Tôi Bị Nhân Vật Phản Diện Trà Xanh Uy Hiếp

Chương 5: Tới đây chà lưng cho cô!



Hoa Nguyệt khẽ động ngón tay, muốn ra tay.

Kính Linh vội vàng nói: "Chủ nhân đừng quên, nhân gian có quy tắc riêng của nó!"

Hoa Nguyệt nhíu mày, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô gái, thấp giọng nói: "Đi đi."

Thị vệ dẫn đầu xua tay, "Mau lên!"

Hoa Nguyệt đứng đó không nói lời nào, nhìn nhóm thị vệ kéo người phụ nữ đi, từ rất xa vẫn nghe thấy tiếng khóc của cô.

Người đi đường hình như cũng đã quen nhưng cũng chỉ thở dài vài câu "Thế đạo thật lắm gian nan", rồi tản đi.

Thiếu niên bên cạnh chống cằm nhìn cô, gương mặt trầm lặng của cô hiện rõ trong đôi mắt trong veo xinh đẹp của hắn.

Hắn nói: "Nếu tỷ muốn cứu cô ấy, tại sao không ra tay?"

Hoa Nguyệt không nói lời nào.

Tu sĩ hành tẩu trong thiên hạ có một quy tắc bất thành văn: chỉ cần không có yêu ma quỷ quái, tuyệt đối không được nhúng tay vào chuyện trong thiên hạ, nếu không sẽ quấy rầy trật tự thiên hạ, có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Đời người dù sao cũng có số định, vận mệnh sớm đã định sẵn rồi. Đây là thiên đạo, thiên đạo thì không thể làm trái.

Ngay cả bản thân cô cũng không bao giờ được phép sử dụng phép thuật trừ phi gặp yêu ma quỷ quái trong thế giới loài người hoặc là thời khắc sinh tử mấu chốt.

Cô suy nghĩ một chút, hỏi: "Vũ Nhân Quốc của ngươi có bao nhiêu hoàng tử?"

Thiếu niên còn chưa kịp lên tiếng, thì người hầu trà vừa mới hóng chuyện nãy giờ sau khi đã biết được cô là cao thủ bắt yêu, liền vô cùng kính trọng, vội vàng nói: "Nhà vua vấn đạo nhiều năm, dưới gối chỉ có một hoàng hậu cũng là thê tử kết tóc năm xưa là sinh hoàng tử, công tử Hi."

"Công tử Hi?"

Người hầu trà vội vàng rót cho cô một chén trà, "Thiên sư là người nơi khác đến sao?"

Hoa Nguyệt gật đầu.

Người hầu trà đột nhiên bày ra dáng vẻ "Thì ra là như vậy", thấy xung quanh không có người, liền mạnh dạn thấp giọng nói: "Vũ Nhân Quốc thuộc về dòng họ Bách Lý, vương tử tên là Bách Lý Hi, hắn là người thừa kế duy nhất của nhà vua của chúng tôi. Vài ngày trước đã bị một con yêu quái bắt, hiện vẫn không rõ tung tích. Nhà vua đã treo thưởng 10.000 lượng vàng, đã có rất nhiều người đi bắt yêu, nhưng không ai trong số họ tìm được vương tử. Sau đó quốc sư coi bói, phán rằng vương tử đã bị yêu quái ăn thịt, nhà vua lo lắng vương tử một mình cô độc dưới đất, nên hạ chỉ chọn mười cô gái trẻ trung xinh đẹp để chôn cất cùng."



"Ta hiểu rồi. Nhưng tại sao cha mẹ của những cô gái đó lại bằng lòng?"

Người hầu trà nghe lời này cũng không cho là đúng, chỉ cảm thấy vị thiên sư trước mắt nhất định là đã rất lâu không nhòm ngó chuyện nhân gian, đứng trước đồng tiền thì ngay cả tình thân gia đình cũng chả còn.

Ngay lập tức, hắn ta ngồi thẳng dậy, quyết định giảng cho vị thiên sư một bài học.

