Hôm nay Đỗ Cảnh Hú mặc bộ đồ Tây cổ điển màu nâu, dáng người thẳng tắp đứng bên cạnh xe. Quý Nguyễn vừa ra khỏi cửa đã thấy ngay.
Chờ cậu lại gần, Đỗ Cảnh Hú mỉm cười mở cửa ghế phó lái, bắt chước Quý Nguyễn lần trước mà đặt tay lên nóc xe.
"Mời cậu." Đỗ Cảnh Hú mời Quý Nguyễn lên xe.
Đến khi Quý Nguyễn ổn định chỗ ngồi rồi hắn mới thả tay xuống, lịch thiệp đóng cửa xe.
Quý Nguyễn rất hưởng thụ chăm sóc của Đỗ Cảnh Hú, hơn nữa khi xuống xe, yên tâm thoải mái chờ Đỗ Cảnh Hú mở cửa xe giúp cậu.
Những hành động lịch thiệp này đều là những chi tiết nhỏ được nhắc đến trong sổ tay hẹn hò.
Đỗ Cảnh Hú cũng đã chuẩn bị!
Nhà hàng rất có phong cách, khoảng cách giữa các bàn xa nhau, không lo bị làm phiền. Bàn Đỗ Cảnh Hú đặt gần cửa sổ, còn có thể ngắm khung cảnh bên ngoài.
Quý Nguyễn nhanh chân đến trước, kéo ghế mời Đỗ Cảnh Hú ngồi. Đỗ Cảnh Hú bất ngờ không thôi, hắn nhướn mày nhìn Quý Nguyễn, bước đến cái ghế đối diện, kéo ra...
"Cậu Qúy, mời cậu."
Ban đầu Quý Nguyễn không hiểu, nhưng cậu nhanh chóng hiểu rõ, cười lớn.
Con đực mà, thỉnh thoảng đều rất muốn chứng tỏ sức mạnh.
Động vật cũng thế, loài người cũng vậy.
Nhân viên phục vụ tiếp cả hai nhìn thẳng, đứng bên cạnh xe đẩy nhỏ, nụ cười treo bên môi vẫn bình tĩnh không gấp gáp.
Chờ hai vị khách ngồi xuống, nhân viên thân thiện giới thiệu thực đơn tối nay.
Cuối cùng kéo sự chú ý của hai người đến xe đẩy, hắn nói: "Quý khách có thể nếm thử rượu vang của chúng tôi, tất cả đều được nhập khẩu trực tiếp từ Pháp mấy ngày trước thôi, do chính tay ông chủ tôi ủ."
Đỗ Cảnh Hú nghe xong thì cảm ơn nhân viên phục vụ, sau đó hỏi Quý Nguyễn: "Cậu uống không?"
Quý Nguyễn suy nghĩ một chốc, cậu không thích rượu vang lắm, nhưng mà...
Quy tắc thứ năm cần chú ý trong buổi hẹn với nàng:
Biết quan sát, thỏa mãn nhu cầu của đối phương kịp thời, không chăm chăm vào sở thích cá nhân.
Vì thế, cậu quan sát thật kỹ biểu cảm của Đỗ Cảnh Hú, nhìn một vòng từ mắt đến khóe miệng, không bỏ qua tấc "đất" nào.
Đỗ Cảnh Hú bị cậu nhìn miết cũng khó hiểu bèn dời mắt về phía xe rượu.
Quý Nguyễn nhận được tín hiệu ngay: Anh ấy muốn uống.
"Chai kia đi." Quý Nguyễn chỉ chai rượu mà Đỗ Cảnh Hú đã nhìn, tiếp theo lấy một trăm đồng ra đưa cho nhân viên phục vụ: "Xin chào, phiền cậu lấy dùm tôi lon coca được chứ? Tiền dư cậu cứ giữ xem như tiền boa."
Nhân viên phục vụ mặt không đổi sắc nhận tiền: "Vâng, hân hạnh phục vụ cậu."
Quý Nguyễn: "Cảm ơn."
Nhân viên rót rượu vang vào bình rượu, đặt bình lên bàn sau đó đẩy xe rời đi.
Quý Nguyễn đẩy ly rượu cho Đỗ Cảnh Hú: "Cảnh Hú, anh uống đi. Tôi uống coca, lát nữa tôi chở anh về."
Đỗ Cảnh Hú thoát khỏi trạng thái bất ngờ, lẽ ra hắn không nên cảm thấy kinh ngạc, dù sao đối phương cũng là Quý Nguyễn, một người có thể catwalk trên quan tài, cởi đồ lại thành cao thủ một tay chấp sáu.
Bây giờ chỉ là coca và đồ ăn Pháp mà thôi, rất bình thường.
