Tô Chiêm đứng trú mưa một mình trước cửa trung tâm thương mại.
Từng giọt nước mưa lách tách rơi xuống từ mái hiên nửa trong suốt màu xanh nhạt, dần dần hình thành một tấm màn nước mưa.
Phía ngoài màn mưa, những người đi đường mang dáng vẻ vội vàng hấp tấp, có người lấy ô ra khỏi túi xách, có người tìm đồ che lên đầu, nỗ lực tránh bị ướt mưa.
Tô Chiêm cách một màn nước mưa, nhìn những người ở ngoài, bỗng dưng có cảm giác không chân thực.
Toàn thân cậu ướt đẫm, nhưng lại dường như không cảm nhận được gì, ngơ ngẩn đứng yên một chỗ.
Thời gian đợi chờ kết quả giám định DNA, thật giống như cảm giác bị giày vò trước khi bị đưa ra xử tử, cậu khao khát được giải thoát ngay lập tức, nhưng lại phải cố chịu đựng sự giày vò này.
Còn hai tuần nữa cậu mới được biết thân thế của bản thân.
Trước khi gửi DNA đi cậu không cảm nhận được, nhưng sau khi gửi rồi, cậu mới đột nhiên cảm nhận được khoảng thời gian chờ đợi thật là dằn vặt.
Cậu......chắc có lẽ là, không kiên cường một chút nào nhỉ, chuyện nhỏ như vậy cũng không chịu được.
Cậu cúi đầu đứng trước cửa trung tâm thương mại, trú mưa chung với những người khác, nước mưa nhỏ xuống từ ngọn tóc của cậu, đọng lại thành một vũng nước nhỏ dưới chân.
Cậu mờ mịt nhìn vũng nước, trong lòng là một mảnh cô đơn trống vắng.
Thế gian này tuy rộng lớn, nhưng dường như không có chỗ nào có thể cho cậu dung thân.
Một giọng nói thanh lãnh truyền đến: "Cậu đứng ở chỗ này làm gì?"
Văn Mặc đứng bên cạnh cậu, hai đầu lông mày cau lại, vẻ mặt lạnh lẽo.
Văn Mặc mặc một chiếc áo khoác màu đen, áo ướt một bên vai, hắn cầm một chiếc ô đứng trước mặt Tô Chiêm.
Trên gương mặt của alpha cao lớn tuấn mỹ mang theo vẻ lạnh lẽo tức giận mà cậu chưa từng thấy qua, môi mỏng khẽ nhấp, biểu cảm lạnh lùng nhìn cậu: "Cậu ở đây làm cái gì, cậu thích mặc đồ ướt đứng suy nghĩ chuyện nhân sinh lắm hả?"
Tô Chiêm tròn mắt mê mang, bên trong đôi mắt màu hổ phách tựa như mang theo một tầng ánh nước, giống như một bé thú non, mờ mịt lại còn đáng thương.
"Tôi......" Cậu hơi há miệng, không biết có phải là do trong khoảng thời gian này không có nói chuyện hay không, giọng cậu có hơi khàn khàn, "Tôi ở đây đợi mưa tạnh."
"Mặc đồ ướt đợi mưa tạnh?" Văn Mặc nhướng mày nhìn cậu, đi tới bên cạnh cậu, từ trên cao nhìn xuống, "Đáng tiếc, bạn nhỏ à, dáng người cậu không đủ đẹp, mặc đồ ướt cũng không có tác dụng đâu."
Tô Chiêm sửng sốt, lấy lại tinh thần, có hơi tức cười: "Tôi thật sự không nghĩ tới......"
Văn Mặc cắt ngang lời cậu: "Tại sao lại không đi vào trung tâm thương mại mua một bộ đồ khác đi."
"Không nghĩ tới......"
Vừa rồi cậu mang một bụng đầy tâm sự, hoàn toàn không nghĩ tới việc thay quần áo khô cho bản thân, cậu cho rằng chỉ dầm mưa một chút, đợi mưa tạnh rồi đi về nhà là được.
Sức khỏe cậu trước giờ vẫn luôn tốt, sẽ không vì dính một chút mưa mà bị bệnh.
Hơn nữa, cho dù cậu có nghĩ tới thì cậu cũng không có tiền.
Cậu vừa mới quẹt thẻ chi ra một số tiền lớn, hai, ba nghìn tệ ít ỏi còn dư lại thì phải dùng để chống đỡ sinh hoạt phí trong nửa học kì tiếp theo của cậu, thật sự không dám tiêu xài phung phí.
Cậu vừa nói không nghĩ tới xong, ngay sau đó liền phát sinh ra một chuyện không thể nghĩ tới hơn.
