Tinh vân Eden. Tinh vân này được tạo thành từ các thiên thần của ngày tận thế, là tai họa của ác quỷ và là kẻ thù vĩnh viễn của Thế giới Quỷ. Những người bảo vệ Thiên giới, những thiên thần không sợ bất kỳ cái ác nào trên thế giới này.
Tuy nhiên, có điều gì đó mà các thiên thần đáng sợ của Eden này rất ghét.
[Anh cả, ở Eden, anh đã chuẩn bị đầy đủ thời gian cho mình trước trận chiến…]
Đó là thời gian sắc lệnh của Metatron. Hôm nay, người phụ trách bài giảng là Chỉ huy của Hoa sao nhái đỏ, Jophiel.
[Chúng tôi mong anh không rơi vào chiến thuật chiến tranh hai mặt của lũ quỷ…]
Gabriel gõ gót xuống sàn và cau mày.
[Ồ, tại sao hôm nay phải là người đó?]
Có hàng ngàn thiên thần cấp thấp trong sân tập của Eden. Các tống lãnh thiên thần như Gabriel được đặt ở vị trí hàng đầu trong vai trò trợ giảng.
Ghim Hoa Huệ của Bảo Bình, Gabriel.
Người giám hộ của Tuổi trẻ và Du hành, Raphael.
Người bạn của Công lý và Hòa hợp, Raguel.
Ngoài tống lãnh thiên thần đang làm nhiệm vụ, hầu hết các chòm sao đứng đầu của Eden đều được tập hợp lại.
Quá trình huấn luyện tinh thần của Jophiel đã diễn ra được một giờ. Gabriel bí mật ngáp dài và nhìn xung quanh các đồng nghiệp của mình với đôi mắt uể oải, chỉ để ý thấy điều gì đó kỳ lạ.
[Này, Uriel đâu?]
Raphael, người đang ngủ gật trên mây, đáp lại trong khi sửa lại mái tóc xoăn của mình.
[Cô ta đang bị giam giữ.]
[Giam giữ?]
[Cô ta bị Người ghi chép phạt. Cô không biết à?]
…Cô ta đã làm gì? Raphael mượn sức mạnh của gió để nói như thể nó rất khó chịu. Gabriel mở to mắt.
[Gì? Thật sao? Uriel á?]
[Phải, phải. Cô ta bị cấm phát sóng trong ba năm.]
…Uriel sẽ bị giam trong ba năm?
Gabriel bật cười trước tin tức bất ngờ.
[Tạm thời, bảng tin phát sóng sẽ khá sạch sẽ đây.]
Pháp lệnh kết thúc sau 30 phút. Metatron gạt bỏ các thiên thần cấp thấp và gọi riêng các tống lãnh thiên thần. ‘Ghi chép của thiên đường’ Metatron có mái tóc hoa râm dài đến thắt lưng và vẻ mặt của anh ấy có vẻ mệt mỏi. Đó là vì anh ấy đang bận ngăn chặn khả năng xảy ra Armagedon.
Metatron đẩy cặp kính gọng mỏng lên và nói, [Cảm ơn Jophiel, đó là một bài thuyết trình hay.]
Jophiel gật đầu. Metatron nhìn quanh các vị tống lãnh thiên thần và hỏi,
[Uriel không đến?]
[Chẳng phải anh đã giam cô ta sao? Nếu không thì cô ta đã ở đây rồi.]
Các tống lãnh thiên thần khác cười khúc khích trước những lời của Gabriel. Tuy nhiên, Metatron không cười. Các tống lãnh thiên thần nhìn nhau. Không có thiên thần nào ở đây không biết rằng Uriel đang làm đau đầu Người ghi chép. Người đầu tiên lên tiếng là thiên thần Raguel, người có những đốm tàn nhang mờ trên má.
[Xin lỗi, Người ghi chép. Ba năm giam giữ có phải quá nhiều không? Gần đây Uriel đã trở nên khá tươi sáng do được phát sóng…]
Đối với những chòm sao từng phải chịu đựng những năm tháng buồn tẻ, ý nghĩa của buổi phát sóng trực tiếp là vô cùng to lớn. Một số thiên thần gọi ‘phát trực tiếp’ là loại thuốc duy nhất được phép ở Eden…
[Anh đang nói gì vậy Raguel? Anh có biết Người ghi chép đã để ■ đó xem bao nhiêu lần không?]
Vẻ mặt của Raguel cứng lại trước lời nói của Gabriel.
[Gabriel, xúc phạm một thiên thần đồng loại là trọng tội đấy.]
[Tôi nói sai sao? Khi cô ta buồn chán, cô ta đã chặt cổ một con quỷ và làm điều gì đó kỳ lạ…]
[Gabriel!]
Chính Metatron là người xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
[Ta sẽ quyết định cách đối phó với Uriel.]
