Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 13: Tiểu gia hoả lại lạc đường.



Chó con hoài nghi nhân sinh không để ý đến cô bé, đưa lưng về phía Diệp Tang cất bước liền chạy về phía dưới lầu.
"Chó con ~" Diệp Tang vội vàng đuổi theo, cái đuôi nhỏ mặt sau áo ngủ lay động lên, bộ dáng thường thường quăng ngã một chút, "Bang kỉ" một tiếng ngã trên mặt đất, tiếp theo kiên cường bò dậy, giống như không có việc gì vỗ vỗ mông tiếp tục chạy.
Một người một chó ngươi chạy ta đuổi mà chạy vội.
Thực mau, kẻ mù đường Diệp Tang đã bị chó con đưa tới một chỗ giống với tầng hầm ngầm.
Độ ấm chợt giảm xuống làm Diệp Tang chợt dừng lại bước chân.
Chó con lắc lắc cái đuôi cũng ở ngay lúc này ngừng lại.
Mắt mèo của Tang Tang sáng ngời, tay đem chó ôm chặt, "Bắt được em rồi ~"
Kết quả cao hứng còn không được một giây, tiểu gia hỏa hậu tri hậu giác đánh giá hoàn cảnh tối tăm chung quanh, yên lặng ôm chặt "Gia sản duy nhất" chậm rì rì phản ứng lại.
Hình như mình......
Lại lạc đường.
Đang lúc Diệp Tang mờ mịt ngồi xổm xuống cái miệng nhỏ hơi hơi bẹp, vừa định gân cổ lên khóc.
Đột nhiên nghe được một tiếng kêu thảm thiết từ sâu trong tầng hầm ngầm, đột nhiên không kịp phòng ngừa vang lên, ngạnh sinh sinh làm tiểu gia hỏa sợ tới mức đem nước mắt nghẹn trở về.
Chó con: "......"
Diệp Tang cách đối phương không gần không xa, bé một người yên lặng ngồi xổm trên mặt đất cúi đầu, nho nhỏ một đoàn căn bản không làm cho ai chú ý.
......
Nam nhân lười nhác bắt chéo chân dựa vào ghế dựa, ngón tay thon dài niết bật lửa, có một chút muốn bật một chút lại không, tư thái không chút để ý.
Mà bật lửa thường thường vang lên tiếng vang, lại tựa như gõ vào lòng người, làm không khí chung quanh áp lực, càng thêm căng thẳng.
Trợ lý Triệu đứng bên người anh, mắt lạnh nhìn Đoạn Đình Phàm bị đánh mặt mũi bầm dập, cười nhạo mở miệng nói:
"Đoạn tiên sinh thật là vịt chết còn cứng miệng, nói không chừng ngài mở chịu nói, đến lúc đó tiên sinh của chúng tôi tâm tình tốt, còn có thể tha cho ngài một mạng."
Cậu dùng giọng điệu như trách trời thương dân, thờ ơ lạnh nhạt, cực kỳ giống phim truyền hình, vai ác cùng chó săn.
Đoạn Đình Phàm hung hăng phun một chữ, "Nằm mơ."
Đoạn gia cùng Hoắc gia từ trước đến nay là tử địch, mà Đoạn Đình Phàm chính là gian tế mà Đoạn gia cài vào.
Nếu không phải Hoắc Nghiêu tâm tư kín đáo, ý thức được có chỗ không thích hợp, cố ý dẫn xà xuất động, nói không chừng đến lúc đó nghênh đón sẽ là tin tức Hoắc gia phá sản.
Hoắc Nghiêu từ trước đến nay không phải là người tốt gì, dám sắp xếp gian tế vào trong công ty của anh, không chết thì cũng bị lột da.
"Đoạn tiên sinh miệng còn rất cứng." Trên gương mặt không cảm xúc của anh, mang theo vài phần ý cười làm người khác không rõ, chợt liền trong lúc mọi người lo lắng đề phòng, nam nhân đột nhiên đứng lên, phất phất tay, "Đánh."
"Nếu không nói."
Anh phong đạm vân khinh: "Vậy đánh chết là được."
Trong khoảnh khắc, chung quanh một mảnh tĩnh mịch, các thuộc hạ bên cạnh anh bị những lời này làm sợ tới mức thở cũng không dám thở ra.
Không ai so với bọn hắn rõ ràng hơn trình độ tàn nhẫn của người nam nhân này.
Anh nếu nói là đánh chết, liền không ai dám hoài nghi lời này là thật hay giả.
Hoắc Nghiêu hơi cong khóe môi, trên gương mặt lạnh như băng sương hiện lên vẻ phúc mãn hung ác nham hiểm, anh gằn từng chữ một nói:
"Kẻ nào cùng ta đối nghịch đều phải chết."
Ở trong bóng tối, khuôn mặt không cảm xúc, quả thực thấm người cực kỳ.
Cực kỳ giống trong phim truyền hình...... Vai ác âm trầm.
Không đúng.
Hoặc là nói, người nam nhân trước mắt này chính là vai ác.
Trợ lý Triệu khẽ thở dài một cái.
Sếp của cậu nếu nói ra lời này, tuyệt đối sẽ không có khả năng thu hồi lại.
Hôm nay chỉ sợ dù có là ông trời tới, Đoạn Đình Phàm này cũng sẽ bị thị phi chết tức tàn.