Một giờ sau, Yoo Jonghyuk và các đồng đội của mình trở về Trái đất. Yoo Jonghyuk, Han Sooyoung, Lee Jihye, Jung Heewon, Lee Hyunsung, Shin Yoosung, Lee Gilyoung và Lee Seolhwa.
Điều đầu tiên họ phát hiện sau khi đi qua cổng thông tin là những tia lửa nhấp nháy xung quanh trung tâm của khu liên hợp công nghiệp. Những tia lửa xác suất đánh xuống trung tâm Nhà máy như những tia chớp.
Lee Jihye hỏi, “…Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Cô hỏi nhưng không ai có thể trả lời chính xác. Họ lên con rồng chimera và nhanh chóng đến Nhà máy. Các thành viên nhảy qua tường chạy thẳng vào phòng bệnh.
Cáo Bay vẫy tay khi thấy mọi người đổ xô đến. "Hả, mọi người đã quay lại rồi à?"
Jung Heewon hỏi, "Dokja-ssi ... không, Yoo Sangah-ssi đang ở đâu?"
“Cậu ấy ở đằng kia, mặc dù tôi nghĩ mọi người cũng cần được chữa bệnh…”
“Chúng tôi ổn, chỉ cần chữa cho Hyunsung-ssi.”
“K-Khoan đã! Da của tôi chỉ bị― ”
"Im lặng và nằm xuống."
Sau khi ném Lee Hyunsung bị cháy lên giường bệnh, Jung Heewon và những người khác đi đến phòng bệnh của Yoo Sangah. Rõ ràng, họ nghĩ rằng Kim Dokja sẽ đến đó trước.
“Dokja-ssi! Sangah-ssi!”
"Này mọi người! Nếu mọi người cứ vào như thế…!"
Sau đó, các thành viên trong nhóm đối mặt với một cảnh tượng bất ngờ. Han Sooyoung lẩm bẩm, "Đây là sao?"
Không có ai trong phòng bệnh của Yoo Sangah ngoài số lượng nhân viên y tế tối thiểu. Linh hồn của Yoo Sangah vẫn bị phá vỡ. Hoàn toàn không thấy Kim Dokja.
Một luồng khí đen tỏa ra từ cơ thể Han Sooyoung. "Tôi đang hỏi các người, chuyện này là sao?"
Các nhân viên y tế nản lòng và nói tất cả mọi thứ đã xảy ra, từ Cuộc chiến trở về đến sự trở lại của Kim Dokja.
“…Vì vậy, Lee Sookyung đã được điều trị trước. Có lẽ bây giờ, bước cuối― ”
Trước khi họ có thể nói xong, Han Sooyoung đã di chuyển. Nó nhanh đến mức không ai có thể ngăn cản cô ấy. Han Sooyoung nhảy qua chiếc ghế gần đó và nắm lấy cổ áo của một người đàn ông cao hơn mình. "Đồ khốn nạn! Anh đã biết hết mọi thứ?"
“…”
“Tại sao anh không nói? Nếu anh biết chuyện này― ”
"Nếu tôi nói, cô có thể thay đổi điều gì không?"
Giọng nói lạnh lùng của Yoo Jonghyuk vang khắp phòng. Khóe miệng Han Sooyoung run lên. Cô ấy có thể thay đổi nó nếu cô ấy biết không? Cô ấy không biết. Han Sooyoung không thể trả lời câu hỏi này.
Yoo Jonghyuk hỏi lại, "Tôi hỏi cô có thể thay đổi điều gì không?"
“Đồ khốn…!”
Lần này, Yoo Jonghyuk không chịu thua. Khoảnh khắc áp lực của hai người sắp tàn phá xung quanh, Jung Heewon ngăn họ lại. "Dừng lại, cả hai người! Hai người không thấy rằng Yoo Sangah-ssi đang có mặt sao?"
[Chòm sao ‘Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng’ rất tức giận!]
Yoo Jonghyuk đẩy tay Han Sooyoung ra và nói với nhân viên y tế, "Kim Dokja đâu?"
Han Sooyoung cũng quay sang hỏi nhân viên. Thay vì trả lời, các nhân viên y tế đồng loạt nhìn về một hướng. Đó là phòng bệnh nơi cuộc phẫu thuật của Lee Sookyung đang được tiến hành.
