Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly Hôn

Chương 64





Bầu trời không biết từ lúc nào nổi lên cơn mưa phùn lất phất, âm u, ngột ngạt.

Tư Ngữ lẳng lặng nhìn người phụ nữ trước mắt.

Vì sợ tài xế phải chờ lâu, nên cho đi về trước rồi?

Điều này nghe thì có vẻ hợp tình hợp lý, cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì có trăm ngàn lỗ hổng.

Lục gia tốn tiền thuê tài xế lái xe chuyên dụng, chờ đợi một chút thì có sao đâu? Hơn nữa Lục Tịch cũng không giống như là người “Am hiểu lòng người” như vậy.

Người phụ nữ này không phải là cố ý sao?!

Cố ý để tài xế đi về trước, mục đích là vì muốn ngồi xe nàng?

Người nghiêm túc như Lục Tịch mà cũng học được cách lên kịch bản?

Tư Ngữ có chút không tin.

Nhìn vẻ mặt thật thà đáng tin của Lục Tịch, trong lòng nàng hơi bối rối.

Đương nhiên nàng không muốn ngồi chung một chiếc xe với Lục Tịch, tưởng tượng ra cảnh hai người ngồi ở trong xe một câu cũng không nói đã cảm thấy khó xử, nhưng mà giờ lại từ chối thì mình có vẻ rất hẹp hòi.

Lục Tịch thấy nàng rối rắm nửa ngày không có lên tiếng, hơi tiếc nuối mà nói: “Nếu em cảm thấy phiền phức, tôi có thể tự gọi xe.”

Từ nghĩa trang vào nội thành mất hơn một giờ đi xe, vị trí hẻo lánh như này, gọi xe sợ là không dễ dàng như vậy. Nếu chờ mãi vẫn không gọi được xe, Lục Tịch cứ đứng ở đây mà dầm mưa sao?

Quên đi, coi như mình làm tài xế lái xe đưa cô về một lần vậy.

Tư Ngữ vuốt vuốt mái tóc bị dính sương mù, mất tự nhiên mà nói: “Đi thôi, tôi đưa chị về.”

“Cảm ơn.”

Không khí bên ngoài rất ẩm thấp, không khí trong xe lại vô cùng khô ráo.

Tư Ngữ tận lực lờ đi sự tồn tại của người ngồi bên cạnh, giả vờ chuyên tâm lái xe, chỉ là mùi hương quen thuộc kia cứ thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi, quấy nhiễu dòng suy nghĩ của nàng.

Nàng hạ cửa kính xe xuống một chút, mưa phùn gió bấc thổi vào mang theo hương hoa không biết tên, lành lạnh phả vào trên mặt, cuối cùng cũng không phiền muộn nữa.

Nàng liếm liếm những giọt nước mưa hắt vào trên môi, âm thầm thở dài.

Lái xe được một đoạn thì gặp phải đèn đỏ, Tư Ngữ nhấn phanh dừng lại.

Nàng nhìn biển số xe của chiếc xe phía trước, tuy rằng mắt nhìn thẳng, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn chằm chằm vào nàng.

... Biết thế thì đã để người nào đó ngồi phía sau.

90 giây đèn đỏ dài như thế, Tư Ngữ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, một giây trôi qua mà có cảm tưởng bằng một năm.

Nhìn cái gì mà nhìn, lại nhìn nữa thì tôi sẽ ăn chị đấy!

Vào lúc nàng chịu không nổi, muốn cảnh cáo người kia không được nhìn nàng nữa, bỗng dưng nghe thấy Lục Tịch nói: “Mở nhạc một chút đi.”

Thái dương của Tư Ngữ hơi giật giật, bất động thanh sắc “Ừ” một tiếng.

Mở nhạc một chút cũng tốt, tốt nhất là mở nhạc dòng heavy metal*, nhằm át đi sự ngượng ngập khó xử không thể diễn tả ở trong xe.

(*) Heavy metal music: Là một thể loại nhạc rock.

Tư Ngữ vươn tay muốn bật nhạc, vừa vặn Lục Tịch cũng vươn tay ra, nàng chạm vào tay Lục Tịch, trong lòng hoảng hốt, bỗng nhiên rụt tay lại.