Người hầu trà còn chưa kịp nói, thiếu niên đột nhiên nói: "Nếu không có lý do thì nhất định là không chịu rồi, nhưng nếu nhà vua hứa hẹn số tiền lớn, e rằng cha mẹ nào có con gái xinh đẹp ở nhà thì chỉ sợ không dâng lên không được."

"Đó chính là nguyên nhân đó! Thế đạo ngày nay khó khăn, rất nhiều người thậm chí còn không có ăn. Nếu con gái trong nhà có thể đổi lấy vàng, tự nhiên sẽ nguyện ý chủ động gửi đến cửa."

Hoa Nguyệt im lặng, liếc mắt nhìn bên đường, quả nhiên có rất nhiều ăn mày.

Người hầu trà lại nói: "Quốc sư vốn chỉ nói cần mười người, không ngờ có hơn hai trăm người ứng cử, giống như chọn thê thiếp vậy, đáng tiếc không phải ai cũng có thể trúng cử, còn phụ thuộc vào duyên phận nữa."

Hắn nói xong lại lộ ra vẻ tiếc nuối: "Ta chỉ tiếc là trong nhà ta không có muội muội nào có số tử vi trùng với vương tử, nếu không thì chúng ta cũng phải góp vui thôi!"

Kính Linh không biết từ lúc nào đã bò ra, ngồi lên vai Hoa Nguyệt, tức giận nói: "Bọn người đáng ghét này đổi máu lấy vàng, còn có mặt mũi nào mà vui vẻ, chủ nhân, con thật sự muốn giết bọn họ!"

Hoa Nguyệt cũng thầm nghĩ như vậy.

Cô nhíu mày, "Vị quốc sư này xem ra rất có uy."

"Tất nhiên rồi!" Người hầu trà khi nhắc đến quốc sư còn kính trọng hơn cả khi nhắc đến nhà vua.

"Quốc sư, đây là hy vọng của Vũ Nhân Quốc chúng ta. Nếu không có Quốc sư, ai sẽ bảo vệ những người dân nghèo chúng ta?"

"Thật sao? Thật sự là một người đàn ông tốt." Hoa Nguyệt ngoài miệng nói như vậy với người hầu trà, quay đầu lại nói với Kính Linh trên vai: "Con trai độc nhất qua đời, phụ thân chẳng những không buồn, ngược lại còn ngông cuồng, lại còn tìm người tuẫn táng cùng, chuyện này sợ là có cái gì không đúng, buổi tối chúng ta đi xem một chút."

Kính Linh tròng mắt đảo một vòng, dùng đuôi nhẹ nhàng gãi gãi má của cô, "Là ai nói tùy tiện cứu người là chó ấy nhỉ?"

"Ai nói ta đi cứu người, ta chỉ là muốn xem mà thôi." Hoa Nguyệt khóe miệng cứng ngắc, nhìn về phía phương hướng cung điện, chỉ cảm thấy nơi đó sương mù tựa hồ so với những nơi khác dày đặc hơn nhiều, dường như có một tầng lưới mơ hồ bao phủ, khiến người ta khó thở.

Thấy nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, người hầu trà vội vàng nói: "Thiên sư có thể bày cho ta biết một chút về cách để cầu tài không?"

Hoa Nguyệt nhíu mày, nghĩ đến vừa rồi hắn nói muốn đổi tiền với muội muội của mình, trong lòng liền cảm thấy chán ghét, nói: "Làm nhiều việc thiện, tự nhiên sẽ kiếm được nhiều tiền."

Cô nói xong, nhìn nam tử bên cạnh, "Ta đi trước, bảo trọng."

Lần này thiếu niên không có mặt dày đi theo cô nữa, mà cười nói: "Tỷ tỷ, ta nghĩ chúng ta sẽ còn gặp lại, sau này sẽ còn tái ngộ."

Hoa Nguyệt thầm nghĩ trong lòng: Không được, nhất định không gặp lại, sau này càng không có tái ngộ!

