Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 10



Tô Niệm Niệm cực kì hối hận, hận không thể tặng cho mình hai cái tát.

Nói cái gì không được, một hai nói đến cái này, giờ hay rồi, nhắc nhở được người ta rồi.

Lỡ như Bùi Ngôn Khanh thật sự cân nhắc lập tức đi tìm đối tượng, cô không phải bị đông cứng rồi sao?

Nhưng phản ứng vừa nãy của cô quả thật là quá kích động rồi, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Bùi Ngôn Khanh, nhịp tim Tô Niệm Niệm trở nên hoảng loạn, vội vàng nói bổ sung: “Em cảm thấy không được.”

“Em cũng khá hao tâm đấy.”

Bùi Ngôn Khanh cong môi mỉm cười, cùng lúc đó anh cũng quan tâm đến tốc độ chậm rãi hơn của Tô Niệm Niệm.

Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến bãi đỗ xe sau nhà của Bùi gia.

Tô Niệm Niệm liếc nhìn bãi đỗ xe, kinh ngạc. Bùi Ngôn Khanh thực sự đang lái một chiếc Range Rover màu đen, chiếc xe to và hung hãn, không phù hợp với khí chất và ngoại hình của anh.

Với những suy nghĩ không thể diễn tả, cô mở cửa ghế phụ ra rồi ngồi lên đó.

“Chiếc xe kiểu này ngồi ghế sau sẽ thoải mái hơn một chút.” Bùi Ngôn Khanh mở cửa ghế phụ ra, nhẹ giọng nhắc nhở.

Hai tay Tô Niệm Niệm đặt trên đầu gối, tự nhiên không động đậy, cô nói đầy khảng khái: “Không.”

“Thế thì không phải anh trở thành tài xế rồi sao?”

Bùi Ngôn Khanh: “Không cần suy nghĩ đến chuyện đó.”

Tô Niệm Niệm trong lòng thầm vò đầu bứt tai, cô ngồi phía trước thì có làm sao! Còn có thể như vậy nữa! Bùi Ngôn Khanh sao mà anh ngốc thế nhờ!

“Phải suy nghĩ.” Cô ậm ừ nói.

Bùi Ngôn Khanh cẩn thận nhìn một bên mặt của cô gái nhỏ này, hơi khựng lại.

Còn khá cứng đầu.

Anh không nói thêm gì nữa, trực tiếp lái xe, ngón tay thon dài xoay vô lăng, cùng lúc đó nghiêng mặt nhìn gương chiếu hậu bên phải để quay xe.

Rõ ràng biết không phải là đang nhìn cô, nhưng Tô Niệm Niệm vẫn hồi hộp đến mức co nhíu cả chân lại.

“Tôi nhớ không nhầm thì em và Tô Diệm sống ở Kinh Thành Thủy Ngạn?” Đã quay đầu xe xong, Bùi Ngôn Khanh đạp số lái xe đi.

“Phải.” Tô Niệm Niệm trả lời lại, rồi lại hỏi: “Hôm nay sao anh còn phải quay lại bệnh viện?”

“Đến nhận ca phẫu thuật, không đủ người.” Bùi Ngôn Khanh trả lời, khựng lại mấy giây, đột nhiên anh lại nói một câu: “Tôi 26 tuổi.”

Tô Niệm Niệm đề cao cảnh giác, đột nhiên báo cáo tuổi tác làm gì? Nhấn mạnh với cô là phải tìm đối tượng sao?”

“Vậy nên?” Cô hỏi lại.

Bùi Ngôn Khanh mím môi: “Vậy nên, tôi không phải là chú.”

“Cũng không cần xưng hô kính ngữ với tôi.”

Nghe xong, Tô Niệm Niệm liếm môi, hai chữ  “Vậy nên” muốn nói còn đang trong miệng đã vội chuyển thành: “Anh trai?”

Bùi Ngôn Khanh không đạp mạnh chân ga, thân xe đột ngột rung chuyển.

