Những ngày này, Thải Tiên luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy hôm đó mình say rượu, tên súc sinh kia nhào tới, còn mình thì phản kháng trong bất lực.
Cho nên thời điểm nàng ta không thể đưa ra quyết định chắc chắn, đã lấy ra tờ đơn kiện Lạc Vân viết cho mình mấy lần, thật sự nhìn một lần liền khóc một lần.
Mãi cho đến hôm nay, khi buộc phải bước lên kiệu, nàng ta nghe được thanh âm phách lối đầy đắc ý của Đinh Cố Tài từ tiền viện truyền đến, buồn nôn đến độ ói ra, lúc này rốt cuộc mới quyết tâm học dáng vẻ của tỷ tỷ, ra sức chiến đấu một phen..
Cho nên lúc phủ doãn hỏi ý kiến của nàng ta, nàng ta chém đinh chặt sắt nói: "Khẩn cầu đại nhân làm chủ cho dân nữ... Dân nữ không muốn gả cho tên ác nhân đó!"
Phủ doãn đọc lời khai từ phủ Thế tử đưa tới, trong lòng cũng chắc nịch.
Thế là đại nhân ném thẻ phạt đánh gậy, đánh Đinh Cố Tài trên công đường đến da tróc thịt bong, giải vào ngục giam chờ sung làm quân ở biên cương.
Về phần phu phụ Đinh thị, vì là tòng phạm, bao che tội nhi, tất cả đều vào tù, lúc nào bồi thường cho nạn nhân, lúc đó mới được thả ra.
Tô Hồng Mông một lần bận rộn như thế, làm ầm trên công đường đến cùng, nhất thời cũng im lặng lắc đầu.
Bởi vì là thẩm tra bí mật, ông ta cuối cùng vẫn bảo toàn được tấm mặt mo này của mình. Lúc đi ra, ông ta mặt đen thui hừ lạnh về phía Tô Thải Tiên: "Mặt mũi Tô gia đều bị ngươi vứt sạch! Ngươi có năng lực như vậy, thì ôm cái bụng đi đâu thì đi đi!"
Tô Thải Tiên sắc mặt tái nhợt, trong lòng trống rỗng. Ngày xưa, nàng ta cảm thấy phụ thân yêu thương mình.
Nhưng khi mọi chuyện xảy ra, mới phạt hiện cái gọi là tình thương của phụ thân, cũng chỉ có thế. Có đôi khi, phải đặt mình vào hoàn cảnh, mới biết những khó xử trong đó.
Nàng ta bây giờ không còn ở trong tộc phổ của Tô gia, lại không còn ai để dựa vào, sau lần xúc động đó, bước ra khỏi cửa nha môn, chỉ còn hốt hoảng mơ hồ.
Một cỗ xe lừa nhỏ đã đứng trước cửa nha môn, Điền ma ma bước xuống, vẫy tay với Thải Tiên.
Thải Tiên như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, vội vàng đi tới. Điền ma ma đưa cho nàng ta một cái túi nhỏ rồi nói: "Đồng hương của ta ở huyện Lâm có ở một tiệm thuốc, còn có mười mấy mẫu ruộng trồng thuốc, cần có người có thể tin tưởng trông coi lấy viện lạc. Nơi đó rất thanh tĩnh, nếu ngươi nguyện ý thì hãy đến đó giúp bà ấy, cũng coi như có chỗ ăn chỗ ở... Ngươi bây giờ vẫn còn tốt, đến đó, sẽ có lang trung phù hợp thay ngươi tìm cách, xem ngươi có muốn giữ đứa nhỏ này hay không... Nhưng đó là chuyện của sau này, nhị cô nương nếu nguyện ý, xin hãy lên xe đi."
Thải Tiên đời này đã quen để người khác nghĩ kế thay mình. Bây giờ phụ mẫu đều không thể dựa vào, nghe Điền ma ma nói vậy, không hề nghĩ đến lợi hại của chuyến đi này, chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng.
Đầu óc của nàng ta không tính là thông minh, chỉ giỏi mấy công việc chân tay như may vá, về phần những chuyện khác, đến nơi đó rồi sắp xếp sau.
