Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 133: Mộ Sâm (2).



Edit by: KlaraHa1314

~~~~~~~~~~~~~~~


Sau khi thương lượng với Mộ Sâm xong, Hoắc Nghiêu lười nhác dựa vào ghế, vì sợ Diệp Tang mách tội, nên không dám xuống lầu.

Diệp Tang vốn dĩ muốn đi mách tội với gia gia, nhưng lại nghĩ lại dù sao ngày mai tiện nghi ba ba phải đi công tác nên thôi.

Trước khi đi, mối quan hệ plastic của cha con bọn họ vẫn phải hài hòa một chút mới tốt.

"Ông ơi, ông ơi ~" tiểu gia hỏa cọ tới cọ lui trong lòng ngực của Hoắc Thần Du, ôm cổ anh trai nhà mình, ngây ngô thấp giọng làm nũng, "Tang Tang muốn ngủ với oa oa."

Hoắc lão gia tử đương nhiên biết chuyện Diệp Tang phải đến nhà Mộ Sâm ở một tháng, nụ cười nhạt đi, hỏi: "Vậy Tang Tang có muốn ở nhà Mộ thúc thúc không?"

Diệp Tang gật đầu, "Muốn ~"

Kỳ thật tính cách của Diệp Tang vốn dĩ chính là rất dễ thích ứng trong mọi tình cảnh.

Mặc kệ hoàn cảnh như thế nào bé vẫn có thể sống tốt.

Diệp Tang biết ông nội bây giờ không thể chăm sóc cho bé được, ba ba vì không yên tâm nên mới đem bé đưa đến nhà Mộ thúc thúc.

Hoắc lão gia tử nghi hoặc: "Thật sự?"

Ông thấy trên mặt tiểu gia hỏa không có chút kháng cự nào, lúc này mới thoáng yên lòng.

Diệp Tang gật đầu thật mạnh, ngây thơ vùi khuôn mặt nhỏ nhắn trong vòng tay anh trai mình, thừa dịp Hoắc Thần Du nhéo khuôn mặt của mình, bé dẩu cái miệng nhỏ hôn đối phương một ngụm.

"Tang Tang muốn ngủ với oa oa ~~"

Rõ ràng Hoắc Thần Du làm anh trai còn xứng chức hơn Hoắc Nghiêu nhiều, Hoắc lão gia tử cười hỏi: "Tang Tang không muốn ngủ với ba ba ngủ à?"

Tuy rằng ông cũng không đặt nhiều mong đợi vào tiện nghi nhi tử này, nhưng tốt xấu nói như thế nào thì cũng là cha ruột của cô nhóc, nếu trước khi nó đi mà Tang Tang ghét bỏ không muốn ngủ với nó, có thể thấy được người ba này có bao nhiêu thất bại.

Diệp Tang dẫu miệng, "Không muốn ngủ với ba ba." Mặt mũi cùng tôn nghiêm của bé đều mất hết. Mới không muốn ngủ với Hoắc Nghiêu đâu.

Hoắc Nghiêu vừa định đi xuống lầu, nghe thấy câu trả lời của cô nhóc, hơi cười lạnh đi tới.

Anh cong miệng liếc nhìn Diệp Tang, nở nụ cười, "Nhưng mà ba ba muốn ngủ với Tang Tang."

Hoắc Nghiêu từ trên lầu đi xuống tới, hơi khom lưng dễ như trở bàn tay ôm lấy tiểu gia hỏa vào trong ngực, nhìn khuôn mặt tròn vo của cô nhóc, anh câu khóe môi cố ý vươn tay ra bóp nhẹ khuôn mặt tròn trịa kia, khuôn mặt tròn phồng lên nháy mắt xẹp xuống như quả bóng bay hơi.

Diệp Tang ủy khuất nhìn về phía Hoắc Thần Du, cắn khóe môi nhẹ giọng, "Tang Tang muốn oa oa ~"

Tiểu thiếu niên vươn tay, chớp mắt nói: "Ba ba để Tang Tang ngủ cùng con đi."

Đây là lần đầu tiên Hoắc Thần Du gọi anh là ba ba.

Hoắc Nghiêu hơi nhướng mày, nội tâm không những không có dao động, thậm chí còn cảm thấy nhãi ranh này muốn cướp khuê nữ với anh.

"Con ngủ không ngoan." Anh bế Diệp Tang lên, nhàn nhạt xoay người đi lên lầu, ném xuống một câu: "Hơn nữa ngày mai con còn phải đi học, không lo được cho nó."

Hoắc Thần Du: "......"

Tức á.

Ai ngủ không ngoan?!

Đồ cẩu!

Lúc Diệp Tang dậy đã khoảng chín giờ, người nhà họ Hoắc bắt đầu giúp cô thu dọn hành lý lúc sáu giờ.

Hoắc Nghiêu ngày hôm qua đã đưa Diệp Tang đi mua một đống váy và búp bê rồi đồ ăn vặt, nhưng Hoắc lão gia tử vẫn lo lắng, sáng mai đã bắt đầu giám sát người hầu thu dọn đồ đạc.

Cảnh tượng này làm người ta nghĩ người đi công tác không phải Hoắc Nghiêu mà là Diệp Tang "Ba ba đâu......"

Tiểu gia hỏa mềm như bông ghé vào con gấu bông, đúng là yêu thích con gấu bông này không buông tay.

Quản gia cười đáp: "Buổi sáng ngài ấy đã đi, đặc biệt dặn dò chúng tôi không cần đánh thức cháu dậy."

Diệp Tang không ngờ tiện nghi ba ba đi sớm như vậy.

Bé mím môi, có chút mất mát.