Miễng cưỡng khống chế tốc độ, anh nói: “Tôi cũng không phải ý đó.”

“Thế em phải gọi là gì? Bác sĩ Bùi hay là tên nhỉ?”

Tô Niệm Niệm rất tự nhiên lấn tới, "Quá thô lỗ cẩu thả, em sẽ không làm."

Bù Ngôn Khanh cắn môi, nhắc nhở nói: “Tô Diệm kêu tôi là gì?”

Tô Niệm Niệm xoay đôi mắt tròn xoe qua nhìn, lòng thầm nghĩ, kêu là thầy giáo thì loạn xạ vai vế rồi.

Cô nói dối không chớp mắt: “Em có bệnh sợ giáo viên.”

“Vừa kêu ai là thầy giáo là chân tay em lạnh ngắt, cả người thấy khó chịu.”

Bùi Ngôn Khanh: “…..”

Đúng lúc này đang đợi đèn đó, Bùi Ngôn Khanh nghiêng đầu, như thể đang nghiêm túc xác nhận nhìn chằm chằm Tô Niệm Niệm.

Anh đột nhiên có hơi hoang mang.

Cùng lúc đó, cô gái nhỏ này cũng nhìn qua, đôi mắt hơi cong lên lộ ra nụ cười ngoan ngoãn.

Bùi Ngôn Khanh ngay lập tức nhớ lại mặt hình icon con mèo mà Bùi Điềm đã gửi cho anh.

Chú mèo ngoan ngoãn jpg.

Dáng vẻ khá ngoan.

Nhưng cô gái nhỏ, đang chọc anh cười.

Ý thức điều này, khuôn mặt không chút biểu cảm của Bùi Ngôn Khanh lên tiếng: “Tô Niệm Niệm.”

Khí chất của anh vốn đã rất lạnh lùng, không hề ngoa khi nói anh chính là đứa con cưng của trời, người như vậy khi không cười mà nói chuyện những gì đập vào mặt là sự sắc bén đâm thẳng vào trái tim.

Trái tim Tô Niệm Niệm âm thầm run rẩy, lúc này mới ý thức liệu có phải cô đã hơi quá, đi xa giới hạn cho phép rồi không.



Phải biết là Bùi Ngôn Khanh chưa bao giờ là người dễ gần.

“Xin lỗi, không đùa nữa.” Tô Niệm Niệm nói.

Giống như một con mèo con trốn trong lỗ, nóng lòng muốn vươn móng vuốt ra, nhưng bị thương rụt lại.

Bùi Ngôn Khanh cầm vô lăng tay hơi siết chặt, môi mỏng hơi mím, nói: "Tôi không tức giận."

“Ừm.” Tô Niệm Niệm thành thật nói: “Em cũng không đúng.”

Bùi Ngôn Khanh trầm mặc, một nỗi buồn hiếm hoi, không thể diễn tả trào dâng trong tim.

Anh biết mình không biết cách nói chuyện.

Trong lúc lái xe, anh liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình, thấy cô đang ôm một chiếc túi nhảy, mái tóc rũ xuống mê hồn, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt, cô có vẻ hơi chán nản.

Hơi có chút áy náy, anh nói: “Em muốn kêu tôi là gì thì cứ kêu đi.”

Tô Niệm Niệm vốn đã vạch sẵn kế hoạch tiếp theo trong đầu, nhưng đột nhiên anh lại nói ra câu này.

Cô nghiêng đầu nhìn Bùi Ngôn Khanh, cô sửng sốt khi thấy nét mặt anh ta cố tỏ ra tự nhiên có chút lúng túng.

“Được thôi.” Tô Niệm Niệm không chút thay đổi trong cảm xúc, khi cô cười lên như một tiểu hồ ly: “Bùi mỹ nữ.”

“Em kêu là gì chứ?” Lông mày Bùi Ngôn Khanh giật giật, nhất thời cảm thấy bản thân quá phóng khoáng rồi.

