Tôi Bị Vướng Vào Cuộc Triệu Hồi Anh Hùng, Nhưng Dị Giới Vẫn Bình Yên

Chương 6: Tôi Gặp Một Ác Quỷ Đầy Bí Ẩn



Sau khi nói xong về Ma Vương Tép Riu và Đệ Nhất Anh Hùng, chúng tôi đã được giới thiệu ngắn gọn về Vương quốc Symphonia và các thành phố xung quanh nói chung.

[......Thật không tốt khi nhồi nhét quá nhiều thông tin vào đầu, và tôi chắc rằng tất cả các bạn đều muốn đầu óc tỉnh táo trong giây lát. Tôi sẽ để lại lời giải thích ở đây bây giờ.]

[Đúng rồi. Tôi đoán đã đến lúc tôi chuẩn bị phòng cho các bạn—Aaa......]

[Luna?]

[......Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi, Công nương. Chỉ là tôi đã hoàn toàn quên mất nó. Về trang phục của Miyama-sama......]

[Aaa......]

Sau khi họ giải thích nhiều thứ, Lunamaria-san trông như thể cô ấy đột nhiên nhớ ra điều gì đó ngay lúc chúng tôi chuẩn bị nghỉ ngơi. Và những lời tiếp theo cô ấy thốt ra với vẻ mặt bối rối, tôi ngay lập tức hiểu được tình hình.

Về cơ bản, chỉ có phụ nữ sống trong dinh thự của Lilia-san. Điều đó cũng có nghĩa là nơi này không có trang phục nam.

[Luna...... Cậu có thể chuẩn bị kịp không?]

[Vâng, nhưng... tôi cũng không biết gì về đồ lót của anh ấy cả...]

[......Kaito-san, tôi xin lỗi. Đó là sai lầm của tôi. Chúng tôi không có trang phục nam giới trong dinh thự và chúng tôi cũng không có sẵn quần áo để thay.]

[......Không phải là tôi phải thay quần áo mỗi ngày đâu......]

[Không, may mắn thay, vẫn còn buổi tối. Sẽ tốt hơn nếu anh mua một ít...... Sau cùng, rất khó để chúng tôi tự mình quyết định bộ đồ ngủ cho anh. Đó là lý do tại sao, tôi chắc rằng hôm nay anh hẳn đã mệt mỏi, nhưng tôi đang tự hỏi liệu anh và Luna có thể cùng nhau vào thành phố và chọn quần áo không?]

[À, vâng.]

Tôi thành thật nghĩ rằng sẽ ổn thôi nếu tôi không thay quần áo trong ngày nhưng...... Vì cô đã tuyên bố rằng cô sẽ đảm bảo thức ăn, quần áo và chỗ ở cho chúng tôi, nên đây có thể là điều không thể thương lượng đối với Lilia-san.

[Công nương ơi, chúng ta sẽ sử dụng bao nhiêu trong ngân sách?]

[Trong lúc chờ đợi, tớ muốn cậu ra ngoài và mua 5 bộ, bao gồm cả phụ kiện, với giá 100.000R.]

[Phụt!?]

[Tôi kính cẩn tuân lệnh.]

Đợi tí!? Không phải 100.000R là khoảng 10 triệu yên Nhật sao!? Số tiền đó đủ mua rất nhiều thứ chứ không chỉ quần áo! Hở? Các quý tộc nghĩ rằng 1 triệu cho một bộ quần áo là điều hiển nhiên sao?

Trước sự choáng váng của tôi, Lilia-san và Lunamaria-san nhanh chóng chuẩn bị tiền.

[À, tôi gần như quên mất. Kaito-san, Aoi-san và Hina-san. Nếu mọi người có bất kỳ dụng cụ nào có tên "Elektrikal Apleyanses", chúng tôi sẽ xử lý chúng cho các bạn. Dù sao thì nó cũng là một tập hợp các công nghệ của thế giới khác, nên chúng ta sẽ phải nhờ Pháp Luật Thần xử lý nó.]

[Thiết bị công nghệ...... Tôi đoán smartphone của tôi cũng được tính nhỉ.]

[Tôi thực sự không biết smartphone này là gì nhưng đã có lúc chiếc mashin mà Anh hùng-sama trước đây mang theo đã bị nhắm tới. Bây giờ, chúng sẽ được Nữ Thần giữ trong một năm.]

