Ngày nghỉ, Đường Táp dẫn Đế Chiêu đi xem phim, phim hoạt hình nổi tiếng lúc bấy giờ nói về Na Tra. Trước khi phim chiếu, Đường Táp nghĩ tới trong phim có phân cảnh tam thái tử Long Vương Ngao Bính bị rút gân, sợ Đế Chiêu nhìn thấy bị kích động lập tức nhắc nhở Đế Chiêu: “Lúc xem phim đừng nhập tâm quá, đừng hô lớn la lớn, nếu sợ thì nhắm mắt lại.”
Đế Chiêu: “...... Anh biết rồi.”
Song sau khi phim bắt đầu chiếu, Đế Chiêu ném lời ‘ân cần dạy dỗ’ ra sau đầu, lúc tập thể Long tộc đó bị túm vảy, Đế Chiêu run rẩy cấu mạnh vào đùi mình.
“Đau chết tôi rồi!!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Đường Táp duỗi tay bịt kín miệng anh: “……”
Đế Chiêu trừng lớn hai mắt tiếp tục xem.
Đau như vậy cũng không nhắm mắt, đúng là một con Rồng kiên cường!
Sau khi hết phim, Đế Chiêu khen phim đặc sắc, Đường Táp gật đầu nói: “Chính xác, anh nhìn Tiểu Bạch Long nhà người ta xem, dáng người thanh mảnh mày hơi chau lại dịu dàng như nước……..”
Anh nhìn lại anh xem.
Đường Táp không nói như vậy nhưng Đế Chiêu tự bổ não như vậy.
Đế Chiêu: “???”
Đế Chiêu: “Em đang nói Ngao Bính sao? Em muốn xem chân dung thật của ông ấy không? Trong thư phòng bà nội anh còn treo bức họa của ông ấy đấy!!”
Đường Táp: “Từ chối! Đừng đánh tan ảo tưởng tươi đẹp của em!”
(2)
Thật ra, năm đó khi Đế Chiêu từ biên cương ‘mãn hạn tù được phóng thích’ trở về, vừa nhìn thấy Đường Táp thì xúc động muôn phần, hình Rồng quấn Táp trực tiếp bay tới dưới cây Trường Sinh, nức nở kêu muốn tiểu biệt thắng tân hôn.
Sau đó bị Táp nữ thần dùng một tay ‘giết Rồng’, kiềm chế chặt kéo về nhà ăn cơm.
Nguyên văn lời nói của Táp nữ thần là: “Cực khổ làm một bàn tiệc tẩy trần, không ăn nhân lúc còn nóng thì lãng phí!”
Đúng vậy, trời lớn đất lớn, ăn một bữa cơm nóng là lớn nhất.
(3)
Cửu Vĩ Hồ An Luật mở một tiệm trà sữa ngay ở bên cạnh thư viện Phi Đại.
Thực ra nguyện vọng ban đầu của bản thân cậu là, lầu một là trà sữa, lầu hai bán sách truyện tranh.
Việc kinh doanh tốt bất ngờ, cũng may An Luật có chín cái đuôi, tốc độ làm trà sữa nhanh chỉ mời Phụng Hoàng tới giúp đỡ một tay vẫn có thể ứng phó được hết.
Chỉ có điều, cậu vẫn bị các bạn học khiếu nại, trên nắp ly trà sữa có dính lông Hồ Ly.
Loại khiếu nại này diễn ra nhiều nhất là mùa xuân thu, bởi vì…… đó là mùa thay lông.
(4)
Phụng Hoàng bắt đầu viết sách.
Cũng không phải là sách nghiêm túc gì, chính là tiếp tục viết một chút về Thần Trật Tự và Tứ Thánh Thú.
Trước mắt tiến triển của sách mới……. ừm …… chỉ mới nghĩ xong tên sách thôi.
Tên sách là «Thần, Thánh Thú và Tôi (Quyển Hạ)».
Đế Chiêu vốn như gặp cường địch tới, sau khi nhìn thấy tựa sách do cậu nghĩ ra thì cười lạnh tiếng, thung dung đi mất.
Đối với việc này, Cửu Vĩ Hồ khen không dứt miệng: “Ừm, Thất Thất có tài, đã là có tài thì tựa sách đúng là nằm ngoài dự liệu, không hổ là tựa sách hay mà ngài nghĩ hết hai tháng trời mới ra!”
(5)
Hộp đựng tiền tiết kiệm Hải Trãi trở nên hot bất ngờ, cùng lúc còn có tượng nguyên hình Hải Trãi, nghe nói là một sinh viên học viên chính pháp trước kia dựa vào cái này mà không bị liệt môn.
