Toàn Tông Môn Đều Là Kẻ Si Tình, Chỉ Có Ta Là Tỉnh Táo

Chương 20: Tuyệt đối mù quáng tự tin



Lâm Độ ăn vào viên kia ngưng bích đan, hiện giờ nàng đã quen với việc nuốt chửng đan dược, vừa nuốt xuống, nàng đã biết sự khác biệt giữa sản phẩm của hệ thống và Khương Lương.

Đan dược của Khương Lương dùng khi trái tim nàng quặn đau không thể chịu đựng được, nhưng cũng chỉ có thể áp chế, nhưng chỉ cần ăn viên ngưng bích đan này, cơn đau kéo dài hằng ngày của nàng liền biến mất không thấy, khoảnh khắc đó nàng có thể cảm nhận được cảm giác suy yếu khó chịu của trái tim như được sáp ong đặc sệt bao lấy, hoàn toàn ngăn cách.

Nàng khẽ thở dài một hơi, không hổ là hệ thống a.

Vốn còn tưởng rằng dựa vào Khương Lương là có thể qua cầu rút ván.

Xem ra còn phải chờ sau khi mình hoàn toàn bình phục lại tính.

Nàng hít một hơi thật sâu, căn bệnh cứng đầu trong phổi lúc trước chỉ bằng một viên ích khí sơ úc đan liền khỏi một nửa, hai tháng bơi ngược băng tuyền, gần nửa tháng bị thuốc đắng tấn công, hiện giờ phổi đã thông gần tám phần.

Viên đan dược thứ hai này, có lẽ dùng để xung kích Trúc Cơ là thích hợp nhất.

Lâm Độ ăn vào viên đan dược mà mình vẫn luôn lưu giữ.

"Thoải mái." Nàng than thở một tiếng, bắt đầu nghiêm túc đả tọa.

Một cổ dược lực mát lạnh từ dạ dày tan ra, ngay sau đó kinh mạch bắt đầu lưu thông nhanh chóng, Lâm Độ hít sâu một hơi, sau đó dựa theo phương pháp Diêm Dã vẫn luôn dạy cho nàng mà hít thở.

Thiếu niên ngồi xếp bằng ngồi trên trên giường băng, cặp kia ngẫu nhiên sẽ mang theo chút sơ lãnh thậm chí lệ khí hạ tam bạch giờ phút này thả lỏng nhắm lại, cả khuôn mặt đều lộ ra một loại bình an yên ổn không nhiễm bụi trần.

Tuy nhiên sau vài hơi thở, linh khí xung quanh giống như một con cự long đột nhiên xuất hiện cắn nuốt trong biển sâu, gầm thét cuốn tới, tạo thành một cơn lốc xoáy cực lớn quanh thân thiếu niên.

Cùng lúc đó, thanh niên tóc bạc vẫn luôn tĩnh tọa phía trên Lạc Trạch bỗng nhiên đứng lên, một bước thuấn di đến bên ngoài một cái thạch động.

Hắn đứng ngoài cửa động, thần thức đảo qua tấm thẻ treo bằng dây thừng ở cửa, phía trên viết mấy chữ rồng bay phượng múa to tướng: "Xin đừng quấy rầy."

Diêm Dã xì khẽ một tiếng, trên mặt lộ ra một vệt cười: "Nhãi ranh, bản lĩnh không lớn, bày trò lại không ít."

Thanh niên giơ tay, trong tay áo bay ra mấy vật thể tản ra ngân quang nhàn nhạt, rải rác bốn phía động phủ, rồi cấp tốc kết nối thành một cái kết giới, ngân quang vừa hiện, lại nhanh chóng tiêu tán trong không khí.

Diêm Dã xoay người rời đi, cảnh vật sau lưng hết thảy đều như cũ, giống như hắn chưa bao giờ tới đây.

Đối với mọi thứ bên ngoài Lâm Độ đều vô tri vô giác.

Nàng có thể cảm nhận được mình đang hấp thu càng ngày càng nhiều linh khí, linh khí ở trong cơ thể nàng không thôi tuôn chảy, đan điền trướng lên khó tả, thậm chí nhiều đến mức nàng muốn nổ tung.