Đợi đến sau này, nàng ta được Đinh gia bồi thường tiền, ít nhất sẽ có thể mua ốc trạch và ruộng đồng ở nông thôn. Đinh gia lúc trước lấy không ít tiền từ Tô gia, số tiền kia, bọn họ chi nổi.
Cho nên Thải Tiên lau nước mắt, gọi Minh Thiền cùng Hỉ Thước, không chút do dự bước lên xe. Điền ma ma không ngờ nàng ta có thể bước lên xe một cách vui vẻ như vậy.
Nếu là một kẻ bắt cóc, thật sự dễ dàng bắt cóc đứa không có đầu óc này rồi, Điền ma ma lắc đầu, phân phó xa phu lên đường, xe ngựa một mạch chạy đi.
Đến khi Tô Hồng Mông về nhà tỉnh táo lại, lúc chuẩn bị đưa Tô Thải Tiên vào chùa, phát hiện Tô Thải Tiên không trở về viện tử đã thuê trước đó, đã mang theo hai nha hoàn chẳng biết đi đâu...
Việc nhà của người bình thường đã khó giải quyết, việc nhà của đế vương càng thêm khó khan.
Bởi vì chuyện xảy ra trong cung mấy ngày trước, Tô Lạc Vân cũng một mực quan tâm đến phong phanh trong cung.
Hàn Lâm Phong nói, Bệ hạ gần đây không ngừng gặp ác mộng, tinh thần uể oải, Ngự y cũng không nói được Bệ hạ có thể chuyển biến tốt hơn hay không.
Và cuộc tranh giành hoàng vị của lục Hoàng tử và cửu Hoàng tử cũng đã bước vào hồi gay cấn.
Nếu Hoàng hậu cũng đã ra tay, như vậy sau đó nhất định sẽ có những nước cờ lớn hơn.
Thần tiên đánh nhau, quỷ nhỏ gặp nạn.
Ngay cả một tán tiên như Tô Lạc Vân còn suýt chút nữa bị đẩy vào tội danh mưu hại hoàng tự, có thể thấy kinh thành nguy hiểm đã ở ngay dưới chân tường, rất khó tự bảo vệ mình.
Bây giờ Hoàng hậu đã có hậu vị vững chắc, trước có mặt mũi, trong cung có thể lực.
Quỳnh Quý phi bên này thì liên tiếp bị đánh vào mặt, chó cùng dứt giậu*, không ai biết cuộc chiến tranh giành hoàng vị của Hằng Vương và Thụy Vương sẽ có kết cục như thế nào.
*Chó cùng dứt giậu: làm những việc liều lĩnh, thiếu cân nhắc do bị đẩy vào bước đường cùng.
Về phần lục Hoàng tử, gần đây lại bắt đầu xuân phong đắc ý, bởi vì huynh trưởng của Quỳnh phi lâm trận bỏ chạy bị chém đầu, quả thực đã khiến băng đảng Quỳnh Quý phi chân động.
Bây giờ rất nhiều vấn đề liên quan đến quân quyền cũng dời về tay lục Hoàng tử.
Bệ hạ mặc dù trong lòng thiên vị lão cữu, nhưng biên cảnh thường xuyên xảy ra chiến sự, thật sự không phải lúc chọc giận Trường Khê Vương gia. Nhờ vậy địa vị bấp bênh của lục Hoàng tử lại trở nên an ổn hơn rất nhiều.
Hai ngày này, hắn ta ở Binh bộ cùng chư vị đại nhân bàn bạc chuyện trù bị quân lương cho tiền tuyến, cũng như bổ sung thêm tướng quân đóng giữ thành trì.
Đúng lúc này, thân tín của hắn ta đưa tới mật báo.
Phụ tá của Hằng Vương sau khi đọc qua, bàn bạc với hắn ta: "Tiền tuyến đến báo, phản quân đã bắt đầu dẫn quân tới gần châu Gia Dũng. Hiện tại phản quân nổi dậy quá mạnh, nếu lấy cứng đối cứng, chỉ sợ chủ lực sẽ bị hao tổn. Thượng tướng quân của Vương quân có ý, lấy châu Gia Dũng làm phòng tuyến, lợi dụng sự hiểm yếu của con song ngay đó, tạm thời cô lập phản quân. Chỉ là...tướng quân Vương quân hiện đang chưởng quản cả hai châu là Kinh châu và châu Gia Dũng. Hiện tại châu Gia Dũng chu định thủ không được, nếu như bị vụt mất khởi tay tướng quân Vương quân... Chỉ sợ Quỳnh Quý phi bên kia sẽ mượn chuyện này làm mưu đồ lớn."