Kính Linh lè lưỡi, làm mặt nhăn nhó với thiếu niên, sau đó lại vẫy đuôi, giơ ngón tay giữa với anh ta.

Thiếu niên khẽ nheo mắt.

Người hầu trà cũng không chiếm được lợi lộc gì, mắt thấy thiếu niên vẫn ngồi ở chỗ của mình không chịu rời đi, sắc mặt liền có chút khó coi, còn chưa kịp nói gì, thiếu niên vẫn luôn tươi cười đột nhiên lạnh lùng liếc hắn một cái.

Người hầu trà rất giỏi quan sát lời nói và biểu cảm, lập tức biết thiếu niên trước mặt không phải người tốt lành gì, chợt cảm thấy lạnh sống lưng, chưa kịp nói đã nuốt lời đuổi đi, hắn cười nói: "Ngài còn muốn ăn chút gì không ạ?"

Thiếu niên từ trong túi lấy ra một tấm bài đưa cho hắn, "Cái này đưa tới phủ tướng quân."

Chỉ có một vị tướng ở Vũ Nhân Quốc, là anh trai của cố hoàng hậu và Vũ Nhân Quốc quốc cữu gia.

Người hầu trà thầm nghĩ: "Phủ tướng quân sao lại để một tiểu dân nói vào là vào chứ? Ngươi là cái thứ gì mà đòi vào phủ tướng quân chứ?"



Không ngờ sau khi đọc rõ ràng mấy chữ trên đó, hai chân hắn mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất một tiếng "bịch", thanh âm run run: "Điện hạ, điện hạ!"

*

*

đêm, cung điện hoàng gia.

Từ trên nóc cung điện, Hoa Nguyệt đi một đường về phía bên trái, tìm kiếm linh khí mà thiếu nữ hôm nay để lại, cuối cùng dừng lại trên một mái nhà ở góc đông nam.

Cô cẩn thận nhấc lớp gạch men phía trên nhìn xuống, quả nhiên thấy trong phòng có một đám thiếu nữ sặc sỡ đang ngồi, đôi ba người cùng nhau lau nước mắt, còn người phụ nữ nhờ cô giúp đỡ hôm nay thì ngồi một mình ở bên cửa sổ.

Kính Linh nói: "Chủ nhân, nơi này có cái gì không đúng sao?"

"Không có yêu quái ở đây, nhưng có vẻ như ai đó đã thiết lập một vòng pháp trận ở đây, như thể để hoàn thành một nghi lễ nào đó."

Hoa Nguyệt đang cân nhắc có nên đi xuống hay không, thì cửa phòng bên dưới mở ra, có người đi vào.

Một trong những nội thị trang điểm dày cộp vẫy tay, sau lưng là một đám cung nữ mặc cung phục, trên tay mỗi người đều cầm y phục màu đỏ tươi, trang sức vàng lấp lánh.

Nội thị kia dường như bóp giọng nói: "Mau thay quần áo đi, tuyển chọn các ngươi tiến vào, là phúc khí khiến rất nhiều người chờ mong."

Tất cả những người phụ nữ trong phòng lại bắt đầu khóc sau khi nghe những lời đó.

"Tất cả câm miệng!" Nội thị không kiên nhẫn nói, "Ai khóc, cắt lưỡi trước đi!"

Ngay lập tức, tiếng khóc bị dập tắt.

Nội thị liếc bọn họ một cái, "Mặc đàng hoàng vào cho ta, một giờ nữa chúng ta sẽ tới dẫn đi."

Nói xong, hắn xoay người rời đi cung điện, đi về phía bên trái.

Nắm đấm của Hoa Nguyệt kêu cót két.

Kính Linh ở bên cạnh nhắc nhở: "Chủ nhân, nếu không có yêu ma ở đây, nếu như ngươi kiên trì muốn đi xuống thì sẽ không thể thi triển phù chú."

Đương nhiên Hoa Nguyệt hiểu ý của nó. Cô có thể tự mình hoàn toàn trốn thoát, nhưng những người bên dưới chắc chắn sẽ chết.