Lâm Độ muốn ngừng hấp thu linh khí, nhưng lại hoàn toàn không chịu khống chế, thân thể này giống như một cái không không biết thế nào là đủ đại dạ dày vương, chỉ sợ bàn tiệc khúc thủy lưu thương đều đến vào bụng của nàng.

"Khúc thủy lưu thương" là một loại trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại, có lịch sử mấy ngàn năm. Cứ đến tháng ba âm lịch, sau khi mọi người cử hành lễ "Phất lễ" xong. Phất lễ là một nghi thức tế lễ tẩy rửa những thứ bẩn thỉu, tiêu trừ điềm xấu. Người ta bắt đầu đến ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn.

Mọi người có thể xem cái này cho dễ tưởng tượng

Nàng chỉ có thể chịu đựng linh khí trong đan điền đè ép va chạm phồng lên, ngay cả kinh mạch trong cơ thể cũng đang không ngừng bị lượng lớn linh khí tràn vào cọ rửa, thật giống như là muốn mạnh mẽ nhét con voi vào cái tủ lạnh tên Lâm Độ vậy.

Nàng buộc phải thừa nhận nỗi đau như vậy, giống như mỗi một lần ở băng tuyền đến sức cùng lực kiệt mới bị dòng nước như vỡ đê cuốn đến xuống hồ nước tĩnh, nhân tâm có thừa, nhưng lực đã không đủ, chỉ có thể không làm gì cả, tùy ý nó hồng thủy ngập trời.

Rốt cuộc, linh khí trong đan điền càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dông đúc, nhưng đan điền lại không thể co duỗi.

Mọi người đều biết, thể khí sẽ biến thành chất lỏng dưới áp suất cao.

Khoảnh khắc linh dịch xuất hiện trong đan điền, Lâm Độ liền thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ nàng còn chưa thật sự thả lỏng, lại có càng nhiều linh khí dũng mãnh tràn vào cơ thể của nàng.

Lâm Độ ngăn cũng không ngăn nổi, dứt khoát nằm vật xuống, mặc kệ linh dịch trong đan điền trong cơ thể tăng thêm từng chút một, nhìn vô số giọt nước nhỏ bé tỏa sáng từ từ dung hợp, hội tụ.

Cơn lốc linh khí từ vòi rồng cuồng bạo dần dần thu nhỏ trở thành luồng xoáy bình thường.

Chờ đến khi trăng lặn và mặt trời mọc, cơ thể của Lâm Độ cuối cùng cũng rơi vào trạng thái no đủ.

Nàng mở to mắt, giơ tay đẩy cửa động đi ra ngoài.

Đỉnh đầu vốn nên là ban ngày ban mặt, nhưng giờ phút này, mây đen che trời, không thấy ánh mặt trời.

Lâm Độ phóng mắt trông về phía xa, phát hiện bầu trời nơi khác vẫn nắng đẹp.

Nàng lặng lẽ đứng đó, phát hiện sư phụ nhà mình đang đứng xa xa, bình tĩnh mà nhìn nàng.

"Sư phụ, ngươi tin hay không, Thiên Đạo đều nghe ta, giống như hiện tại, ta để sét đánh ta, nó cũng không dám đánh người khác."

Lâm Độ nói, giơ lên tay, "Lôi tới."

Mí mắt Diêm Dã giật giật, mắng câu nhãi ranh.

Vân kiếp vốn là càng ngày càng dày đặc cảm nhận được tuyển định nhân vật, trong mây đen hiện lên một tia sáng màu tím, Lâm Độ tức khắc cảm thấy trên người tê rần.

Nàng chưa từng chú ý tới, khoảnh khắc thiên lôi rơi xuống, dường như bị chặn lại bởi một rào cản vô hình nào đó, sét rơi xuống người nàng đã mỏng đi rất nhiều, cũng mờ đi rất nhiều.

Gần một giây sau, đúng lúc nàng đau đến muốn chửi má nó, một tiếng sấm nổ át mất tiếng la mắng của nàng.

Rất tốt, tu chân giới cũng không thể vi phạm định luật vật lý, vận tốc ánh sáng lớn hơn tốc độ âm thanh.

Trong đầu Lâm Độ ngay lập tức nảy ra ý nghĩ này, sau đó cảm nhận được dòng điện chạy tán loạn trong cơ thể mình, nàng thử thăm dò điều động linh lực, chải vuốt những dòng điện này.