Lục Hoàng tử cũng biết, hiện tại phản quân của tiểu tướng Tào Thịnh kia đang một đường công thành, thế như chẻ tre.
Tình hình như vậy, nếu như Vương quân cùng y tranh chấp, mặc dù có thể thắng, nhưng binh mã trong tay nhất định sẽ bị hao tổn hơn phân nửa. Vương gia bây giờ là gót chân giúp triều đình đứng vững, nắm binh mã trong tay.
Châu Gia Dũng thất bại, vừa vặn có thể điều binh mã từ nơi khác đến sử dụng. Và Vương quân có thể tránh được phản quân, đợi đến khi hai bên giao tranh cũng sẽ không bị cạn kiệt. Vương quân từ đó có thể ngư ông đắc lợi mà tiến tới, thu hồi được đất đai đã bất, thống trị một cõi.
Nói một cách dễ hiểu, là Vương quân không nỡ bỏ hết vốn liếng mà mình đã kinh doanh nhiều năm.
Nếu vì phản quân mà hao tổn binh lực, không khỏi vì nhỏ mà mất lớn, làm mất địa vị của Vương gia ở trong triều. Kế hoạch hiện giờ, là từ bỏ châu Gia Dũng, lợi dụng tự nhiên, rút về Kinh châu, lấy một đối mười, bảo tồn binh lực, dễ dàng cố thủ.
Nhưng muốn vứt bỏ châu Gia Dũng, nhất định phải có một lý do hoàn chỉnh, nếu không sẽ trở thành một tấm bia cho kẻ khác trong triều...
Đang nghĩ ngợi, phụ tá nhỏ giọng nói: "Gần đây quân lương trù bị rất khẩn trương, không bằng tìm một người thế tội, chỉ cần lương thảo không cung ứng được, Thượng tướng quân của Vương quân không thể không bỏ xe mà giữ tướng, đến lúc đó chỉ cần chuyển lương và quân đi là xong."
Lục Hoàng tử cảm thấy kế này có thể thực hiện, nhưng ai sẽ là kẻ thế tội xui xẻo đó đây?
Đang suy nghĩ, hắn ta đột nhiên nghĩ đến một người.
Người này trông có vẻ không có gì uy hϊếp, nhưng lại khiến cho lục Hoàng tử về đêm ngủ không yên, phải hao tâm tổn trí nghĩ về.
Cơ hội tuyệt diệu như thế, phái hắn tựa hồ không thể tốt hơn. Một kẻ vô dụng như vậy, làm hỏng chuyện là lẽ dĩ nhiên, cũng xem như là cái cớ thích hợp cho việc châu Gia Dũng thất thủ.
Coi như hắn hoàn thành nhiệm vụ trung quy trung củ, tiền tuyến rối ren, không cẩn thận chết trận trước, cũng quá bình thường...
Hơn nữa, kho thóc ở châu Gia Dũng vừa hay lại ở gần Lương châu, nên triển khai như vậy có vẻ hợp tình hợp lý, không bắt bẻ được.
Nghĩ đến đây, lục Hoàng tử cười nhạt một cái, điền vào danh sánh quan viên hộ tống lương thực một cái tên – Hàn Lâm Phong.
Đương nhiên vì để cho tên ngốc này ra trận càng thêm uy nghiêm, cũng là vì để về sau Vương quân không tham chiến, trốn trách nhiệm thất bại trước trận, lục Hoàng tử cũng nhọc lòng sắp xếp để Hàn Lâm Phong cùng bằng hữu của hắn có tên trong danh sách để bày tỏ sự công bằng.
Lần chiến loạn này cũng là một cơ hội tuyệt vời để nắm giữ binh quyền, lục Hoàng tử dĩ nhiên muốn tận dụng thật tốt.
Vừa vặn, trước đó Bệ hạ từng cảm khái thanh niên tài tuấn triều đình không có người kế tục, nếu dùng cách này để rèn luyện đệ tử tôn thất, không ai có thể chê trách được.
