Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Từng Yêu Đương Với Đỉnh Lưu

Chương 33: Không thể thoát vai



Editor: @cacaokemtrung

Vai diễn tiểu hoàng tử của tộc giao nhân mà Trình Bất Ngộ sắm vai tên là Tuyền Tiên, hoàng tử nhỏ tuổi nhất của tộc giao nhân, cũng là viên ngọc quý mà vua giao nhân nâng niu trong lòng bàn tay, được vua cưng chiều đến vô pháp vô thiên, tùy hứng làm càn.

Tộc giao nhân có một thánh vật là Giao Châu, năm xưa đã bị nhân tộc thuộc phái Côn Luân cướp đi, từ đó về sau giao tộc đã kết thâm thù đại hận với Côn Luân.

Lúc này đang là đoạn mở đầu câu chuyện, nam chính Tiêu Khách vẫn còn là một thiếu niên nhân loại bình thường. Y bị kẻ thù đuổi giết, cuối cùng lại được tộc giao nhân cứu.

Hôm đó, Tiêu Khách đang vận công chữa thương bên hòn non bộ, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo ngay gần mình, y bèn quay đầu nhìn sang, một khuôn mặt phấn điêu ngọc trác bỗng xuất hiện ngay trước mắt.

Tiểu hoàng tử tộc giao nhân, Tuyền Tiên, cũng đang ở đây.

Hai người bị ngăn cách bởi một hòn non bộ xanh biếc, đôi mắt trong trẻo của Tuyền Tiên ánh lên vẻ tỏ mò, trông cực kỳ ngây thơ sạch sẽ — chàng ta khoảng độ mười bảy mười tám, đang tuổi trổ mã xuân thì, da dẻ trắng nõn, lông mi thật dài, mang theo nét quyến rũ hơi nữ tính đặc trưng của tộc giao nhân, khiến kẻ khác bị hút hồn trong chớp mắt. Nhưng dù là kẻ nào đi chăng nữa, chỉ cần thoáng nhìn thêm vài lần, đều sẽ bị dọa đến hồn vía lên mây...

Tiểu hoàng tử tinh xảo đẹp đẽ này đang cầm trong tay một thanh trường kiếm, mũi kiếm đâm xuyên qua bả vai một người, thấy Tiêu Khách nhìn sang đây, Tuyền Tiên không hề thay đổi sắc mặt, chàng ta cúi đầu, xoay chuôi kiếm trong tay, người nọ lập tức kêu gào đau đớn.

Đó là một đệ tử thuộc phái Côn Luân bị tộc giao nhân bắt được, dù rằng biết bản thân không sống thêm được bao lâu, nhưng trước khi chết, hắn đã nắm giữ trong tay phương thuốc chữa bệnh cho vợ con ở nhà, cho nên hắn tuyệt đối không thể chết ở đây!

Máu tươi dần dần nhuộm đỏ người nọ, khuôn mặt vặn vẹo biến dạng khác thường, hai mắt mở to trừng trừng, con ngươi đen thẫm đầy vẻ bi thương, cảnh tượng chết chóc dữ tợn kinh hoàng như vậy hoàn toàn không phù hợp với tiểu hoàng tử cành vàng lá ngọc, thế mà chàng ta lại ngồi xổm xuống quan sát người nọ thật kỹ: "Ngươi hay đấy, trong tất cả những người Côn Luân mà chúng ta bắt được, ngươi là kẻ giãy dụa lâu nhất, muốn sống nhất. Vậy ta sẽ cho ngươi một viên đan dược, để ngươi cầm cự thêm chút nữa."

Giọng chàng ta trong veo, lộ vẻ tinh khiết ngây ngô của tuổi thiếu niên, nhưng những lời chàng ta nói ra lại khiến người nghe không rét mà run.

Ngay lúc này, một đạo kiếm quang lạnh như băng xẹt qua hư không, chĩa thẳng vào cổ họng chàng.

"Ngươi mau thả hắn ra." Tiêu Khách lạnh lùng lên tiếng.