Không ai quy định ăn món Pháp không được uống coca, không ai ép catwalk là chân phải chạm đất, cũng không ai yêu cầu đánh nhau phải mặc quần áo đàng hoàng.
Hắn gật đầu: "Vậy làm phiền cậu."
"Không phiền chút nào." Quý Nguyễn mỉm cười trả lời, ánh mắt liếc sang bên phải một chút, lướt một vòng, quay lại chỗ cũ và rồi lại lặp lại đường cũ.
Ánh mắt biểu đạt tình yêu, biểu đạt tình yêu!
Quý Nguyễn lẩm nhẩm trong lòng.
"Cậu Quý, cậu..."
Quý Nguyễn: A a a! Ảnh nhận được rồi!
"Mắt cậu có vấn đề gì hả?"
Quý Nguyễn: Hả?
"Không...không phải, cậu thấy trong mắt tôi có gì lạ hả?"
Quý Nguyễn lại dùng ánh mắt biểu đạt tình yêu một lần nữa.
Đỗ Cảnh Hú hỏi dò: "Ừm....có bụi bay vào mắt cậu ư?"
Quý Nguyễn:?
"Tôi có mang thuốc nhỏ mắt theo, nếu cậu không ngại thì tôi nhỏ cho cậu nhé?"
"Không ngại!"
Chậc, Quý Nguyễn không thèm quan tâm có biểu đạt được tình yêu hay không nữa.
Đỗ Cảnh Hú đang quan tâm cậu, cậu muốn nhận nó.
Quy tắc thứ mười hai trong cuộc hẹn
Quy tắc thứ mười hai cần chú ý trong một cuộc hẹn: Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, tặng thì phải nhận thứ đối phương trả, để đối phương có cảm giác mình cần đối phương.
Đỗ Cảnh Hú đứng dậy bước đến, Quý Nguyễn ngửa đầu ra sau, tựa đầu lên thành ghế dựa, ngẩng cằm lên, cổ kéo căng hết mức làm lộ ra một đường vòng cung xinh đẹp, trái cổ nơi yết hầu giật giật, ánh đèn chiếu xuống làm những cái bóng cũng nhảy múa theo.
Tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng du dương vang lên từ đại sảnh, Quý Nguyễn nhìn lên trần nhà chạm trổ điêu khắc, thần Cupid cầm mũi tên đang bay lượn, và mũi tên đã hướng thẳng vào cậu.
Tại sao thần Tình yêu của phương Tây là con nít, trong khi thần Tình yêu của phương Đông lại là ông già chứ?
Tại sao phương Tây dùng mũi tên còn phương Đông lại dùng tơ hồng vậy?
Không biết Đỗ Cảnh Hú thích tên hay tơ.
"Không cần ngửa đầu cao đến vậy." Đỗ Cảnh Hú cắt ngang mạch suy nghĩ của Quý Nguyễn. Hắn giơ tay đỡ ót Quý Nguyễn đẩy lên một chút, sau đó mới khom người, chắn ngang mũi tên của thần Tình yêu.
Tiếng đàn dương cầm chợt gấp gáp hơn, giống như tiếng ào ào của nước mưa chạm vào mặt nước.
Nhìn gương mặt càng ngày càng gần của Đỗ Cảnh Hú, tim Quý Nguyễn đập rộn lên, khiến cậu hốt hoảng. Cậu chớp mắt, ánh nhìn đảo lung tung, không dám nhìn chằm chằm vào bất kì thứ gì.
Quý Nguyễn: Không người bình thường nào có thể giữ trái tim bình tĩnh khi gương mặt này lại gần đến gần đâu.
Chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống, Quý Nguyễn run lên, đôi mắt nhắm lại.
"Đừng sợ, còn một bên nữa, chút xíu là xong thôi."
Quý Nguyễn "ừ" một tiếng, mở mắt trái của mình ra, lại một giọt nữa rơi xuống. Trong hơi nước mờ ảo, các bức điêu khắc và Đỗ Cảnh Hú như chồng lên nhau, hình như mũi tên của thần Tình yêu cắm lên lưng Đỗ Cảnh Hú mất rồi.
"Được rồi, vài giây nữa hẵng mở mắt ra." Đỗ Cảnh Hú nhẹ giọng nói. Giọng nói của hắn gần sát bên, cứ như vang lên bên tai cậu, cộng hưởng với trái tim đang dội vào màn nhĩ.
Bình bịch, bình bịch....
Quý Nguyễn yên lặng đếm đến mười trong lòng, trái tim đập nhanh không biết bao nhiêu lần, tai đỏ bừng cả mảng, lúc mở mắt ra, Đỗ Cảnh Hú đã về chỗ ngồi, đang phết bơ lên bánh mì.
