Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 76: Ca ca chống lưng (2).



Hoắc Thần Du bình tĩnh nhìn cậu ta, "Tay nào đẩy em tao?"

Triệu Tiền hơi cứng cổ, chưa từ bỏ ý định phun ra một chữ, "Mày......"
Kết quả còn chưa nói xong, ngữ khí phong khinh vân đạm của tiểu thiếu niên lần thứ hai chậm rãi vang lên:
"Hay là nói, hai tay đều đẩy?"
Triệu Tiền nghe được câu nói ý vị không rõ của cậu, tâm hơi lộp bộp một chút.
"...Mày có ý tứ gì?"
Chẳng lẽ nó dám động đến mình thật?
Ha.
Đùa cái gì vậy!
Triệu Tiền hơi thẳng sống lưng, cười lạnh ra tiếng uy hiếp nói, "Tao khuyên mày không cần xúc động, trước khi làm cái gì vẫn nên tự xem bản thân mình rốt cuộc là thân phận gì, rồi xem có ai dám chống lưng cho mày."
"Mày có biết khu mỏ Diêm Thành không?"
Cạu ta nhướng mày cười, "Khu mỏ đó là của nhà tao."
"Mấy hào môn thế gia khác thèm nhỏ dãi khu mỏ đó cũng thật lâu, vốn dĩ đã bàn bạc tốt là sẽ đưa cho Hoắc gia."
"Mày nếu dám đụng vào tao, tin hay không tao có thể làm việc hợp tác giữa Triệu gia với Hoắc gia đóng băng?"
Triệu Tiền vui sướng khi người gặp họa nhướng mày cười rộ lên, "Khu mỏ bên Diêm Thành đối với Hoắc Nghiêu rất quan trọng đúng không?"
"Đến lúc đó nếu là thời khắc mấu chốt đóng băng, mày cảm thấy Hoắc gia chủ sẽ làm như thế nào?"
Làm như thế nào?
Dựa vào thân phận ăn nhờ ở đậu của Hoắc Thần Du, khả năng bị phạt chỉ là việc nhỏ.
Thấy Hoắc Thần Du quả nhiên không có mở miệng tiếp, đáy lòng Triệu Tiền càng thêm thống khoái, ngoài miệng tiếp tục nói, "Còn không phải là đẩy một chút sao? Một con nhóc mà thôi, ảnh hưởng không tớic việc hợp tác giữa hai gia tộc chúng ta."
"Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, mày thân là người thừa kế của Hoắc gia hẳn là cũng hiểu rõ đạo lý này đúng không?"
Uy hiếp xong đối phương xong, Triệu Tiền hơi câu môi đắc ý cười một tiếng.
Quay đầu chuẩn bị nghênh ngang rời đi, thiếu niên cuối đầu kia đột nhiên nở ra một nụ cười lạnh ý vị không rõ.
Hoắc Thần Du nghiêng người ánh mắt chợt lạnh, túm chặt lấy cánh tay của cậu ta, tốc độ cực nhanh không cho người ta bất luận có cơ hội phản ứng ra đòn gì, đem người ấn ở trên bàn, tốc độ chớ nhoáng làm người cứng lưỡi.
"A ——" Triệu Tiền không thể kiềm chế nổi mà thét chói tai ra tiếng.
Khóe môi của tiểu thiếu niên hơi ngậm ý cười như không, đối với sự sợ hãi la hét của câu ta là mắt điếc tai ngơ, một chân hung hăng đạp lên trên tay trái của Triệu Tiền, lực đạo kia gần như đem xương ngón tay nghiền nát.
"......" Điều này làm cho không mấy bạn học chưa đi hết, đã sớm bị tình huống trước mắt sợ tới mức chân mềm nhũn ngây ngẩn cả người.
Nói cho cùng tuổi đều không lớn, vẫn là đám tiểu thiếu gia bị gia tộc phủng ở trong lòng bàn tay, nơi nào gặp qua loại chuyện hung tàn như này.
"Đau sao?" Hoắc Thần Du cười một tiếng, nghiêng đầu chậm rãi hỏi lại.
"......" Có lẽ là bị giọng điệu cười nhạt hỏi lại của cậu sợ tới mức sởn tóc gáy, Triệu Tiền đau đến mức mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, môi run nhè nhẹ, lại cứng miệng không dám nói ra một chữ.
Hoắc Thần Du rũ mắt, vươn chân hung hăng đạp lên tay phải của cạu ta, lực đạo tăng thêm gần như đem xương ngón tay nghiền nát.
Cậu lần thứ hai hỏi lại: "Đau sao?"
"A ——" Triệu Tiền rốt cuộc nhịn không được, tiếng kêu thảm thiết thê thảm vạn phần, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.
Cậu ta chật vật quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, không thể tin tưởng, "Mày, sao mày dám......"
Tiểu thiếu niên khẽ cười một tiếng, lần thứ hai nhẹ nhàng đánh gãy câu chữ:
"...... Con bé mới năm tuổi."
Hoắc Thần Du thấp mắt, nhìn về phía Triệu Tiền một thân chật vật bất kham, đau ngón tay run rẩy trên mặt đất.
Cậu hơi cong mắt, mỉa mai vạn phần, lại mang theo vẻ lạnh nhạt trời sinh đã có sẵn:
"Nếu mày hạ thủ được, dựa vào cái gì mà cảm thấy tao không dám?"
Rốt cuộc cái thứ gọi là lương tâm này.
Từ lúc bắt đầu sinh ra cậu đã không có.
"Hoắc Nghiêu từ nhỏ dạy tao, hoặc là nhổ cỏ tận gốc, hoặc là nghiền xương thành tro." Tiểu thiếu niên cúi đầu, nhìn Triệu Tiền sợ hãi vạn phần, mỉm cười: "Cho nên lần sau......"
"Khả năng không chỉ là một đôi tay."