Văn Mặc trực tiếp kéo tay cậu, lôi cậu vào trong trung tâm thương mại.
Bàn tay của alpha to lớn hữu lực, mang theo xúc cảm ấm áp, nắm chặt lấy tay cậu.
Tô Chiêm ngơ ngác bị kéo vào trung tâm thương mại.
Tay của alpha trời sinh đã lớn hơn tay của omega, ngón tay thon dài gắt gao siết chặt ngón tay của Tô Chiêm, đầu ngón tay trắng nõn của Tô Chiêm như ẩn như hiện giữa bàn tay to lớn của Văn Mặc.
Giống như là tay của Văn Mặc đã bao trọn lấy tay của cậu vậy.
Là một tư thế rất mập mờ.
Cậu theo bản năng muốn vùng ra khỏi Văn Mặc: "Cậu muốn đưa tôi đi đâu?"
Tay của Văn Mặc cưỡng ép siết chặt tay của Tô Chiêm, ngón tay rắn chắc như sắt thép, Tô Chiêm hoàn toàn không thể giãy ra được.
"Dẫn cậu đi mua vài món quần áo, trước tiên phải thay quần áo ướt của cậu ra đã."
Tô Chiêm ngây người, sau ngượng nghịu nói: "Cái đó, không cần đâu, tôi không cần đổi quần áo gì hết, bộ này đợi chút nữa là khô ngay mà, đợi đồ khô hết thì tôi về nhà."
Văn Mặc không phản ứng cậu, thẳng tay kéo cậu đến khu đồ nam của trung tâm thương mại.
Văn Mặc kéo cậu vào gian hàng đồ nam của Givenchy, chỉ tay vào giá treo quần áo nói: "Chọn hai cái đi."
Tô Chiêm vừa nhìn nhãn hiệu, lá gan cũng đã phải run lên, gom hết hai ba nghìn tệ còn dư lại của cậu, cũng chẳng đủ để mua một món đồ trong này.
Cậu muốn thử thương lượng với Văn Mặc, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên thấy Văn Mặc đứng bên cạnh mang vẻ mặt hết sức lạnh lùng, trái tim không hiểu sao bỗng run lên, cậu bất giác hạ giọng xuống vài phần, vô cùng yếu thế mà thương lượng, "Cái đó, Văn Mặc, hay là chúng ta đổi sang gian hàng khác đi, quần áo chỗ này đắt lắm......"
Văn Mặc chẳng buồn nâng mí mắt, thấy cậu không chọn, bèn tự mình đi đến giá treo chọn lấy hai cái, nhét thẳng vào lồng ngực cậu: "Đi mặc thử."
Tô Chiêm nhìn vào mấy món quần áo thể nào cũng phải nằm giá hàng nghìn tệ bị nhét vào trong ngực mình, tay run lên, xém chút nữa làm rơi chúng xuống đất.
Trong lòng thầm nhủ may mà bên ngoài quần áo đều được bọc túi chống bụi, nếu không thì mấy cái này cậu không muốn mua cũng buộc phải mua.
Cậu cầm quần áo, vẫn còn muốn thương lượng với Văn Mặc: "Cái này, hay là chúng ta đổi sang hiệu khác đi nha."
Văn Mặc híp mắt, giọng nói lạnh lẽo, không có chút cảm xúc dư thừa, cũng không còn chút ý vị ung dung thong thả giống như trước kia, ngữ khí lạnh đến thấu xương: "Tô Chiêm, bây giờ tốt nhất là cậu đừng tranh cãi với tôi."
Hắn dừng một lát, lại nói thêm: "Bây giờ tâm trạng của tôi không tốt, tốt nhất là cậu ngoan ngoãn nghe tôi nói, không thì......"
Không thì có khả năng hắn sẽ không khống chế được mà làm ra vài chuyện gì đó.
Chẳng hạn như đích thân thay quần áo cho cậu.
Nhân viên bán hàng đứng ở một bên cũng không dám thở mạnh, quan sát một hồi mới vô cùng cẩn thận đi qua hỏi một câu: "Cái đó, mấy món quần áo này, vẫn thử chứ ạ?"
Tô Chiêm cầm quần áo, nhìn vẻ mặt của Văn Mặc, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ.
Nhân viên bán hàng dốc hết sức đẩy mạnh tiêu thụ: "Bạn học nhỏ, đây là trang phục nam mùa thu phiên bản giới hạn mà cửa hàng chúng tôi mới nhập về đó, thiết kế rất đẹp, rất phù hợp với màu da và khí chất của bạn, bạn......"
