Quý Vân Bạch vẫn không hoảng hốt, "Không thì sao, cậu muốn chúng tôi ở bên trong làm gì?"
"Thằng khốn, tao cảnh cáo lần cuối, mày đừng có gây sự với Hoan Hoan."
Quý Vân Bạch thở dài một hơi, "Nhân tiện nói một câu, chuyện vừa rồi tôi không thèm để ý. Tôi là trai thẳng, cậu cứ kích động như vậy, thật sự rất dễ khiến cho những người khác hiểu lầm."
Một câu nói liền khiến Chương Thiêm mất bình tĩnh.
"Hoan Hoan, em nghe anh nói, vừa rồi là sự cố thôi, anh làm sao có thể thích nó."
Tôi im lặng nhìn Chương Thiêm đang nóng nảy giải thích.
"Thật ra cậu không cần làm vậy. Tôi không nghe."
Tôi đang nói sự thật.
Hiện tại trong đầu tôi đều là cảnh Quý Vân Bạch hôn tôi, tim tôi còn chưa bình phục lại đây.
Tôi cần sự im lặng.
Động tác Chương Thiêm cứng đờ, ánh mắt cậu ta cũng ảm đạm.
Sau đó, Quý Vân Bạch đưa tôi về.
Dọc đường đi cậu ta cũng không nói chuyện với tôi, thậm chí sẽ không dựa vào quá gần, giống như chỉ tiện đường với tôi, thấy tôi về đến nhà, cậu ta lại tiếp tục đi về phía trước.
Về nụ hôn đó, không có một lời giải thích nào.
Tôi thậm chí cảm thấy giờ phút này cậu ta mới thật sự là chính mình.
Một con sói cô độc.
Rõ ràng biết Quý Vân Bạch rất nguy hiểm, nhưng không hiểu sao tôi vẫn muốn tới gần, muốn hiểu rõ mọi thứ.
Có điều.
Tôi sẽ không bao giờ bước được vào trái tim cậu ta.