Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 41: bị thương là đỉnh cao đời rồng!




Phía quân của tập đoàn tài chính Hiên Viên lấy tội danh cố ý gây thương tích để giải Vương Chính đi, nhà giam trở thành nơi quân sự cơ mật, trông dáng vẻ có lẽ sẽ bí mật bắt giam định tội.
Đêm nay, sợ là sẽ có rất nhiều yêu quái bị mất ngủ.
An Dao ngồi ở trước giường, một tiếng cũng không thốt ra, căng thẳng nhìn theo Đường Táp đang bận bịu.
Đường Táp không chỉ có kỹ thuật khâu vết thương thành thạo, mà ngay cả truyền dịch châm cứu đều biết.
An Dao: “Nhà cô cũng học cái này ư?”

“Ba tôi là quân y, ngoại khoa.” Đường Táp nói xong, lại giải thích nói, “Ý của tôi là ba ruột của tôi.”
An Dao: “Biết...... Tiểu Chiêu nó, không sao chứ?”
“Tình hình trước mắt, chính là phản ứng sau của người sau khi bị thương.” Đường Táp nói, “Đêm nay nếu có thể lui sốt, căn bản thì không có trở ngại gì, cùng lắm thì nằm ở trên giường thêm mấy ngày nữa.”
Đế Chiêu nằm xấp trên giường của Đường Táp, sắc môi nhợt nhạt, mồ hôi túa đầy trán, trông rất yếu ớt.
Ánh mắt của An Dao phức tạp, cắn ngón tay, nhìn con trai của mình, rất lâu sau đó ông mới nói: “Tiểu Chiêu có lẽ....... thực sự khác biệt.”
“Là sao, trừ phi là nhận con nuôi thôi?” Đường Táp bắt đầu nổi hứng bát quái.
An Dao lắc đầu: “Ý tôi là, đứa trẻ Tiểu Chiêu này, càng giống người...... Hơn nữa tôi luôn có ảo giác, nó luôn bị thân Rồng ràng buộc.”
“Như vậy cũng dễ hiểu thôi, vợ ông là Rồng, ông là Hồ.” Đường Táp nói, “Đều nói Cửu Vĩ Hồ là hiểu lòng người tính người nhất, là loài yêu giống con người nhất, sinh con ra lại là Rồng, mình Rồng tim Hồ, ông có thể có loại ảo giác này cũng là bình thường.”
“Ngày xưa tôi và Đế Trạch........ Chưa từng nghĩ đến sẽ có con.” An Dao nói, “Rồng tìm Rồng, Hồ tìm Hồ, hình người chỉ là phương tiện để tìm hoan lạc ân ái thôi, mọi người xung quanh đều cho rằng tôi và Đế Trạch chỉ chơi đùa trước hôn nhân mà thôi....... Cô ấy phải có hậu duệ kế thừa, tôi cũng vậy.”
An Dao bỗng nói tới lịch sử yêu đương của ông và Đại Bạch Long.
Đường Táp bổ một trái dưa, vừa gặm vừa nghe.
Tiểu Bạch Long được tiêm thuốc giảm đau rồi, ngủ rất sâu.
An Dao nói: “Mặc kệ là cô ấy theo đuổi tôi hay là tôi theo đuổi cô ấy, khi đó hai chúng tôi đều không lấy toàn bộ chân tâm ra để đối đãi với nhau. Sau đó, cứ tiếp tục mãi bỗng phát hiện chúng tôi không thể xa nhau nữa....... Tình cảm chính là đáng hận như vậy đấy, có lúc sẽ cảm thấy, yêu khai trí tu hình người, chính là một loại trừng phạt.”
Đường Táp gặm xong một miếng dưa, cầm vỏ dưa đánh giá: “Bất luận là thần hay yêu hay là con người, thật ra đều có cùng tổ tiên nguồn cội, trí tuệ và tình cảm đều sự chúc phúc và trừng phạt của tam giới, nghĩ thông thì sẽ bình thường thôi.”

An Dao khẽ giọng nói: “Cô ấy vui vẻ đi tỏ tình với Phụng Lục, trong lòng tôi ghen tỵ bèn chủ động đi tiếp cận với cô giáo Lộc Thục.”

Đường Táp không gặm dưa nữa, ngẩng đầu nói: “Xin tạm dừng một chút, thứ cho tôi nhiều lời, Lộc Thục....... Chính là giáo viên dạy môn hậu cần của học viện tài chính kia sao?”