Hào quang siêu phàm bốc lên từ Metatron khiến tất cả các thiên thần phấn khích phải ngậm miệng lại. Khi xung quanh trở nên im lặng, Metatron đi vào trọng điểm.
[Liên quan đến giao ước Thế giới Quỷ, ta sẽ giao cho các ngươi một nhiệm vụ mới.]
Giao ước Thế giới Quỷ. Vẻ mặt của các tống lãnh thiên thần trở nên căng thẳng. Sự cân bằng giữa Eden và Thế giới Quỷ đã bị lung lay bởi cuộc xung đột gần đây ở Vương quốc quỷ thứ 73.
[Chúng ta cần một vị tống lãnh thiên thần giám sát người cai trị Vương quốc Quỷ thứ 73, Quỷ vương của sự Cứu Rỗi.]
Sự bối rối tràn ngập trên khuôn mặt các thiên thần. Gabriel hỏi bằng một giọng sắc bén, [Chờ đã, chẳng phải ban đầu đó là nhiệm vụ của Uriel sao? Và nó có liên quan gì đến giao ước Thế giới Quỷ?]
[Nó có liên quan. Bây giờ Uriel đang bị giam giữ, các tống lãnh thiên thần khác cần phải làm công việc của cô ấy.]
Ánh mắt của Metatron di chuyển qua các tống lãnh thiên thần.
[Raphael có một chuyến tham quan học thuyết vào tuần tới và Raguel dự kiến sẽ đến thăm Vedas để thực hiện nhiệm vụ…]
Đôi mắt của Người ghi chép dừng lại trên một vị tống lãnh thiên thần.
[…Tôi á?]
_________
Vài ngày sau bữa tiệc, các thành viên được nhận những món quà xa xỉ bất ngờ.
"Dokja-ssi, tôi có thể nhận một thứ như thế này sao?"
"Tôi đã mua nó cho Hyunsung-ssi."
Kim Dokja mua quần áo và vật dụng cho các thành viên trong nhóm từ Túi Dokkaebi, như thể bù đắp cho sự vắng mặt của anh ta trong thời gian đó. Những đứa trẻ đặc biệt thích thú.
"Này, nhìn Shin Yoosung này!"
"Tôi cũng nhận được nó mà?"
Shin Yoosung và Lee Gilyoung vừa cười vừa chạy qua các con phố trong khi mặc đầy phụ kiện do Kim Dokja mua. Jung Heewon nhìn thấy cảnh đó và bật cười. "Những đứa trẻ trông như cây thông Noel ấy."
Hai đứa trẻ đang ngồi trên vai của Lee Hyunsung. Điều này cũng giống với Lee Hyunsung. Anh rất hào hứng với chiếc khiên mới nhận được từ Kim Dokja.
“…Ba tên ngốc.”
Cô ấy lẩm bẩm khi nhìn quanh và thấy Lee Jihye đang tiến lại gần trong khi đội chiếc mũ bảo hiểm giống kimbap hình tam giác trên đầu. Nếu ba người kia giống một cây thông Noel thì cô ấy trông như một chiếc bánh ba tầng.
(*Kimbap hình tam giác: cơm nắm)
"Chị có quan hệ tốt với Dokja-ahjussi những ngày này không?"
"Chị đã muộn màng nhận ra tầm quan trọng của đồng đội."
Lee Jihye nheo mắt trước phản ứng của Jung Heewon. “Unnie… chị chưa nhận được gì sao?”
"Chị không cần."
Trên thực tế, Kim Dokja đã đến gặp Jung Heewon vài lần. Tuy nhiên, anh không đưa cô bất kỳ món đồ nào mà chỉ dạy cô một vài phương pháp huấn luyện cũng như nói cho cô biết về những mảnh ẩn. Cô nói với anh rằng đó là những điều cô có thể làm khi không có anh và biểu hiện của Kim Dokja vẫn còn in đậm trong tâm trí cô.
Cô định trò chuyện thêm với Lee Jihye thì bị ai đó chọc vào vai. Cô nhìn lại và thấy Kim Dokja đang mệt mỏi.
“À, Dokja-ssi…”
Kim Dokja có quầng thâm trên mắt khi anh ta chìa thứ gì đó về phía Jung Heewon.
"Cái này…"
“Đó là một bộ đồ mới. Nó sẽ thoải mái hơn cho cô.”
Jung Heewon bất ngờ nhận lấy bộ quần áo. Đó là một bộ đồ đặc biệt màu xanh đen với một chiếc áo choàng lớn. Cô ấy đã nhìn thấy nó trên sàn giao dịch nhưng đã từ bỏ vì nó quá đắt.