Dù sao sự hưng vong của một quốc gia đều là trách nhiệm của mỗi người, bây giờ tiền tuyến căng thẳng, đây chính là thời điểm để các đệ tử trẻ tuổi này ra sức.
Lúc danh sách của lục Hoàng tử được bộ Lại công bố, ngoại trừ những hiền tài được lục Hoàng tử nể trọng, cánh cửa của bộ Lại kém chút nữa bị một đám thân hữu đệ tử ăn chơi đạp phẳng.
Đủ loại lý do được đưa ra để không ra trận. Nào là bệnh hoa lao, tái phát chấn thương ở chân, thậm chí có nhiều người mới hai mươi tuổi nói mình mới bị thủy đậu.
Tóm lại những tên ăn chơi này đều biết việc ở hậu phương tiếp tế rất phí sức mà không được sống tốt.
Mặc dù không cần xông pha ra chiến trường, nhưng nếu điều phối không thỏa đáng, nửa đường bị mất lương thực, hoặc là vận chuyện chậm trễ, đều bị quy ra tội chết.
Bọn hắn ở trong kinh thành rất tốt, không muốn nếm mùi đau khổ.
Lục Hoàng tử bị tìm đến tới mức tức giận, đuổi hết trở về, ra lệnh – chỉ cần còn một hơi thở, tất cả đều phải ra trận cho ta!
Nhưng khi Hàn Lâm Phong nhận được mệnh lệnh này, ngược lại cảm thấy rất tốt.
Hôm đó trở về sớm, trong lúc rảnh rỗi, hắn như thường lệ bôi dầu thuốc lê tay, vừa xoa bóp long bàn chân cho Lạc Vân, vừa cùng nàng nói chuyện phiếm.
Đây là phương pháp mà lang trung xem bệnh cho Lạc Vân dạy, bàn chân có trăm huyệt, xoa bóp thường xuyên rất có lợi cho bệnh mắt của Lạc Vân.
Nhưng hết lần này tới lần khác Lạc Vân sợ nhột, không muốn cho Hương Thảo các nàng động vào. Thế là Hàn Lâm Phong liền đảm nhận việc này.
Lạc Vân một đôi chân ngọc bị bàn tay của hắn dùng sức nắm chặt, kéo một phát, coi như muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Để đánh lạc hướng của nàng, giúp nàng chịu đứng chút, hắn liền nói: "Vốn dĩ ta đang chuẩn bị báo phụ vương viết tấu chương cho Bệ hạ, nói ông ấy gần đây thân thể không tốt, rất nhớ trưởng tử, khẩn cầu Bệ hạ ân chuẩn cho ta sớm trở về Lương châu. Nhưng bây giờ xem ra không cần phải vậy nữa. Ta sắp phụ trách vận chuyển lương thực từ châu Gia Dũng, kho thóc gần với Lương châu. Vừa hay ta có thể bôn ba cả hai nơi... Ý của ta là, nhân cơ hội này, để nàng cùng Hàn Dao quay lại Lương châu, rời khỏi kinh thành thị phi này... Nàng có bằng lòng không?"
Kỳ thật liên quan tới vấn đề về Lương châu, trước hôn sự Lạc Vân và Hàn Lâm Phong đã từng bàn bạc qua.
Theo lý giải trước kia của nàng, lúc Hàn Lâm Phong về Lương châu, cũng chính là lúc hai người bọn họ "hòa ly".
Thế nhưng những ngày sau hôn sự lại không khách khí như nàng tưởng tượng.
Nam nhân tâm cơ thâm trầm này, từng chút từng chút một ăn nàng vào trong bụng.
Bây giờ, nàng đã cùng Hàn Lâm Phong tiếp xúc da thịt. Đột nhiên nghiêm túc ngồi xuống bàn đến chuyện hòa lý, chính Tô Lạc Vân cũng cảm thấy có chút khó mở lời.
Lý trí của nàng nói rằng, Lương châu đối với nàng mà nói quá nhiều điều không biết.
Nhìn thái độ Hề ma ma đối xử với mọi người, liền có thể biết Bắc Trấn Vương phi sẽ đối đãi với đứa con dâu bình dân này như thế nào.