Tô Niệm Niệm chưng khuôn mặt ra, hỏi ngược lại anh một cách cực kì tự nhiên: “Chẳng lẽ không được sao”

Cô chỉ vào trán, "Nơi này có mỹ nhân." Sau đó cô lại chỉ vào mũi, "Nơi này, còn có một nốt ruồi mỹ nhân.”

“Tên cũng đặc biệt rất giống một đại mỹ nữ.” Tô Niệm Niệm kéo dài giọng nói ra, như móc câu: “Khanh Khanh hiểu lầm em rồi.”

Trên khuôn mặt Tô Niệm Niệm đang cố bày ra sự phấn khích, nhưng thật sự cô đang rất hồi hộp, siết chặt lòng bàn tay.

Cô lại bắt đầu can đảm lên rồi.

Đột nhập vào nội bộ kẻ thù từng chút một, từ từ kiểm tra điểm mấu chốt. Cô tự cổ vũ mình trong lòng, và lấy hết can đảm, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt nghiêng của Bùi Ngôn Khanh.

Sau đó cô nhìn thấy----

Người đẹp lạnh lùng nhất thường không dễ gần gũi nhất, bắt đầu từ mang tai, và thậm chí có một chút đã lan ra nửa bên măt.

À há!

Chính là vào lúc này chiếc xe đột ngột dừng lại, Bùi Ngôn Khanh cụp mắt nên không nhìn được cảm xúc trong ánh mắt anh.

Nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh, không để lộ ra tí cảm xúc nào: “Đến rồi.”

Nhanh thế cơ à.

Tô Niệm Niệm thầm thở dài một tiếng, có một chút tiếc nuối mở cửa ra, nhảy xuống xe.

Cô sợ mình quá mức, Tô Niệm Niệm cố bình thường hơn, vẫy vẫy tay với Bùi Ngôn Khanh, “Cảm ơn nhé, bye bye~”

Bùi Ngôn Khanh nhìn lướt sang cô, dáng vẻ định nói gì đó rồi lại thôi, nhưng suy nghĩ tới lui cuối cùng anh vẫn gật đầu một cái, sau đó đạp ga con xe rời đi.

Tô Niệm Niệm nghiêng đầu nhìn theo, sao mà cô đều cảm thấy chiếc xe này giống như đang sợ mà chạy trốn vậy.

Cô mang theo tâm trạng cực kì tốt quay về nhà, hận không thể lập tức xoay mấy vòng.

Bùi Ngôn Khanh.

Trong lòng cô thầm ghi nhớ mấy chữ này.

Hóa ra chỉ là một người đàn ông đơn thuần với vẻ ngoài hơi lạnh lùng thôi!

Tô Niệm Niệm nhảy chân sáo đi về nhà, vừa mở cửa bước vào cô đã nhìn thấy Tô Diệm với cái bàn chải đánh răng đang để trong túi, lười biếng bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn cô không chút cảm xúc nào.

“Làm gì vậy?” Tô Niệm Niệm bị anh nhìn đến mức có chút khó hiểu.

Tô Diệm nói: “Chạy đi đâu vậy?”

“Hôm qua không phải em nói với anh là em đi làm gia sư sao?” Tô Niệm Niệm đặt túi đồ múa xuống, nhảy lên ghế sô pha.

“Ở đâu?”

Tô Niệm Niệm vốn muốn nói địa chỉ cụ thể nhưng lời nói đã đến miệng thì cô đột nhiên khựng lại, ánh mắt lóe sáng, “Tùy tiện làm lộ diện chú của người ta thì không tốt lắm nhờ.”

“Là ở biệt thự Minh Giang, ở đó thì làm gì có nguy hiểm?”

Tô Diệm cười khinh một tiếng, “Người ở khu đó mới nguy hiểm đấy.”

“Em thấy chính mình ra bảo đảm luôn, không hề xảy ra chuyện gì đâu, dù chỉ là một chút.” Tô Niệm Niệm bất lực nói: “Chính là nhà của Ninh Ninh, có thể xảy ra chuyện gì hả?”