Lục Tịch nhìn nàng thật sâu, ngón tay dừng ở trên cái nút, chuyển thành kênh quảng cáo an toàn giao thông, nghiêng đầu hỏi nàng: “Nghe cái này được chứ?”


“Sao cũng được.” Tư Ngữ không chút để ý phun ra ba chữ, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ nữ tinh xảo trên cổ tay trái của cô, không hiểu sao cảm thấy rất quen mắt.

Lục Tịch theo ánh mắt của nàng mà rũ mắt xuống nhìn, ánh mắt khẽ nhúc nhích, ngón tay chạm vào mặt đồng hồ, nói: “Thất Tịch năm ngoái em tặng nó cho tôi, nhớ không?”

Tư Ngữ kinh ngạc há miệng.

Lục Tịch dùng một tay tháo chiếc đồng hồ ra, rồi lại khóa chốt lại, hàng mi dài khẽ rung rung, mắt phượng nhỏ dài không hề chớp mắt chăm chú nhìn nàng, nói: “Dây đồng hồ hơi dài, tôi đã để người mang đi sửa lại, bây giờ thì vừa rồi.”

“....”

Nếu cô không nhắc tới, Tư Ngữ cũng không nhớ rõ đây là quà mà mình tặng cho cô.

Lúc ấy Tư Ngữ chỉ là muốn tặng quà đáp lễ cô, nên mới đi cùng Tiểu Hạ tới trung tâm thương mại tùy tiện chọn một chiếc đồng hồ, cũng không suy nghĩ xem dây đồng hồ dài hay ngắn.

Sau khi tặng xong nàng vẫn luôn không thấy Lục Tịch đeo, nàng không biết là Lục Tịch không thích chiếc đồng hồ này, hay là không thích nàng, hay là không thích cả hai.

Sao đột nhiên hôm nay lại đeo lên?

Chẳng lẽ là đặc biệt đeo cho mình xem???

Lúc đang nghĩ như vậy, Tư Ngữ nhìn thấy Lục Tịch giơ tay trái lên, cổ tay trắng nõn cơ hồ ngang với tầm mắt của nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Đẹp không?”

“....”

Đèn xanh chợt lóe, Tư Ngữ vội nhấn ga, coi mình thành một tài xế lạnh nhạt không có cảm xúc, lái nhanh trở về nội thành.

Hai ngày sau là đến lịch chụp ảnh bìa cho tạp chí, địa điểm là ở studio.

Tư Ngữ đang nghiêm túc nghe nhiếp ảnh gia hướng dẫn tư thế, thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, tiếp theo đó một đám người vội vàng bước vào.

Trong đó có một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm đi ở đầu hàng, hất cằm chỉ vào đám người Tư Ngữ, nói: “Mấy người ở chỗ này làm cái gì?”

Biên tập phụ trách tiến độ của tạp chí nhận ra người phụ nữ đang nói chuyện là nữ ca sĩ đang hot Tống Thơ Nghi, tung tăng chạy tới, mỉm cười lấy lòng mà nói: “Chị Mia! Em là biên tập tạp chí Sắc Đẹp, chúng em đang chuẩn bị chụp trang bìa số tiếp theo cho tuần san.”

Đôi lông mày thanh tú của Tống Thơ Nghi nhíu lại, không vui nói: “Tôi phải dùng studio này để quay MV, ai cho phép các cô chụp ảnh bìa ở đây?”

“Hả?” Sắc mặt biên tập khẽ thay đổi, nói: “Nhưng mà chúng em đã thuê studio này rồi.”

“Các cô thuê studio này thì đã làm sao, tôi cũng thuê studio này.” Mày liễu của Tống Thơ Nghi dựng ngược, ngang ngược vô lý mà nói: “Các cô mau thu dọn đồ rồi đi nhanh cho tôi, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.”

Tống Thơ Nghi là nữ ca sĩ được truyền thông Ngôi Sao ưu ái năm nay, fans trên Weibo có hơn 3000 vạn, là tiểu hoa đỉnh cấp lưu lượng, loại tạp chí nhỏ không có danh khí* như "Sắc Đẹp" này căn bản đắc tội không nổi. Biên tập gấp đến độ toát hết mồ hôi hột, chạy về nói với nhiếp ảnh gia: “Chị Mia nói muốn dùng studio này, chúng ta để chị ấy dùng trước đi.”

(*) Danh khí: Có tiếng tăm trong giới.

