Toang! Lộ Bí Mật Rồi!

Chương 47: Giữ hoa (1)



Cô ra đường bắt taxi về nhà ngay, trên đường đi đã gọi cho mẹ kể hết mọi chuyện.

Mẹ cô cũng cáu giận: "Không ngờ cái thằng luật sư đó lại khốn nạn thế. Giờ con định thế nào?"

Năm đó bà cũng chủ quan, tin tưởng luật sư, khi cậu ta nói thủ tục xong rồi bà có muốn lấy giấy chứng nhận về không để gửi qua thì bà nói thôi không cần. Hoá ra còn chưa xử lý.

"Biết cũng biết rồi, mặc xác anh ta. Con cũng không rảnh để chuyển đi chuyển lại mãi. Cùng lắm thì ra toà, giải quyết dứt điểm một lần" cô chán nản nói.

"Ừ, không phải sợ. Thằng bé mới 2 tuổi, chắc chắn toà sẽ xử cho theo con. Cần gì thì gọi ngay cho bố mẹ nhé" mẹ cô trấn an.

"Vâng"

Bé Bắp thấy mẹ về liền hớn hở chạy ra đón mẹ. Cô ngồi xuống ôm con vào lòng, lặng lẽ rơi nước mắt.

Vân Anh thấy thế thì vội hỏi: "Làm sao thế? Ai bắt nạt mày? Tối nay đi gặp khách hàng xảy ra chuyện gì sao?"

"Anh ấy biết rồi" cô mệt mỏi thở dài.

Vân Anh lập tức hiểu ngay, cô ấy sửng sốt: "Vãi...làm sao mà biết được? Không phải lão đó chính là khách hàng quan trọng kia chứ?"

Cô gật đầu, bế con lên rồi đi vào nhà. Cô ngồi trên sô pha, thất thần hồi lâu không nói gì. Bé Bắp thấy mẹ không vui vẻ chơi với mình như thường ngày chỉ biết dụi đầu vào ngực mẹ, dùng cánh tay nhỏ bé ôm mẹ, cũng học theo người lớn nói: "Mẹ đừng buồn, con yêu mẹ".

Cô hôn lên trán con, nhẹ nhàng nói: "Ừ, mẹ cũng yêu con".

Vân Anh lấy cho cô ly nước ấm rồi nói: "Biết những gì rồi? Biết bao lâu rồi? Hay bây giờ mình chuyển đi ngay?"

"Tất cả" cô ảo não thở dài "Hơn nữa chuyện ly hôn hồi đó còn chưa làm xong, luật sư mà nhà tao tìm lúc đó lại là bạn anh ấy, cả nhà chủ quan nên bây giờ mới ra nông nỗi này. Có chuyển đi thì sớm muộn cũng phải gặp nhau trên toà".

"Vãi...cuộc đời mày cứ như phim ấy. Tao nghĩ phim họ cũng chỉ viết đến thế là cùng. Thế giờ làm sao?"

"Tao chưa rõ nữa, mặc kệ đi, tao mệt quá, lát dỗ con ngủ hộ tao"

"Ừ cứ nghỉ ngơi đi, có gì mai tính. Đừng lo lắng quá, mày còn có gia đình, còn có tao, rất nhiều người ở bên mày"

Vân Anh bế bé Bắp ra, dỗ dành bé con đi đánh răng để cô được nghỉ ngơi. Cô nằm trên giường, nhớ lại những chuyện đã qua, nước mắt cứ chảy ra không ngừng được. Rõ ràng cô đang sống rất yên ổn, tại sao anh lại tới làm rối loạn cả lên? Cứ giống như lúc trước, cứ xem như ly hôn rồi không phải rất tốt sao? Cô cứ nằm như vậy cho đến khi mệt nhoài, ngủ quên lúc nào không hay.

...

Sau hôm đó công ty của anh liền quyết định hợp tác lâu dài với công ty cô. Giám đốc kinh doanh cười không khép được miệng. Tất nhiên người phụ trách sẽ là cô. Nhưng cô từ chối, cô nói nếu bảo cô nhận khách hàng này thì cô sẽ nghỉ việc. Cho kẹo lại không muốn ăn, giám đốc kinh doanh nhìn cô vô cùng khó hiểu nhưng thấy thái độ cô rất kiên quyết nên đành nói:

"Thôi được, tôi bảo người khác làm, cô lo việc cô đi"

Hoàng Duy biết chắc chắn cô sẽ không nhận dự án, nếu anh muốn thì vẫn đòi hỏi được chỉ định người hỗ trợ được. Nhưng anh không muốn ép cô, hình ảnh của anh trong mắt cô đã đủ xấu rồi.