Tuyền Tiên nghiêng đầu nhìn y, sờ sờ cổ họng bản thân — gió kiếm đã cắt qua da thịt chàng ta, vài giọt máu li ti đang rỉ ra trên cần cổ: "Ồ... Là ngươi à, nhân loại được bọn ta cứu về." Chàng ta nhìn vẻ mặt sắc bén lạnh lẽo của Tiêu Khách, bỗng bật cười: "Ngươi không phải người Côn Luân, ta chỉ giết hắn, không định giết ngươi."

"Nhưng hắn là một con người!"

Tiêu Khách không hề giảm bớt sức mạnh cánh tay cầm trường kiếm, hắn vốn xuất thân từ gia đình có truyền thống y thuật, cũng từng là quý tử danh môn, căm thù cái ác. Tiêu Khách tiến thêm một bước, Tuyền Tiên xoay người lui về sau, rút thanh trường kiếm, nở nụ cười xán lạn: "Muốn đánh nhau à? Vậy thì tới đi."

Thiếu niên không biết trời cao đất dày, hai người lập tức lao vào trận chiến, Tuyền Tiên dần dần rơi vào thế hạ phong, kiếm cuối cùng của Tiêu Khách đã thành công đánh ngã chàng ta vào ao giao nhân, những ngón tay thon dài siết chặt cổ họng chàng ta, chỉ một bước nữa thôi, Tuyền Tiên sẽ chết trong tay y.

Lúc này, y phục của tiểu hoàng tử tộc giao nhân đã lộn xộn ngổn ngang, mái tóc dính dấp mồ hôi, chàng ta ngước mắt, dẫu rằng có chút sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng cười nói: "Ngươi thắng rồi, cứ việc giết ta đi, chẳng lẽ ngươi không biết ta là ai sao? Ta là tiểu hoàng tử tộc giao nhân, phụ hoàng của ta, trưởng huynh của ta, ai ai cũng đều yêu thương ta, nếu ngươi giết ta rồi, vậy thì đừng mong sau này được sống yên ổn."

Chỉ trong nháy mắt, vẻ ác liệt và lạnh lẽo trong mắt Tiêu Khách bỗng chốc rút sạch, y bật cười, buông cổ tiểu hoàng tử ra, khinh miệt nhếch môi: "Chỉ là một tên oắt con."

"Ta sẽ không can thiệp vào huyết cừu giữa giao nhân và Côn Luân, nhưng bọn họ cũng là người, không phải là đồ vật vô tri vô giác, sau này nếu còn để ta thấy được hành vi hành hạ người khác đến chết của ngươi..." Tiêu Khách xoay người, thanh trường kiếm kéo theo gió cả nhập vào hòn non bộ: "Sẽ giống như hôm nay."

Mà sau lưng y, hai mắt vị tiểu hoàng tử kiêu ngạo ngất trời lại hiện ra ánh sáng khác thường.

Tiểu hoàng tử vốn ương bướng khó chiều sau trận thảm bại ngày hôm đó bỗng bớt quậy phá hơn trông thấy, dần dần sửa lại bản tính tiểu ma vương ngày xưa, thậm chí còn ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau Tiêu Khách gọi "anh trai", lại còn lén bện một nút thắt, bắt y phải treo trên thân kiếm.

Mọi người dần lấy hòa bình để thay thế chiến tranh, cùng nhau vượt qua một khoảng thời gian bình yên trong cung giao nhân. Nửa năm sau, thương thế của Tiêu Khách đã khỏi hẳn, bèn nói lời từ biệt với tộc giao nhân.

Nhưng y không biết rằng, nửa năm qua, thế sự đã biến chuyển long trời lở đất. Kẻ địch đuổi giết y đến được Cung Thủy tinh của tộc giao nhân, thế là vô tình giúp phái Côn Luân phát hiện ra sự mất tích của các đệ tử, Thượng sư Côn Luân lại đang tu ma, trong cơn giận dữ đã tiêu diệt toàn bộ tộc giao nhân, chỉ còn lại Tuyền Tiên đi chơi xa là tránh được một kiếp.

Tuyền Tiên quỳ gối trên đống phế tích, siết chặt phụ thân hấp hối trong lòng — để mặc phụ thân liều mạng dùng chút hơi tàn cuối cùng, nâng con dao găm được giao nhân đúc rèn qua hàng ngàn năm, rạch một vết máu trên má mình.