Nơi sản xuất những sản phẩm nhỏ này chính là Nghĩa Ô ở thế giới bên ngoài, các nhà sản xuất tuy vẫn như chìm trong sương mù nhưng rất nhanh đã phát hiện ra cơ hội kinh doanh.
Không lâu sau đó, nguyên mẫu Hải Trãi kích thước nhỏ thịnh hành khắp cả nước, nhận được sự quan tâm rộng rãi bởi các sinh viên của các chuyên ngành liên quan tới pháp luật.
(6)
Phi Đại phát triển càng ngày càng tốt, thói quen mắng trường học tất mắng hiệu trưởng vô dụng trước của các sinh viên đã thay đổi, nay bắt đầu khen Bạch Trạch rồi còn gọi Bạch Trạch là thụy thú chân chính, có đủ phúc trạch giáo dục có hệ thống, đại diện cho học thức và trí tuệ.
Không lâu sau đó, bức ảnh lớn Bạch Trạch mỉm cười lộ ra tám cây răng trắng được treo ở trước cửa thư viện.
Bạch Trạch nói, đây là hành động chọc cười của các sinh viên.
Trên thực tế, đấy là do bản thân ông chọn một ngày chụp hình còn tìm tới Bạch Thố Tinh in ra, mớm lời bảo hội học sinh treo lên.
Đương nhiên chuyện này bị tập thể ba con Thánh Thú cười nhạo, còn đem đi quảng cáo nữa.
(7)
Sau ba năm mang thai, Côn Bằng sinh rồi.
Sau khi sinh xong, Côn Bằng trở lại trường học.
Con thì ném cho hiệu trưởng Bạch Trạch trông giữ, Bạch Trạch rất vui vẻ bởi vì con của Côn Bằng lúc khóc lên sẽ rơi trân châu, phiên bản Mary Sue ngoài đời thật.
Bạch Trạch yêu thích những thứ lấp lánh rực rỡ cứ thế tự nguyện trở thành bảo mẫu của học sinh.
(8)
Ngao Hiển và An Hinh kết hôn rồi, kết hôn vào ngày 9 tháng 9, được tổ chức rất long trọng.
Cha của Ngao Hiển Ngao Đại Long và gia chủ Cửu Vĩ Hồ mẹ của An Hinh ở trong hiện trượng hôn lễ ký một thỏa thuận, tập đoàn liên hợp Long Hồ.
Hai nhà chính thức hợp một.
(9)
Có lẽ là do ma lực của việc ký thỏa thuận, Ngao Hiển và An Hinh đã tạo nên kỳ tích.
Điều này đã chứng minh rõ chỉ cần cù cày cấy thì có thể trải nghiệm được niềm vui sướng được mùa.
Tiểu gia hỏa nhà này là một con Cửu Vĩ Hồ lông đen, trên đầu có một sừng Rồng dài.
An Dao chỉ sản phẩm Rồng và Hồ chân chính, giáo dục Đế Chiêu: “Nhìn thấy chưa, đây mới gọi là kết tinh của tình yêu!”
Thân là con giả mạo sản phẩm của Rồng và Hồ, Đế Chiêu không dám nói chuyện.
(10)
Phụng Hoàng tìm được công việc mới.
Cậu dựa vào ký ức bị lỗi của mình, lừa được một vị trí trong bộ công an, chức văn thư.
Công việc cụ thể là tra cứu tài liệu, ghi nhớ hành vi phạm tội của yêu quái, thành lập hồ sơ và……quay các cảnh sát đi bắt tội phạm.
Điều này khiến cậu vui chết rồi, ngày ngày cầm thiết bị quay chuyên dụng chạy đông tây nam bắc theo Đường Táp và Đế Chiêu, chính đáng hợp lý vĩnh viễn đuổi theo Đường Táp.
Đế Chiêu: “……”
Tức chết Rồng rồi.
(11)
Đường Táp thích chải bờm, chà vảy cho Rồng.
Nhưng mà hình như Đế Chiêu lại dài thêm một chút rồi……. khục, ý tôi là, cơ thể Rồng! Đừng nghĩ nhiều!!
Trước kia chỉ cần nửa tiếng làm chải xong vảy Rồng, bây giờ chải hết cũng mất khoảng hai tiếng.
(12)
Suy xét tới cơ thể Rồng đang trưởng thành, thế là đôi vợ chồng kỳ lạ Đường Táp và Đế Chiêu bắt đầu gia nhập vào đại quân mua nhà.
Muốn mua nhà có diện tích lớn, có sân vườn, có hồ nước còn tầm nhìn tốt, và tính che phủ cao.
Nhưng các bạn trẻ có bao nhiêu tiền chứ?
Cuối cùng, Đế Chiêu không thể không về nhà tìm ba mẹ bàn bạc.
An Dao chỉ cho anh một con đường sáng: “Đi về phía Đông.”