Nếu Quý Nguyễn quen với các món Pháp, chắc chắn sẽ phát hiện Đỗ Cảnh Hú cầm nhầm dao, ngay cả bơ cũng phết quá nhiều.
Đỗ Cảnh Hú: Không người bình thường nào có thể giữ trái tim bình tĩnh khi nhìn thấy gương mặt đó trong khoảng cách gần đến vậy đâu.
Trước khi món thứ hai được bưng lên, coca của Quý Nguyễn đã đến. Một chai 2l lớn, vẫn còn lạnh.
Quý Nguyễn rót rượu vang cho Đỗ Cảnh Hú trước, sau đó rót coca vào chiếc ly đế cao. Bọt khí trong ly của cậu phát ra tiếng ùng ục, vỡ ra, tỏa ra hơi nước lành lạnh.
"Cạn ly." Quý Nguyễn lịch sự nâng ly.
Đỗ Cảnh Hú mỉm cười cụng ly.
Hay ly chạm nhẹ, phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Rượu vang đỏ gợn sóng trong ly, thế nhưng Đỗ Cảnh Hú cứ mãi nhìn bọt khí lạnh lẽo trong chiếc ly đối diện. Thấy Quý Nguyễn nhìn mình, hắn vội vàng dời mắt, tay lắc nhẹ chiếc ly, hớp một ngụm...
Cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Món thứ hai được phục vụ, hải sản lạnh với trứng cá muối làm chủ đạo. Các loại hải sản được sắp xếp tỉ mỉ trên dĩa, Quý Nguyễn chỉ dùng vài ba miếng là giải quyết xong xuôi. Mặc dù cậu ăn nhanh nhưng động tác khi ăn không thô tục, cậu đã đi học phong cách ăn uống của con người ngay khi vừa xuống núi.
Lại cạn ly với Đỗ Cảnh Hú.
Uống hết cả ly coca, xua đi tất cả những thứ tồn đọng trong miệng.
Đỗ Cảnh Hú vẫn đang lịch sự thưởng thức món ăn của mình, hoàn toàn không có bất kì tiếng động nào.
Quý Nguyễn nhìn ngắm anh chàng điển trai đang ăn tối ở phía đối diện, tự cảm thấy bản thân không thể nào ưng nổi mấy món cao sang này.
Cậu không có ý định làm phiền Đỗ Cảnh Hú, chờ đến khi trên bàn sạch sẽ không còn chiếc dĩa nào, cậu mới bắt đầu tìm chủ đề để trò chuyện. Không biết khi nào món thứ ba mới lên, cậu không thể để bầu không khí ngượng ngùng, yên ắng xảy ra.
Điều thứ ba trong những cách khiến bầu không khí không chìm vào im lặng: Nhớ lại những chuyện trải qua cùng nhau, cùng nhau nhớ lại.
Quý Nguyễn rót thêm một ly coca, thuận tiện rót cho Đỗ Cảnh Hú một ly rượu vang đầy vung.
Đỗ Cảnh Hú: "..."
Không nên đòi hỏi quá nhiều.
"Anh còn nhớ show thời trang riêng của tôi không?"
"...Nhớ."
Cả đời cũng không quên được. Đỗ Cảnh Hú nghĩ.
Đôi mắt đeo lens của hắn nhói lên, cứ như nhìn thấy cả thấp thoáng vùng sáng choang.
Quý Nguyễn nhướn mày, cậu muốn hỏi hắn cái này từ lâu rồi, nhưng cứ mãi không có cơ hội.
"Vậy anh thấy sao? Tôi thấy anh khóc."
Khai nhanh, thứ gì khiến anh khóc!
Màn trình diễn rúng động, hay BGM truyền cảm?
Lúc này, Đỗ Cảnh Hú chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào: "Phải không? Tôi khóc à? Tôi không nhớ."
Mặt Đỗ Cảnh Hú đỏ lên, bàn tay dưới bàn siết chặt thành nắm đấm, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
"Đúng rồi, hôm qua cậu cũng đến phòng triển lãm gần đó à?" Đỗ Cảnh Hú đánh trống lảng.
Quý Nguyễn: Hi hi! Ảnh ngại kìa!
Điều thứ bảy trong những cách khiến bầu không khí không chìm vào im lặng: Khi đối phương cố tình đánh trống lảng, hãy thuận theo, đừng cố níu kéo chủ đề.
Quý Nguyễn lại rót thêm rượu cho Đỗ Cảnh Hú, nói: "Tôi thấy video Triệu Dương Dương đăng nên muốn sang đó tìm anh."
Cậu mở video trên điện thoại, đưa cho Đỗ Cảnh Hú xem.
"Cảm ơn anh đã bênh vực tôi."
Đỗ Cảnh Hú chỉ liếc qua một cái đã trả điện thoại lại cho Quý Nguyễn: "Bởi vì tác phẩm đó thật sự rất tốt."