Lạc Vân biết, nếu như đi Lương châu, nhất định sẽ có nhiều khó khăn trắc trở khó ta đang chờ đợi mình.
Coi như tạm thời không đề cập tới chuyện hòa ly, nàng đại khái có thể lấy cớ không quen với khí hậu thổ nhưỡng ở Lương châu để thoái thác việc này. Hoặc là theo lời nói trước kia của Hàn Lâm Phong, nói hắn tìm một nơi phồn hoa lập phủ, đưa nàng vào sống ở đó, hắn chỉ cần lo mấy việc vặt vãnh là được.
Tóm lại, không muốn đi Lương châu, có rất nhiều cớ. Dựa vào sự hiểu biết của nàng về Hàn Lâm Phong, nếu nàng không muốn, Hàn Lâm Phong cũng sẽ không ép nàng.
Ngay lúc Tô Lạc Vân cúi đầu cắn môi không nói lời nào, Hàn Lâm Phong chỉ an tĩnh nhìn gương mặt khó xử của nàng.
Hắn biết tính khí thận trọng của nàng. Mấy lời năm đó nàng nói với vị hôn phu trước Lục Thệ ở trà lâu vẫn còn văng vẳng bên tai.
Nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ để hai mắt mình tối đen, tùy tiện nắm tay ái đó lên lầu cao. Lương châu kia mặc dù không giống kinh thành hiện tại bụi gai đầy đất, cạm bẫy khắp nơi, nhưng đối với Lạc Vân mà nói, cũng không phải nơi an nhàn gì.
Hắn kỳ thật đã lên sẵn kế hoạch khi nàng từ chối. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không để nàng nghĩ đến việc chạy trrón. Đến lúc đó, hắn sẽ lấy cớ nàng không quen khí hậu, đưa nàng đến Huệ thành cách Lương châu không quá xa.
Huệ thành náo nhiệt hơn Lương châu, là nơi gần nhất để an trí cho Lạc Vân.
Đến lúc đó hắn chỉ cần đi lại nhiều hơn chút, thỉnh thoảng đến thăm nàng...
"Được."
Ngay lúc Hàn Lâm Phong đang thầm dự định, Tô Lạc Vân lại nhẹ nhàng mở miệng nói.
Hàn Lâm Phong sững sờ, thấy nàng dứt khoát như vậy, cho là nàng chưa nghĩ thấu đáo đến những bất tiện, thế là mở miệng nhắc nhở: "Kỳ thực nàng và ta cùng nhau rời kinh, không cần phải về Lương châu, Huệ thành cách Lương châu không xa là một nơi phồn hoa, ta có thể lập một phủ trạch ở đó."
Lạc Vân ngắt lời hắn, hỏi: "Ngài vận chuyển lương thảo phân bổ từ Lương châu phải không? Nói cách khác ngài phải đi lại giữa Lương châu và Gia Dũng châu đúng chứ?"
Hàn Lâm Phong nói khẽ: "Đúng."
Lạc Vân nghĩ nghĩ, nói: "Trước kia thϊếp có nghe ngài đọc cho thϊếp địa phương chí dị, từng nghe qua Huệ châu cách Lương châu mất tận hai người đường ngựa chạy? Cách chỗ ngài phụ trách vận chuyển càng xa. Ngài công vụ bề bộn, đã trở về vất vả, lại muốn thăm thϊếp, thì phải dành một nửa thời gian trên lưng ngựa. Mà bôn ba qua lại, đường sá long đong, lỡ gặp trời mưa tuyết rét, rồi xảy ra mấy chuyện ngoài ý muốn, thϊếp chẳng phải sẽ lại lo lắng sợ hãi cho ngài sao?"
Bây giờ nàng đã gả cho hắn, tạm thời chưa có ý định hòa ly. Dĩ nhiên Hàn Lâm Phong ở đâu, nàng liền ở đó.
Nàng nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng Hàn Lâm Phong hiểu rõ tiểu ốc sên cẩn thận này.
Một chữ "được" nhẹ nhàng đó của nàng, trên thực thế đã phải hạ quyết tâm lớn đến mức nào.
Trong lòng Hàn Lâm Phong dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả, giống như lúc hắn trở về từ cõi chết, từ cổng nhìn thấy nàng đang chờ hắn đến kích động.
