Tôi Chỉ Muốn Ly Hôn

Chương 56





Editor: Lầu trên có XB
Phiên phúc thẩm của cha Diệp diễn ra không ngoài dự liệu, vẫn giữ nguyên mức án phạt an đầu.
Không giống với Diệp Phi là người bị hại, người luôn đặt lợi ích của mình lên đầu như Uông Linh Linh và Diệp Diệu nháy mắt đã rơi vào vòng xoáy dư luận.

Không chỉ bị chỉ trích, bàn tán đủ điều trên mạng mà cuộc sống hiện thực cũng bị ảnh hưởng.
Những người có mối quan hệ thân thiết không còn tới gần họ nữa, cũng không thể kết thêm bạn.

Dù là người lạ hay người quen khi nghe tới tên họ sẽ tránh xa như tránh dịch bệnh.
Diệp Diệu từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều, sao có thể chịu được hiện thực như vậy.

Phẫn nộ, uất ức đan xen, rồi bắt đầu lấn chân vào con đường hút ma túy, nhờ vào thứ đó để trốn tránh hiện thực.
Cậu ta hận Diệp Phi máu lạnh vô tình, trở mặt đưa cha ruột mình vào ngục giam.

Cũng hận cha Diệp làm việc lỗ mãng, kế hoạch không chặt chẽ.

Nếu có cậu ta nhúng tay vào chuẩn bị, có lẽ đã không bị phát hiện rồi chăng?
Như thế thì mình vẫn sẽ là tổng giám đốc cao cao tại thượng của Đỉnh Nguyên, mà không phải giống như bây giờ bị đám dân mạng đòi đánh đứa con do kẻ mang tội giết người và tiểu tam sinh ra.
Diệp Diệu hoàn toàn thừa hưởng tính ích kỷ và máu lạnh đến thấu xương của cha Diệp, nhất thời cảm thấy ai cũng có lỗi với mình.

Vì vậy, khi cha Diệp đề nghị được gặp mẹ con họ trước khi bị hành quyết, câu ta đã từ chối mà không hề suy nghĩ.
Khi nghe được lời đó, ban đầu cha Diệp phụ còn không chịu tin.
Sao có thể chứ?
Trong hai đứa con trai, ông ta vẫn luôn nghiêng về Diệp Diệu, đừng nói là sao trời hay mặt trăng đã muốn là sẽ có.

Từ những thứ nhỏ như chiếc áo cầu thủ phiên bản giới hạn, giày chơi bóng, cho đến lớn như bất động sản của khu căn hộ cao cấp, chỉ cần ông ta có khả năng, sẽ đem mọi thứ tốt nhất toàn bộ dành cho Diệp Diệu.
Thậm chí vì muốn lót đường cho Diệp Diệu, mà từ khi Diệp Phi còn bé đã bắt đầu tẩy não cậu: Phải đối xử tốt với em trai, em trai không hiểu chuyện, phải nhường em trai.
Diệp Diệu rất thân thiết với người cha như ông ta.


Có cái gì tốt, cái gì ngon đều sẽ nghĩ tới cha, chưa bao giờ ngỗ nghịch trái ý của ông ta.

Sao có thể từ chối không tới gặp ông ta lần cuối cơ chứ?
Mà dù cứ cho là Diệp Diệu sĩ diện hảo, cảm thấy đến ngục giam sẽ mất mặt đi, vậy còn Uông Linh Linh thì sao?
Uông Linh Linh yêu ông ta như vậy, vì ông ta mà dành cả tuổi thanh xuân cam chịu làm tình nhân trong bóng tối, sau khi kết hôn vẫn giống như thời thiếu nữ ỷ lại vào ông ta. Giờ đây ông ta đã sắp chết, đừng nói là cho phép đi thăm nuôi tù, cho dù không cho phép, bà ta cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế để tới đây mới phải chứ!
“Không đâu, ” cha Diệp lôi tay cảnh sát, nhiều lần nhấn mạnh, “Con trai của tôi là Diệp Diệu, không phải Diệp Phi, cậu nhất định đã thông báo lầm người rồi đúng không.”
Cảnh sát mang lý tưởng của chủ nghĩa nhân đạo, ôn tồn giải thích cho ông ta mấy lần liền.

Thấy ông ta không nghe lọt, cuối cùng cũng không nhịn được: “Là Diệp Diệu, đứa con thứ hai của ông.