An Dao gật đầu: “Trước kia cô ấy dạy môn tóm tắt lịch sử nhân loại, vẻ ngoài rất xinh đẹp, là tôi đặc biệt chọn nhằm muốn xem phản ứng của Đế Trạch như thế nào.”
Đường Táp vùi đầu tiếp tục ăn dưa nghe bát quái, nói: “Làm chi chứ, trực tiếp ăn thôi, dù sau cũng sẽ làm.”
An Dao bật cười.
“Nhưng kết quả gần giống với lời cô nói.” An Dao nói, “Cô ấy khá tức giận, trải qua mấy ngày suy nghĩ kỹ càng, chúng tôi quyết định kết hôn.”
Đường Táp: “Ừm, suy nghĩ mấy ngày này thì tôi biết là suy nghĩ cái gì, ông không cần che che giấu giấu chi đâu, tôi đã trên mười tám tuổi rồi.”
An Dao ngẩn người, bật cười ha ha.
Đường Táp: “Con trai ông sớm đã vạch trần chuyện của hai người sạch sẽ rồi, không phải chỉ là chuyện định tình bên hồ Huyền Vũ thôi sao, có gì hay mà che giấu chứ, tôi lại không nghe chi tiết.”
An Dao cũng muốn một miếng dưa, vừa ăn vừa nói: “Chính tại hồ Huyền Vũ, mà có Đế Chiêu.”
Đường Táp: “....... Dễ dàng như vậy sao?”
An Dao cười nói: “Khi đó tôi cho rằng cô ấy đi tìm con Rồng khác rồi, tức tới mức xuýt chút nữa là tôi muốn hủy hôn, nếu không phải của hồi môn vừa được chuyển tới nhà cô ấy quá nhiều, tôi sớm đã quay về rồi. Cô ấy liều chết quấn lấy tôi nói không thể nào, cứ khăng khăng nói đây là trứng Rồng vào lần chúng tôi đến hồ Huyền Vũ ba ngày ba đêm thai nghén nên......”
Đường Táp: “Không phải, tôi vừa nói rồi mà, không nghe chi tiết, thật sự rất ngại.”
An Dao: “Ba ngày ba đêm mà gọi là chi tiết hả?”
Đường Táp: “Tùy ông thôi, dù sao nếu nội dung của cuộc trò chuyện bị báo cáo đi, thì đừng trách tôi.”
“Tôi có một chị gái họ hàng xa, cùng với con Rồng bên Đông Hải kết hôn rồi, từ lúc ở bên nhau cho tới khi chết, tổng cộng hơn hai trăm năm, cũng không có con.” An Dao nói, “Cho nên, lúc Đế Chiêu ra đời, Đồ Sơn và Hiên Viên liên kết tổ chức chúc mừng bảy ngày.”
Đường Táp ăn xong dưa, lại lấy một chùm nho, hỏi: “Cậu ấy sinh ra đã là Rồng đúng không, vậy sao ông biết cậu ấy là con ông?”
“Nhà cô ấy không có Bạch Long đực.” An Dao buông tay, “Màu sắc hoa văn của Rồng theo cha, nếu là con của nhà khác, Đế Chiêu nên có màu sắc khác rồi.”
Đường Táp: “Chả trách trước đo Đế Chiêu lại nói, màu da của cậu ấy theo ba.”
An Dao bật cười.
“Còn có một điểm......” An Da nói, “Sau khi nó khai trí hóa thành hình người, rất giống tôi.”
Đường Táp nhìn Tiểu Bạch Long đang bị bệnh mê man nằm ở trên giường, nói: “Lúc này cậu ấy cũng rất giống ông, khí chất và thần sắc hơn khác biệt, nhưng ngũ quan thì rất giống.”
“Vẫn còn có chút đặc trưng của loài Rồng, ôn hòa hơn tôi một chút,” An Dao cười nói, “Không có...... phóng đãng như gia tộc Đồ Sơn chúng tôi.”
Quả nhiên, đối với những lời đánh giá của thế giới bên ngoài giành cho gia tộc Đồ Sơn Cửu Vĩ Hồ An Dao vẫn biết rõ.
Đế Trạch đến gõ cửa, đi vào khẽ giọng hỏi: “Tiểu Chiêu thế nào rồi?”
“Đỡ hơn rồi.” An Dao an ủi.
Đai Bạch Long hiển nhiên không yên tâm, bà đi tới gần vén vải gạt lên nhìn vết thương một cái, sau đó lại nhìn vải băng quấn trên tay con trai, đau lòng đến mức thiếu chút nữa là hóa Rồng ngay tức thì.