Ngọc quý ngày nào nay đã có khiếm khuyết, thiếu niên bốc đồng từ trước đến nay luôn được nuông chiều, nhưng từ nay về sau sẽ gánh trên lưng cừu hận của toàn bộ tộc mình.

"Con phải nhớ kỹ, Côn Luân." Phụ thân phun ra một búng máu, ánh mắt chỉ còn hận thù cay độc, thổ huyết gằn từng chữ: "Côn Luân!"

Sau đó, màn ảnh quay lại nhân gian.

Tiêu Khách nay đã trải qua đủ loại nhân tình thế thái, chứng kiến cảnh nước mất nhà tan. Y thu lại tính tình, giấu đi mũi nhọn của bản thân, gió phất qua làm tung bay tua rua treo trên kiếm y, dưới chân núi tuyết, có dân du mục cất tiếng hát khúc biệt ly trên cánh đồng trắng xóa.

Thiếu niên đeo kiếm tiến vào Côn Luân.

*

Trong cảnh này, Tuyền Tiên và Tiêu Khách đánh nhau từ trên bờ xuống dưới nước, đến cuối cảnh cả hai đều sẽ ướt nhẹp.

Tuyền Tiên là một nhân vật thuộc phe phản diện, rất khó để xử lý diễn xuất. Nếu không dùng đủ sức thì nhuệ khí kiêu ngạo của tiểu hoàng tử không thể bộc lộ được, nhưng nếu dùng vũ lực quá mạnh, vậy thì chỉ là một nhân vật não tàn cực phẩm.

Ý tưởng của biên kịch rất hay, có điều bên chế tác lại không đặt quá nhiều hy vọng vào việc phát triển logic cho nhân vậy này — dù sao cũng chỉ là một trong những tuyến đam mỹ của kịch bản, tuyến này không hot thì còn tuyến khác.

Bọn họ đã xem qua phần thử vai của Lý Phù Sinh, khá quy củ, giá trị nhan sắc ổn, cũng có năng lực phân tích hình tượng vai diễn nhất định. So với nhiều người đến thử vai này thì cũng được tính là rất xuất sắc rồi.

Mọi người đều yên lặng xem.

Trình Bất Ngộ bắt đầu nhập vai, Tề Khánh vốn không coi trọng chuyện này, không định nghiêm túc diễn — nhưng y vừa ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Trình Bất Ngộ, da đầu lập tức tê rần...

Đây chính là linh hồn của nhân vật!

Thuần khiết, nguy hiểm, ngây thơ, quyến rũ, tất cả đều thống nhất trong ánh mắt cậu, cố định lại thành nhân vật "Tuyền Tiên" này. Cậu chính là tiểu hoàng tử được cưng chiều nhất, chưa có ai từng cảm hóa được cậu, thế nên ẩn dưới vẻ ngoài xinh đẹp rạng rỡ đó là một loại bản tính vừa hồn nhiên vừa tàn nhẫn.

"Chờ một lát." Tề Khánh kêu ngừng, sau đó điều chỉnh trạng thái, lúc này mới lại nhìn Trình Bất Ngộ, hơi mỉm cười: "Được rồi."

Y là nam chính, cũng có xuất thân chính quy, tuy rằng không thể nói là có kỹ năng diễn thượng thừa, nhưng ít ra cũng không đến mức bị toàn cõi mạng cười nhạo.

Từng câu từng chữ trong lời kịch đều được đối đáp chính xác, lòng bàn tay Tề Khánh đã hơi rịn mồ hôi, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, dùng toàn lực tìm về trạng thái của nhân vật — nhưng trạng thái này, y vẫn chưa tìm được!

Y gần như không thể tiếp diễn kịp theo Trình Bất Ngộ!

Trình Bất Ngộ diễn rất trôi chảy, mỗi một động tác, mỗi một lời thoại đều không hề có đoạn ngắc ngứ hay khoảng tạm ngưng nào, tự nhiên như thể mọi thứ không phải được lấy ra từ trong kịch bản, mà là một sự việc diễn ra thật sự, cũng vì sự lưu loát tự nhiên này, mà vô hình trung lại sinh ra một cảm giác áp bức mãnh liệt — bởi vì Tề Khánh không theo kịp nhịp điệu của cậu!