Hắn đưa tay dùng sức ôm nàng vào lòng, nghiêm túc ôn nhu nói: "Được, ta ở đâu, nàng ở đó..."
Nói xong, hắn nhịn không được ngửi lấy mùi hương trên mái tóc dài mượt của nàng, thấp giọng nói: "Có phải không nỡ xa ta không?"
Lạc Vân không giỏi thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ trong lòng, càng không luyện được giọng điệu ngọt ngào mê người của Hàn Lâm Phong, bị hắn hỏi bất ngờ như vậy, đành nói thẳng ý nghĩ trong lòng mình ra: "Đúng là có một chút, gần đây trời lạnh, mới biết trong chăn có nam nhân rất tốt, so với mèo con thì có tác dụng hơn nhiều, ấm áp vô cùng..."
Ý của nàng là mình sợ lạnh, hai người ở cùng một chỗ, dù sao cũng ấm hơn là một người. Thế nhưng sau khi nói xong mới phát hiện lời này ngả ngớn vô cùng!
Thế tử cảm thấy nếu không trả lời, thật không phải nam nhân!
Hắn cười ôm lấy nữ nhân, giương mày kiếm nói: "Ta so với con mèo con kia chỉ tốt hơn nửa điểm thôi sao? Nàng muốn kiểm tra không?"
Nói xong, hắn bế Lạc Vân vào bên trong.
Lạc Vân dù mắt có mù không thấy gì, cũng biết hiện giờ đang là ban ngày. Ngay cả phu thê thực thụ cũng không hoang đường như vậy!
Nàng vội vàng đánh lấy Hàn Lâm Phong, muốn hắn thả nàng xuống, nhưng Hàn Lâm Phong lại cười ha ha tiếp tục bế nàng vào trong.
Trước đây đều là buổi tối, Lạc Vân bảo Hàn Lâm Phong tắt đèn, mới bằng lòng để hắn gần gũi với mình.
Nhưng bây giờ là ban ngày, chẳng phải cái gì hắn cũng nhìn thấy sao.
Nghĩ đến đây, Lạc Vân níu lấy cổ áo, không chịu nói bất cứ điều gì. Thế nhưng Hàn Lâm Phong lại cười nói: "Sao nàng biết trước đây ta đều thổi tắt nến?"
Lạc Vân nghe xong, nhất thời hai gò má ửng lên màu đỏ hoa đào, muốn giơ chân đạp người nọ: "Hàn Lâm Phong! Ngài thật đáng ghét!"
Trong phòng truyền đến trận trận tiếng gầm của sư tử Hà Đông, nhưng người bị mắng lại cười đến vui sướиɠ.
Bởi vì quân lương điều phối từ Lương châu, cho nên trước khi Hàn Lâm Phong đi vận chuyển, vừa vặn có thể thu xếp tốt cho nữ quyến của mình đến Lương châu.
Về phần hôn sự của Hàn Dao và phủ Tuấn Quốc công, mặc dù chưa chính thức giải trừ hôn ước, nhưng bên phủ Tuấn Quốc công đó cũng không có ý thành hôn.
Hàn Dao không có ý định quanh quẩn trong kinh thành, chờ người của phủ Tuấn Quốc công đến ban thưởng cho một hôn kỳ, cho nên lần này nàng ta không them để ý đến thư nhà phản đối của mẫu thân, cùng đại ca tẩu tử trở về Lương châu.
Lúc trên xe ngựa trở về, Hàn Dao cùng tẩu tử bàn bạc lý do thoái thác: "Đến lúc trở về Lương châu, nếu mẫu thân có hỏi, ta sẽ nói là ta chưa nhận được thư, tẩu tẩu, tỷ tuyệt đối đừng có lỡ miệng!"
Lạc Vân vừa mới bị lang trung châm cứu, huyết mạch dâng trào, nhất thời không quan tâm mở miệng đáp lại.
Nghe giọng điệu lo lắng của tiểu cô, có thể thấy nàng ta rất e ngại Bắc Trấn Vương phi.
Vì vậy khi huyết mạch ổn định, nàng mỉm cười hỏi tiểu cố: "Nếu Vương phi biết muội không nghe lời, sẽ phạt muội như thế nào?"