Nói xong, cô không cho Tô Diệm cơ hội nghi trái nghi phải, cô lại chuyển chủ đề, “Ngày mai muốn ăn gì? Em đưa đến cho anh.”

“Bún thịt, gà cay, đậu phụ mapo.”

“…..”

Ăn cơm xong Tô Niệm Niệm quay trở về phòng là Sở Ninh gọi điện thoại đến.

“Chào cô giáo Tô nhé.” Vừa bắt máy, Sở Ninh đã tấn công trước, cười haha lấy lòng cô: “Nhớ cậu quá đi.”



Tô Niệm Niệm cười khinh hừ một tiếng.

“Tớ về lại rồi, chiều cậu đến sân bay đón Ninh bảo của cậu nhé?”

“Nghĩ cũng hay nhờ.”

“Đương nhiên hay rồi, bởi vì người tớ nhớ là cậu mà.” Sở Ninh nịnh nọt, hai ba câu là lại tỏ tình.

Tô Niệm Niệm cười híp mắt một cách đầy nguy hiểm, “Vậy là, tớ vừa vào việc là cậu liền quay về? Sở tiểu Ninh, cậu tính toán cũng giỏi quá nhỉ.”

“Tớ làm trăm phương ngàn kế cũng chỉ là vì để được gặp cậu mà.” Sở Ninh nói một cách đầy thâm tình.

Tô Niệm Niệm: “…..”

Buổi chiều, Tô Niệm Niệm đến sân bay đón Sở Ninh.

Thấy Sở Ninh kéo ba cái vali lớn nhỏ đều có, Tô Niệm Niệm cuối cùng cũng hiểu nhiệm vụ của cô.

Cô đanh mặt lại: “Đây là tình yêu ‘trăm phương ngàn kế tìm cách’ của cậu?”

Tô Niệm Niệm nhấc điện thoại lên, làm bộ gọi điện, “Alo, Bùi Ngôn Chi tiên sinh phải không? Là như vầy, Sở Ninh quay về rồi, tôi muốn từ chức….”

“Tuyệt đối không được!” Sở Ninh bị giật mình, làm vẻ đáng thương nói: “Tớ sai rồi.”

Tô Niệm Niệm buông điện thoại xuống, Sở Ninh bây giờ mới nhìn thấy màn hình điện thoại của Tô Niệm Niệm vốn đen như mực.

“Được rồi, Tô Niệm Niệm cái tiểu cẩu này!” Sở Ninh bị dọa một phen, tức đến bật cười.

Khi người ngoài nhìn thấy Tô Niệm Niệm ngay từ cái nhìn đầu tiên, họ sẽ bị vẻ ngoài của cô đánh lừa, cho rằng cô dễ thương và ngọt ngào, một tiểu tiên nữ không chê vào đâu được, nhưng chỉ có cô ấy biết rằng Tô Niệm Niệm  là một tiểu hồ ly đang kìm hãm cái ác.

Không có chút đạo hành nào thì chắc chắn sẽ bị lừa.

Cả đường đi Sở Ninh đều nói những lời tốt đẹp, Tô Niệm Niệm đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ người vác đồ giúp mang hành lý đến căn hộ nơi Sở Ninh hiện đang sống một mình.

Sở Ninh Ninh làm mệt nên cánh tay có hơi nhức, cô nhìn thấy Sở Ninh đang ngồi trên chiếc vali thở phì phò.

Lông mày của Sở Ninh rất giống Bùi Ngôn Duyệt, với đôi mắt sáng và hàm răng trắng, và đôi mắt, đầy quyến rũ. Khi Tô Niệm Niệm nhìn kĩ thì lại thấy cũng có chút nét của Bùi Ngôn Khanh.

Chỉ là do khí chất của Bùi Ngôn Khanh, chút đường nét giống anh này đã bị che giấu hoàn toàn, và nó trở thành bộ dạng băng giá như hiện tại.