Mọi người ở đây dần phát hiện ra điểm bất thường, chỉ có Trình Bất Ngộ không nhận ra, ánh mắt của cậu chưa từng thoát vai, cái ánh mắt nóng rực, ngây thơ lại sắc bén kia vẫn luôn dán chặt vào người y.

Mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay Tề Khánh càng túa ra nhiều thêm, tốc độ của cậu quá nhanh, thậm chí khiến y đọc lời kịch cũng cảm thấy miễn cưỡng — phân cảnh quan trọng nhất vừa qua, còn chưa đến đoạn kết của cảnh này, y đã lập tức kêu dừng.

Người ở đây không ai lên tiếng phản bác, thậm chí mấy vị giám khảo cũng phải toát mồ hôi lạnh.

Bản thân cảm xúc của nhân vật Tuyền Tiên này đã rất mãnh liệt, một khi đã đắm chìm vào cảm xúc đó thì sức cuốn hút gần như ép người khác phải thở không nổi. Trước đó bọn họ còn âm thầm mắng biên kịch viết kịch bản gì mà Mary Sue thế không biết — nhưng đến giờ, mọi chuyện đã thay đổi.

"Trình Bất Ngộ, tốt lắm, phần thử vai của cậu dừng ở đây là được rồi." Giám đốc Sản xuất cố nén nội tâm kích động, cười cười bảo cậu: "Cậu có thể về nghỉ ngơi, chờ thông báo từ chúng tôi, chúng tôi phải thảo luận một lát."

"Được." Trình Bất Ngộ nhỏ giọng đáp.

Cậu vẫn đứng yên tại chỗ trong chốc lát, hai mắt cụp xuống, thở hổn hển — cậu vẫn chưa thoát vai được.

Căn bệnh này đã quấy nhiễu cậu từ lâu.

Mỗi lần bước vào thế giới diễn xuất, đối với cậu thế giới đó lại hoàn toàn chân thật, một khi cậu nhập vai, gần như không thể phân biệt được đâu là kịch bản, đâu là sự thật, để rồi không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.

Thực ra mỗi lần cậu thoát vai đều rất đau khổ, cảm giác chẳng khác gì một con ốc sên đang bị rút ra khỏi vỏ. Lý trí nói với cậu rằng thoát vai là một việc không thể không làm, nhưng cậu vẫn khó có thể thuận lợi thoát vai cho đến khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát.

"Cậu không thoải mái à?" Tề Khánh quay đầu nhìn thoáng qua bàn giám khảo, thế rồi cười cười với cậu: "Ngồi xe công ty tới à? Để tôi dẫn cậu xuống nhé."

Trình Bất Ngộ ngước mắt lên, thậm chí còn không nói cảm ơn.

— Cậu đang ngầm đồng ý sự tiếp cận của y.

Khoảnh khắc đó, Tề Khánh lại giật mình...

Ánh mắt Trình Bất Ngộ nhìn y, vẫn là ánh mắt khi đang diễn, là ánh mắt chăm chú nhìn y của Tuyền Tiên sau khi rơi xuống nước, nóng rực, lặng yên, say mê đầy kiềm nén, nhưng lúc này lại có thêm vài phần yếu ớt và mềm mại.

Lúc này, hồn Tề Khánh như thể bay vút lên trời, gần như mất luôn năng lực suy nghĩ của bản thân.

Máu khắp người y sôi rần — y và Trình Bất Ngộ ra khỏi tòa nhà, lúc đi trên con đường nhỏ không người bên ngoài bãi đậu xe, y thử thăm dò — nắm lấy tay Trình Bất Ngộ.

Trình Bất Ngộ hơi sửng sốt, nhưng bất ngờ là cậu lại không hề từ chối.

Tay Trình Bất Ngộ vừa mềm vừa trắng, đầu ngón tay lành lạnh mát rượi.

Thậm chí... hai mắt cậu còn hơi tối đi, như thể có chút bối rối ngượng ngùng.

Tề Khánh từng có vô số tình một đêm, từng xuống tay với không ít diễn viên nhỏ, bình thường đều dùng cách cưỡng ép hoặc dụ dỗ.

Một đống lý do thoái thác y vừa mới nghĩ ra trong đầu đều không cần dùng đến, Tề Khánh có nằm mơ cũng không ngờ được bé xinh đẹp này lại có thể dễ dàng cắn câu như vậy — vận đào hoa của y lớn đến mức đó sao!