Tôi hiểu rồi, các thiết bị công nghệ sẽ là một thứ công nghệ chưa được biết đến ở thế giới này...... Nếu vậy, có thể sẽ có người muốn mua những thứ này và nắm giữ nó trong một thời gian là điều hiển nhiên. Chà, dù sao thì tôi cũng không nghĩ mình có thể sạc smartphone của mình ở nơi này và tôi không nghĩ việc chụp ảnh với nó sẽ dễ dàng.

Trong chiếc hộp sạch sẽ mà Lunamaria-san đã chuẩn bị riêng cho chúng tôi, tất cả chúng tôi đều đặt smartphone và các vật dụng kỹ thuật số khác, như đồng hồ. Tôi thực sự không biết phải làm gì với chiếc đồng hồ của mình nhưng thay vào đó họ lại cho tôi mượn một thứ trông giống như một chiếc đồng hồ bỏ túi. Tôi đã có thể nói điều đó dựa trên vẻ ngoài của nó. Rằng đây là một chiếc đồng hồ bỏ túi rất đắt tiền...... Tôi thành thật nghĩ rằng có một chiếc như thế này còn đáng sợ hơn.

Khoảng 10 phút bị rung chuyển bởi cỗ xe, cuối cùng chúng tôi cũng xuống được xe. Dạo quanh thành phố mang hình ảnh của Châu Âu thời trung cổ, chúng tôi đến một cửa hàng quần áo và mua 5 bộ trang phục, đồ lót và quần áo ngủ.

Tôi đoán bạn có thể nói rằng đúng như mong đợi từ một cửa hàng bán đồ cho Gia tộc Nữ Công tước, mọi bộ quần áo đều có cảm giác dễ chịu khi chạm vào và sẽ không quá lời khi gọi những món đồ xa xỉ này.

Tôi nghĩ mình đã tìm được và mua được một số quần áo vừa túi tiền, nhưng tổng chi phí vẫn là 25.000R...... Đó là 2,5 triệu yên. 2,5 triệu yên đó...... Bạn có tin được không? Chúng tôi chỉ mua một ít quần áo thôi, bạn biết không hả?

[......Tôi sẽ thấy ổn với quần áo rẻ hơn nhiều......]

[Dù sao thì Miyama-san cũng là khách của Công nươ—Nữ Công tước. Nếu anh ăn mặc rẻ tiền, phẩm giá của Công nương có thể bị nghi ngờ.]

[Có phải như vậy không?]

[......Trở thành một quý tộc có nghĩa là ta phải cho người khác thấy rằng bản thân đang hành động như một quý tộc. Ngay cả cửa hàng chúng tôi chọn để giao dịch với những bộ quần áo tương đối đơn giản hơn.]

[Những điều đó... đơn giản......]

Đi bộ qua những con phố đông đúc vào lúc hoàng hôn với Lunamaria, tôi đã nói chuyện với cô về nhiều điều khác nhau. Có một số bộ quần áo lấp lánh được bán ở cửa hàng đó, nhưng ngay cả những bộ đó cũng có vẻ khiêm tốn đối với giới quý tộc.

[Mặc dù vậy, chắc chắn có rất nhiều người xung quanh.]

[Chúng ta đã chọn sai thời điểm trong ngày để mua sắm. Đặc biệt vì ngày mai là năm mới.]

Aaa tôi hiểu rồi. Tôi có cảm giác rằng đó chỉ là trước kỳ nghỉ hè...... nhưng ở thế giới này đã là cuối năm rồi. Tôi không biết Năm Mới ở thế giới này như thế nào, nhưng họ có nói rằng đây là Vương đô Hoàng gia và đó hẳn là lý do tại sao nơi này lại sôi động.

Trong khi tôi đang suy nghĩ về điều này, tôi đi ngang qua một quảng trường có đài phun nước lớn và dừng lại để nhìn thứ gì đó trông giống như một chiếc xe ngựa đang lơ lửng trên không.

Woa, đó có thể là ma thuật không? Khi tôi nghe đến thuật ngữ "Bảo Toàn Thuật" trước đó, tôi đã rất hy vọng, nhưng đây thực sự là một dị giới! Tôi hơi ấn tượng về cách ma thuật được áp dụng vào cuộc sống hàng ngày của họ.

[Lunamaria-san, thứ lơ lửng đó—Hả?]

Chỉ mới vài giây trước khi mắt tôi bị thu hút bởi chiếc xe ngựa đang trôi nổi, nhưng Lunamaria-san đã không còn xuất hiện khi tôi quay lại. Tôi vội nhìn trái nhìn phải nhưng có quá nhiều người nên tôi không thể tìm thấy Lunamaria.