“Nó quá đắt, tôi vẫn còn đủ…”
Kim Dokja im lặng lắc đầu. Jung Heewon nhìn thấy nét mặt không rõ của anh và nhớ lại một ký ức từ rất lâu trước đây. Trong những ngày ở Chungmuro, cô đã nhận được một bộ trang phục từ Kim Dokja. Vào lúc đó, nó là một cái giẻ rách…
[Chòm sao ‘Công lý Hói’ thất vọng với hóa thân ‘Jung Heewon.’]
“Cô đã đồng ý làm thanh kiếm của tôi. Ít nhất tôi nên làm điều này cho cô.” Kim Dokja nói những lời này và lập tức bỏ đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Jung Heewon nhìn chằm chằm vào lưng Kim Dokja và chạm vào bộ đồ đặc biệt trên tay cô ấy.
Lee Jihye cười toe toét từ bên cạnh, “Miệng của Unnie…”
"Gì?"
“Không có gì, em chỉ nhìn thấy thứ gì đó từ khóe miệng của chị. Unnie, nếu chị không thích thì chị có thể đổi nó với mũ bảo hiểm của em. Bộ đồ đó thực sự rất lãng mạn.”
"Chị không muốn."
Cô ấy nhìn kỹ hơn và thấy một họa tiết trên bộ đồ giống với chiếc khiên của Lee Hyunsung. Được thực hiện bởi… Yangu… san…? Jung Heewon không rành tiếng Anh, cô vò đầu bứt tai và từ bỏ. Dù gì thì nó cũng là đồ tốt.
“Nhân tiện, tại sao Ahjussi lại đột nhiên làm điều này? Người đã bán thức ăn vì tiền…”
"Chị không biết. Có thể anh ấy đang âm mưu điều gì đó kỳ lạ như trước đây."
Chắc chắn không có gì lạ nếu đó là Kim Dokja. Anh đã tặng cho cô một món đồ tốt đến mức có vẻ như anh sẽ tận dụng cô rất nhiều.
Jung Heewon nhìn bộ đồ mà có cảm giác như một nhân viên văn phòng được ứng trước lương. Cô đang thảo luận với Lee Jihye về cách mặc chiếc áo khoác phong cách hơn thì có người xuất hiện và lướt qua cô như một bóng ma.
"Sangah-ssi, chuyện gì vậy?"
"Huh? À, vâng, không có gì đâu"
Yoo Sangah, người đang nhìn vô hồn vào khoảng không, phản ứng với sự ngạc nhiên. Đồng tử của cô trống rỗng. Jung Heewon nhận ra điều gì đó rất lạ và cố gắng nói nhưng Lee Jihye đã nhanh hơn một bước.
"Aha, em hiểu rồi. Sangah-unnie chưa nhận được một món quà đúng không?"
Jung Heewon chọc vào xương sườn của Lee Jihye và cô ấy la lên một tiếng nhẹ. Yoo Sangah cười bất lực. “Tôi chỉ có nhiều suy nghĩ những ngày này… Heewon-ssi, đó là một bộ trang phục tuyệt vời.”
“À, vâng, Dokja-ssi đã tặng nó… Tôi nghĩ nó hơi quá để mặc.”
"Tôi nghĩ nó rất hợp với cô."
"Vậy sao? Cảm ơn cô." Jung Heewon gãi đầu. Trên cổ tay Yoo Sangah có một chiếc vòng sáng chói chưa từng thấy.
Bầu không khí trở nên khó xử và Jung Heewon lúng túng hỏi, "À đúng rồi, Dokja-ssi dạo này thế nào?"
"Dokja-ssi?"
Biểu cảm của Yoo Sangah hỏi cô ấy có ý gì. Jung Heewon, người có thể đã bị hiểu lầm, bắt đầu nói những thứ vô nghĩa. “Eh, ờ, ý tôi là… tôi chỉ muốn biết liệu hai người có ổn không…”
Yoo Sangah nghiêng đầu sang một bên và lẩm bẩm, "Umm, tôi nghĩ nó giống như khi chúng tôi còn ở trong công ty..."
tương tự như khi họ ở công ty. Lee Jihye thì thầm với Jung Heewon.
“Em chưa nói với chị sao? Không có gì giữa họ đâu, khẩu vị của Dokja-ahjussi không phải như vậy. Chúng ta… ”
“Giờ chị đã hiểu tại sao nhà tài trợ của chị lại thích em rồi. Mà này, sư phụ của em đã tỉnh chưa?”
"Chưa, em nghe nói sẽ mất vài ngày nữa."
Ở phía xa, Kim Dokja dường như đang nói chuyện với chính mình khi anh đi về phía trước.
“Có thứ gì đó để cho…”
Tháp đồng hồ đang trên đà hoàn thiện. Có thể nghe thấy tiếng cười nói náo nhiệt của các thành viên. Gong Pildu đang mổ xẻ một thứ trông như súng máy trong khi Han Myungoh đang thử một chiếc chân giả mới.