“Vết thương trên tay phải làm sao?!”
An Dao vỗ lưng bà nói: “Không sao đâu, tôi đã xin nghỉ phép giúp nó rồi, đã cầm máu, đợi khi vết thương trên lưng con tốt hơn, hóa thành Rồng nằm vào ổ dưỡng sẽ tốt thôi.”
Đường Táp nghe hiểu, hình yêu đối với tốc độ khôi phục vết thương sẽ càng nhanh hơn một chút, giống như vết thương động tới xương trên tay Tiểu Bạch Long vậy, nếu là hình người sợ là phải nhờ tới phẫu thuật, nhưng sau khi hóa Rồng thì vẫn có cơ hội hoàn toàn khỏe mạnh.
Đai Bạch Long xoa đầu con trai, đáng thương thở dài một hơi.
Đường Táp nói: “Vương Chính đâu?”
“Dựa theo kế hoạch của Bạch Trạch đã sắp xếp xong cả rồi.” Đại Bạch Long nói, “Tên thuộc hạ giả mạo Vương Chính đó, tôi đã gióng trống khua chiêng chuyển tới nhà tù tổng bộ quân chúng tôi, có thể biết đều biết cả rồi, tôi chỉ xem bọn chúng lúc nào sẽ hành động, rốt cuộc là nhà nào. Thật sự là có liên quan tới căn phòng bí mật dưới đất của Bạch Trạch, chúng tôi đang thẩm tra hắn.”
Đường Táp hỏi: “Có thể tra ra được bao nhiêu?”
An Dao nhàn nhạt đáp: “Toàn bộ.”
Đại Bạch Long chỉ An Dao nói: “Thành viên gia tộc Đồ Sơn tới giúp đỡ thẩm tra hình sự, nghiệp vụ rất tốt.”
“Báo cáo kết án nhớ đưa tôi một phần.” Đường Táp nói, “Bù tiền thuốc men.”
“Không thành vấn đề!” Đại Bạch Long chớp mắt.
Đế Chiêu thấy một giấc mơ.

Mơ thấy bản thân đang bay vui sướng ở trên trời cao, vốn bay rất thoải mái vui vẻ, chẳng ngờ cơ thể dần dần trở nên nặng hơn, lúc nặng nề rơi xuống, không biết từ đâu có bồ công anh bay đến càng lúc càng nhiều, dần dần khiến anh nghẹt thở.
Tiểu Bạch Long hít sâu một hơi giật mình tỉnh lại, thấy An Luật đang nằm ở bên gối của anh liếm trứng chải lông, chín cái đuôi kê ở trên người anh.
Trong phòng dày đặc mùi của thức ăn, còn có giọng nói của Phụng Hoàng.
“Tôi muốn uống nước dừa nhãn hiệu Cây Dừa.”
“Cậu tự đi thêm vào giỏ hàng rồi thanh toán đi.”
“Táp Táp, mật mã thanh toán của cô là bao nhiêu?”
“12306.”
“Không đúng a, thiếu một số.”
“Ha, cậu thật sự tin tôi sẽ nói mật mã thanh toán cho cậu biết sao?” Giọng của Đường Táp đến gần.
Tầm mắt của Tiểu Bạch Long dần dần rõ nét, anh nhìn thấy Phụng Hoàng ngồi ở bên mép giường ôm một chiếc máy tính dạo taobao.
Đường Táp đi tới, nhìn màn hình một cái, gõ lên tay Phụng Hoàng: “Xóa sạch cả giỏ hàng? Cậu giỏi thật! Tránh ra, tịch thu máy tính!”
Tiểu Bạch Long mở miệng: “An Luật, tôi khát rồi.”
Rồng dưỡng thương cần một lượng nước lớn.
An Luật dừng liếm trứng, đầu tiên áp tới xác nhận một cái, sau đó nhảy lên nói: “Táp Táp, Đế Chiêu tỉnh rồi, mau nói với cậu ấy kế hoạch dao phây của chúng ta đi!”
Đế Chiêu: “...... Cái gì?”
Đường Táp đi qua, vạch mí mắt của anh lên nhìn một cái, lại sờ trán anh.
Tiểu Bạch Long bắt đầu đỏ mặt, độ ấm của cơ thể lại tăng cao rồi.
Đường Táp xoay đầu nói với An Luật: “Không phải tôi đã bảo cậu đổi đuôi làm giảm nhiệt độ của anh ấy sao?”
“Tôi có làm mà!” An Luật nói.