Nhiếp ảnh gia chỉ lấy tiền làm việc nên không quan tâm những chuyện này, lập tức liền thu dọn đạo cụ rời đi.

Tư Ngữ nghe thấy mà nhíu mày, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là người nào muốn đuổi bọn nàng đi, ngước mắt lên, lại đụng phải ánh mắt thăm dò của Tống Thơ Nghi.

Tống Thơ Nghi đầu tiên là bị diện mạo kinh diễm của Tư Ngữ làm cho ngỡ ngàng, không khỏi liếc nhìn thêm vài lần. Cô không nhận ra Tư Ngữ, suy nghĩ, cho rằng loại tạp chí như "Sắc Đẹp" này cũng chỉ chụp trang bìa được cho mười tám tuyến, hoặc là những người nổi tiếng linh tinh trên mạng. Trong lòng tức khắc trở nên cân bằng.

Loại người này mà cũng xứng giành studio với cô?

Ánh mắt Tư Ngữ không rụt rè nhìn cô, thậm chí còn không có chút sợ hãi nào, điều này làm cho Tống Thơ Nghi rất không thoải mái, hất hàm nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đi đi?”

Trong giới giải trí người cũ bắt nạt người mới, người nổi tiếng chèn ép người kém nổi là chuyện rất bình thường. Trước khi Tư Ngữ xuyên sách thường xuyên gặp phải những loại tình huống này, nàng thường sẽ không lấy cứng đối cứng.

Biên tập tạp chí thất vọng kéo kéo áo Tư Ngữ, nói nhỏ: “Công ty nhỏ của chúng ta không đắc tội nổi với chị ấy, chúng ta đi thôi.”

Chỉ cần nói ra thân phận bản thân là một trong ba cổ đông lớn nhất của Quang Ảnh Giải Trí, Tư Ngữ bảo đảm có thể làm cho Tống Thơ Nghi quỳ xuống gọi ba ba.

Nhưng nàng không nói.

Nàng rốt cuộc cũng chỉ là chiếm thân thể của nguyên nữ phụ, làm như vậy luôn có một loại cảm giác cáo mượn oai hùm.

Nhìn dáng vẻ biên tập tạp chí như sắp khóc đến nơi, Tư Ngữ cũng không muốn làm đối phương khó xử.

Sau khi nhường studio cho đoàn đội* Tống Thơ Nghi, biên tập lập tức đi liên hệ với người phụ trách, nhưng lại bị thông báo là không còn studio nào nữa. Cô liên tục xin lỗi Tư Ngữ: “Thật xin lỗi Tiểu Ngữ, hôm nay có thể không chụp được.”

(*) Đoàn đội: Là đội ngũ nhân viên của ngôi sao, phụ trách việc tìm kiếm tài nguyên, đàm phán thương vụ, marketing tác phẩm, hay đơn giản là làm trợ lý đi theo chăm sóc họ.

“Không sao cả.” Tư Ngữ tốt tính mà nói.

“Hay là cô về công ty với tôi, chúng ta phỏng vấn trước?”

“Cũng được.”

Cùng lúc đó, Trần Nghiên bước vào văn phòng tổng tài, sau khi đặt văn kiện trong tay xuống, cô đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Tôi đã hỏi Chu Kỳ, cô ấy giúp Tư Ngữ nhận lịch chụp ảnh bìa cho tạp chí Sắc Đẹp, theo như kế hoạch ban đầu thì hôm nay đã phải chụp xong, nhưng còn chưa chụp thì đã bị Tống Thơ Nghi giành studio.”

“Tống Thơ Nghi?” Lục Tịch cảm giác đã nghe thấy cái tên này ở đâu.

“Chính là nữ ca sĩ mà Ngôi Sao ưu ái.” Trần Nghiên nói: “Chúng ta dự định để cô ấy làm huấn luyện viên năm nay cho Doanh trại huấn luyện nữ ngẫu nhiên, cái này tôi đã đề cập qua với ngài.”

Lục Tịch nhíu mày.

Tư Ngữ ngày hôm sau lại đúng hẹn đi tới studio, lúc đi vào thang máy, Tiểu Hạ nhỏ giọng nói: “Hôm nay sẽ không đụng phải Tống Thơ Nghi đi?”

Vẻ mặt Tư Ngữ không quan tâm.