Đế Chiêu: “A! Con hiểu rồi!”
Tiểu Bạch Long chạy tới biển Đông, bắt đầu sóng to tìm châu, bán châu mua nhà.
An Dao: “???”
Con trai ngốc! Ý của ba là! Con về bổn trạch lấy của hồi môn của con kia mà!! Cha góp cho con cả rồi đấy! Ban đầu con không lấy một phân tiền nào thì đã gả mình đi rồi!!
(13)
Dù sao Đế Chiêu và Đường Táp ở giao giới ba tỉnh gồm có một đỉnh núi xây dựng một sân vườn nhỏ có hồ bơi các loại.
Lúc nhà mới xây xong, An Luật nhìn Đế Chiêu đang ngâm trong bể tắm ở cửa, nói: “Táp Táp, đây chính là cái đó đúng không?”
Đường Táp: “Cái gì?”
An Luật: “Là…… Sơn cao bất tại cao hữu tiên tắc danh, thủy bất tại thâm hữu long tắc thiên (1).”
Thế là, Đường Táp viết một cái biển, treo ở cửa lớn sân nhà.
“Sơ sài.”
Phụng Hoàng châm chọc: “Cậu……. từng thấy căn nhà sơ sài nào có giá ngàn vạn chưa?”
Biệt thự này chính là Đế Chiêu bán ba sọt dạ minh châu Đông Hải đổi lại đấy!!
(14)
Lúc mùa hạ, Đường Táp rất thích dính lấy Đế Chiêu ngủ.
Mỗi lần tới mùa hạ anh sẽ dùng nguyên hình quấn người Táp, quấn nóng lên thì dừng lại sau đó dán mảnh vảy lạnh dán lên Đường Táp hạ nhiệt độ cho cô.
Đường Táp tự chuẩn bị chiếu lạnh hình Rồng, thật không thoải mái!
(15)
Hôm Đường Táp đi bộ công an báo cáo, giấy chứng nhận tốt nghiệp dẫn tới sự tò mò của các cán bộ công tác.
“Tốt nghiệp đại học Phi Nhân Loại.”
“Cái tên này…… có chút không thực.”
Đại học Phi Nhân Loại là từng đăng ký ở bộ công an và bộ giáo dục, cũng có thể nói thế giới bên ngoài có thừa nhận quá trình học của Đường Táp.
Nhưng từ trước đến nay đây là lần đầu tiên có người lấy bằng đại học Phi Nhân Loại tới báo cáo.
Không lâu sau đó có một nhân viên công vụ Phi Nhân Loại uy tín tới hỏi thăm: “Trường học này……. Nó có tuyển loại học sinh như tôi không? Tôi muốn vào đó học một ngành.”
Đường Táp: “Anh là kiểu học sinh nào? Yêu? Hay là quỷ?”
Nhân viên công vụ Phi Nhân Loại nói: “A……. cũng không biết nói sao, tôi á cũng coi như là cỏ thành tinh? Nhưng bản thể của tôi là người, sau đó cơ duyên thật khéo, bất lão bất tử……. nói tôi là cương thi cũng được, dù sao có lẽ cũng được coi là Phi Nhân Loại nhỉ?”
Đường Táp: “…….”
Đường Táp: “Anh là đồn 29 bộ công an đúng không?”
“Đúng, tôi là phó đồn trưởng.” Nhân viên công vụ Phi Nhân Loại đưa tới một tấm danh thiếp, bên trên có viết hai chữ ‘thầy Tần”.
Đường Táp cảm thán từ tận đáy lòng: “Đồn 29 các anh toàn là bảo tàng ha……. Đổi ngày khác cùng nhau ngồi lại, chúng ta tìm hiểu lẫn nhau một chút.”
Lúc này, một cô gái mặc áo hoodie màu tro thấp bé đầu tóc rối bù đi ngang, nói: “Vậy cô phải nhìn cho rõ đối tượng của cô, vị đồn phó trước mắt cô đây là một cao thủ mổ Rồng, còn có một cây dao gọi là bảo đao mổ Rồng.”
Tiểu Bạch Long đứng cách đó không xa đang báo cáo công tác với bộ trưởng dỏng tai lên: “Ai? Ai có dao mổ Rồng, lấy ra tôi xem xem!!”
Thầy Tần: “Nói gì vậy chứ! Đừng dọa con trẻ, cây dao đó của tôi rõ ràng gọi là vì dân phục vụ!”
TOÀN VĂN HOÀN.
= = = = = =
Chú thích:
Núi không cứ ở chỗ cao, có tiên ở tất có danh, Thuỷ bất tại thâm hữu long tắc linh: nghĩa là nhà không cứ gì đẹp, có người chủ tốt ắt là có tiếng, nước không cứ gì sâu có rồng ở tất thiêng.