Han Sooyoung hỏi, "Kim Dokja đang ở trong đó sao?"
"Phải rồi, Aileen nói rằng anh ấy cần…"
Các thành viên lặng lẽ tiến đến cửa phòng mổ đủ để không cản trở việc điều trị. Qua lớp kính trong suốt, có thể thấy Aileen và Kim Dokja đang tiến hành ca phẫu thuật. Vì ánh sáng, không thể nhìn thấy biểu cảm của Kim Dokja nhưng chắc chắn anh ta đang không ổn.
Bàn tay của Kim Dokja đang run rẩy và ánh mắt anh ta hơi cúi xuống. Shin Yoosung là người mở miệng đầu tiên, “…Trạng thái của ahjussi hơi kỳ lạ.”
________
Khi phẫu thuật bắt đầu, điều đầu tiên Aileen nói là, "Anh phải đi cùng tôi."
“…Tôi có thể giúp gì sao?”
"Phải."
Khoảnh khắc đi vào phòng, tôi nhìn thấy những mảnh vỡ của mẹ tôi. Mẹ tôi, người đã đánh bại những người trở về bằng cách triệu hồi Pungbaek, đang ở trong tình trạng mọi câu chuyện của bà đều bị phá vỡ.
[…Dokja.]
Ở đâu đó, tôi cảm thấy mình đã nghe thấy những lời này. Có thể đó là những câu chuyện của mẹ tôi. Tôi trấn an bà ấy, "Đừng lo, tôi không chọn ai cả."
Linh hồn của mẹ tôi phải được phục hồi càng nhanh càng tốt. Bằng cách đó, tôi sẽ có thời gian để cứu Yoo Sangah. Từ bây giờ là thời gian của Aileen.
"Nhân viên, bắt đầu cung cấp ma lực."
Aileen rút một cây cọ nhỏ ra và bắt đầu thu thập từng mẩu truyện trôi nổi.
Bản thân cuộc phẫu thuật rất đơn giản. Thu thập các mảnh vụn của những câu chuyện rải rác và đặt chúng lại với nhau theo bối cảnh.
Đó là khôi phục ý nghĩa của những câu chữ đã mất. Nói thì dễ nhưng số người trong Con đường sinh tồn có thể thực hiện cuộc đại phẫu này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Người đáng chú ý nhất trong số đó là Aileen Makerfield, Chuyên gia câu chuyện bên cạnh tôi.
[Câu chuyện ‘Người Sửa Chữa Câu Chuyện’ đã bắt đầu!]
[Mỗi từ ngữ chạm đến đầu ngón tay của bạn sẽ tự phục hồi.]
Kết thúc của câu chuyện cũng chỉ là một phần của câu chuyện. Mỗi khi cây cọ của Aileen di chuyển, những câu chuyện vụn vặt bắt đầu nối tiếp nhau. Dịch sao tôi đem đến là chất kết dính giữ các câu chuyện lại với nhau.
[Vật phẩm ‘Soma’ đang hoạt động!]
[Vật phẩm ‘Mật hoa’ đang hoạt động!]
Khi cuộc phẫu thuật trôi qua 40 phút, trán của Aileen lấm tấm mồ hôi. Khung cảnh phẫu thuật của Aileen cũng xuất hiện trong Con đường sinh tồn nhưng đây là lần đầu tiên tôi thực sự nhìn thấy nó và tôi hơi ấn tượng.
Khi câu chuyện tổng thể đã được sửa chữa xong, Aileen uống một ngụm nước. Tôi hỏi Aileen, "Có ổn không nếu các mảnh vỡ không phù hợp với bối cảnh?"
Tôi hơi lo lắng khi thấy các mảnh truyện mà Aileen ghép lại với nhau không hoàn toàn gọn gàng.
AIleen lau nhẹ môi. "Ổn thôi, con người là như vậy mà."
Lời cô ấy nói có lẽ cũng đúng. Nói chung, con người không phải là một tồn tại ngăn nắp.
Nhân tiện, những lời của Aileen vẫn chưa kết thúc, “Tuy nhiên, có một vài câu có thể sẽ trở nên nghiêm trọng nếu chúng không được kết hợp đúng cách. Ví dụ như những bộ phận này.”