“Hình tượng Tống Thơ Nghi này đối với bên ngoài thì ra vẻ là nữ thần cao lãnh, không nghĩ tới tính cách bên trong lại kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, tức chết em.”

“Trong giới giải trí có rất nhiều người hình tượng không giống với tính cách.” Tư Ngữ ôn hòa nói.

“Đinh ——”

Cửa thang máy mở ra, Tư Ngữ cùng Tiểu Hạ đi ra ngoài, còn chưa đi tới cửa studio, xa xa đã nghe thấy thanh âm Tống Thơ Nghi ngạo mạn mà nói: “Tôi phải dùng studio này, mở cửa ra cho tôi!”

Người phụ trách nói: “Xin lỗi chị Mia, studio này có người dùng rồi, mọi người có thể dùng studio bên cạnh.”

Studio bên cạnh nhỏ như vậy, Tống Thơ Nghi làm sao có thể chịu nhượng bộ? Hai tay chống nạnh, hùng hùng hổ hổ nói: “Rốt cuộc là ai dám giành studio với tôi? Có phải là mười tám tuyến ngày hôm qua không?”

Người phụ trách muốn nói lại thôi.

Tiếng chuông điện thoại vui vẻ vang lên một lúc, Tống Thơ Nghi cầm lấy điện thoại, nhìn thấy người đại diện gọi tới, thở phì phì ấn nút nghe máy: “Anh Minh, có người tranh giành studio với em!”

Người đại diện ở đầu dây bên kia nói: “Tranh giành cái gì, Tư Ngữ kia em đắc tội không nổi đâu, còn không mau nhường lại studio cho người ta!”

Lúc này Tống Thơ Nghi mới biết được, người phụ nữ ngày hôm qua muốn chụp ảnh bìa tạp chí tên là Tư Ngữ, xác thật là diễn viên mười tám tuyến không có tác phẩm gì. Cô líu lưỡi nói: “Anh muốn em nhường studio cho mười tám tuyến kia???”

Người đại diện cất cao giọng: “Em quan tâm đến chuyện cô ấy là mười tám tuyến làm gì, cô ấy có cấp cao Quang Ảnh làm hậu trường! Ngày hôm qua em giành studio với cô ấy, Quang Ảnh liền gọi điện tới nói nếu em không xin lỗi cô ấy thì sẽ hủy bỏ hạng mục hợp tác với em!”

“....”

Sau đó người đại diện lại nói rất nhiều, nhưng Tống Thơ Nghi chỉ nhớ rõ hai chữ “Xin lỗi”.

Cô héo hắt cúp điện thoại, lúc xoay người thì nhìn thấy Tư Ngữ, biểu tình lập tức cứng đờ.

Từ lúc nghe thấy đối phương mắng mình là mười tám tuyến, sắc mặt của Tư Ngữ liền không tốt lắm, nàng đứng bất động tại chỗ, nhìn thấy Tống Thơ Nghi bước tới phía mình, trong lòng nghĩ có phải lại muốn ầm ĩ một hồi hay không.

Tống Thơ Nghi đi đến trước mặt nàng, sụp mi thuận mắt mà nói: “Xin lỗi.”

“Hả?” Tư Ngữ khó hiểu hỏi: “Cô nói cái gì?”

Tống Thơ Nghi cho là nàng nghĩ mình nói quá nhỏ, hít vào một hơi, nghiêm túc lớn giọng nói: “Thật xin lỗi!”


Tư Ngữ: “....”

Đây là đảo ngược tình thế kỳ diệu gì vậy???

Cho đến khi Tống Thơ Nghi mang theo đoàn đội vẻ mặt xấu hổ và giận dữ rời đi, Tư Ngữ vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.

“Có phải là do cô ta sợ chị nói chuyện ngày hôm qua ra ngoài nên mới xin lỗi chị không?” Tiểu Hạ hỏi.

Tư Ngữ buông tay: “Sao tôi biết được.”

Hôm nay việc chụp ảnh diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Sau khi chụp xong, biên tập tạp chí cười tủm tỉm nói với nàng: “Tiểu Ngữ, công ty của cô thật tuyệt vời.”

“Sao lại nói công ty của tôi thật tuyệt vời?” Tư Ngữ không hiểu ra sao.

“Cô không biết sao?” Biên tập nói: “Nếu không phải bên Quang Ảnh lên tiếng, Tống Thơ Nghi đâu chịu nhường studio cho chúng ta.”