Tôi cảm thấy như máu của tôi đã bị rút cạn khỏi người. Đây là cái đó phải không? Dù nhìn thế nào đi nữa thì đây thực sự là như vậy phải không?

[......Mình bị lạc á?]

Ồ không, ồ không, ồ không. Tôi đã mất dấu Lunamaria-san!? Hơn nữa, có quá nhiều người để nhìn, và tôi phải đi xe ngựa trên đường đến đây... Tôi cũng không biết làm cách nào để về nhà.

T-Tôi sẽ làm gì đây!? Chẳng phải tôi nên giữ bình tĩnh và ở yên tại chỗ vào những lúc như thế này sao? Không, nhưng nếu ở lại đây, tôi sẽ bị đám đông cuốn đi mất...... À, đúng rồi! Trước ngọn núi lớn đó!

Bối rối vì bị lạc ở một nơi xa lạ, tôi đi trước đài phun nước được dùng làm cột mốc.

Bây giờ tôi đã làm được rồi...... Dù không biết chỗ đó nhưng ngay lập tức biến thành đứa trẻ lạc chẳng có gì vui cả. Tôi chắc chắn Lunamaria-san có lẽ đã biết điều đó và đang tìm kiếm tôi, nhưng liệu cô ấy có thể tìm thấy tôi trong đám đông đông đúc này không? Uwaaahhh, tôi đang cực kỳ lo lắng đây! Thực sự, tôi nên làm gì đây......

[Chuyện gì vậy? Có vẻ như anh đang gặp rắc rối.]

[......Hở?]

Khi tôi ngẩng đầu trước đài phun nước, tôi có thể nghe thấy một giọng nói rõ ràng mặc dù lẽ ra tôi đang ở giữa đám đông nhộn nhịp. Theo phản xạ quay về hướng có giọng nói, tôi cứng người lại. Không, tôi nghĩ có lẽ sẽ tốt hơn nếu nói rằng cô ấy rất bắt mắt.

Đó là một đứa trẻ trông cao chưa đến 140cm, nhưng bạn có thể nói rằng bầu không khí của cô khác với một đứa trẻ bình thường. Mái tóc ngắn màu bạc trông như tỏa sáng, đôi mắt vàng kim đẹp đến mức khiến đồ trang sức trông xỉn màu, và khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta khó phân biệt được là con gái hay con trai...... Đứa bé mặc trang phục trông giống như một cô gái. Chiếc áo khoác đen quá khổ—hoặc có lẽ, nó có thể là một chiếc áo choàng vì tay áo dài của nó. Tôi vô thức nhìn chằm chằm khi cô tỏa sáng như một tác phẩm nghệ thuật dưới ánh mặt trời lặn.

[Umm? Anh ổn chứ?]

[Aaa, O-Ờm......]

[Anh, anh là Dị Giới Nhân phải không? Có lẽ anh bị lạc sao? Nếu anh thấy ổn với tôi, anh có thể hỏi ý kiến tôi đó ~]

[Wa!?]

Cô bé nói với tôi bằng một giọng dịu dàng với nụ cười đáng yêu trên khuôn mặt, như thể cô là một bông hoa đang nở rộ nhưng......

[Một Dị Giới Nhân? Làm sao cô biết được điều đó?]

[Ma lực của anh giống như của Anh hùng, và bộ quần áo anh đang mặc có vẻ như anh không thường xuyên được nhìn thấy nó, vậy ra đó là những gì tôi nghĩ ~]

[O-Ờm......]

Tôi có thể hiểu khi cô ấy đề cập đến thứ tôi đang mặc, nhưng ma lực đó, cô chắc hẳn đang ám chỉ năng lượng cần thiết để sử dụng ma thuật của tôi nhỉ...... Tôi tự hỏi liệu đó có phải là thứ mà mọi người có thể nhìn thấy không?

[Thay vì nhìn thấy nó, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu mô tả nó như là cảm nhận nó.]

[À, tôi hiểu rồi...... Eh?]

Tôi không nói ra suy nghĩ của mình, phải không? Cô ấy có phải là siêu năng lực gia không?

[Hahaha, suy nghĩ của anh dễ dàng hiện rõ trên khuôn mặt lắm đấy, anh biết không?][Ughh......]