Cậu ta và vợ ông không muốn tới đây, ông đã rõ chưa?”
Lòng thầm mắng đáng đời, vợ trước tốt như vậy lại không biết quý trọng.

Coi tiểu tam là chân ái yêu chiều hơn hai mươi năm, kết quả thế nào chứ? Gặp báo ứng rồi đấy thôi.
Cha Diệp nháy mắt như bị sét đánh qua, lưng không tự chủ mà còng đi.

Ông ta biết đạo lý lòng người dễ thay đổi, lại không nghĩ tới dù ngày thường đã yêu thương vợ con đến thế kết cục vẫn bị như vậy.
Ông ta cố gắng nửa đời, đến cuối cùng chiếm được cái gì chứ? Danh lợi cùng tình thân không có, thậm chí còn có thể trở thành gã xấu xa trong sách luật, bị nhân dân cả nước phỉ nhổ.
Ngay cả phạm nhân ở trong ngục, sau khi biết được tội danh của cha Diệp, đều đoàn kết nhất trí mà xa lánh ông ta.
Cha Diệp vốn không cảm thấy sao cả, nhân bất vi kỷ.

Nếu những người này ở vào vị trí của ông ta, chịu cùng một sự cám dỗ, có khi họ còn có thể làm được nhiều thứ hơn ông ta nữa kìa.
Mà bây giờ, cha Diệp dựa vào tường, trong lòng lần đầu tiên sinh ra một chút cảm giác hối hận.

Nếu như năm đó ông ta không giết chết người phụ nữ kia, nếu như ông ta đối xử tốt với Diệp Phi hơn một chút…
Đáng tiếc không có nếu như.

Tiếng súng vang lên, sinh mạng cha Diệp đi tới điểm kết.

Cha Diệp chết rồi, Diệp Phi lấy bản di chúc mà ông ta viết khi còn sống ra, mạnh tay tới tiếp quản Đỉnh Nguyên.
Diệp Diệu vốn đang sống mơ mơ màng màng, sau khi nhìn thấy bản di chúc thì trợn tròn mắt.
“Không thể nào!” Hai mắt cậu ta đỏ bừng nhìn chằm chằm Diệp Phi, “Cha sao có thể cho mày Đỉnh Nguyên chứ? Di chúc nhất định là do mày làm giả!”
“Sao không thể chứ, ” Diệp Phi dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên ghế, cười tủm tỉm nhìn cậu ta phát rồ, “Nói không chừng ông ta cũng biết cậu là kẻ vô ơn bội tình bạc nghĩa đấy.”
“Mày——” Sắc mặt Diệp Diệu nhăn nhó, là một kẻ đã hút chích ma túy nên cậu ta rất điên cuồng, ngón tay co quắp hai lần, “Mày chờ đó, Đỉnh Nguyên là của tao.

Tao sẽ đi kiện mày! Đúng thế, đi kiện mày!”
“Đi đi, ” Diệp Phi cười khẽ, có lòng tốt nhắc nhở cậu ta, “Nhớ phải chuẩn bị đủ tiền để mời luật sư đấy nhé.”
Của cải nhà họ Diệp lúc này đã sớm bị móc rỗng, ngay cả nhà cũng đã thế chấp, Diệp Diệu chưa chắc đã mời được luật sư.
Ánh mắt Diệp Phi đầy hứng thú quét qua mặt cậu ta một vòng, cậu thật mong chờ biểu cảm khi Diệp Diệu biết nơi mình ở cũng sẽ bị mất, không biết biểu tình đó như thế nào nhỉ.
Đồng tử Diệp Diệu giãn ra, mồ hôi chảy ra trên trán, đó là dấu hiệu của chứng nghiện ma túy.
Cậu ta cáu kỉnh đi quanh phòng, tàn nhẫn nói: “Diệp Phi, đừng nghĩ tới những thứ không phải của mình.

Thức thời thì mau rời khỏi Đỉnh Nguyên đi, đừng để đến lúc tiền mất tật mang.”
Diệp Phi giang hai tay, bản mặt trơ trơ: “Tới nào, tôi chờ.”
Đừng nói có di chúc, dù không có di chúc, cậu cũng có thể dùng trăm ngàn loại cách để nắm lấy Đỉnh Nguyên ở lòng bàn tay, tên ngu ngốc này lấy đâu ra tự tin lớn như thế vậy trời.
Bây giờ thứ đáng tiền nhất còn lại của nhà họ Diệp chính là Đỉnh Nguyên, Diệp Diệu đương nhiên sẽ không chịu buông bỏ dễ dàng.