Nhớ tới lời xin lỗi không thể hiểu được của Tống Thơ Nghi, Tư Ngữ dần hiểu ra. Nàng đang cảm thấy kỳ quái sao một người lại thay đổi chóng mặt như thế, hóa ra là Quang Ảnh biết chuyện nàng bị Tống Thơ Nghi chèn ép nên mới ra tay?

Là Chu Kỳ làm sao?

Không đúng, Chu Kỳ hiện tại còn chưa phải là người đại diện kim bài nổi tiếng, nhân mạch* cùng năng lực trước mắt của cô chắc chắn không bằng người đại diện của Tống Thơ Nghi, làm sao có thể khiến Tống Thơ Nghi cúi đầu xin lỗi nàng?

(*) Nhân mạch: Chỉ vòng bạn bè, người quen biết trong giới.

Nghe ý tứ của biên tập, là bên Quang Ảnh tạo áp lực lên Tống Thơ Nghi, Tống Thơ Nghi mới chịu nhượng bộ. Nếu không phải là Chu Kỳ làm, chẳng lẽ là... Lục Tịch???

Nghĩ đến khả năng này, Tư Ngữ giật mình.

Mấy ngày gần đây biểu hiện của Lục Tịch rất khác thường, đầu tiên là không thể hiểu được xuất hiện ở nghĩa trang, lên kịch bản thật thật giả giả muốn ngồi xe nàng, còn đeo đồng hồ nàng tặng hỏi nàng có đẹp hay không.

Rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm cái gì?

Lúc về đến nhà, nhìn thấy Lục Tịch phá lệ mà ngồi trên sô pha trong phòng khách xem tạp chí, Tư Ngữ ngẩn người, rồi rất nhanh trở lại bình thường.

Về chuyện Tống Thơ Nghi xin lỗi nàng, Tư Ngữ không có hỏi lại Lục Tịch để xác nhận, nàng sợ mình lại tự mình đa tình, sợ lại nghe thấy câu trả lời khẳng định của đối phương.

Nàng giả vờ như không có việc gì xảy ra, thay giày định đi lên lầu.

“Ăn cơm chưa?” Người ngồi ở trên sô pha đột nhiên hỏi.

Tư Ngữ trả lời không rõ ràng "Ừ" một tiếng, lập tức về phòng.

Uốn éo tạo dáng cả một ngày nên giờ đau eo đau lưng, tắm xong nàng liền đi ngủ.

Ngày hôm sau bị tin nhắn của Tiểu Hạ đánh thức.

Tư Ngữ cầm điện thoại, bấm mở tin nhắn.

Tiểu Hạ: “Tiểu Ngữ, ảnh của chị hot rồi!!!”

Tiểu Hạ: “Mau vào xem hot search!”

Tư Ngữ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ mơ màng màng ấn vào mục hot search, nhìn thấy dòng chữ có tên mình xuất hiện ở hot search thứ ba: #Tư Ngữ xuất hiện trên trang bìa "Sắc Đẹp".

Hóa ra là tạp chí "Sắc Đẹp" tung ra những bức ảnh nàng chụp ngày hôm qua lên trên mạng, sau đó cư dân mạng liền bùng nổ.

[ Khuôn mặt thần tiên gì thế này, đẹp quá đi! Có gương mặt này, cuối tuần tôi phải đi mua một quyển tuần san. ]

[ Người phụ nữ này là ai? Đẹp như thế này mà còn chưa có hot??? ]

[ Hình như tên là Tư Ngữ, nghệ sĩ ký hợp đồng với Quang Ảnh Giải Trí, hình như thông báo xuất đạo* vào năm ngoái, nhưng vẫn chưa có tác phẩm nào được ra mắt. ]

(*) Xuất đạo: Ra mắt công chúng với tư cách nghệ sĩ.

[ Đây còn không phải là Tư Ngữ ngày trước có rất nhiều scandals sao? Người này vì để hot thật là không từ thủ đoạn, lại mua hot search. ]

[ Mẹ hỏi vì sao tôi lại liếm màn hình, nhan sắc này thật sự đẹp quá! Mặc kệ scandals gì đó, tôi phải làm nhan phấn* của tiểu tỷ tỷ! ]

(*) Nhan phấn: Fan hâm mộ sắc đẹp.