Đường Táp kéo một cái đuôi của cậu: “Tôi bảo cậu đặt trên trán anh ấy, không bảo đặt trên người anh ấy! Đừng liếm tinh hoàn của cậu nữa, nhanh lên đi!”
An Luật đành phải nhận mệnh, vừa uốn nắn cái từ tinh hoàn thô tục này của Đường Táp, vừa ngâm ướt cái đuôi vào trong cái thau đặt ở bên mép giường, đắp lên trán Đế Chiêu.
Lúc này Đế Chiêu mới cảm thấy có gì đó không đúng.
“Tôi...... sao vẫn trong hình người?”
“Hỏi rất hay.” Phụng Hoàng nói, “Chúng tôi cũng không biết.”
Đường Táp bưng một bát trứng chưng đi tới: “Nghiêng đầu qua đây, ăn cơm.”
Đế Chiêu trợn tròn mắt.
Anh cảm nhận một chút, phát hiện cơ thể mình đang trần truồng — — Tuy là có đắp chăn.
“Không...... đợi đã.......” Đế Chiêu hoảng rồi.
An Luật: “Anh yên tâm, Táp Táp không nhìn thấy đâu, bất kể là hình dáng lớn hay nhỏ, tôi dám bảo đảm, tôi đắp cho anh rất kín, dùng hết cả chín cái đuôi che kín cho anh ba mươi sáu độ.”
Phụng Hoàng: “Sao cậu không nhắc việc ghi hình của cậu.”
Lúc xảy ra chuyện, lúc An Luật chạy qua che cho Đế Chiêu, trên tay còn ôm theo máy quay, đây cũng là tại sao khi Đường Táp hỏi cậu muốn máy quay, An Luật sống chết không chịu đưa, nguyên nhân là: “Táp Táp, không phù hợp để xem! Xem xong thì phải chịu trách nhiệm với Đế Chiêu, như vậy cũng quá hời cho anh ấy rồi!”
Mặt Đế Chiêu sắp chín rồi.
Đường Táp: “Được, không cần mất công chưng nữa, có thể trực tiếp ăn đi.”
Đường Táp đúc cơm, Đế Chiêu không dám mở miệng, chỉ biết nằm dí ở trong gối giả chết.
Đường Táp: “Được thôi, cơ hội chỉ có một lần mất rồi thì không còn nữa đâu.”
Cô đặt bát xuống đứng dậy đi vào nhà bếp bận rộn.
Phụng Hoàng nhận bát, kéo ghế qua, ngồi xuống thay thế Đường Táp.
“Lại đây, cục cưng, ăn cơm.” Phụng Hoàng múc một muỗng trứng chưng nhét vào miệng Đế Chiêu.
An Luật bật cười chít chít.
Đế Chiêu nhỏ giọng hỏi: “Tại sao tôi lại ở đây?”

“Đời trước anh tích đức đấy.” An Luật nói bằng giọng chua lè, “Không chỉ ở đây, mà còn được Táp Táp trị thương giúp anh, ngay cả vết thương trên lưng anh cũng là Táp Táp khâu từng mũi cho anh, bằng không với lượng máu chảy của anh, còn chưa kịp mời bác sĩ ngoài thế giới tới đây thì anh đã chết ở trên giường rồi.”
Đế Chiêu nghe hiểu, là Đường Táp cứu anh một mạng.
Phụng Hoàng bóp mũi bắt đầu diễn: “Ai da, phải làm sao đây, Tiểu Long tôi không có gì báo đáp, đành phải lấy thân báo đáp.......”
Đế Chiêu nhíu mày, yếu ớt trách mắng: “Đừng xằng bậy.”
An Luật: “Này, sau khi khỏe lên, gia nhập vào bang dao phây Phi Đại của chúng tôi đi!”
Đế Chiêu thở yếu ớt: “Cậu lại thành lập câu lạc bộ vớ vẩn gì nữa rồi?”
“Người thành lập câu lạc bộ này không phải là tôi, là Táp Táp, anh yên tâm không tốn tiền cũng không cần kinh phí của anh.” An Luật an ủi nói.
Phụng Hoàng ra sức gật đầu: “Táp Táp tới Phi Đại chúng ta là để tìm hung thủ giết hại em gái cô ấy, hung thủ đang ẩn nấp trong trường chúng ta, chúng ta cùng nhau tìm bọn chúng ra!”
Đế Chiêu rét lạnh, nghĩ tới chính sự.
“Đường Táp........ Đường Táp!” Anh gọi.
Đường Táp dịch ghế qua, ngồi xa ra, bắt đầu cắn hạt dưa: “Nói đi.”
