Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 110: Vòng hào môn thật loạn.



Edit by: KlaraHa1314


~~~~~~~~~~~~~~~




Hoắc Nghiêu vô cùng tự tin nhận lấy quần áo, sau đó cặp mắt lạnh lẽo kia đánh giá cô nhóc tròn như cục tuyết trước mắt từ trên xuống dưới.


Bé rụt cổ, cánh tay trắng nõn như củ sen quơ quơ, "Mặc quần áo ~"


Tiểu gia hỏa mặc yếm nhỏ, bụng hơi phồng ra, vừa thấy liền biết ở nhà trẻ ăn không ít đồ ăn vặt.


Vẻ mặt của Hoắc Nghiêu đột nhiên phức tạp mà nhìn bé một cái. Nếu cứ ăn như vậy.


Con gái của anh sẽ không biến thành heo thật chứ?


Tâm tình của anh trở nên phức tạp, ngồi xổm xuống đùa nghịch quần yếm trong tay, bộ đồ đáng yêu này rất thích hợp với mấy đứa nhóc bằng tuổi Diệp Tang mặc.


Đáng yêu thì đáng yêu. Chỉ là......


Này mẹ nó là cái quái gì đây?


Khuôn mặt lạnh lẽo của Hoắc Nghiêu quơ quơ bộ đồ trong tay, híp mắt suy tư gì, "......"


"Lại đây."


Tiểu gia hỏa nghe lời ngoan ngoãn đi qua.


Hoắc Nghiêu nhìn xem trái phải, do dự nửa ngày đem áo quần cởi khỏi móc treo, nghĩ mặc áo trước cho cô nhóc.


Diệp Tang ngoan ngoãn không có động tác. Trước mắt hơi tối sầm, đầu của tiểu gia hỏa ở trong áo, bé ngây ngô nhắc nhở nói: "Tang Tang không thấy gì hết."


Khóe miệng của Hoắc Nghiêu run rẩy, dần dần có chút hoài nghi nhân sinh: "Sao đầu mày lớn thế con?"


Diệp Tang: "......"


"Con chết ngạt mất." Tiểu gia hỏa lắc lắc đầu, nãi thanh nãi khí nói.


Sắc mặt của Hoắc Nghiêu lúc này mới thay đổi, vội vàng kéo áo lên, ý đồ muốn giải phóng đầu cho cô bé.


Kết quả cũng không biết là đầu của bé quá lớn, hay là bộ quần áo này bị lỗi, tại sao lại kéo không ra.


Diệp Tang yên lặng ngẩng đầu, hơi nức nở, nhịn xuống không khóc thành tiếng.


Hoắc Nghiêu thấy con nhóc ngày thường như "Chày gỗ" này đột nhiên an tĩnh không hé răng, nháy mắt anh có chút luống cuống.


Tiểu gia hỏa trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú, ánh mắt anh hơi lạnh, sợ bé nếu bị siết chặt sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, dứt khoát không chút do dự xé cái áo kia.


Xé, Xé rách......


Cái miệng nhỏ của Diệp Tang hơi há to có chút hoảng sợ.


"Ba, ba ba." Cô nhóc đều có chút nói lắp.


Hoắc Nghiêu hơi nhíu mày, có chút lo lắng nếu con nhóc này bị siết sẽ xảy ra chuyện.


Anh cũng không xem bộ quần áo bị xé nát trên mặt đất, vươn tay nâng lên khuôn mặt trắng nõn của bé cẩn thận quan sát trái phải, một khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo.


Tiểu gia hỏa nhấp má lúm đồng tiền, nhìn quần áo bị xé đầy trên mặt đất có chút bất an.


Không ai nói với bé......


Vai ác ba ba thứ nhất lại hung tàn như vậy.


Sau này nếu muốn đánh mông bé thật, còn không phải tùy ý treo lên mà đánh à.


Chùm tóc của Diệp Tang không tự chủ được mà nhếch lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của Hoắc Nghiêu mà lâm vào trầm tư.


Sau này bé...... Muốn hay không thành thật một chút?


Hoắc Nghiêu thấy bé còn đang ngẩn người, một bàn tay ghét bỏ nắm lấy cô bé, sau đó phát hiện......


À ~


Thì ra anh quên cởi nút. 


Khó trách mặc mãi vẫn không được.


Nhìn khuôn mặt của tiểu gia hỏa bị anh làm cho có chút hồng, Hoắc Nghiêu yên lặng sờ chóp mũi, có chút chột dạ mà hắng giọng, nói: "Không có việc gì. Một lần không thành công mà thôi."


"Lần sau......"


Dừng một chút, anh bất giác đen mặt.


Sao còn có thể có lần sau!! Anh tốt xấu gì cũng là quyền quý ở Đế Đô, doanh nhân đứng đầu giới tài chính.


Sao có thể giống với mấy ông bố bỉm sữa thay quần áo cho con được.


Tiểu gia hỏa ỏ một tiếng, một khối mềm mại nằm ở trong lòng ngực anh.


Làn da của cô bé trắng mềm như thạch trái cây, chỉ mặc quần yếm nhào vào trong lòng ngực, thịt mũm mĩm như bánh bao.


Khuôn mặt của Hoắc Nghiêu không khỏi mềm, nhịn không được hôn bé một chút.


"Nhóc mập......"