"Vậy anh cảm thấy gương mặt của tôi là món quà của Thượng đế, là phép mầu thật sao?" Đôi mắt đen láy của Quý Nguyễn phát sáng, nhìn chằm chằm Đỗ Cảnh Hú, thật lòng hỏi.
Đỗ Cảnh Hú khựng lại, tai lại nóng lên. Khi ấy hắn nói không có cảm giác, bây giờ bị chính người trong cuộc hỏi thẳng, không hiểu sao lại thấy ngại ngại.
Không thể tiếp tục chủ đề này nữa.
"Ừ." Đỗ Cảnh Hú bực bội uống cạn ly rượu, trốn tránh chủ đề thứ hai.
Hắn hối hận rồi, hối hận vì đã chọn món Pháp.
Tại sao nãy giờ vẫn chưa lên món tiếp theo.
Quý Nguyễn: Hi hi! Ảnh lại ngại kìa.
Đỗ Cảnh Hú: "Đúng rồi, cậu đọc [Trăm năm cô đơn] xong chưa? Tôi còn vài quyển sách không tệ."
Quý Nguyễn đang rót rượu, mém nữa đã bóp nát bình rượu khi nghe hắn nói thế, chột dạ nhìn Đỗ Cảnh Hú.
"Ừm...tôi chưa đọc xong, hơi khó hiểu."
Tóm lại là, lần nào mở ra cũng xúc động, cảm thấy con người thật đỉnh.
"Thế [Chồng của tôi là heo] tôi đưa anh thì sao? Có khóc không?" Quý Nguyễn hỏi.
"...Xin lỗi, gần đây tôi bận quá, chưa kịp đọc."
Tại sao cậu ấy có thể dửng dưng nói cái tên xấu hổ kia ra khỏi miệng vậy.
Quý Nguyễn quơ tay, thở phào nhẹ nhõm, lần này bọn họ huề nhau.
Thậm chí cậu còn thấy vui vui. Bọn họ đều chưa đọc sách đối phương tặng, có nghĩa là!
Đỗ Cảnh Hú chột dạ nhìn Quý Nguyễn, theo nhịp uống coca của cậu, không để ý uống cạn một ly rượu nữa.
Quý Nguyễn nhanh chóng rót đầy ly rượu vang đỏ.
Cuối cùng món tiếp theo của được phục vụ!
Hai người im lặng dùng bữa, ngay cả Quý Nguyễn cũng ăn rất chậm.
Cậu đang nhớ lại cuốn sổ kia còn ghi gì nữa.
À!
Điều thứ mười một trong những cách khiến bầu không khí không chìm vào im lặng: Nhắc đến lĩnh vực đối phương am hiểu, bày tỏ sự ngưỡng mộ, sau đó kéo chủ đề về phía mình.
"Tôi có theo dõi weibo tác giả [Chồng tôi là heo], tuần trước cô ấy đăng ba fanart, đẹp lắm, nói là độc giả vẽ tặng mình."
Quý Nguyễn đưa điện thoại đến, cho hắn xem hình ảnh.
Tấm đầu tiên: Thiếu niên nằm trên lưng heo, tay cầm sách, tay cầm cỏ đuôi chó.
Tấm thứ hai: Một người đàn ông với hàm răng nanh nhọn ngã trong vũng máu, một thiếu niên gầy gò xinh đẹp đang ôm đầu hắn, hôn mắt hắn.
Tấm thứ ba: Một người đàn ông mặc vest mang giày da ôm thiếu niên gầy gò vào lòng, sau lưng họ là những bụi gai đẫm máu.
Cả ba tấm đều có phong cách hết sức đặc biệt.
Quý Nguyễn lướt từng tấm, không chú ý đến biểu cảm loạn nhịp của Đỗ Cảnh Hú.
"Đẹp quá ha."
Đỗ Cảnh Hú: "..."
Đỗ Cảnh Hú: "Ừ, đẹp."
Hắn vẽ mà, có thể xấu à.
Thật ra thì, hắn lừa Quý Nguyễn.
Hắn đã đọc xong cuốn tiểu thuyết kia từ lâu. Hiển nhiên, ban đầu hắn cũng chỉ mở ra vì tò mò, không ngờ nó cuốn đến mức không thể ngừng.
Hắn tuyệt đối không thể để Quý Nguyễn biết chuyện này.
Hắn cần mặt mũi.
Đỗ Cảnh Hú điều chỉnh biểu cảm của mình rất nhanh, quay lại một quý ông lễ độ có gu.
Quý Nguyễn giương mắt nhìn hắn: "Anh vẽ đẹp lắm đúng không, có thể vẽ cho tôi một tấm theo phong cách này được không? Vẽ tôi, tôi trả tiền."