[ Tư Ngữ là ai? Không biết. Nhưng với gương mặt này, tôi tiên đoán rằng cô ấy sẽ rất hot. ]

[ Hot cái rắm, ai chẳng biết chỉ có loại kém nổi cùng mười tám tuyến mới có thể chụp trang bìa cho loại tạp chí "Sắc Đẹp" này. ]

[ Bức ảnh này chắc chắn là photoshop, sao có thể đẹp như vậy. ]

[ Lầu trên bị mù sao, những bức ảnh này đều là ảnh gốc không có bất kỳ chỉnh sửa gì, thừa nhận người khác xinh đẹp khó đến thế à? ]

[ Đừng đánh giá quá cao, khuôn mặt này vừa nhìn đã biết là đi phẫu thuật thẩm mỹ. ]

......

Tạp chí "Sắc Đẹp" ra đời đã nhiều năm nhưng vẫn luôn không có tiếng tăm gì, doanh số kém đến mức sắp phải đóng cửa, chỉ có thể tìm một ít những người nổi tiếng linh tinh trên mạng chụp trang bìa, lần này bọn họ tìm được Tư Ngữ, vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, không nghĩ tới sau khi tung những bức ảnh này ra lại được lên hot search.

Khuôn mặt của Tư Ngữ ở trong giới giải trí xác thật rất nổi bật, nàng còn chưa có tác phẩm nào ra mắt, chỉ bằng vào vẻ đẹp, ở trên Weibo đã thu hút mấy trăm nghìn fans. Nàng còn từng hỏi qua Chu Kỳ, những fans này có phải là mua hay không.

Có điều ngày thường nàng rất ít khi quản lý Weibo, toàn là Tiểu Hạ quản lý, thỉnh thoảng cập nhật một số ảnh tĩnh và ảnh đời thường của nàng.

Đối với chuyện mình nổi danh bằng vào mỹ mạo, nội tâm Tư Ngữ không có dao động quá lớn, là một diễn viên chuyên nghiệp, nàng vẫn hy vọng lực chú ý của mọi người đặt ở trên tác phẩm của nàng.

Năm ngoái đóng bộ phim truyền hình "Người Mỉm Cười" sắp được lên sóng, Tư Ngữ khá mong chờ, rốt cuộc nàng đã rất lâu rồi không có vào vai thiếu nữ phim thanh xuân vườn trường, không biết nó sẽ như thế nào.

Sau khi chuyển tiếp bài Weibo kia của tạp chí, Tư Ngữ ném điện thoại xuống, đang định ngủ thêm một lát.

“Cốc cốc cốc ——”

Ngay sau đó thanh âm của Triệu a di truyền vào: “Dậy chưa? Đã 9 giờ rồi, dậy ăn bữa sáng trước đi.”

Tư Ngữ: “....”

Mỗi ngày Triệu a di đều đúng giờ đi lên lầu gọi nàng xuống ăn bữa sáng, nói là Lục Tịch đã đặc biệt dặn dò.

Tư Ngữ đối với chuyện này rất bất đắc dĩ, cũng rất bối rối.

Lúc đầu Lục Tịch thề thốt, vô số lần nhấn mạnh với nàng nói giữa họ chỉ là hợp đồng hôn nhân, không được can thiệp vào cuộc sống của nhau, vì sao bây giờ lại làm như thế?

Tư Ngữ không đi hỏi Lục Tịch, trong lòng nàng mơ hồ có câu trả lời, chỉ là không muốn đụng vào.

Một tuần sau, tạp chí "Sắc Đẹp" phát hành tuần san, doanh thu so với các kì trước đó tăng lên gấp đôi.

Trần Nghiên nhanh chóng đưa tạp chí vừa mới nhận được vào văn phòng tổng tài, nói: “Lục tổng, tuần san mà ngài muốn đây.”

Lục Tịch không nhìn cô, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Đặt xuống trước đi.”

“Vâng.”

Ngay khi Trần Nghiên đi ra ngoài, Lục Tịch liền rời mắt khỏi màn hình máy tính, dừng lại ở trên quyển tạp chí trong tầm với kia.

Trên trang bìa tạp chí mới tinh, Tư Ngữ trang điểm nhẹ nhàng mặc chiếc váy màu xanh lục, trên mái tóc đen gài một đóa hoa đào hồng nhạt, mắt ngọc mày ngài, rực rỡ xinh đẹp.