Cô suy nghĩ một chút, nói: "Đi thôi, đi xem xem ai là quốc sư của Vũ Quốc?"

Cô thận trọng đi vài bước về phía đông, nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống an toàn trước mặt nội thị vừa rồi.

"Ngươi ——" nội thị còn chưa mở miệng, một thanh chủy thủ sắc bén đã kề vào động mạch chính của cổ hắn.

"Quốc sư đâu?"

Nội thị nhìn người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ mặc áo đỏ trước mặt, con ngươi mở to vì sợ hãi, hắn ta chỉ vào cánh cửa thứ ba trước mặt, giọng nói run run: "Sau khi đi qua cổng mặt trăng, rẽ trái và sau đó đi bên phải, ở ngay cung điện tráng lệ nhất."

Sau khi hắn ta nói xong, Hoa Nguyệt đã đánh cán dao vào cổ hắn ta.

Nội thị kêu một tiếng rồi ngã xuống đất, Hoa Nguyệt nhìn quần áo trên người nội thị, lại nhìn quần áo của chính mình, kéo hai chân hắn ta vào một căn phòng xung quanh không người, khi xuất hiện lần nữa, cô đã đã mặc quần áo của nội thị.

Cô đi nhanh theo hướng nội thị chỉ, nhưng vừa mới đi qua nguyệt môn, tiến vào một tòa cung điện, liền có hai nội thị trẻ tuổi cúi đầu đi tới.

Cô nhanh chóng đẩy một cánh cửa bên cạnh và trốn vào trong.



Sau khi bước vào, cô nhận ra rằng nơi này hóa ra là một bể nước nóng rất đẹp. Mỗi góc được chiếu sáng bằng châu dạ quang, xung quanh thì treo một tấc lụa mỏng quý giá, dính nước không bị ướt, nhàn nhạt tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Cuộc sống của người dân ở kinh thành khổ không kể xiết, cô mới đi dạo trong thành có một ngày, đã thấy trên đường vô số kẻ đói ăn xin, nhà vua của bọn họ thì lại xa hoa đến mức dùng lụa quý làm vật trang trí.

Xem ra vị vua này cũng không phải người tốt lành gì!

Hoa Nguyệt đi thêm hai bước vào bên trong, bên trong vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy cùng tiếng người nói chuyện. Cô dường như cũng nghe thấy ai đó gọi "Hoàng tử điện hạ".

Hoa Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, không phải nói vương tử bọn họ đã bị yêu quái bắt đi, sống chết còn chưa rõ sao, điện hạ ở đâu ra?

Cô rón rén bước vào, lại bị người hầu khom lưng đi ra đụng phải.

Hoa Nguyệt quay đầu rời đi, lại bị hắn ngăn lại.

Hắn nói: "Ngươi, đi vào hầu hạ điện hạ tắm."

Hoa Nguyệt không còn cách nào khác đành phải cúi đầu bước vào.

Lúc này, một người hầu đứng bên cạnh nói: "Vương gia đã phái người đi nhắc nhở ngài, nô tỳ đi chuẩn bị."

"Đi đi." Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.

Hoa Nguyệt không khỏi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nam tử da thịt trắng như tuyết, vai rộng eo hẹp đứng ở trong sương mù. Hắn ta vóc dáng rất cao, nước cũng chỉ cao không đến eo anh ta.

"Tới đây chà lưng cho cô." Hắn lạnh lùng nói.

Hoa Nguyệt đứng đó không nhúc nhích.

"Sao đây, còn muốn cô đích thân mời ngươi tới à?"

Hoa Nguyệt do dự xuống nước, cầm lấy chiếc khăn tay bên cạnh hình như dùng để xoa lưng, đi tới chà hai lần.

Khi cô đang tự hỏi người đàn ông trước mặt mình có phải là vương tử trong bức chân dung hay không, người đàn ông trong bể đột nhiên quay đầu lại.

Hoa Nguyệt bắt gặp đôi mắt đen láy trong veo kia, nhất thời sửng sốt.

Hóa ra là hắn!