Hàn Dao nhớ tới sự hà khắc của mẫu thân, không khỏi thở dài một hơi: "Dĩ nhiên sẽ thuyết giáo ta đến xẩu hổ, hận không thể chui xuống đất. Mẫu thân rất hy vọng ta gả vào kinh thành. Chuyện này trước giờ bà ấy không cho ai tranh luận, ngay cả phụ vương cũng không."
Nghe được lời này Hương Thảo bên cạnh cũng rụt cổ.
Đại cô nương nhà nàng ta xuất giá lâu như vậy, đây là lần đầu tiên trở về gặp cha mẹ chồng!
Nếu Vương phi là người hòa ái thì tốt rồi, nhưng bây giờ nghe tiểu Quận chúa miêu tả, nghe có vẻ chẳng thân thiện dễ gần chút nào!
Nhưng Lạc Vân vẫn ổn. Nàng trước kia thông qua vị Hề ma ma liền có thể đoán ra được tính cách của Vương phi.
Chưa nói đến cái khác, chỉ riêng xuất thân và đôi mắt mù này của Lạc Vân, đã là có tội!
Đã là như vậy, cũng không cần phải thấp thỏm suy nghĩ làm cách nào để lấy lòng bà bà. Đến lúc đó, hết thảy cũng chỉ có hành sự tùy theo hoàn cảnh, nhìn xem nên giải quyết thế nào.
Kết quả xấu nhất, là nàng sẽ phải cuốn gói rời đi. Lạc Vân sờ lên gối đấu giấu vàng thỏi và ngân phiếu phía dưới, cảm thấy nếu như mình thật sự bị đuổi khỏi Vương phủ, cũng không bị chết đói, trong lòng vô cùng an tâm.
Lúc bọn họ ra khỏi cửa thành, rất nhiều người đưa tiễn tụ tập ở đó, dọc theo con đường thỉnh thoảng có thể gặp được đồng bọn ở kinh thành.
Sau khi rời kinh, Lạc Vân mới cảm nhận được rõ ràng sự tương phản giữa kinh thành phù hoa và dân gian người chết đói khắp nơi.
Cứ như vậy đi hơn mười ngày, trên đường thỉnh thoảng có lưu dân đến ăn xin, đi theo xe ngựa.
Trước khi mặt trời lặn, thậm chí ngay giữa trưa, xe ngựa phải đỗ ở dịch trạm, không dám đi them, sợ không tìm được chỗ nương thân, phải ngủ ở nơi hoang dã ngoài trời.
Nghe quan viên dịch trạm nói, gần đây thế đạo không yên ổn, ngoài lưu dân ăn xin, còn có sơn phỉ cản đường cướp bóc.
Lúc trước có một nhà đi Ngọc sơn để nhậm chức Huyện thừa, bởi vì không nghe khuyên ngăn, bỏ lỡ dịch trạm, kết quả thi thể một nhà lớn nhỏ được tìm thấy ở con kênh bên đường, vàng bạc đều bị cướp sạch không còn gì.
Nếu chỉ có Hàn Lâm Phong mang theo thị vệ đi đường, chắc chắn sẽ không để ý tới mấy cái này.
Nhưng lần này hắn mang theo nữ quyến, lão bà cùng muội muội không thể để sơ xuất.
Cho nên hắn rất nghe lời, mỗi ngày đều tìm nơi ngủ lại từ sớm, tuyệt đối không ham đi đường
Đi chưa được bao lâu, lại có mấy chiếc xe ngựa đuổi tới, trên xe có người hô: "Phía trước có phải là Hàn Thế tử không? Chờ chúng ta một chút!"
Hàn Lân Phong nhìn lại, lại là đôi bạn rượu Quách Yển và Lưu Khang.
Lần này không biết lục Hoàng tử có tâm tư gì, phái đi hộ tống lương thực đề là mấy kẻ ăn chơi ở kinh thành.
Quách Yển cùng Lư Khang mặc dù đã tìm đủ loại cớ, nhưng tài năng phế vật đó cũng không thể trốn khỏi kiếp nạn này.
Nhiệm vụ của hai người này nhẹ nhàng hơn Hàn Lâm Phong, chỉ phụ trách giám sát và kiểm kê số lượng, cũng không cần phải ở lại châu Gia Dũng, hai tên lưu manh này, chỉ cần chút quân côn là có thể về kinh thành ngay.