Aileen chỉ vào linh hồn của mẹ tôi. Không giống như những khu vực đã được phục hồi khác, trái tim bị sụp một nửa của bà ấy không hề được phẫu thuật. “Thực ra, ca phẫu thuật của Sookyung-ssi có hơi muộn. Chủ đề của bác ấy đã bị hư hại rồi.”
"Chủ đề?"
Nội dung của Con đường sinh tồn lướt qua đầu tôi.
“Anh có biết rằng tâm hồn của mỗi người được tạo nên từ những câu chuyện không?”
"Tôi đã nghe về nó trước đây."
Đó là một câu chuyện mà Persephone đã kể tôi nghe. Aileen tiếp tục nói, “Trong mỗi tâm hồn, có một chủ đề cốt lõi xuyên suốt nó. Câu chuyện quan trọng nhất hình thành nên bản chất của tâm hồn.”
Tôi nhớ lại một cách muộn màng về nó trong Con đường sinh tồn.
[Mỗi câu chuyện đều có chủ đề. Ngay cả một câu chuyện không có chủ đề, chủ đề của nó sẽ là ‘không có chủ đề’.]
"Chỉ có người hiểu rõ nhất về linh hồn này mới có thể chạm vào chúng."
Tôi do dự một lúc. “Vậy thì lý do cô nói tôi nên đi cùng cô…”
"Phải." Aileen gật đầu và tiếp tục, “Chúng chỉ có thể được phục hồi bởi người hiểu rõ nhất về linh hồn này. Anh phải tự làm nó. Tôi sẽ chia sẻ câu chuyện…”
Tôi không nghe thấy những lời cuối cùng của Aileen.
[Câu chuyện ‘Người Sửa Chữa Câu Chuyện’ tạm thời nằm trong tay bạn.]
Tôi phải tự làm điều này?
“Không còn nhiều thời gian đâu. Anh cần phải bắt đầu ngay bây giờ. Nhân viên y tế, hãy sẵn sàng cung cấp ma lực!”
Tôi nhìn chằm chằm vào linh hồn của mẹ tôi trong khi cầm cây cọ. Mẹ tôi đang nằm đó, lặng lẽ nhắm mắt, như một người được phủ một tấm vải liệm. Có những nếp nhăn và vết thương mà tôi không biết. Bà có đôi lông mày cứng và đôi má khô.
Aileen nói, “Hãy coi nó như một cuốn sách. Hãy tưởng tượng tất cả những câu chuyện trước mắt anh trở thành một cuốn sách.”
Tôi nhìn những câu chữ khác nhau trôi nổi trước mặt và cố gắng thể hiện trí tưởng tượng của mình. Giống như tôi đang đọc lại cuốn sách mà tôi đã đọc khi còn nhỏ, tôi nhắm mắt lại và đưa tay ra.
[“À, con có muốn đọc cuốn sách đó không?”]
Tôi quét sạch lớp bụi che phủ và mở ra trang đầu tiên đã bị hỏng và sờn. Tôi mở mắt ra lần nữa và nhìn thấy những câu chuyện trôi nổi nằm gọn trong tay mình.
[“Dokja.”]
Từng câu từng chữ, những mảnh vỡ bắt đầu nói chuyện với tôi. Tôi từ từ di chuyển cây cọ. Tôi nghĩ về mẹ tôi, tôi nhớ đến mẹ tôi. Có một mùi hôi khi các từ ngữ được nhấc lên khỏi cái giếng của những kỷ niệm xưa cũ.
[“Dokja, con thích kiểu nhân vật nào nhất?”]
Tôi nhớ. Những cuốn sách tôi đã đọc cùng mẹ lần đầu tiên. Tôi vô thức di chuyển cây cọ. Các câu chữ tràn ra được liên kết qua bút vẽ của tôi.
[“Con có vẻ không thích cái kết. Tuy nhiên, không phải câu chuyện nào cũng có kết thúc có hậu.”]
Người đã cho tôi lý do để thích sách. Vì những tội lỗi mà tôi phạm phải, bà ấy đã phải ngồi tù. Người đã viết một cuốn sách về câu chuyện của chúng tôi, người tôi muốn gặp, người mà tôi oán hận. Bà là mẹ tôi nhưng cũng là người xa cách tôi nhất.