Không biết tại sao, Jung Heewon cảm thấy choáng ngợp. Họ sẽ sớm quay trở lại Trái đất và trải qua các kịch bản địa ngục một lần nữa. Jung Heewon vẫn sợ hãi. Jung Heewon ngắm hoàng hôn từ tháp đồng hồ và nhớ lại những lời cô đã nghe được trong Nhà hát Dungeon.
"Tôi muốn xem phần kết của cuốn tiểu thuyết."
Vào thời điểm đó, Kim Dokja, người nói những lời này có vẻ rất cô đơn. Lúc đó cô không biết anh muốn nói gì nhưng bây giờ cô cảm thấy mình đã biết một chút. Bây giờ có một điều đã rõ ràng.
Khi 'phần kết' đến, Kim Dokja sẽ không đơn độc.
_________
Đó là một vài ngày sau khi bữa tiệc kết thúc. Các chòm sao có mặt trong khu liên hợp công nghiệp bắt đầu rời đi từng người một. Tôi tiễn các chòm sao và tìm thấy hai bông hoa trong túi áo khoác của mình.
"Cái này là gì?"
Đó là một cặp vũ trụ đỏ và một bông hoa huệ. Đó không phải là một sự kết hợp phù hợp... những đứa trẻ đã làm điều này sao? Tôi chăm sóc những bông hoa và đi về phía quảng trường. Một số chòm sao đã đi qua cổng. Trong số những người rời đi có những chòm sao đã ký hợp đồng đặc biệt với tinh vân Kim Dokja Company, bao gồm cả ông già trước mặt tôi.
[Có vẻ như cậu đang chuẩn bị cho chiến tranh. Cậu không cần phải quá sốt ruột.]
"Trong kịch bản, nó luôn luôn là chiến tranh."
Nhà sản xuất hàng loạt cười khúc khích trước lời nói của tôi.
[Đừng quá vô cảm. Ta muốn cậu khác biệt với những chòm sao kia.]
"Cảm ơn ngài vì đã giúp đỡ."
Tôi mỉm cười và cúi đầu. Nhà sản xuất hàng loạt mở cửa xe trước khi dừng lại và nhìn tôi. [Có một điều cuối cùng ta muốn hỏi…]
"Xin ngài cứ hỏi."
Nhà sản xuất hàng loạt không đặt câu hỏi ngay lập tức. Thay vào đó, ông ấy rút ra một điếu thuốc và lầm bầm. […Cậu đã bao giờ nghĩ ■■ chính xác là gì chưa?]
Ông ấy bật lửa và đưa đầu điếu thuốc vào ngọn lửa. Nhà sản xuất hàng loạt thở dài và thổi khói trước khi tiếp tục.
[Đó là nơi chúng ta muốn đến hay là nơi mà số phận đang dẫn chúng ta đến? Đó là một địa điểm, một cuộc sống hay một không gian?]
Có lẽ Nhà sản xuất hàng loạt đã nghĩ về câu hỏi này vô số lần. Cuối cùng, ông vẫn không tìm ra câu trả lời.
"Điều chắc chắn rằng nó là kết thúc của câu chuyện."
[Đôi khi ta thấy sự bình tĩnh của cậu thật đáng kinh ngạc.]
"Tôi cũng lo lắng."
[Ta đã cảm nhận được điều đó ở Hiệp hội sành ăn nhưng cậu không giỏi nói dối như cậu nghĩ.]
Nhà sản xuất hàng loạt cười như một đứa trẻ.
[Vậy thì ta hỏi cậu… ■■ của cậu có thực sự là ‘chương cuối cùng’ không?]
Theo phản xạ, tôi ngậm miệng lại. Nhà sản xuất hàng loạt kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của tôi. Cuối cùng tôi cũng mở miệng khi điếu thuốc của Nhà sản xuất hàng loạt cháy một nửa.
“Tôi không biết câu chuyện sẽ đưa tôi đến đâu. Tuy nhiên… tôi chắc chắn rằng nơi tôi muốn đến là chương cuối cùng.”
Ông ấy tiếp tục nghe sau khi tôi nói xong. Cứ như thể câu chuyện của tôi vẫn đang tiếp diễn. Khi điếu thuốc cháy hết, Nhà sản xuất hàng loạt bật cười.
[Ta hy vọng ta đang ở trang cuối cùng với cậu.]
"Đi cẩn thận, ông già."
[Hãy cẩn thận.]
Có tiếng động cơ và xe của Nhà sản xuất hàng loạt lao ra cổng. Các chòm sao khác cũng biến mất qua cánh cổng. Cánh cổng đóng lại và những tia lửa đáng ngại lấp đầy bầu trời trống rỗng.