“Vương Chính cậu ta……. Nhất thiết đừng giao cho cục cảnh sát khu Huyền Vũ, đúng rồi, khu Chu Tước cũng không được…….”
“Tập đoàn tài chính Hiên Viên bên anh tiếp tay rồi, trước mắt ba mẹ anh đang nhốt hắn, nghe nói khá cứng miệng, còn chưa khai ra hết.”
“Em thay tôi nhắc nhở ba mẹ…… Chú ý an toàn.”
Đường Táp nói: “Hiệu trưởng Bạch sớm đã có chuẩn bị, mẹ anh để cho tâm phúc của bà giả dạng thành Vương Chính bị bắt nhốt, chính đại quang minh tạm giam ở nhà tù tổng bộ lục quân, kết quả thật sự có tập đoàn tài chính cắn câu, tối qua bắt được một tên trung úy lục quân lẻn vào ám sát “Vương Chính”, là cơ sở ngầm do phía bên tập đoàn tài chính Bắc Sơn cài vào, hôm nay lại bắt được một thầy tễ vào nhà tù độc chết “Vương Chính” ……. Là của tập đoàn tài chính Hoa Nông.”
“Vương Chính thật sự ở đâu?”
Đường Táp chỉ nền nhà dưới chân: “Ngay tại chỗ này.”
Đế Chiêu: “Tôi có lời muốn nói với ba mẹ, Phi Đại sợ là đã bị các thế lực tập đoàn tài chính thâm nhập vào……”
Đường Táp: “Tranh chấp quyền lực giữa các tập đoàn tài chính là chuyện bình thường, chỉ là, thủ đoạn không thể thấp hèn cũng không thể vượt giới hạn nguyên tắc.”
Cô nói: “Chỉ cần vượt rồi thì phải làm giác ngộ tốt. Sau khi pháp trị sụp đổ, quyền lực chỉ có thể là dụng cụ của một đám súc vật cuồng hoan, Đường Táp tôi luôn nói đạo lý, hỏng rồi thì sẽ sửa, chạm vào rồi thì sẽ trừng phạt, công bằng chính trực, tuyệt đối không làm việc thiên tư trái với pháp luật.”
Phụng Hoàng và An Luật vỗ tay cạc cạc.
Đế Chiêu: “……. Chuyện đó, bang dao phây?”
Đường Táp: “Muốn gia nhập không? Cảnh sát chỗ các người không thể tin, tập đoàn tài chính lại có xích mích về lợi ích, không có một ai ‘công bằng chính trực’ chân chính cả, đã là như vậy, gia nhập bang dao phây, bắt đầu trừ gian diệt ác từ Phi Đại, thế này?”
Lúc Đường Táp nói những lời này, đôi mắt giống như viên minh châu sáng lấp lánh rực rỡ lóa mắt, cô vừa tự tin lại vừa kiên định. Trong giây phút đó, trong lòng Đế Chiêu lại trào ra hai chữ: Mạnh mẽ.
Cảm giác rất quen thuộc, dường như là thứ gì đó anh đã chờ đợi rất lâu, nay lại xuất hiện trước mắt anh lần nữa.
Máu của Đế Chiêu sục sôi.
An Luật: “Chậc, xem ra là hạ sốt không nổi rồi.”
Đế Chiêu muốn giơ tay đẩy cái đuôi hồ ly đáng ghét kia đi, nhưng vừa mới nâng tay lên thì một cơn đau như kim châm khiến trước mắt anh tối đen lại, hòa hoãn nửa ngày, anh mới nhớ ra là bản thân bị thương ở tay do chiến đấu với Vương Chính.
Anh đổi một tay khác, xách cái đuôi của hồ ly ra, hỏi: “Bang dao phây của chúng ta, là làm những việc gì?”
“Trong trường học không chỉ có một nhà kho.” Phụng Hoàng Thất Thất nói, “Hiệu trưởng Bạch và Táp Táp cho rằng, Vương Chính sau khi đem chuyện này làm ầm lên, có thể bọn chúng sẽ mạo hiểm che giấu nhà kho, nhiệm vụ trước mắt của chúng ta chính là tìm ra nhà kho, căn cứ vào manh mối trong nhà kho bắt được những tên hung thủ ẩn mình trong đám sinh viên!”
“Giáo viên sinh viên.” Đường Táp đính chính.
Đế Chiêu: “Được, vậy tôi có thể làm gì?”
Đường Táp bỏ vỏ hạt dưa vào trong thùng rác, phủi tay nói: “Anh nằm trên giường dưỡng thương.”