Xét cho cùng, Hoắc ba ba ở với bé lâu nhất. Bây giờ lại phải ở chung với chú khác, tiểu gia hỏa có thể vui vẻ mới lạ.

"Tiểu tiểu thư đừng lo lắng."

Quản gia cười tủm tỉm xoa đầu Diệp Tang, thấp giọng thuyết phục: "Mộ tiên sinh rất hòa đồng và rất dễ ở chung......"

-- khụ.

-- chỉ là miệng có chút độc.

Ông đã từng đi theo Hoắc Nghiêu may mắn lĩnh giáo được trình độ độc mồm của Mộ Sâm.

Người này quả thực chính là tổ an tám năm, bốn thế cùng đường.

Người bình thường chẳng có ai dám dỗi được Mộ Sâm.

Dỗi được người kia, vậy ngượng ngùng, bạn không phải người bình thường.

Tiểu gia hỏa ôm chặt lấy gia sản của mình, yên lặng gật đầu, "Nhân gia sẽ ngoan."

Dù sao cũng là nhà chú khác.

Không ngoan sẽ phải bị tét mông.

Quản gia vui mừng cười tươi, nắm tay Diệp Tang chuẩn bị xuống lầu.

Bởi vì ca ca phải đi học, trong nhà chỉ có một mình ông nội, Diệp Tang bị Hoắc lão gia tử ôm một lát mới cho đi.

Quần áo và đồ ăn vặt lớn nhỏ đều xếp đầy ở phòng khách, Mộ quản gia đi đến đón người, trên mặt khẽ lộ vài phần kinh ngạc.

Ngay sau đó nhìn thấy tiểu gia hỏa đang được Hoắc quản gia tử dắt tay, khuôn mặt ông nhanh chóng chuyển sang một nụ cười ngượng nghịu và lịch sự.

"Đây là Tang Tang tiểu thư đúng không?" Ông hỏi.

Hoắc quản gia cười nói: "Đúng vậy."

Trong lòng yên lặng chửi thầm.

Người này không phải đang nói nhảm hay sao?

Dưới ánh mắt lưu luyến không rời của một đám người hầu, Mộ quản gia tựa như nam phụ ác độc tranh đoạt tình cảm, cười ôm Diệp Tang đi.

Ông lảo đảo vài bước, chỉ cảm thấy ánh mắt mờ mịt phía sau như có thể đâm xuyên qua ông.

Ông lau mồ hôi lạnh trên trán.

Có cần vậy không?

Mình chỉ tới đón một đứa bé, đâu cần thiết phải sinh ly tử biệt như vậy đâu.

"Ông ơi......" Giọng nói yếu ớt của tiểu gia hỏa vang lên.

Mộ quản gia phản xạ có điều kiện mà lên tiếng, "Ở đây!"

Diệp Tang ôm chó con, nhỏ giọng nói: "Ông đè lên chó con của nhân gia."

Mộ quản gia nhìn thoáng qua cô nhóc trong ngực mình, cô bé mặc một chiếc váy trắng như tuyết đang ôm một chú chó gần như hòa cùng với màu trên chiếc váy của bé.

Ông hơi kinh ngạc vài giây, có chút không thể tin tưởng: "Cháu, cháu mang theo chó tới?"

Mẹ ơi.

Hoắc gia chủ chẳng lẽ không nói cho nhóc con này biết tiên sinh nhà bọn họ ghét nhất là chó lông xù sao?

Tiểu gia hỏa gật đầu lia lịa, mắt mèo xinh đẹp có chút mờ mịt, không rõ tại sao người này phản ứng lớn như vậy.

Mộ quản gia: "......"

Nghĩ đến lịch sử nửa năm không về nhà của tiên sinh bọn họ, nên thu thập tâm trạng mẹ bán phê của mình một chút, hít một hơi thật sâu.

(*Mẹ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY".)

Cảm thấy cũng không sao. Dù sao tiên sinh bọn họ suốt ngày cũng ở trong viện nghiên cứu.

Hẳn là sẽ không về nhà.

Mang theo thì mang thôi.

......

Hai người một đường không nói chuyện đi tới Mộ gia.

Khác với Hoắc gia chính là, biệt thự của Mộ gia nằm gần núi gần sông, cả môi trường xung quanh và cảnh vật đều tươi mát.

Tiểu gia hỏa yên lặng ôm chặt chó con trong lòng ngực, ngẩng đầu nhỏ, hỏi quản gia bên cạnh: "Quản gia gia gia, Mộ thúc thúc khi nào về nhà vậy ~"

Quản gia đối diện với cặp mắt mèo đen láy đó, cũng cảm thấy đáy lòng mềm nhũn, cười khẽ lắc đầu, trả lời nói: "Tiên sinh thường sẽ không về, tiểu tiểu thư nếu là muốn chờ tiên sinh, phỏng chừng phải chờ tới buổi tối."

Nhưng mà Diệp Tang không muốn chờ.

Tiểu gia hỏa đem chó con thả xuống dưới, một người một chó yên lặng nhìn nhau, vì Hoắc Nghiêu đi nên đều cảm thấy tự do.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương sau tuyệt đối sẽ cho Mộ cẩu lên sàn!!

Nói trước, Mộ Sâm thật sự rất cẩu.

~~~~~~~~~~~~~~~

#KlaraHa1314

Link WordPress: https://coxanhh.wordpress.com

Link Wattpad: https://truyen3s.com/author/KlaraHa1314