Anh cũng không làm điều gì đặc biệt, ngoài việc thường xuyên xuất hiện ở khu nhà cô, giả vờ như mình vô tình gặp hai mẹ con cô ra thì không làm thêm điều gì khác. Lần nào cô cũng khó chịu với anh, nhanh chóng bế con về nhưng cũng chỉ như thế không có gì gay gắt hơn. Bé Bắp còn nhỏ, nhưng học theo người lớn rất nhanh, thấy cô gặp anh thì không vui nên bé nhìn anh cũng lườm lườm. Đến giờ anh còn chưa chạm được vào con một chút nào.

Thấy anh ngoại trừ hay xuất hiện gần đây ra cũng không làm gì nên cô cũng mặc kệ anh. Cô tìm luật sư khác làm thủ tục ly hôn nhưng vẫn chưa tìm được ai uy tín. Luật sư lớn thì không nhận vụ nhỏ, luật sư nhỏ thì lại từ chối không rõ lý do. Cuối cùng là anh trai cô đã nhắc nhở cô cậu luật sư kia giờ đã vào đoàn luật sư của thành phố, chức vụ không nhỏ, quan hệ rộng nên người giúp Hoàng Duy còn nhiều hơn. Cô nghe tin này mà tức đến giậm chân, mỗi lần nhìn thấy anh càng ngứa mắt hơn.

Hôm nay cô đưa bé Bắp ra bờ hồ chơi, anh lại xuất hiện rất nhanh. Cảm giác như anh không có việc gì làm suốt ngày rình rập quanh đây vậy.

Sẵn trong lòng đang khó chịu cô lại cáu gắt với anh "Anh rảnh lắm à? Cứ nhất thiết phải đến đây chọc tức tôi à?"

"Anh không tới để chọc tức em, anh tới để bồi đắp tình cảm với con mà" anh bị mắng cũng không giận, vẫn dịu dàng trả lời cô.

"Nói nghe hay quá, bồi đắp bằng cách đi theo sau bọn tôi như biến thái theo đuôi thế à?" cô châm biếm.

"Nếu em cho anh cơ hội lại gần con thì anh đã không phải thế này rồi" anh thành thật nói.

Cô nghe thế liền đứng lùi về sau, đẩy bé Bắp về phía anh nói: "Đó, cho anh đem về nuôi đó đem đi. Xong rồi thì đừng có cản trở tôi ly hôn, nhanh nhanh tôi còn lấy chồng khác, có đem không để tôi còn đổi ý?".

"Em..." anh muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống, lúc này không nên chọc giận cô thêm.

Anh đi tới, quỳ một chân để ngồi thấp xuống trước mặt bé Bắp. Anh run run chạm vào con, nhìn con thật lâu như muốn nhìn qua những năm tháng xa cách, muốn thấy được con của lúc nhỏ sẽ như thế nào.

Anh nâng niu đôi tay bé nhỏ của con trong tay mình, một giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống bàn tay non nớt đó, anh cất giọng nghẹn ngào: "Bố chào con, con yêu".

Bé Bắp ngơ ngác quay lại nhìn mẹ. Có lẽ cậu bé còn chưa hiểu bố là cái gì. Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dạy bé từ này. Thấy mẹ mình chỉ đứng im rơi nước mắt thì nghiêng đầu khó hiểu.

Anh lại tiếp tục nói: "Bắp à, bố là bố của con".

"Bố là cái gì ạ?" cậu bé hỏi bằng giọng non nớt.

"Bố..."

Lúc này anh mới bàng hoàng nhận ra mình đã có thiếu sót với con lớn như thế nào, thậm chí con còn không biết bố là cái gì. Lần đầu con cất tiếng khóc, lần đầu con tập đi, lần đầu con tập nói, sinh nhật mỗi năm của con anh đều không có mặt. Con thiệt thòi đến nỗi còn chưa biết bố là cái gì.

Anh xoa đầu con, run run giải thích: "Bố có nghĩa là người sinh ra con, là người thân của con. Con có mẹ An yêu con, thì bố cũng yêu con như thế. Bố sẽ yêu con giống như mẹ yêu con vậy".

Anh không biết con có hiểu được không nhưng vẫn cố gắng giải thích.

Thuý An đi tới bế con lên, cậu bé ôm cổ mẹ nhìn anh khó hiểu. Trong cái đầu nhỏ bé của bé đang cảm thấy khó hiểu lắm, sao mẹ mình cứ gặp người này là khóc? Sao người này lại khóc với mình? Bé không hiểu gì cả.