[“Dokja.”]
Máu trong phòng khách và cảm giác con dao rơi xuống. Những lời sau đây của mẹ tôi.
["Đọc nó lại lần nữa."]
Khoảnh khắc tôi kết thúc, cây cọ dừng lại. Tuy nhiên, chủ đề của mẹ tôi vẫn chưa hoàn thành.
"Quỷ vương của sự cứu rỗi?"
Tôi chỉ biết câu chuyện của mẹ tôi đến đây.
["…Tội lỗi. Nếu nó là một tội lỗi, nó là một tội lỗi."]
[“Có phải tất cả tù nhân đều nghĩ như vậy không?”]
[“Thật là buồn cười, công lý của thế giới này.”]
Vẫn có vô số mẩu chuyện trôi nổi xung quanh tôi nhưng chúng không nói chuyện với tôi nữa.
Các mảnh vỡ có bối cảnh mà tôi không biết. Tôi không thể nghe thấy chúng và chúng là những câu không xác định.
Tôi đột nhiên bối rối, như thể bị ném vào giữa cuốn sách lần đầu tiên tôi đọc. Điều duy nhất tôi biết về Lee Sookyung là Lee Sookyung với tư cách là mẹ tôi.
Tay cầm cọ run run. Sự run rẩy đang lên tiếng thay tôi. Tôi không thể làm được. Đây không phải là điều tôi có thể làm.
Sự tiếc nuối ngập tràn trong tôi như những con sóng. Tôi nên nói chuyện với bà ấy nhiều hơn. Tôi nên kể với bà ấy nhiều hơn.
Tôi nên chia sẻ với bà ấy nhiều hơn.
Bàn tay cầm cọ hạ xuống dần. Những câu chuyện của mẹ tôi lại vụn vỡ. Những câu chuyện không rõ của mẹ tôi trôi đi như thể chúng chế nhạo tôi.
'Có lẽ mình không phải là người duy nhất.'
Khoảnh khắc tôi có ý nghĩ này, tôi cảm thấy có gì đó sau lưng mình. Ai đó, không phải tôi hay Aileen, đang cầm một chiếc cọ và nhìn chằm chằm vào không trung.
"Đây là những gì cô đã nói với tôi."
Có một người phụ nữ trung niên mặc một bộ suit đẹp bên ngoài bộ đồng phục tù màu xanh lam. Đó là Cho Youngran, người có Nhà tâm linh đầu tiên của Joseon làm nhà tài trợ. Một người phụ nữ khác cũng đang cầm cọ bên cạnh.
“Tôi không thể tin rằng mình vẫn nhớ những ngày chúng ta xếp hàng mua bánh mì.” Lee Boksoon, người đã cùng tôi đến Vùng đất Hòa bình, cười.
Có một số người lang thang khác trong phòng. Mỗi người cầm một cây cọ, bôi dịch sao và bắt đầu gắn các câu chữ. Những câu chuyện khó khăn đối với tôi lại trôi chảy đối với họ.
Tất cả những người lang thang đều nói về Lee Sookyung.
Tầm nhìn của tôi mờ đi và tôi không thể nói được một lúc. Cuộc sống của mẹ tôi đang được vẽ ra trước mắt tôi. Có một số điều tôi nên biết nhưng lại không. Mặc dù vậy, những kẻ lang thang không hoàn thành hết chủ đề.
Một số mảnh vỡ vẫn còn sót lại đang tìm kiếm chủ nhân của nó. Rồi ai đó nắm lấy tay tôi. Tay cầm cọ của tôi di chuyển tự do và đính lại những câu mà tôi không biết. Ngay lúc tôi định bày tỏ sự bối rối của mình, chủ nhân của bàn tay cắt lời tôi.
"Kim Dokja, anh biết anh không phải là thần thánh."
Tôi ngửi thấy mùi kẹo chanh từ giọng nói đang càu nhàu. Han Sooyoung bực bội cầm lấy chiếc cọ từ tay tôi.
"Có một số điều trên thế giới mà anh không hề biết, đồ ngốc."