Ngón tay Lục Tịch vô thức lướt qua khuôn mặt xinh đẹp kia, dừng ở trên đôi môi đỏ mọng vừa gợi cảm vừa đầy đặn hơi hơi mở ra của nàng.

Cô nhìn rất lâu, để ý trên bìa tạp chí còn có mấy chữ, mới nhớ tới bên trong có bài phỏng vấn, vội mở ra xem.


Nội dung phỏng vấn đơn giản là hỏi Tư Ngữ thích thương hiệu gì, có kinh nghiệm chăm sóc da và giữ dáng gì tâm đắc muốn chia sẻ không.

Lục Tịch chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với những chuyện này, nhưng giờ phút này lại đọc từng chữ một, sợ xem nhanh không đọc kĩ.

Lúc nhìn thấy mấy câu hỏi cuối cùng, trái tim cô đập chậm một nhịp.

Tiểu biên: “Những kinh nghiệm cũng đã chia sẻ xong hết rồi, chúng ta hãy nói chuyện khác đi~ nghiêm túc mà nói, ngoại hình của Tiểu Ngữ theo như tôi thấy là hơn hẳn những nữ minh tinh khác, người theo đuổi cô nhất định có rất nhiều đi?”

Tư Ngữ: “Cũng không có (mỉm cười).”

Tiểu biên: “Cho dù có cô cũng không dám nói ra nhỉ. Vậy thì tôi sẽ chuyển câu hỏi, đối với nửa kia, cô có thể nói tiêu chí lựa chọn bạn đời của mình được không?”

Tư Ngữ: “(Suy nghĩ) hmmmm thật ra cũng không có tiêu chí rõ ràng gì hết, quan trọng là phải hiểu tôi.”

Tiểu biên: “Câu trả lời này xác thật rất mơ hồ ha ha ha ha! Hình như tôi đã bỏ qua một vấn đề rất quan trọng, Tiểu Ngữ thích đàn ông hay là phụ nữ?”

Tư Ngữ: “Thiên hướng của tôi là phái nữ.”

Tiểu biên: “Vậy cô thích kiểu băng sơn ngự tỷ, hay là ôn nhu ngự tỷ? Hay là kiểu bá đạo cường thế?”

Tư Ngữ: “Bá đạo cường thế không phải là gu của tôi, bởi vì tính tình của tôi cũng không phải là rất tốt, sợ sẽ cãi nhau mỗi ngày. Băng sơn thì càng không được, mỗi ngày đều lạnh như băng, tôi chịu không nổi.”

Tiểu biên: “Nói cách khác kiểu cô thích là ôn nhu.”

Tư Ngữ: “Đúng vậy (thẹn thùng).”

Đoạn phỏng vấn phía dưới này, Lục Tịch nhìn đi nhìn lại vô số lần, cho đến khi Trần Nghiên đẩy cửa bước vào, hỏi cô cơm trưa mang lên hay là đi xuống dưới ăn, cô mới dừng lại.

Sau khi trả lời câu hỏi của Trần Nghiên, Lục Tịch nói xa xôi: “Bình thường tôi có phải rất lạnh lùng hay không?”

Câu hỏi đột ngột của BOSS làm người khác không thể hiểu nổi, dư quang thoáng nhìn thấy ngón tay Lục Tịch đang chạm vào mấy chữ “Băng sơn thì càng không được” trên trang giấy, Trần Nghiên bừng tỉnh đại ngộ, ngẫm nghĩ nói: “Trong công việc ngài luôn luôn rất mực nghiêm cẩn, ngày thường ít khi nói cười, cũng không nói nhiều lắm, rất dễ làm người khác cảm thấy cao lãnh, khó tiếp cận.”

“....”

Trần Nghiên lại nhìn mấy câu hỏi đáp đó trên trang giấy vài lần, nói: “Ngài nên cười nhiều hơn, theo đuổi phụ nữ không thể quá chú ý đến mặt mũi, chủ động một chút, cố gắng nói chuyện với nhau nhiều hơn, tìm hiểu sở thích của cô ấy, và quan tâm cô ấy nhiều hơn.”

Trần Nghiên không hổ theo cô nhiều năm, biết mình muốn hỏi cái gì.