Trong con ngõ nhỏ không một bóng người, phía trước lại chính là bãi đỗ xe, Tề Khánh bắt đầu nhộn nhạo khó nhịn, bỗng nhiên túm tay cậu dừng bước.

"Nghe người trong công ty cậu nói cậu không đi thử vai nào khác à?" Y nghiêng đầu nhìn Trình Bất Ngộ, chậm rãi ép sát cậu lại gần bờ tường: "Phòng của đoàn làm phim cách đây không xa, cậu có muốn cùng sang đó uống trà nghỉ ngơi một lát không?"

Trình Bất Ngộ ngước mắt — ánh sáng trong mắt cậu hơi lóe lên, với trí thông minh của cậu, không cần nghĩ cũng biết y đang ám chỉ điều gì, nhưng bọn họ mới chỉ gặp nhau một lần bên ao giao nhân(*), cậu cảm nhận được nhịp tim của chính mình lúc này đang tăng dần lên, ngỡ như đang trong một giấc mơ.

(*) dành cho ai không hiểu: Trình Bất Ngộ vẫn còn suy nghĩ theo góc nhìn của Tuyền Tiên, Tuyền Tiên mới gặp nam chính lần đầu trong cảnh vừa rồi, đánh nhau bên ao giao nhân.

Cậu mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, đáp: "Được."

Cậu cụp mắt, trông rất dễ bảo, lông mi cong dài, ánh mắt nhu thuận, môi đỏ như son, bởi vì vừa rồi mới ở trong phòng điều hòa nên khá nóng, cậu đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo phông đơn giản, cần cổ trắng nõn lộ ra trước mắt y.

Tề Khánh như chìm vào cơn mê, y vây cậu lại vào góc tường, giọng đã trầm đi trông thấy: "Sao trước đây tôi chưa từng nghe tên cậu nhỉ? Không ngờ cậu cũng chơi bời phết đấy... gặp ai cũng ở bên người đó ngay sao? Hửm? Cậu vừa quen ai đều sẽ lên giường với người đó à?"

Trình Bất Ngộ khẽ nhíu mày — cảm giác đau khổ của cậu lại càng tăng thêm, bởi vì đối phương đã thoát khỏi hình tượng nhân vật, trạng thái của cậu như thể đang bị ngoại lực ép phải cắt đứt.

Y đẩy cậu vào góc tường, thuận thế nghiêng đầu hôn cổ cậu, nhưng nụ hôn còn chưa kịp rơi xuống — bỗng có một sức mạnh khủng khiếp đột ngột giật ngược y ra, cả người Tề Khánh bay ra ngoài, ngã rầm xuống đất.

Đau đớn và sợ hãi cùng lúc ập đến, y bị đạp đến choáng váng đầu óc, còn chưa kjp đứng dậy thì đã nhận thêm một cú đấm xé gió khác.

Cú đấm này làm bật luôn răng của y, Tề Khánh đau đớn hét lên, lúc này mới thấy rõ người đàn ông trước mặt.

Dáng người thon dài, khuôn mặt lạnh lẽo.

Cố Như Trác.

Anh đứng trong bóng tối con hẻm nhỏ, từ trên cao nhìn xuống y, những ngón tay vẫn còn nhỏ máu tí tách.

Tề Khánh không rét mà run, y nhận ra anh: "Cố Như Trác? Sao anh lại... Sao anh lại..."

"Đến đây." Vẻ mặt Cố Như Trác lạnh tanh, anh vươn tay tóm lấy Trình Bất Ngộ, siết chặt thắt lưng cậu, giọng nói trầm khàn nặng nề: "Nói cho tôi biết, gã chạm vào chỗ nào của cậu?"

Trình Bất Ngộ hơi phản kháng — lý trí của cậu dần khôi phục, nhưng ngay sau đó, cảm giác thoát vai đầy đau đớn vẫn ép cậu đến ngột ngạt, tiếng hít thở vang lên khe khẽ, cậu không muốn trả lời vấn đề này, hàm răng cắn chặt môi, vẻ mặt khổ sợ tột cùng.

