Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P2)

Chương 378



Erich Striker là đội trưởng đội vệ binh hoàng gia của Quần đảo Kaixenix.


'Cô ấy' không chỉ là hiệp sĩ giỏi nhất của quần đảo trên danh nghĩa, mà 'cô ấy' còn là thanh kiếm đầu tiên của người cai trị vương quốc. Và lý do duy nhất khiến 'cô ấy' có thể leo lên được vị trí này là do cô ấy không ngừng luyện tập cả ngày lẫn đêm.


Khỉ thật!


Erich cắt đi cắt lại màn đêm yên tĩnh của phòng huấn luyện. Những giọt mồ hôi dày đặc rơi xuống không ngừng. 'Cô ấy' nhìn xuống những mồ hôi và nghĩ rằng chúng nên là giọt máu của người khác.


'Mình đã để bọn chúng chạy thoát, ngay trước mặt bệ hạ.'


Cuộc phản nghịch của Đại hoàng tử - lần tấn công phòng yết kiến ba ngày trước đã bay đến miệng những người đàm tiếu. Một số diễn viên kịch cũng bắt đầu hát những bài hát về nó. Hầu hết họ đều hát những bài hát tán dương Đại hoàng tử.


[Oh, oh ~ nhà cách mạng vĩ đại Schweichen Von Kaixenix ~.


Hãy nhìn vào đôi vai rộng và tấm lưng của anh ấy ~.]


Thanh kiếm sáng rực rọi qua bóng tối của sân tập. Khuôn mặt đáng ghét của Tứ hoàng tử, người đã trốn thoát cùng với Đại hoàng tử, hiện lên. Hắn vẫn không biến mất cho dù có bị chém bao nhiêu lần.


Nhưng kỳ lạ là, mỗi khi Erich nhớ lại khuôn mặt đó, 'cô ấy' cũng cảm thấy một cảm xúc khác.


Nhìn thấy bóng lưng của Đại hoàng tử Schweichen và Tứ hoàng tử Ricardo, cũng như Bilston Framer ngày càng xa dần, Erich lại bị bao trùm bởi một khao khát khó giải thích.


Không muốn thừa nhận cảm xúc đó, 'cô ấy' tiếp tục vung kiếm. Như thường lệ, 'cô ấy' vung thanh kiếm hết lần này đến lần khác, cố hết sức để rũ bỏ mọi suy nghĩ gây mất tập trung.


Thật không may, có vẻ như buổi tập huấn hôm nay sẽ phải kết thúc ở đây.


'Một cuộc đánh lén sao?'


Có một bóng đen mảnh mai nhẹ nhàng dao động trong bóng tối.


Erich nhanh chóng rút thanh kiếm thật gắn trên eo 'cô ấy' ra. 'Cô ấy' nghĩ đến việc giết kẻ đột nhập ngay khi hắn làm bất kỳ hành động khả nghi nào. Tuy nhiên, thật bất ngờ, kẻ thù đã lộ diện trước tiên.


“Xin hãy bỏ vũ khí xuống. Tôi không đến đây để đánh nhau.”


Dưới ánh trăng mờ nhạt, một người đàn ông với vóc dáng mảnh mai từ trong bóng tối bước ra. Đó là Ricardo Von Kaixenix, Tứ hoàng tử của quần đảo này.


Erich lớn tiếng hét, "Ngài mất trí rồi à? Sao ngài lại dám đến đây?"


"Mặc dù thế giới đã thay đổi, cô vẫn thích vung kiếm của mình."


Erich giơ thanh kiếm của 'cô ấy' lên cao trong khi tỏa ra luồng sát khí dày đặc. Tuy nhiên, Tứ hoàng tử lại đặt thanh kiếm của mình xuống đất.


'Cô ấy' nheo mắt lại thành một đường. "Ngài định làm gì ở đây?"


"Ta biết rằng trong mười phút nữa, lính canh sẽ xuất hiện để bao vây ta. Hơn nữa, việc khuất phục ta không hề khó với kỹ năng của ngươi."


"Vậy nên?"


"Ta đang đầu thú đấy. Có nghĩa là, ta đang bảo ngươi bắt ta lại và đưa ta đến bãi hành quyết."


Erich biết rằng gần đây Tứ hoàng tử không bình thường. Tuy nhiên, 'cô ấy' không ngờ lại gặp phải tình huống như thế này. Mới vài ngày trước, anh ta đã trốn thoát cùng với sự giúp đỡ của Đại hoàng tử, vậy mà anh ta lại tự mình quay lại đây, để bị xử tử?


Vẫn cảnh giác, Erich chậm rãi bước đến chỗ Tứ hoàng tử.


Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta đang ở trong tình trạng hoàn toàn không có vũ khí. Erich không bỏ lỡ cơ hội này và nhanh chóng bắt được Tứ hoàng tử. Đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh trăng bắt gặp ánh mắt của 'cô ấy'.


“Đổi lại, ta muốn ngươi nghe câu chuyện của ta trong mười phút tới.”


"Tại sao tôi phải làm điều đó?"


“Dù sao thì ta cũng sẽ chết. Không chịu lắng nghe những lời cuối cùng của một người sắp chết sẽ khiến ngươi bị hôi miệng đấy.”


Erich nhìn chằm chằm vào Tứ hoàng tử với ánh mắt phức tạp. "Nếu ngài định cầu xin sự vô tội của ngài thì đừng có mơ."


'Cô ấy' biết rằng Tứ hoàng tử vô tội. Tuy nhiên, ngai vàng đã đổi chủ và Erich là đội trưởng đội vệ binh phục vụ người cai trị mới.


Tứ hoàng tử lắc đầu cười, "Không phải chuyện đó."


"Nếu không thì là gì?"


“Thật ra, ta đã rất khó xử rằng không biết nên nói gì ở đây để bọn ta có thể lấy lại 'ngươi' mà bọn ta biết. Ta thậm chí còn chẳng đoán bừa được cái gì cả.”


Lời mở đầu bất ngờ khiến Erich bối rối và 'cô ấy' cau mày.


Đây có phải là một kiểu kế hoạch lừa đảo mới không? Mọi người trong vương quốc đều biết rằng Tứ hoàng tử đã dùng miệng lưỡi của mình để quyến rũ rất nhiều phụ nữ ở vùng đất này.


"Cách đây rất lâu, có một người phụ nữ."


Bất kể người nghe đang nghĩ gì, Tứ hoàng tử bắt đầu câu chuyện của mình.


“Cô ấy yêu thích kiếm thuật và rất tài năng để có thể đại diện cho khu vực của mình tham gia một cuộc thi.”


Cùng với một cơn đau nhẹ, một cảm xúc không rõ bắt đầu xâm nhập vào đầu 'cô ấy'.


"Và với thanh kiếm của mình, cô ấy đã giải cứu những người đồng đội quý giá của cô rất nhiều lần."


Thứ gì đó đã biến mất từ ​​rất lâu….


“Cô ấy đã vung kiếm chống lại sự bất công của các kịch bản hết lần này đến lần khác, và với chính thanh kiếm đó, cô ấy cũng đã bảo vệ ta.”


"Ngài đang nói gì vậy? Tôi chỉ là thanh kiếm của bệ hạ thôi."


Tứ hoàng tử ngước nhìn Erich với biểu cảm than thở.


"Cô thực sự không nhớ được gì cả."


Đúng lúc đó, một giọng nói khác phát ra từ trong bóng tối.


“Hoàng tử Ricardo, thần muốn nói một điều. "


Erich giật mình và nhanh chóng nâng cơ thể của 'cô ấy' lên. Từ khi nào mà hai người đàn ông này lại xuất hiện trong bóng tối? 'Cô ấy' gầm gừ đầy đe dọa và nói, "Vậy ra, tất cả đều là một cái bẫy."


"Không phải."


Người lộ diện từ bóng tối là Bilston Framer, hiệp sĩ duy nhất mà cô thừa nhận trong vương quốc này.


"Ngài Erich."


Bilston tiến một bước về phía 'cô ấy'. 'Cô ấy' giật mình và nhanh chóng đưa ra lời cảnh báo, "Nếu ngài dám tiến thêm một bước nữa thì tôi sẽ chặt đầu Tứ hoàng tử đấy."


Đó là một cái bẫy. Mình nhất định phải trốn khỏi đây - Erich nghĩ như vậy và lướt qua lối ra của sân tập.


Tuy nhiên, có điều gì đó không ổn.


[Những câu chuyện liên quan đến bạn bắt đầu nổi cơn thịnh nộ!]


Cứ như toàn bộ cơ thể đã trở nên đông cứng, cô ấy không thể cử động chút nào.


[Câu chuyện của bạn đang chống lại sự kiểm soát của 'Quần đảo Kaixenix'!]


"Chúng ta đã hứa rằng sẽ không bao giờ quên mà, chẳng phải sao?"


Bilston nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đau khổ.


'Không, nhưng… tên…. tên anh ta là….'


[Những câu chuyện liên quan đến bạn đang ngẫm lại những ký ức xưa cũ.]


"Heewon-ssi."


[Những câu chuyện bị lãng quên đang bắt đầu kể.]