Tô Chiêm không để ý nhân viên đang nói cái gì, cậu nhìn Văn Mặc đang đứng ở bên cạnh không nói tiếng nào.
Văn Mặc mím môi, đôi lông mày sắc bén, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ cao lãnh kiểu người sống chớ đến gần.
Đây là lần đầu tiên Văn Mặc lộ ra vẻ mặt này trước mặt cậu, cậu có thể nhìn ra được, Văn Mặc đang tức giận.
Là đang giận cậu.
Tại sao lại giận cậu?
Tô Chiêm thật ra cũng không hiểu rõ lắm, nhưng cậu nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Văn Mặc, không biết vì sao mà lại không dám phản bác.
Cậu chần chừ một hồi, vẫn cầm quần áo đi vào phòng thử đồ.
Cùng lắm thì, cùng lắm thì......một lát nữa không mua thôi.
Tô Chiêm tự an ủi trong lòng.
"Đợi chút." Văn Mặc gọi cậu lại, không biết kiếm ở chỗ nào của cửa hàng Givenchy mà lôi ra được một chiếc khăn lông, đi qua đưa cho cậu: "Lau khô người trước đã."
Cậu cầm lấy chiếc khăn, nhìn Văn Mặc cũng bị ướt nửa người, do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Cậu cũng đi lau đi, người cậu cũng bị ướt rồi."
Văn Mặc dùng giọng nói lành lạnh, âm thanh kéo dài lộ ra trêu chọc: "Sao thế, muốn đi thay đồ chung với tôi à?"
Nhân viên bán hàng ở một bên vội vàng ho khan hai tiếng, nghiêm túc thanh minh: "Xin thứ lỗi, chỗ chúng tôi đây là cửa hàng kinh doanh đứng đắn, không cho phép cùng nhau thay đồ trong một phòng đâu ạ."
Tô Chiêm bị chọc cười, bầu không khí thoải mái hơn không ít, giải thích: "Tôi không muốn cùng đi vào một phòng thay đồ với cậu ấy, chỉ là thấy cậu ấy cũng bị ướt, muốn bảo cậu ấy cũng đi lấy một bộ đồ."
Sắc mặt của Văn Mặc vẫn hờ hững như cũ, nghe thấy Tô Chiêm nói, không biết là nghĩ tới việc gì, cũng cầm lấy một bộ quần áo đi vào phòng thử đồ.
Tô Chiêm thấy Văn Mặc đi thay rồi, cũng đi đến một phòng thử đồ khác.
Trong phòng thử đồ, Tô Chiêm dùng khăn lông lau khô người, thay sang quần áo của Givenchy.
Áo T-shirt dài tay đen phối với quần ống suông dài màu xám nhạt, mang lại cảm giác thời thượng.
Ngoại trừ chiếc áo khoác Văn Mặc từng đưa cho cậu, thì đây là lần đầu tiên cậu mặc quần áo đắt tiền như vậy, cậu ở trong phòng thử đồ nhìn gương một hồi lâu mới bước ra ngoài.
Lúc cậu đi ra thì Văn Mặc đã thay đồ xong, chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi quay sang nói với nhân viên: "Thanh toán đi, tính hết mấy món này."
Nhân viên nghe thấy có được đơn hàng lớn như vậy, lập tức vui mừng phấn khởi đi qua quầy thu ngân lấy hóa đơn, thuận tiện hỏi: "Cậu đây thanh toán bằng cách nào ạ?"
Văn Mặc mở mã QR ra, dưới sự phối hợp của nhân viên mà chuyển tiền một cái nhanh gọn dứt khoát, tốc độ nhanh đến mức Tô Chiêm không kịp chạy tới ngăn cản.
Đợi Văn Mặc trả tiền xong, Tô Chiêm mới chạy đến bên cạnh hắn, sửng sốt nói: "Không cần mua quần áo cho tôi đâu, tôi......không cần......"
Văn Mặc không nhấc mí mắt, giọng nói thanh lãnh bị hạ thấp xuống, bên trong dường như chất chứa nguy hiểm, "Tô Chiêm, bây giờ tôi đang rất điên tiết, tốt nhất là cậu đừng tiếp tục chọc giận tôi, ngoan ngoãn mà nghe lời đi, nếu không thì......"
Tô Chiêm không biết tại sao Văn Mặc lại tức giận, cậu khó hiểu hỏi: "Nếu không thì cậu sẽ làm gì?"
"Tôi sẽ cho cậu biết, omega đối với alpha đã đánh dấu mình, sẽ nảy sinh ra bản năng phục tùng như thế nào."