Sau đó, Quý Vân Bạch an ủi tôi, lưu luyến hôn lên má tôi vài cái, sau đó tạm biệt tôi.
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều phải thi lên đại học, đồng ý với anh." Anh nói đùa với tôi.
"Được."
"Ngoan." Quý Vân Bạch xoa xoa đầu tôi, sau đó xoay người rời khỏi.
Tôi đã nghĩ mọi thứ đang đi theo hướng tốt.
Kết quả, ngày hôm sau vừa đến trường học, liền nhận được một tin dữ.
Hiệu trưởng bị bắt.
Chương Ngọc bị mang đi.
Chương Thiêm cũng bị mang đi.
Trên tin tức đầy rẫy thông tin về trường học nào đó bảo vệ lẫn nhau, giáo viên xâm phạm tình dục, học sinh bị bắt nạt.
Mà chứng cứ tung ra, nghe nói có rất nhiều ảnh chụp, cùng một quyển nhật ký.
Tin tức trên mạng nói, một nữ sinh viên làm người đứng xem, đem toàn bộ quá trình bắt nạt trong trường viết thành nhật ký, chứng minh cô gái nhảy lầu không phải tự sát bình thường.
Nhật ký?!
Tôi còn chưa nghĩ ra, đã bị đưa đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát lại ghi chép lại cho tôi, lại hỏi tôi chuyện về Quý Lan.
Lần này ồn ào quá, tôi không dám nói dối nữa.
Lúc mẹ tôi chạy tới, trực tiếp sợ tới mức nói chuyện cũng không rõ.
"Con gái cô chỉ là nhân chứng, sẽ không ngồi tù." Cảnh sát giải thích như vậy, mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Người tố cáo dùng tên thật, hơn nữa, người tố cáo chính là đối tượng bị xâm phạm tình dục nhiều năm trước, anh ta cung cấp rất nhiều chứng cứ.
Lăn qua lăn lại đến ngày hôm sau về đến nhà, tôi cảm giác như mình đã chết một lần.
Tối hôm qua, Quý Vân Bạch đến lấy laptop của tôi phải không?
Quý Vân Bạch, tại sao anh không tiếc xé rách vết thương của mình, cũng muốn đi làm chuyện này?
Tin đồn về anh ấy, lập tức nổ vang toàn bộ sân trường.
Mỗi người nhìn thấy Quý Vân Bạch, đều là vẻ mặt khiếp sợ thêm đồng tình.
Bị người ta chỉ trỏ, nửa đời sau của anh ấy sống như thế nào đây?
Thật ra khi biết chứng cứ có quyển nhật ký, tôi đã biết, tối hôm qua Quý Vân Bạch lại lợi dụng tôi.
Thế nhưng lúc này đây, tôi không ngại đứng chung một thuyền với anh ấy.
Đột nhiên tôi không sợ gì cả.
Thi cử, đại học, đều xuống địa ngục đi.
Bây giờ tôi chỉ quan tâm Quý Vân Bạch còn có thể sống sao?