Vào lúc đó, thế giới của 'cô ấy' vỡ vụn. Những câu chuyện tràn ngập trong ký ức của Erich.


Đó là câu chuyện của mười năm bị lãng quên. Một câu chuyện từ khi Erich chưa phải là Erich, trong khi Bilston cũng chưa phải là Bilston.


____________


Chính xác là mười năm kể từ khi Lee Hyunsung và Jung Heewon đến thế giới này.


“Hyunsung-ssi! Là anh đúng không?”


“Uh? Heewon-ssi??”


'Tsu-chuchuchut…!'


Họ đã trở thành 'người chiếm hữu' vào thời điểm tương tự nhau và may mắn thay, họ đã nhận ra nhau khá nhanh.


- Có vẻ như chúng ta phải sử dụng tính năng 'Chiếu giọng nói' ở đây.


Hai người họ bắt đầu thu thập thông tin về thế giới này từng chút một.


Đầu tiên, họ biết rằng đây là giai đoạn chuẩn bị cuối cùng trước khi họ có thể tham gia vào 'Đại chiến giữa Thần thánh và Ác quỷ'.


Thứ hai, có sự khác biệt về thời gian triệu tập từng thành viên của Kim Dokja Company đến nơi này.


Và kịch bản sẽ không bắt đầu trừ khi tất cả các diễn viên đã đến.


- Ngoài tất cả những điều đó ra, Hyunsung-ssi, có vẻ như anh đã tiếp quản một người khá giống mình.


- Heewon-ssi cũng rất hợp với chủ thể của cô.


Và cuối cùng, ý thức về bản thân của họ sẽ dần bị xói mòn theo thời gian.


[Câu chuyện khổng lồ 'Quần đảo Kaixenix' đang theo dõi hành động của bạn.]


[Xác suất của thế giới đang gây áp lực buộc bạn phải thực hiện vai trò của mình.]


Bất cứ khi nào họ cảm nhận được ánh nhìn của câu chuyện khổng lồ, họ lại thực hiện đúng vai trò của mình để không bị nó chú ý.


- Có vẻ như Sooyoung-ssi đã hoàn toàn quên mất mọi chuyện. Mặc dù tôi có nói gì, cô ấy….


- Liệu chúng ta có rơi vào hoàn cảnh giống cô ấy không?


- Tôi tin rằng Dokja-ssi sẽ xuất hiện trước khi điều đó xảy ra.


Và vì vậy, họ chờ đợi, và sau đó lại đợi thêm nữa.


- Tôi tự hỏi Jihye và bọn trẻ có đang làm tốt không?


- Nếu là họ thì có lẽ sẽ ổn thôi.


Trên thế giới này họ chỉ có thể nương tựa nhau.


[Câu chuyện 'Tình đồng đội trong sáng nhất' đã bắt đầu!]


Trong một thế giới mà không ai biết về câu chuyện của họ, họ chỉ đơn giản là phải tiếp tục nói chuyện với nhau để tự bảo vệ mình.


'Claaang!'


“Ngài Erich! Hãy đánh bại hắn!”


"Cho hắn nếm mùi đi ngài Bilston!"


Chủ thể của hai người là đối thủ của nhau. Họ cần tạo thêm cơ hội để ở cạnh nhau, vì vậy họ sẽ có thể sử dụng 'Chiếu giọng nói' để trò chuyện.


- Có vẻ như kiếm thuật của anh đã tiến bộ hơn rất nhiều. Danh hiệu 'Hoàng đế của Thanh kiếm thép' hoàn toàn phù hợp với anh nhỉ?


- Khi chúng ta quay lại, tôi sẽ nhờ Dokja-ssi mua cho tôi một thanh kiếm mới.


Mỗi khi lưỡi kiếm của họ giao nhau, họ chia sẻ 'Chiếu giọng nói'.


- Với tốc độ này, chúng ta sẽ trở thành Bậc thầy kiếm thuật trước khi Dokja-ssi đến đây mất.


Một năm trôi qua, và năm thứ hai cũng cứ thế trôi qua.


Họ được chỉ định vào những vị trí khác nhau phù hợp với tính cách của họ. Lee Hyunsung được đẩy vào phe Tứ hoàng tử Ricardo, trong khi Jung Heewon ở dưới trướng của 'Hắc pháp sư'.


Khi mối quan hệ của họ thay đổi, môi trường họ trải qua cũng thay đổi theo.


Hai người họ không thể cầm kiếm thường xuyên như trước. Họ dần phải sống cuộc sống của 'Erich Striker' và 'Bilston Framer', chứ không phải Jung Heewon và Lee Hyunsung.