Cô lạnh nhạt nói: "Đủ rồi, Bắp hiểu được cái gì mà nói? Tôi cho cơ hội đem về nuôi rồi đó tại anh không đem đó. Lời nói hết hạn sử dụng rồi, anh đi đi cho".

"An, anh xin em cho anh được gặp con lâu hơn một chút được không? Anh không làm phiền em, anh nhìn hai mẹ con từ xa xa cũng được. Anh không muốn tranh quyền nuôi con, anh chỉ muốn hai mẹ con về với anh thôi" anh níu tay cô lại, dùng ánh mắt vô cùng chân thành để nói chuyện với cô.

"Tôi không muốn"

"Không sao, anh có thể chờ, chờ bao lâu cũng được"

"Vậy anh chờ cả đời đi" cô lườm một cái rồi bỏ đi.

Anh nhìn theo cười khổ thầm nói: "Cả đời anh cũng chờ được. Kiếp này không được thì chờ kiếp sau, kiếp sau nữa. Đến khi nào em chịu quay đầu nhìn anh thì thôi".

Tối đó bé Bắp rúc đầu vào lòng mẹ hỏi: "Mẹ ơi, bố là cái gì ạ?"

Cô tưởng trẻ con nhanh quên, nhưng không ngờ con lại vẫn nhớ để hỏi. Vân Anh thấy thế thì thở dài nói: "Cũng không thể giấu con mãi".

Thuý An đành cố gắng giải thích dễ hiểu nhất: "Bố là một người sẽ yêu con giống như mẹ yêu con. Con nhớ chị Bông không nào? Nhà chị Bông có những ai?".

"Bác Ngọc, bác Tuyết, anh Sữa, chị Bông" bé con đã có thể ghi nhớ được tên người thân.

"Bác Ngọc là bố của chị Bông. Người mà...con gặp lúc chiều là bố của con. Con hiểu không nào?"

Bé con suy nghĩ một lát, chưa hiểu lắm nhưng bé biết bác Ngọc hay bế chị Bông lên chơi trò máy bay, bé cũng muốn chơi.

"Thôi được rồi, đợi con lớn rồi con sẽ hiểu. Giờ thì ngủ ngoan nào"

"Vâng ạ"

Vì đã mở đường rồi nên những ngày sau Vân Anh lấy thẻ và phim hoạt hình ra dạy bé con bố là cái gì. Cuối cùng bé con cũng tạm hiểu bố là một người sẽ yêu thương mình.

...

Gần đây Thuý An lại có khách hàng mới, là người quen cũ - lớp trưởng lớp đại học, giờ đã là một doanh nhân thành đạt. Lúc gặp nhau trong phòng họp để thương thảo về việc hợp tác cô còn khá bất ngờ không dám nhận người quen. Ngày xưa cậu bạn này học rất giỏi nhưng luôn đeo cặp kính dày cộm, dáng đi lại còm còm nên con gái trong lớp chỉ tìm đến hỏi bài chứ không có ý khác. Bây giờ thay da đổi thịt nhiều lắm, tóc tai gọn gàng vuốt keo cẩn thận, đã không còn đeo kính cận nữa, ăn mặc cũng rất tinh tế.

Khi tiễn đoàn khách ra thang máy về cô đang ngờ ngợ không biết nên hỏi hay không thì cậu ấy nói: "An, không nhận ra nhau à? Lâm đây. K58 với nhau đây mà".

"Hoá ra đúng là cậu thật, tớ không dám nhận bừa sợ mang tiếng" cô cười nói.

"Haha cậu cũng khác nhiều quá, tớ không nhìn tên trên slide là cũng không dám nhận" cậu ấy cũng cười thoải mái.

Sau đó Tùng Lâm bảo nhân viên về trước, cậu ấy mời cô đi uống cà phê.

"Không ngờ lại gặp được nhau thế này. Tốt nghiệp xong cậu biến đi đâu mất cả chục năm trời. Tớ hay gặp người trong lớp lắm, còn cậu giờ mới được gặp đó"

"À, tớ ra nước ngoài học, mới về không lâu"

"Thế à? Đã học tới tiến sĩ chưa? Tớ muốn đi học lắm mà giờ công việc bận rộn quá, năm đó tốt nghiệp xong học đến thạc sĩ thôi là ra đời lăn lộn rồi"

"Tớ cũng thế, chưa học tiến sĩ, giờ già rồi học không vào" cô cười nhẹ.

"Ôi già gì chứ, mới có hơn 30 nồi bánh chưng bạn tôi ơi. Còn trẻ chán. Thế cậu lập gia đình chưa?"