Cùng với Uông Linh Linh, cả ngày lao vào tranh giành quyền thừa kế, thậm chí còn không đi nhận tro cốt của cha Diệp.
Tro cốt của tử tù có thời hạn lưu giữ, nếu người nhà của họ quá thời hạn mà không đến nhận sẽ được xử lý theo quy định.
Kết quả, cả nữa đời của cha Diệp, người đã cố gắng trèo lên không chừa bất cứ một thủ đoạn nào, không có ai đến để nhận tro cốt của ông ta cả.

Cuối cùng, ông ta bị coi như rác rưởi tùy ý quét vào thùng rác chuyên môn.
Diệp Phi không sợ thất bại chút nào đối với vụ kiện với Diệp Diệu này. Cho dù mục đích là gì chăng nữa, thì phong di chúc kia đúng là do cha Diệp tự tay viết.

Đỉnh Nguyên thuộc về Diệp Phi, Diệp Diệu một phần cũng không có.

Diệp Diệu chưa kịp tiếp nhận đả kích đã nhận được điện thoại đốc thúc từ ngân hàng.

Lúc này Diệp Diệu và Uông Linh Linh mới biết, hóa ra những bất động sản còn lại đều không thuộc về bọn họ.
Trả tiền? Bọn họ đào đâu ra tiền bây giờ?
Sau khi Uông Linh Linh gả cho cha Diệp phụ, vẫn luôn ở trong nhà kiêm chức người vợ, chưa bao giờ kiếm được một phân tiền.

Diệp Diệu thì càng không thể nói, kinh nghiệm nghề nghiệp duy nhất chính là đầu tư mấy dự án thất bại ở Đỉnh Nguyên kia.
Ngân hàng theo quy định làm việc, thấy bọn họ không trả nổi khoản vay, nên lập tức nộp đơn yêu cầu tòa phong tỏa tài sản.

Diệp Diệu và Uông Linh Linh lúc đầu vẫn chống cự việc di chuyển, nhưng họ tay nhỏ sao cưỡng được tay to cơ chứ, cuối cùng vẫn bị cưỡng chế mời ra ngoài.
Buổi trưa giữa mùa hè, ngay cả không khí cũng nóng.

Uông Linh Linh và Diệp Diệu đứng ở trước cổng như người mất hồn, không có tiền, không có nơi ở, họ không biết phải đi đâu cả.
Diệp Phi không để ý đến chuyện của họ nữa, cậu đưa Yến Kiêu đến nghĩa trang thăm viếng mộ mẹ của cậu, đốt bản án của cha Diệp xuống cho bà.
Trên bia mộ đen như vừng, người phụ nữ trong ảnh nở nụ cười rất đẹp.

Diệp Phi nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ ấy, cười nhẹ: “Kiếp sau mẹ đừng ngốc như thế nữa nhé.”
Cơn gió thoảng qua, như bàn tay bà khẽ vuốt tóc cậu, rồi quay người biến mất.
Diệp Phi nhắm mắt lại, che đi viền mắt đỏ hoe.

Ngồi trước mộ đến khi mặt trời sắp lặn, mới cùng Yến Kiêu tời khỏi nghĩa trang.
Trên đường về nhà, Diệp Phi vẫn luôn không lên tiếng.

Yến Kiêu không biết nên an ủi cậu như thế nào, không thể làm gì hơn chỉ biết cầm thật chặt tay cậu.
“Anh Yến ơi, ” hai người ngồi trên sôpha, Diệp Phi bỗng mở miệng nói, “Em muốn bán Đỉnh Nguyên đi.”
Cái công ty đó là ác mộng hai đời của cậu, mỗi lần nhìn thấy hai chữ “Đỉnh Nguyên” này, mọi chuyện trong dĩ vãng đều sẽ tự động hiện lên ở trong đầu cậu.
Yến Kiêu ôm bờ vai cậu, kéo vào lồng ngực của mình nói: “Được.”
Chỉ cần Diệp Phi vui, thế nào cũng đều được.
Diệp Phi là phái hành động, nói được là làm được.

