Tiểu Nguyên lại hỏi: "Cậu tông phải xe gì đó?"
Lần này, Trình Bất Ngộ trả lời rất lâu: "...Maybach."
Chu Tiểu Nguyên: "..."
Chu Tiểu Nguyên: "???"
—----------—
Cửa phòng mổ mở ra, bác sĩ nhanh chóng ra ngoài thông báo tình hình: "Ca phẫu thuật của ông cụ rất thành công."
Cố Như Trác ngồi trên dãy ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật, giương mắt nở nụ cười, sau đó đứng dậy nói: "Cảm ơn bác sĩ, bác sĩ vất vả rồi."
Anh cười lên làm cả người bừng sáng, ngay cả bác sĩ cũng bị nụ cười của anh làm cho ngẩn ngơ: "Không có gì, không có gì, chuyện cần làm thôi."
Tầng trệt của bệnh viện, một nhóm vệ sĩ đang cố gắng ngăn cản đám nhà báo phóng viên ồn ào bên ngoài. Bọn họ đã ngồi xổm ở đây vì Cố Như Trác cả ngày, thề sẽ không bỏ đi nếu không đào ra được tin gì.
Lương Tĩnh đưa cho Cố Như Trác một cốc nước, nói: "Bây giờ không cần lo lắng nữa, trở về nghỉ ngơi đi. Bên ngoài có phóng viên tạp chí chúng ta hợp tác, cậu có muốn nói gì không?"
Cố Như Trác rũ mắt, ý cười trong mắt phượng nhạt đi: "Không."
Anh đứng dậy đi đến thang máy riêng của khu VIP, Lương Tĩnh tưởng anh định đến phòng chăm sóc đặc biệt, liền ngăn anh lại: "Ông Trình có tỉnh lại cũng chưa thể gặp ai đâu, hơn nữa bây giờ phương tiện truyền thông không chịu đi, cậu..."
Cố Như Trác nhìn đồng hồ, đột nhiên ngắt lời cô: "Chúng ta lên đây bao lâu rồi? Tôi đã phái người đến bãi đỗ xe đón người, ai đến vậy?"
Rõ ràng anh không nghe những gì cô vừa nói, Lương Tĩnh hơi sửng sốt: "Chắc là hơn một tiếng rồi...Bãi đỗ xe gì cơ?"
Thanh máy chầm chậm đi xuống.
Trong bãi đỗ xe VIP trống trãi, chiếc xe Maybach tối tăm đã không còn bóng người, chỉ có một tờ giấy nhỏ kẹp bên cửa sổ, đầu bút lông thanh tú nhưng người viết lại viết rất ít, đứt quãng, không biết có phải vì đau hay không.