[À, xin lỗi xin lỗi. Tôi không có ý giễu cợt anh đâu. Đúng hơn là tôi thích những đứa trẻ như vậy.]

Nhìn nét mặt cô bé thay đổi, tôi hơi yên tâm khi nhìn thấy đứa trẻ đang cười với vẻ mặt đáng yêu. Tuy nhiên, mặc dù biểu cảm và ngoại hình của cô trông trẻ nhưng giọng nói và bầu không khí xung quanh cô lại có cảm giác trưởng thành đối với một đứa trẻ một cách kỳ lạ.

[Chà, có thể là vậy...... Bất chấp vẻ ngoài của tôi, tôi đã sống hơn anh vài trăm năm, vì vậy anh có thể dựa vào tôi nếu gặp rắc rối, anh biết không?]

[......Vài trăm?]

[Unn! À, tôi hiểu rồi, đây có phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Ác quỷ không? Tên tôi là Kuromueina...... Dù anh muốn gọi tôi là Chrome, Eina hay Kuro, cứ gọi tôi bất cứ thứ gì anh muốn ~]

Ác quỷ!? Có phải cô ấy vừa nói mình là Ác quỷ không? Tuy nhiên cô ấy trông giống một con người......

[Tôi có nên cho anh xem sừng của tôi hay thứ gì đó tương tự không? Được rồi, thế còn thứ này thì sao!?]

[Sao cái sừng của cô lại ở trong mũi cô vậy!?]

[Fufufu, tôi vẫn biết nhiều điều về thế giới bên kia! Chẳng phải có câu chuyện về việc sừng của anh ấy dài ra khi nói dối sao? Đại khái là như vậy!]

[Không, câu chuyện đó là về việc mũi của ai đó ngày càng dài hơn......]

[Arya?]

Tôi không biết làm thế nào cô ấy làm được điều đó, nhưng cô tự tin vào chiếc sừng dài của mình đến mức tôi theo phản xạ ném ra một cú Tsukkomi. Sau đó, Ác quỷ tự xưng là Kuromueina mỉm cười nhăn nhó khi cất chiếc sừng của mình đi. Sau đó cô tiếp tục nói với nụ cười vẫn còn trên khuôn mặt.

Có vẻ như Kuro có một số kiến thức nửa vời về thế giới bên kia, chỉ là một số điều cô đã nghe được từ các Anh hùng khác, và cô có thể trông không giống lắm, nhưng cô đã sống rất lâu nên có thể cô đã nghe một số câu chuyện từ đó từ các Anh hùng trong quá khứ.

Với nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt, cô đẩy một chiếc bông lan đường vào miệng tôi. Vị ngọt dịu dàng quen thuộc lan tỏa trong miệng và phần nào khiến tôi bình tĩnh lại.

Nhìn thấy tôi như vậy, Kuro mỉm cười rạng rỡ khi chúng tôi tiếp tục nói chuyện trong khi cô ăn bông lan đường của mình.

[Vậy, có chuyện gì thế, Kaito-kun? Anh đã nhìn xung quanh từ nảy đến giờ đó......]

[À, tôi bị lạc khỏi người bạn đồng hành của mình...... và tôi không biết đường về nhà. Đúng rồi! Kuro, cô có biết nơi ở của Nữ Công tước Albert không?]

[Hnnn...... Tôi xin lỗi, tôi không sống ở đất nước này nên tôi không biết đó là đâu.]

[Tôi hiểu rồi......]

[Ừm, nhưng sẽ ổn thôi. Tôi có thể giúp anh tìm thấy người mà anh đã lạc.]

[Hở!?]

Gửi một nụ cười vui vẻ tới tôi, người đang cảm thấy hơi chán nản, Kuro đặt tay lên áo khoác lần nữa và lấy ra một chiếc vòng cổ có một viên ngọc đen bên trong.

[Đây, tôi sẽ đưa cho anh cái này! Hãy cầm lấy nó và thử nghĩ về người mà anh đã bị lạc.]

[Hở? À được rồi.]

Đặt chiếc vòng cổ vào lòng bàn tay như được bảo, khi tôi nghĩ về Lunamaria-san...... Một đường trông giống như một đường màu đen hình thành và kéo dài từ viên ngọc.

[W-Woa!?]

[Nếu anh đi theo thứ đó, anh sẽ có thể nhìn thấy cố ấy. Chiếc vòng cổ đó có Dò Tìm Thuật trong đó ~]

[Aaa cảm ơn nhé! N-Nhưng, cái này...... Tôi có thể lấy nó được không?]