Gia quyến người người đó đều ở kinh thành, nhưng lại còn mang theo hai ba "phu nhân trước trận", những nữ nhân kia trang điểm lộng lẫy, chắc hẳn lúc ở kinh thành cũng không được vào cửa phủ.
Hai vị hiền tài này ra ngoài mấy ngày, bất ngờ lĩnh ngộ được cái hay của tự do. Cơ hội ăn chơi phóng túng này không nhiều, tất nhiên phải biết quý trọng.
Cho nên hai người kia mặc dù xuất phát sớm hơn Hàn Lâm Phong, nhưng lại dần đi sau bọn họ và tình cờ gặp nhau trên đường.
Mặc dù sau khi thành thân, tiểu tử Hàn Lâm Phong này có chút xa cách, nhưng nhìn thấy xe ngựa nhà hắn, bọn họ vẫn rất nhiệt tình chào hỏi.
Đợi xe ngựa đến gần, Quách Yển cùng Lư Khang mới phát hiện Hàn Lâm Phong không ngồi xe ngựa mà đang cưỡi một con tuấn mã, bên hông còn mang theo một thanh đao, buộc tóc đơn giản, trang phục nhung đen, chân mang ủng đen, nam nhân cao lớn thẳng tắp cưỡi trên lưng ngựa.
Nhìn qua cả người đều mang một tia túc sát... So với dáng vẻ cà lơ phất phơ lúc ở trong kinh thành thì khác biệt rất lớn.
Quách Yển cảm thấy tiểu tử này có chút khoác loác hơi quá, liền đi tới cười hì hì rút đao nói: "Này, còn chưa tới Tây đại doanh, ngươi đã đóng vai rồi sao?"
Hàn Lâm Phong không nói gì, chỉ đè lại chuôi đao, lập tức bắt lấy tay hắn ta.
Đối với những kẻ cặn bã dám đùa giỡn với lão bà của hắn, hắn lúc này không một đao chém tới, đã là rất khách khí rồi.
Lúc này Lư Khang cũng lại gần, vừa vặn trông thấy Tô Lạc Vân trong xe ngựa, đầu tiên là sững sờ, sau đó cười hì hì nói: "Ông trời của ta, ngươi còn mang theo cả phu nhân ra ngoài, phu nhân ngươi tuy đẹp, nhưng không dễ dàng ra khỏi cửa, sao không biết đổi khẩu vị khác? Đúng rồi, cạnh đây nghe nói có một hồ nước, phong cảnh tuyệt đẹp, có muốn đi dạo một phen không?"
Nói xong câu này, hai người kia bắt đầu cười ha ha.
Nhưng Hàn Lâm Phong hiện tại thậm chí chẳng thèm cùng bọn họ nhìn lõi đời, chỉ thản nhiên nói: "Ta quân vụ khẩn cấp, muốn đi nhanh, không thể cùng hai vị hàn huyên nhiều."
Đúng lúc này, phía trước có một người đang quay lai. Thì ra đi cùng với hai kẻ này còn có nhi tử của Triệu Đống tướng quân, Triệu Quy Bắc.
Dù sao lục Hoàng tử chọn ra nhiều quý tử kim chi ngọc diệp như vậy, ít nhiều có chút đắc tội với nhiều người, cho nên cũng muốn cử vài người thân thích ra trận, thế là liền cử kế tử của tỷ tỷ đến doanh trại lịch luyện.
Triệu Quy Bắc không muốn chơi cùng một chỗ với hai người này, nhưng đã nhận ủy thác của hai phủ, hộ tống họ một phen.
So với hai người kia, Triệu Quy Bắc còn ghét Hàn Lâm Phong hơn.
Do ảnh hưởng từ phụ thân Triệu Đống, Triệu Quy Bắc đối với hành động bắt cóc dân nữ trên núi của Hàn Lâm Phong cũng căm thù đến tận xương tủy.
Nghe Hàn Lâm Phong nghiêm túc nói chuyện, Triệu Quy Bắc nhịn không được lạnh lùng nói: "Biết quân vụ quan trọng, còn mang theo gia quyến? Ta thấy Thế tử coi việc mang quân vụ là để dạo chơi ngoài thành, nhàn nhã cực kỳ!"