Ngay khi nàng thật vất vả sắp chải vuốt xong, đạo thiên kiếp thứ hai lại không hề báo trước ập đến.

Đạo thứ ba, đạo thứ tư...... Lâm Độ ngửi được mùi thịt nướng điện.

Sau đó lại chửi: "Nửa tháng nữa ta cũng không muốn ăn thịt nướng."

Nàng miễn cưỡng ngồi dưới đất, nhắm mắt lại, cũng không để ý đến đạo lôi thứ mấy nữa, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều giống như không cẩn thận dính tĩnh điện vào mùa đông, trong nháy mắt kia đau đớn, mang theo cảm liên tê dại không ngừng trỗi dậy trên mỗi tấc da tấc thịt.

Lâm Độ lại không rảnh quan tâm đến ngoại thân của mình, chỉ lo nhìn vào bên trong cơ thể, toàn thân kinh mạch cùng ngũ tạng lục phủ xương cốt đều bị lôi điện mài giũa.

Mà không biết có phải là do linh khí hay không, thần trí nàng vẫn còn khá rõ ràng.

Diêm Dã là một người mù, hắn không thể dùng đôi mắt để nhìn, giờ phút này cũng không thể dùng thần thức cảm ứng, nếu không sẽ quấy nhiễu phán đoán của Thiên Đạo, hắn chỉ có thể nghiêng tai nghe động tĩnh nơi đó.

Lâm Độ chưa từng ở trước mặt hắn hô đau một lần nào, hiện tại cũng vậy, hắn không nghe được bất kỳ phản hồi nào từ Lâm Độ.

Đây là một canh bạc khổng lồ, coi như trận pháp hắn bố trí có ngăn chặn được một lượng sát thương nhất định trong phạm vi Thiên Đạo cho phép, nhưng đối với thân thể gầy yếu của Lâm Độ thì vẫn chỉ như hạt muối bỏ biển.

Bởi vì có thần thức ngoại phóng coi như đôi mắt, Diêm Dã đã rất lâu không quan tâm tình trạng mù lòa của mình, nhưng hôm nay, lần đầu hắn có một ý nghĩ: nếu đôi mắt có thể nhìn thì sẽ thật tốt biết bao.

Đã rất nhiều năm, có lẽ từ này bắt đầu tu đạo, hắn không lại có ý nghĩ này nữa.

Diêm Dã nhẹ nhàng chớp mắt, lông mi trắng tinh khẽ run lên, giống như tuyết rơi đầu cành.

"Lâm Độ còn sống." Một thanh âm rơi truyền vào tai hắn.

Diêm Dã ngoài ý muốn nhướng mày, thần thức hơi thả lỏng, mới ngã về phía sau: "Khương Lương?"

"Lôi kiếp này còn mạnh hơn lực lượng của 19 thiên kiếp thông thường, trận pháp của ngươi đã chặn năm phần, tương đương với sức mạnh của 19 lôi kiếp bình thường."

Khương Lương vuốt chòm râu, không nhìn Diêm Dã, chỉ chú ý lôi kiếp phía trên.

"Không nên, lôi kiếp của ta năm đó cũng chỉ mạnh hơn so với Trúc Cơ thiên kiếp tầm thường ba phần mà thôi, chẳng lẽ thiên phú đồ đệ của ta còn cao hơn ta?"

Diêm Dã nhíu mày: " Thiên đạo có phải lớn tuổi hồ đồ rồi hay không? Hay chỉ đơn giản là không muốn Lâm Độ sống?"

"Ngươi nói cẩn thận." Khương Lương cắt đứt lời hắn.

Diêm Dã xoay đầu, trên mặt hiện ra một phần lo lắng: " Một đạo cuối cùng."

"Lâm Độ có thể, nàng so với chúng ta tưởng tượng còn mạnh hơn." Khương Lương dừng một chút, bổ sung: "Chỉ cần còn một hơi thở, ta liền có thể cứu trở về."

Diêm Dã chắt lưỡi.

Người của Vô Thượng Tông, mỗi người ở lĩnh vực mình am hiểu nhất đều có tuyệt đối mù quáng tự tin.