Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 92: Hai tiểu vai ác giằng co.



Cặp mắt đen nhánh kia của Thẩm Ngôn An hơi run rẩy, cậu nhấp môi, bị nhéo đau lại không rên một tiếng.
Như là một con thú bông không có bất kỳ tri giác gì.
"Oa oa." Giọng trẻ con thanh thúy vang lên, tiểu gia hỏa từ sau lưng Hoắc Thần Du ló đầu ra, mắt mèo xinh đẹp nháy mắt cong thành trăng non.
Diệp Tang ôm cây dù trong lòng ngực, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt cậu, đọc từng chữ rõ ràng, "Dù ~"
Đầu ngón tay rủ xuống của cậu bé nhẹ nhàng giật giật, không có nhận lấy.
Thẩm Ngôn An hơi nâng cặp mắt đào hoa kia lên, vốn nên là đôi mắt ôn nhu đa tình, lúc này lại lạnh lẽo làm người ta không tự giác cứng đờ bước chân.
Hoắc Thần Du khẽ thở dài một cái, xách cổ em gái ngu xuẩn của nhà mình lại, thấp giọng giải thích nói, "Cây dù cậu đưa cho nó bị người khác đoạt đi rồi."
"Bất quá......" Dừng một chút, tiểu thiếu niên đột nhiên cười ra tiếng: "Nghĩ đến cậu chắc cũng không cần thứ này."
"Thuận nước đẩy thuyền đưa một cái nhân tình mà thôi, không phải sao?"
Hoắc Thần Du cười đến mỉa mai, "Kẻ mà Thẩm Sơ Trần dạy ra, đều là quân bài đáng giá, muốn nói không có mưu đồ phỏng chừng cũng không có khả năng."
"Nếu là chuyện khác tôi quản không được......" Tiểu thiếu niên tâm tình khó chịu mà xoa đỉnh đầu của Diệp Tang, chợt hơi cười lạnh ra tiếng, "Nhưng nếu đem chủ ý đánh tới trên người Diệp Tang chính là cậu không đúng rồi."
Hai đứa nhóc tuổi không lớn lắm đang ở một bên đối chọi gay gắt làm bầu không khí có chút đọng lại, Thẩm San San vẫn đứng ở một bên cho rằng bọn họ ở chung cực kỳ hòa hợp.
Lập tức liền vừa lòng.
Xem ra đứa nhỏ này cũng không phải vô dụng.
Chỉ cần có thể leo lên Hoắc gia, sau này nếu Thẩm gia có đuổi cô ta đi ra ngoài, không phải còn có Hoắc gia sao?
Nghe nói vị Hoắc tổng tài kia mặc kệ là thân phận hay là giá trị nhan sắc đều không thua gì Thẩm Sơ Trần.
Trong lúc nhất thời, Thẩm San San tâm tư tâm bắt đầu sinh động lên.
......
Đoạn Cận Diễn lười nhác nhìn Hoắc Thần Du, nghĩ trăm lần cũng không ra liền quét mắt nhìn về phía Diệp Tang.
Ngay tại chỗ này đang có bốn đứa nhỏ.
Trừ bỏ Diệp Tang là thật sự xuẩn manh, dư lại ba cái đều là được vai ác nuôi lớn.
Tục ngữ nói rất đúng.
Kẻ mà vai ác nuôi lớn khẳng định cũng là vai ác.
Những lời này xác thật là không có vấn đề gì, nếu nói về tâm kế thì quả thực nháy mắt hạ gục toàn bộ người lớn ở đây.
Tiểu gia hỏa có chút mệt mỏi, bé yên lặng ngẩng đầu nhìn Hoắc Thần Du còn đang cùng Thẩm Ngôn An đấu võ mồm, nghiễm nhiên tư thế như là muốn đại chiến 300 hiệp, nhỏ giọng kêu một câu, "Oa oa, em đói bụng......"
Thẩm Ngôn An nhìn mọi người đã đi sạch sẽ, cũng lười diễn.
Cậu thấp đầu, thanh âm lộ ra vẻ âm hiểu cùng với ác liệt, "Tôi càng muốn tiếp cận thì thế nào?"
Thẩm Ngôn An tuy rằng có đôi khi cũng cảm thấy cô nhóc này quá ngốc, nhưng không biết vì sao lại chán ghét không được.
Vốn dĩ khi bị mẹ cảnh cáo uy hiếp thậm chí bị nhéo, cậu nhóc trước mắt đều không có bất luận cảm xúc dao động gì, thái độ thậm chí có thể nói là quá mức bình tĩnh.
Kết quả khi nghe được Hoắc Thần Du không cho cậu tiếp cận Diệp Tang, làm cho Ngôn An có chút quỷ dị khó chịu.
Hoắc Thần Du cong khóe môi, cười như không cười: "Lấy cớ cho mượn dù là muốn tiếp cận em gái tôi? Phàm là có một giọt nước, cậu cũng không đến mức cố gắng uống như vậy chứ."
Diệp Tang: "......" Nhân gia đói.
Bé không biết đã lặp lại mấy lần, kết quả hai người anh này đều trầm mê ở trong giai đoạn cho nhau thương tổn vô pháp tự kiềm chế.
Tiểu gia hỏa không có biện pháp, chỉ có thể dịch chân ngắn nhỏ, đi đến bên người kẻ không liên quan là Đoạn Cận Diễn.
"Oa oa......" Cô bé chớp mắt mèo, đặt mông ngồi trên mặt đất, động tác thành thạo chậm chạp ôm lấy đùi đối phương, che lại cái bụng nhỏ đã đói bẹp, "Đói bụng ~"
Đoạn Cận Diễn: "......"
Cậu nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa dính ở trên đùi mình, nụ cười xem diễn dần dần biến mất, "Ăn vạ?"