Chưa tới một tháng, đã bàn bạc xong kế hoạch thu mua với Truyền Thông Bảo Phong.

Cậu không dùng công phu sư tử ngoạm, mà Truyền Thông Bảo Phong muốn bán một nhân tình cho Yến Kiêu, cũng không ra sức ép giá, cả hai bên đều vui vẻ.

Tiền bán Đỉnh Nguyên một phần Diệp Phi cũng không muốn, toàn bộ đều quyên hết.
Cậu không muốn số tiền này, có thêm nó thì cậu chỉ thêm một chút số dư trong tài khoản.

Nhưng khi đặt nó ở nơi khác, nó có thể là hy vọng và tương lai.
Làm xong tất cả chuyện này, Diệp Phi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Sau khi  kết thúc cuộc gọi với người phụ trách quỹ, vứt điện thoại qua một bên, đứng dậy đi vào thư phòng.
Yến Kiêu đang ngồi đọc email do cấp dưới gửi tới, hắn là một người rất tự kỷ luật. Dù cho đang ngồi thì eo lưng cũng ưỡn lên thẳng tắp, lông mày cùng sống mũi cao, đường nét trên gương mặt đều rất hoàn mỹ.
“Anh chưa xong việc sao?” Diệp Phi ôm lấy cổ hắn, khi nói chuyện, đôi môi mềm mại như vô tình lại như cố ý trượt qua tai hắn, “Gần đây anh bận quá đi.”
Hương sữa tắm nhàn nhạt tràn ngập ở chóp mũi, Yến Kiêu chuyển mắt, đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Diệp Phi.
Bởi vì mới tắm xong, nên đuôi mắt còn chút ướt át hồng hồng, rất giống với dáng vẻ ngoan ngoãn khi bị hắn bắt nạt.
Mềm mại cầu xin không được thì cáu kỉnh, hung dữ với hắn, hết đá rồi lại cắn.

Bị hắn làm mạnh hơn, ngay cả lời cũng không nói ra được, chỉ có thể yếu ớt vịn tay hắn, phát ra giọng mũi như mèo con kêu.
Hầu kết Yến Kiêu lăn lộn, nói: “Rảnh mà.” Nhanh chóng đánh xong chữ cuối,  không thèm kiểm tra lại cứ thế mà gửi đi luôn, đứng dậy đè Diệp Phi xuống.
Diệp Phi nghiêng đầu dựa vào vai Yến Kiêu, thổi gió vào bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Hôm nay có thể không mang bao đó.”
Yến Kiêu không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt tối lại.
Lúc Diệp Phi cho rằng trêu thế vẫn chưa đủ, muốn tiếp tục trêu chọc thêm vài câu nữa, cơ thể đột ngột bị nhấc lên cao.
Chiếc máy tính mà Yến Kiêu gần như không bao giờ rời tay bị gạt sang một bên, các loại tài liệu, văn kiện nằm rải rác trên sàn nhà.
Tấm rèm dày che đi cửa sổ lớn bằng kính, ngăn cách bên trong khỏi gió, mưa và cả ánh trăng ở bên ngoài.
Trong thư phòng rộng rãi sạch sẽ, có hai con người đang quấn quít lấy nhau, chặt chẽ đến không thể tách rời, hơi thở hòa quyện vào nhau.
Diệp Phi ngẩng đầu hôn lên khóe môi Yến Kiêu một cái.
Màu trắng cùng ánh sáng trên đỉnh đầu đan dệt lại, chiếu qua vai Yến Kiêu, bao phủ lên trên người họ, giống như một dải ngân hà nhẹ nhàng mà lộng lẫy.
Đời trước quá ngắn, ngắn đến mức Diệp Phi chưa nghe được lời tỏ tình của Yến Kiêu.

Cũng may đời này lại rất dài, đủ để bọn họ thoả thích yêu nhau.
Hoàn chính văn
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc rồi! Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người đối với tôi, nghiêng mình!
Còn có một phiên ngoại kiếp trước!
Editor tiểu Bạch: Theo suy nghĩ cá nhân của Bạch, phiên ngoại của truyện nói về chuyện kiếp trước có thể xem là OE xen chút BE, cô nào không thích buồn có thể dừng lại tại đây cho một cái kết trọn vẹn nha..