Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 52: Tình thương của cha không cần nói đạo lý.



Trợ lý Triệu ở đầu kia cùng cấu kết làm việc xấu: "......"
"Phụt."
"Ha ha ha ha ha ha." Thực xin lỗi.
Cậu thật sự nhịn không được ha ha ha ha ha.
Trợ lý Triệu cầm di động ở bên cạnh cười đến hoa chi loạn chiến eo không thẳng được*.
(*hoa chi loạn chiến: cười đến run cả người, cười một cách phóng túng.)
Có thể tưởng tượng được nguyên bản vai ác đang nghiêm túc thảo luận về những chuyện mà người không dám làm, kết quả nửa đường lại xuất hiện một giọng hát quỷ khóc sói gào của một tiểu gia hỏa?
Cố tình nhóc con kia cũng không biết hát.
Thanh âm rầm rì ủy khuất kia còn rất có tiết tấu.
Quả thực có thể làm người ở chung quanh cười chết.
Hoắc Nghiêu mặt vô biểu tình nghe được tiếng cười của trợ lý Triệu ngày thường ít khi nói cười từ đầu kia điện thoại: "......"
Cười cái cây búa!
Khi Diệp Tang tới đây, Hoắc Nghiêu liền biết ngay cả việc giết người phóng hoả anh cũng không thể làm được.
Nam nhân nghiến răng, âm trắc trắc hỏi trợ lý Triệu: "Có gì đáng cười?"
Trợ lý Triệu nghiêm trang nghẹn cười: "Boss, anh phải biết rằng tôi đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp ."
"Trong tình huống bình thường sẽ không cười."
"Phụt, ha ha ha ha ha trừ phi nhịn không được."
Hoắc Nghiêu mặt không cảm xúc nghe điện thoại có thể tưởng tượng được trợ lý Triệu đã cười điên rồi, trực tiếp tắt điện thoại.
Bỗng chốc đứng lên, một khuôn mặt lạnh âm trắc trắc chuẩn bị đi tìm con nhóc kia tính sổ.
Thật là gan lớn.
Dám đứng trước cửa phòng anh mà hát.
"Diệp, Tang!" Nam nhân đột nhiên đẩy cửa ra, trong giọng nói áp lực tức giận, gằn từng chữ một phảng phất như chữ từ kẽ răng ra tới, nghe làm người không rét mà run.
Tiểu gia hỏa sớm có chuẩn bị lui về phía sau một bước, mắt mèo đen nhánh nhìn chăm chú vào anh cố ý làm mặt quỷ, dùng giọng điệu tức chết người không đền mạng nói: "Tiện nghi ba ba, ngươi ra rồi à."
Hoắc Nghiêu nghe được thì gân xanh trên thái dương hung hăng giựt: "......"
Tiện, nghi, ba! ba!
A.
Con ranh này càng kêu càng nghiện.
"Hơn phân nửa đêm, con đang làm cái gì?" Nam nhân mặt mày âm trầm, thâm trầm nhìn chăm chú vào cô nhóc, như thể hôm nay Diệp Tang không cho anh một cái công đạo, ngày hôm sau bé liền không thấy được mặt trời của ngày mai.
Chính là loại vai ác tính tình thất thường không nói đạo lý.
Diệp Tang vỗ microphone trong tay, chợt một tiếng điện lưu chói tai vang lên, "Tất --" một tiếng, Hoắc Nghiêu nguyên bản sắc mặt khó coi nghe được lúc này khuôn mặt càng thêm âm trầm.
"Tiểu, Diệp, Tang!" Anh tăng thêm ngữ khí, mặt vô biểu tình mắt lạnh nhìn cô nhóc, "Nói chuyện cho ba!!"
Bộ dáng âm trắc trắc kia quả thực có thể đem người dọa khóc.
Tiểu gia hỏa quả nhiên sợ hãi lui về phía sau một bước, bé khóc ba ba mà lau nước mắt, tay chống eo nãi thanh nãi khí rống anh, "Ngươi hung cái gì mà hung nha! Không cho ta đi học còn hung ta!!"
Bé bẹp cái miệng nhỏ, ngao ô khóc thành tiếng, nói vào microphone quả thực chính là kinh thiên địa quỷ thần khiếp:
"Xú, xú ba ba!"
Hoắc Nghiêu che lại một bên lỗ tai: "......"
Xong rồi.
Nếu cứ tiếp tục khóc, thế nào cũng sẽ kinh động đến Hoắc lão gia tử.
Nếu ba anh nhìn thấy, như vậy một màn máu chó phun đầy đầu tiếp theo nhất định sẽ là anh bị răn dạy.
Hoắc Nghiêu nhắm mắt, thanh âm lạnh xuống, lạnh căm căm uy hiếp bé, "Nha đầu thúi, nhãi ranh, con dám khóc một tiếng nữa không?"
Diệp Tang ngao ô tiếng khóc một đốn, nghe được lời này của anh, hai mắt đẫm lệ sa bà ngóng nhìn anh, thút tha thút thít khó hiểu hỏi lại:
"Ba, ba ba, ba tại sao có thể tự mắng bản thân thế...... Ô."
"Tang Tang là nha đầu thúi, ba ba... Ô ô ô......"
Bé nước mắt lưng tròng bổ sung nói: "Ba ba chính là xú đệ đệ."
"......"
Hoắc Nghiêu trong nháy mắt thiếu chút nữa tức giận đến đánh mất lý trí, trực tiếp cầm lấy dép lê làm Diệp Tang hiểu được cái gì kêu, tình thương của cha không cần nói đạo lý.