Vừa mới được người khác chỉ cho cách tán gái như thế nào, Lục Tịch cảm thấy rất quẫn bách. Trên mặt cô xẹt qua một tia xấu hổ, khép tạp chí lại, hắng giọng, chuyển chủ đề nói: “Gọi cơm trưa mang vào phòng nghỉ đi.”

......

Tư Ngữ qua một ngày mới nhận được cuốn tạp chí tuần san gửi tới, nàng mở trang có đoạn phỏng vấn mình ra, nhìn xem nội dung có bị thay đổi linh tinh gì hay không.

Mới vừa đặt tạp chí xuống điện thoại đã reo lên.

Lục lão phu nhân gọi tới, nói là Lục Chấn Nam từ nước ngoài mang về chân giò hun khói rất quý hiếm, bảo nàng trở về ăn cùng.

Sau khi chuẩn bị đơn giản xong, Tư Ngữ lái xe về Lục gia.

Chân giò hun khói Lục Chấn Nam mang về ăn rất ngon, chỉ là Tư Ngữ phải giữ dáng không thể ăn quá nhiều.

Lục Vi gần đây có chút buông thả, không quan tâm mình có béo hay không, gắp lia lịa bỏ vào miệng, vừa nhai vừa hàm hồ không rõ mà nói: “Sao chị con còn chưa về?”

Sắp đến giờ ăn cơm tối rồi, Lục Tịch vẫn không thấy bóng dáng đâu, mọi người nhất loạt nhìn về phía Tư Ngữ.

“....”

Tư Ngữ dưới sự áp lực đành phải gọi điện thoại cho Lục Tịch.

“Alo?”

Chỉ là một đơn âm, không biết vì sao nghe lại ôn nhu như vậy.

Nhất định là ảo giác.

Lỗ tai Tư Ngữ có chút ngứa, đổi sang tai bên kia, nói: “Bà nội hỏi chị sao giờ này còn chưa về ăn cơm tối.”

Người đầu dây bên kia dừng một chút, nói: “Tôi đang ở thành phố S, tối nay không về được.”

“Ừ, vậy chị làm việc đi.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện khô khan, Tư Ngữ điều chỉnh tâm trạng, nói với những người đang chờ: “Chị ấy đi công tác, nói là tối nay không về.”

“Vậy đừng chờ đợi nữa, để đầu bếp Tạ mang đồ ăn lên đi.” Lục lão phu nhân nói.

Kể từ sau vụ ôm ấp xấu hổ đó, Tư Ngữ đã rất lâu không có qua đêm ở Lục gia, dù sao tối nay Lục Tịch cũng không về, nàng đơn giản ở lại đây cùng Lục lão phu nhân.

.....

Thành phố B lúc ba giờ sáng chìm trong làn sương mù.

Lúc Lục Tịch bước vào phòng, nhìn thấy một cảnh tượng tốt đẹp như tranh vẽ —— Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Tư Ngữ nằm nghiêng ở trên sô pha, váy ngủ bằng lụa hơi xộc xệch, làn da trắng nõn ở vùng ngực hở ra ngoài, đôi chân thon dài tùy ý bắt chéo, tư thế vô cùng quyến rũ.

Cũng không biết là do không khí trong phòng quá ấm, hay là do đi về quá vội vàng, Lục Tịch đột nhiên cảm thấy cổ họng mình có chút khô nóng.

Cô lặng yên không một tiếng động đi qua đó, nhặt cái chăn tơ tằm rơi trên thảm, mở ra, đắp lên người nàng, cũng thuận tay tắt đèn.

Động tác của cô rất nhẹ, tận lực không quấy nhiễu đến người phụ nữ đang ngủ.

Đi đường mấy tiếng đồng hồ trong đêm, Lục Tịch hơi mỏi mệt, cô muốn tắm rửa trước, nhưng mà lại sợ làm ồn đến Tư Ngữ.

Vào phòng cho khách vậy.

Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng hai chân lại như là bị đóng đinh tại chỗ, không nghe sai khiến.

Rèm cửa không kéo kín lắm, một tia sáng xuyên vào, dừng ở trên khuôn mặt như ngọc của người kia, đẹp đến mức làm cho người khác phải thất thần.

Lục Tịch chậm rãi ngồi xổm xuống, không kìm được hôn lên gò má trắng nõn của nàng.