Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 9: Bởi vì đó là ba ba.



Đứa bé ngoan như vậy, oing phủng ở lòng bàn tay đau đều không kịp, còn có thể bị tiểu tử thúi này khi dễ?
Lão nhân gia một tiếng rống trung khí mười phần, sợ tới mức Tiểu Diệp Tang nhịn không được rụt cổ.
Hoắc Nghiêu thì đối với lời răn dạy của Hoắc gia gia mà mắt điếc tai ngơ, trên mặt lạnh trước sau như một không có bất luận biểu tình gì.
Đáy lòng của anh hơi hơi cười nhạo.
Năng lực cũng lớn.
Học được cách tìm gia gia chống lưng.
Tiểu gia hỏa vừa nghe có người giúp đỡ chính mình, cặp mắt mèo tròn xoe xoay chuyển, lá gan nháy mắt lớn lên, bé trốn ở phía sau Hoắc gia gia, hơi hơi ló đầu ra, thanh âm non nớt ngọt ngào hô: "Gia gia ~"
"Ai, gia gia ở đây." Hoắc lão gia tử bị một câu gia gia của bé kêu quả thực là thể xác và tinh thần thoải mái, vội vàng ngồi xổm xuống đem người ôm ở trong ngực, trìu mến mà nâng lên tay xoa xoa đầu của tiểu gia hỏa, đáy mắt ý cười gần như tràn ra.

Ánh mắt của ông cảnh cáo trừng mắt liếc Hoắc Nghiêu một cái, chợt cười nâng lên tay xoa xoa tóc xù xù của tiểu gia hỏa, lực đạo nhẹ nhàng chậm chạp, ngôn ngữ tràn đầy yêu thích cùng dung túng, "Tang Tang đừng sợ."
Hoắc gia gia vui tươi hớn hở cười nói: "Hôm nay cái này bất hiếu tử tôn nếu là dám động cháu, hôm nay ông liền đem nó đuổi ra khỏi nhà."
Đuổi ra khỏi nhà?
Diệp Tang nghe vậy có chút do dự, "Vậy ba ba có thể hay không bị đói chết?"
Hoắc lão gia tử lời vừa đến miệng liền ngừng lại, ông quả thực không nghĩ tới Diệp Tang có thể nói như vậy, hơi hơi kinh ngạc vài giây, buồn cười mà giơ tay nhéo mặt bé, cười trêu đùa tiểu gia hỏa này, "Thế Tang Tang là không muốn nó chết đói?"
Hoắc Nghiêu mắt lạnh nhìn "ông cháu hai người" tình thân mến thân mà toàn thân tản ra khí lạnh căm căm.
Nam nhân có chút tâm tư khó chịu.
Đây là con gái của anh.
Sau khi Hoắc lão gia tử hỏi xong, Diệp Tang lại nghiêm túc lắc đầu, "Không muốn."
Dừng một chút, âm thanh của bé có chút đáng thương mà bổ sung: "...... Không muốn ba ba đói chết."
Hoắc lão gia tử không đoán trước được đáp án này.
Cái tính người chê chó ghét của con trai ông, thế nhưng có một ngày cũng có trẻ con thích?
Hoắc gia gia cảm thấy hiếm lạ thực, ông ngồi xổm xuống đem cô bé ôm ở trong ngực, cười đùa bé:
"Nó đều hư như vậy, vì cái gì còn muốn ba ba?"
Diệp Tang nghiêng đầu, nghĩ nghĩ liền trả lời: "Bởi vì đó là ba ba."
Tiểu gia hỏa thanh âm thanh thúy, mắt mèo khi nhìn xem Hoắc Nghiêu, tràn đầy sáng lấp lánh nhu hoà, "Mặc dù ba ba không tốt, kia cũng là ba ba của Tang Tang ~"
Tuy rằng tiện nghi ba ba tam quan bất chính.
Tiện nghi ba ba giết người phóng hỏa.
Nhưng là......
Ba ba có hư như thế nào thì cũng là ba ba của bé.
Hoắc Nghiêu đứng ở cửa tản ra khí lạnh thân mình bỗng dưng cứng đờ, hiển nhiên là không nghĩ tới tiểu gia hỏa có thể nói ra lời như vậy.
Nam nhân luôn luôn đạm mạc, thần sắc khó được nhấc lên vài phần biến hoá rất nhỏ.
Môi mỏng của anh hơi hơi ong động, cúi đầu đối diện cặp mắt như quả nho sáng lấp lánh của cô bé, câu "Chú không phải ba ba của cháu" mạc danh liền nuốt trở về.
Mắt mèo của Diệp Tang sáng ngời, thấy ba ba khó được không có phản bác chính mình, tức khắc không chút nghĩ ngợi mà nghiêng ngả lảo đảo hướng về phía nam nhân nhào tới, mềm mụp một đoàn, cả người nằm tại đối phương trong lòng ngực.
"Ba ba ba ba ~~"
Bé nhuyễn thanh nhuyễn khí kêu, đáy mắt sáng như có sao trời, không quan tâm gì cả, Hoắc Nghiêu một viên tâm băng giá không biết vì sao bỗng nhiên mềm xuống.
Nam nhân cứng đờ ngồi xổm xuống, giơ tay tiếp được cô bé, rũ mắt đem tiểu gia hỏa trong lòng ngực mềm mụp hơi hơi ôm sát, xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của bé, trầm mặc thật lâu sau anh thấp giọng lên tiếng.
"...... Ngoan."
Hoắc Nghiêu chính mình căn bản không ý thức được, lúc này ánh mắt của anh có bao nhiêu ôn nhu.