Họ phải ăn thức ăn với tư cách là Erich Striker và nói chuyện với tư cách là Bilston Framer. Trong quá trình có được thứ không phải của mình, Lee Hyunsung và Jung Heewon bắt đầu quên đi một vài điều về bản thân.


Hai người họ dần trở thành những nhân vật của 'Quần đảo Kaixenix'.


Có một lần, Jung Heewon uống rượu đến say xỉn và đi đến nói chuyện với Lee Hyunsung.


"Tôi là một người xấu xa, Hyunsung-ssi."


"Sao cô lại nói như vậy?"


"Chẳng phải đó là lý do bây giờ tôi đang bị trừng phạt đấy sao?"


Sau đó, cô ấy bắt đầu nói về những điều mà chưa ai đề cập tới cho đến tận bây giờ


"Anh còn nhớ… cặp mẹ con ở Ga Geumho không? Họ đã chiến đấu chống lại phe Cheoldo với chúng ta."


"….Vâng, tôi nhớ. Chúng ta cũng đã gặp lại họ trong Lâu đài Bóng tối phải không?"


Lee Hyunsung nhớ lại cặp mẹ con ở Ga Geumho - người mẹ đã chiến đấu để bảo vệ con mình, và một cô bé đang nắm lấy bàn tay của người mẹ như vậy.


Mẹ của đứa trẻ đã mất mạng trong Lâu đài Bóng tối, còn cô bé được giao cho những người lang thang chăm sóc.


"Cả hai đã có thể sống sót. Giá như tôi nhận ra sự thật của 'Thiên đường' sớm hơn…."


"Đó không phải là lỗi của cô, Heewon-ssi. Đó không phải là điều mà chúng ta có thể ngăn chặn."


"Thành thật mà nói, có rất nhiều câu chuyện nhỏ hơn chúng ta, đúng không? Những câu chuyện thậm chí còn chẳng phải là những câu chuyện đúng đắn."


Jung Heewon say xỉn cười phá lên. Khi cô ấy làm vậy, những vết tích của câu chuyện nhuộm trên tay cô ấy sáng rực rỡ. Tất cả đều là những câu chuyện mà cô có được suốt thời gian qua. Câu chuyện được tạo ra bằng cách chiến đấu chống lại các Chòm sao vĩ đại và cao quý với tư cách là thành viên của Kim Dokja Company


Jung Heewon tự hào về câu chuyện đó và sống cuộc đời của mình mà không hề xấu hổ.


Tuy nhiên, gần đây có một suy nghĩ hơi kỳ lạ tràn ngập trong đầu cô.


"Có lẽ, những câu chuyện mà chúng ta có được từ trước đến nay đều được tạo ra sau khi chúng ta giẫm đạp lên những câu chuyện nhỏ bé như vậy?"


"Heewon-ssi…."


"Và có lẽ, bây giờ đến lượt chúng ta bị giẫm đạp."


Bốn năm, rồi năm năm cứ thế trôi qua. Cả Jung Heewon và Lee Hyunsung đều không bỏ cuộc.


"Nhân tiện, họ của Yoosung và Gilyoung là gì vậy?"


"Chẳng phải là…. Lee Yoosung và Shin Gilyoung sao?"


"Nghe hơi kỳ, nhưng…"


Ký ức của họ biến mất từng chút một. Và năm thứ sáu trôi qua.


"Dokja-ssi đang ở đâu và bây giờ anh ấy đang làm gì nhỉ?"


"Tôi không nghĩ anh ấy sẽ đến trong năm nay."


Năm thứ bảy trôi qua.


"Nợ lương của chúng ta suốt bảy năm, chẳng phải đây là một công ty xấu xa sao?"


"Sau này chúng ta nhất định phải thành lập một công đoàn."


"Đúng, chúng ta phải làm vậy. Đừng quên nó."


Lời hứa gặp nhau ít nhất một lần một tuần của họ đã được đổi thành mỗi tháng một lần, và cuối cùng nó đã trở thành hai tháng một lần.


Họ gặp nhau nhưng cũng không thể nói với nhau nhiều.


Và vào một ngày nọ trong năm thứ tám, Jung Heewon hỏi anh ấy với một giọng kinh ngạc.


"Chẳng phải chúng ta đang đợi ai đó sao?"


Lee Hyunsung không thể trả lời câu hỏi đó.


"Anh biết đấy, Hyunsung-ssi, nếu tôi quên mất anh thì…"


"Tôi sẽ nhớ cô."


"…Nếu vậy, xin hãy giết tôi."


Đó là lần cuối cùng họ gặp nhau.