Anh cười nhẹ một tiếng, nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô nhóc.


Sau đó kêu nhân viên cửa hàng lại cầm một bộ váy đơn giản mặc lên cho cô bé.


Nắm tay cô nhóc đi ra cửa, lúc này Hoắc Nghiêu mới chú ý tới đôi mẹ con kia còn chưa đi.


Thẩm Dao chọn vài món đều cảm thấy không có hứng thú, cô bé bĩu môi ôm lấy tay của mẹ mình, thanh âm trong trẻo nói: "Con không thích cửa hàng này, chúng ta đi chỗ khác được không?"


Thẩm San San liếc mắt nhìn Hoắc Nghiêu một cái, cắn khóe môi, sao có thể cam lòng chịu đi.


Cô ta muốn gả vào hào môn.


Muốn cho con gái mình không cần sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu.


Thẩm Sơ Trần kia tính tình thất thường, cao hứng thì cho mẹ con hai người một chút tiền, không cao hứng thì ở Thẩm gia hai người con phải nhìn sắc mặt người hầu mà sống.


Thẩm San San bỏ tay của Thẩm Dao ra, cười nhẹ nhàng tiến lên, thanh âm uyển chuyển êm tai, "Hoắc tiên sinh......"


"Thật trùng hợp."


"Ngài cũng tới đây chọn quần áo sao?"


Hoắc Nghiêu khẩy chùm tóc của tiểu gia hỏa, không chút gợn sóng trả lời: "Không trùng hợp."


Anh không để ý tới Thẩm San San trả lời, mà chỉ nghĩ đến bộ quần áo bị hư ở phòng thử đồ, đối diện sự kinh ngạc của nhân viên cửa hàng anh hơi trầm mặt xuống, Hoắc Nghiêu không chút để ý chỉ quanh cửa hàng này, "Lấy hết mấy bộ đồ cho con nhóc này cho tôi."


"Trong chốc lát tôi sẽ làm người lại đây lấy."


Anh đem thẻ đen đưa qua, nhân viên cửa hàng nguyên bản còn có chút căm giận nháy mắt hóa thành vui sướng.


Không nghĩ tới a...... Người đàn ông không đáng tin cậy này thế nhưng lại là kẻ có tiền.


Tiểu gia hỏa cuối đầu. 


Lại thêm một con nhà giàu nữa ~


Tươi cười trên mặt Thẩm San San chợt cứng đờ, ánh mắt không khỏi dần dần phóng tới trên người Diệp Tang.


Cô ta cắn khóe môi, đáy mắt tức giận muốn phun lửa.


Con nhóc này từ đâu ra?


Con gái của Hoắc Nghiêu?


Hay là con của họ hàng thân thích?


Tiểu gia hỏa không nghiêng không lệch cùng Thẩm San San cho nhau nhìn nhau vài giây, quai hàm của bé phồng lên, mắt mèo chớp chớp lại nhịn không được nhìn Thẩm Dao vài lần.


Nếu nhớ không lầm.


Bên người của vai ác ba ba cũng có một người nội trợ hiền ~


Thẩm San San trời sinh tính dịu dàng, thấu hiểu lòng người.


Vừa lúc người phụ nữ mà Hoắc Nghiêu thưởng thức chính là Thẩm San San.


Cốt truyện chính là quan hệ của hai người thật đúng là cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.


Tiểu gia hỏa chớp mắt, thấp giọng lẩm bẩm một câu.


...... Vòng hào môn thật loạn.


"Đi thôi."


Hoắc Nghiêu mang theo bé quay đầu muốn đi ra trung tâm thương mại, nhưng anh không nghĩ tới Thẩm San San lúc này lại cố tình không thuận theo mà tiếp tục bám víu.


Cô ta dẫm lên giày cao gót, một bàn tay kéo con gái chưa từ bỏ ý định muốn đi đến trước mặt Hoắc Nghiêu, "Hoắc tiên sinh, tôi là Thẩm San San. Thẩm gia đại tiểu thư, ngài hẳn là cũng nghe nói qua tôi đúng không?"


Mí mắt của Hoắc Nghiêu cũng không nâng một chút, nhìn đứa con gái trong lòng ngực có chút thất thần của mình, nhàn nhạt ừ một tiếng.


Anh cùng Thẩm Sơ Trần chỉ là quan hệ hợp tác, trong nhà của đối phương có mấy người anh cũng đều điều tra rõ ràng.


Ánh mắt anh nhàn nhạt thoạt nhìn như không có hứng thú gì.


Thẩm San San nhíu mày liễu lại, có chút không thể tin mà nhìn người đàn ông trước mắt này.


Không phải nói, Hoắc Nghiêu thích loại phụ nữ giỏi việc nhà, dịu dàng hiền thục như cô ta sao?


Bây giờ sao có thể lãnh đạm như vậy?


"Hoắc tiên sinh......"


Thẩm San San âm thầm đẩy Thẩm Dao một phen, chợt cười nói: "Con gái tôi cùng cô bé này tuổi cũng không khác biệt lắm."


"Vừa vặn mấy ngày nay không có thời gian chiếu cố nó, không biết...... Có thể hay không để con bé ở nhà của ngài vài ngày được không?"


~~~~~~~~~~~~~~~


#KlaraHa1314


Link Wordpress: https://coxanhh.wordpress.com