"Tớ lập rồi, đã có con rồi"

"Nhanh đó, chúc mừng cậu. Tớ vẫn còn ế đây, bố mẹ ở nhà sốt ruột lắm haha. Thế ông xã công tác bên nào?"

"Chuyện nhà tớ hơi phức tạp chút, chúng ta nói chuyện khác đi. Cậu mở công ty lâu chưa?" cô cười khổ.

Tùng Lâm nhìn nét mặt cô không được tự nhiên thì đã hiểu có lẽ gia đình cô có điều không ổn. Cậu ấy liền nói: "Xin lỗi nếu vừa rồi làm cậu buồn. Công ty tớ cò con ấy mà, học xong thì lập thôi".

"Haha không sao, cò con mà để sếp tớ phải chuẩn bị tiếp đón nồng nhiệt thế thì tớ cũng muốn cò con. Không phải cậu còn tài trợ cho trường hả?"

"Bình thường thôi haha, chuyện này mà cậu cũng biết, tớ cũng gọi là có chút danh tiếng thôi" Tùng Lâm rất khiêm tốn, sau đó cậu ấy nói: "Hôm nào rủ mấy bạn đang còn ở lại thành phố này làm việc đi ăn một bữa nhé, cậu đi cùng cho vui, đồng ý không?"

"Để tớ xem đã, nhà có con nhỏ sợ cũng bất tiện, mọi người cứ tụ tập đi".

"Ừ cứ xem có thời gian thì đi thôi"

Hai người cười nói vui vẻ, không hề biết lúc này Hoàng Duy và Tuấn Anh đang ngồi trên tầng 2 của quán nhìn xuống. Cái bánh ngọt trên đĩa bị anh cầm thìa dằm nát ra rồi, ánh mắt phóng về phía họ trông hết sức nguy hiểm.

Vốn hôm nay anh định tới quán cà phê gần công ty cô ngồi đợi cô tan làm để gặp cô nhờ cô mang một số đồ chơi về cho bé Bắp, anh đã mua cho con rất nhiều đồ chơi mới nhưng mang đến tận nơi thì không được lên căn hộ của cô nên chỉ còn cách này. Trùng hợp Tuấn Anh có chuyện cần nhờ anh nên chạy qua đây ngồi luôn. Không ngờ hai người họ lại chứng kiến cảnh này.

Tuấn Anh chép miệng cảm thán: "Người ta bảo con thầy, vợ bạn, gái cơ quan. Thằng này khá, vợ thầy mà nó cũng dám mon men".

"Cậu biết cậu ta?" anh hỏi mà mắt không rời khỏi hai người bên dưới.

"Tùng Lâm CEO của công ty ER mới trúng khoản đầu tư mấy triệu đô xong. Nghe nói là bạn cùng khoá chị nhà anh mà, người ta còn bảo thời đi học một mình cậu ẵm hết các loại học bổng từ trường đến thành phố, mấy tập đoàn lớn mời về cũng từ chối để khởi nghiệp, anh không biết hả?"

"Đương nhiên là tôi biết" anh gằn giọng.

"Em nói anh này, chuyện của anh với chị nhà khá phức tạp. Phụ nữ mà, thù dai lắm, nhất là còn liên quan đến chuyện người cũ người mới. Em nghĩ giờ anh có hấp hối chị ấy cũng chả thèm nhìn thêm một cái đâu. Bây giờ phải chơi bài chai mặt thôi, cố gắng thể hiện cho chị ấy thấy anh quan tâm chị ấy như thế nào. Nhưng mà anh cẩn thận đó, nay có bạn học cũ thì mai có khi sẽ là đồng nghiệp, đối tác các thứ, một đống nguy cơ mất vợ như chơi anh ạ" Tuấn Anh phân tích.

"Tôi biết, cậu có thấy nhìn cậu ta cười rất ngứa mắt không?"

Tuấn Anh bật cười, bao nhiêu năm rồi ông anh mình vẫn ghen khiếp như thế. Cậu ấy hùa theo: "Đúng, ngứa mắt thật, không sợ răng nó thấy lạnh".

Anh ngồi nhìn theo cho đến khi họ tạm biệt nhau ra về rồi mới thôi. Cứ tưởng xong rồi thì ra đến cửa cô đang mải bấm điện thoại suýt đụng trúng cửa kính, là Tùng Lâm đã đưa tay ra đỡ cô. Tay cậu ta đang ôm vai cô, nhìn mà phát bực. Anh tự nhủ lần sau cậu ta về trường nhất định phải dằn mặt một phen.