"Tôi không... Tôi không chạm vào cậu ta!" Tề Khánh sợ hãi la to, y vừa la vừa lùi lại phía sau — y lùi về sau, không phải vì sợ hãi danh tiếng của Cố Như Trác, mà chỉ đơn thuần xuất phát từ cảm giác nguy hiểm sắp ập đến.

Y nào có biết Cố Như Trác lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ trên TV đó lại còn có một mặt đáng sợ như vậy!

Đó là dáng vẻ của một tên điên, dáng vẻ của một kẻ muốn giết người!

"Tôi không chạm vào cậu ta! Là cậu ta..." Tề Khánh sợ mất mật: "Là cậu ta quyến rũ tôi! Tôi thề! Là cậu ta quyến rũ tôi! Cậu ta ra tay trước, tại sao anh không tin tôi, tất cả là do cậu ta..."

Còn chưa nói dứt lời, y lại ăn thêm một cú đấm hung hãn khác, sau lưng Cố Như Trác, nhân viên của ekip đều đã xuất hiện. Nhưng không ai dám lên tiếng, cũng không ai dám tiến lên ngăn cản chuyện này.

"Cậu ấy quyến rũ mày?" Cố Như Trác nhếch môi, miệng cười như gió xuân, nhưng sự lạnh lẽo trong ánh mắt gần như có thể giết chết người khác: "Mày đi mà nói câu đó với người trong trại tạm giam ấy."

Anh quay đầu lại nhìn về phía Trình Bất Ngộ.

Giờ phút này, cánh tay anh vẫn cứng rắn siết chặt eo Trình Bất Ngộ.

Trình Bất Ngộ ngước mắt lên — cậu đã thoát vai, giờ đây đáy mắt chỉ còn một mảng trống rỗng mờ mịt, hơn nữa còn đang muốn thoát khỏi tay anh.

Anh dùng sức quá mạnh, khiến cậu cảm thấy hơi khó thở.

"Trình Bất Ngộ." Cậu nghe thấy âm thanh Cố Như Trác gọi tên mình.

Cố Như Trác đứng trước mặt cậu, hai mắt tối đen như mực, sâu không thấy đáy, cả người toát lên vẻ nghiêm nghị.

Cậu nhỏ giọng đáp: "... Ừm?"

Cậu chỉ vừa đáp một chữ, sau đó là một tiếng rên đau nho nhỏ bật ra thay thế — cổ của cậu bị người ta cắn lấy.

Tay Cố Như Trác giữ chặt thắt lưng cậu, anh tựa đầu vào vai cậu, vùi đầu cắn mạnh lên gáy cậu. Anh dùng rất nhiều sức, nhốt chặt cậu vào góc tường, là sự lạnh lùng tuyệt đối, cũng là dục vọng khống chế không thể chối cãi.

Cậu không thể động đậy được gì, mà hô hấp nóng rực của anh lại phả vào bên tai cậu, nóng đến kinh người.

—-------Hết chương 34—-------

Tác giả có lời muốn nói:

Nam chính: đây là trận Waterloo trong kiếp săn người đẹp của tôi

Cacao: +1 lợi ích khi quay lại edit sau thời gian dài bỏ bê: gần như quên hết cốt truyện nên giờ làm thấy cuốn quá, làm siêu nhanh để bản thân tự đọc =)))))))))

Btw chương này tác giả dùng tên người diễn nam chính và nam chính khá giống nhau Tề Khánh - Tiêu Khách, và tui cũng dùng 1 đại từ nhân xưng cho cả 2 người này, cốt để mọi người phần nào cảm nhận được sự bối rối của bạn thụ, kiểu bạn ấy không phân biệt được thực tại và kịch bản luôn ý :))) Có điều vẫn có chi tiết có thể khiến mọi người khó chịu/khó hiểu nên tui có note ngắn giải thích 1 chỗ trên chương rồi.

Bộ này tác giả buff thụ siêu nhiều nhưng mà tui đọc chỉ cảm thấy, huhu tha cho ẻm đi chị tác giả ơi, có thể nào sảng văn riel tí được không... chứ đọc mà chua ngọt lẫn lộn thế này... (quả nhiên là gu tôi, tôi đã hiểu tại sao hồi xưa tôi quyết định làm bộ này =))))))))) )