[Ahaha, anh vẫn còn trẻ mà, không cần phải dè dặt như vậy đâu. Chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau khi cần thiết!]

[Trẻ à...... Chỉ dựa vào ngoại hình thì cô trông trẻ hơn tôi ấy, Kuro......]

[À, có lẽ là vậy khi anh nhắc đến nó.]

Được chữa lành bởi nụ cười của Kuro khi cô nói chuyện với tôi, tôi liên tục nói lời cảm ơn. Đây thực sự là một sự trợ giúp tuyệt vời. Nhờ điều này, tôi nghĩ bằng cách nào đó tôi có thể về nhà.

Sau khi nói lời cảm ơn với Kuro một lần nữa, người đã cười và nói rằng tôi không cần phải lo lắng về điều đó, tôi đang định nói lời tạm biệt thì một câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.

[......Nói mới nhớ, Kuro. Cô là con trai hay con gái vậy?]

[Tôi á? "Nó có thể thay đổi theo cách nào đó." Dù sao thì bây giờ tôi cũng là con gái rồi.]

[......Việc Ác quỷ có thể tự do thay đổi giới tính là điều bình thường phải không?]

[Không. Có sự khác biệt giữa các Ác quỷ. Một số là nam và nữ giống như con người, một số không sinh sản và không có khái niệm về giới tính, và một số có thể thay đổi thành bất cứ thứ gì họ muốn giống như tôi nè ~]

[Hể... Thật bí ẩn.]

Đúng như tôi nghĩ, không phải mọi thứ theo lẽ thường của tôi đều có tác dụng trong thế giới này. À, đúng rồi, Lunamaria-san có lẽ cũng đang tìm tôi. Tôi phải nhanh chóng gặp cô ấy.

[Dù sao thì, cảm ơn cô rất nhiều!]

[Đừng lo lắng về điều đó ~ Hãy nói chuyện lại khi có cơ hội.]

[Vâng.]

[Hẹn gặp lại lần sau, Kaito-kun.]

Cảm ơn Kuro một lần nữa khi cô vẫy tay với nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt, tôi đi theo ánh sáng đen phát ra từ chiếc vòng cổ khi rời khỏi quảng trường.

Thưa Cha Mẹ yêu quý—Con bị lạc sang dị giới và được ai đó giúp đỡ. Cô ấy trẻ con nhưng lại trưởng thành, hơi ngốc nghếch nhưng lại hiểu biết, cô ấy có thể trông như không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lại mang lại cho con cảm giác an toàn trong lòng. Và con—đã gặp một Ác quỷ đầy bí ẩn.

✧✦✧✦

Khi mặt trời dần lặn, ở quảng trường đài phun nước. Sau khi tiễn chàng trai trẻ đi cho đến khi khuất tầm mắt, một giọng nói trầm tĩnh vang lên từ phía sau tiểu ác quỷ.

[Tôi đến đón ngài, Chrome-sama.]

[Hửmm? Việc chuẩn bị đã sẵn sàng chưa?]

[Vâng. "Vua của Vương quốc Symphonia" đang chờ đợi.]

[Được. Vậy thì đi thôi.]

Ác quỷ lặng lẽ bước đi sau khi nghe thấy lời của hiệp sĩ mặc áo giáp đen tuyền xuất hiện từ đâu đó.

[......Có vẻ như ngài đang có tâm trạng tốt phải không?]

[Unn. Tôi đã gặp một "Jyapanis" rất thú vị trước đó.]

[......Tôi nghe nói rằng người giữ vai trò Anh hùng đang ở trong lâu đài......]

[Không phải điều đó có nghĩa là anh ta đã bị triệu hồi nhầm sao? Đó cũng có thể là lý do tại sao họ yêu cầu tôi đến tận đây, yêu cầu tôi lộ mặt nếu có thời gian.]

[Tôi hiểu rồi.]

[Chà, theo như tôi thấy thì tôi rất vui vì đã gặp được anh ấy~]

Một cái bóng nhỏ bước đi với nụ cười ngây thơ cùng một hiệp sĩ đi cùng. Cảnh tượng những chiếc bông lan đường ngon lành đang ăn khiến cô ấy trông giống như một đứa trẻ, nhưng trong đôi mắt vàng kim đang lặng lẽ nhìn về tương lai—Có một vẻ uy nghiêm nào đó ẩn chứa bên trong chúng.