Thấy Tô Niệm Niệm nhìn chằm chằm mình, Sở Ninh vuốt tóc qua rồi nháy mắt với cô, “Sao nào, yêu tớ rồi à?”

“Ừm, yêu rồi.” Tô Niệm Niệm cũng nói theo, nhưng ánh mắt lại chẳng có tí dao động nào.

Sở Ninh đã ngồi xổm xuống để thu dọn chiến lợi phẩm của lần này, “Đừng yêu tớ, không có kết quả đâu, người theo đuổi tớ đã xếp hàng đến tận Pháp rồi.”

Ngay cả trả lời lại cô Tô Niệm Niệm cũng thấy lười.

Sở Ninh chính là một cái máy đốt tiền điển hình, đi một chuyến từ Paris quay về mà đã chất đầy ba cái vali.

Cô ấy vừa thu dọn vừa nói: “Hôm nay cậu đến biệt thự Bùi gia, cảm thấy như thế nào?”

Động tác của Tô Niệm Niệm khựng lại,  “Như thế nào là như thế nào?”

“Tớ luôn cảm thấy, Bùi gia ngoại trừ tớ, mẹ của tớ và Điềm Điềm ra, những người còn lại đều không bình thường.” Sở Ninh lẩm bẩm.

Tô Niệm Niệm chớp chớp mắt, cười híp mắt vỗ vai Sở Ninh: “Tớ lại cảm thấy, nhà cậu thì cậu chính là không bình thường đấy.”

Sở Ninh: ? ? ?

Cô ấy tức nhéo mặt Tô Niệm Niệm, “Tiểu quỷ, xấu xa.”

“Ông cố ngoại của tớ, Bùi Triết, không biết cậu đã từng nghe qua tên của ông chưa, dù sao chỉ cần học trong ngành y đều biết.” Sở Ninh thu dọn hành lý mệt rồi, ngồi bệt xuống đất, tay gác lên thành ghế, “Dù sao cũng là cụ ông có tiếng trong sách giáo khoa.”

“Tính khí của ông rất xấu, đối với con trai trong nhà cực kì nghiêm khắc, gần như là hà khắc. Ý ông là tất cả con cái trong gia đình đều phải học y, kế thừa từ đời này sang đời khác.” Sở Ninh nhún vai: “Đáng tiếc, cũng không biết như thế nào mà bắt đầu từ ông ngoại tớ Bùi Huân đã không nghe lời ông ấy nữa.”

“Ông ngoại tớ Bùi Huân gan lớn lại còn phản nghịch, là đứa con trai duy nhất của ông cố bị đuổi ra khỏi nhà, không nói lời nào liền mở công ty.”

“Đến đời của mẹ tớ, mẹ tớ căn bản không phải là hi vọng của ngành y, trong lúc đi học giữa chừng lại đám cưới, đi làm nghệ thuật. Ông cố đối với tính tình lười biếng của mẹ thì cũng hết cách, sau đó lại nhắm một mắt mở một mắt cho xong.”

“Đến cậu lớn của tớ, ông cố như nhìn thấy vầng hào quan, một hai ép chú ấy học y, ai ngờ mưới 18,19 tuổi cậu ấy đã kiếm bộn tiền nhờ đầu tư cổ phiếu, bây giờ giá trị con người lên tới con số này.” Sở Ninh ước tính đó là một con số khổng lồ.

Tô Niệm Niệm nghe rất nhập tâm, rất muốn biết tin tức về Bùi Ngôn Khanh, cô nín thở chờ đợi.

Ai ngờ Sở Ninh nói đến đây đột nhiên thở dài, trầm mặc một lúc lâu không nói gì.

“Không phải cậu còn một người cậu nhỏ nữa sao?” Bùi Niệm Niệm không nhịn được nói.

“Cậu làm sao mà biết tớ còn một người cậu nhỏ thế?” Sở Ninh hoài nghi nhìn Tô Niệm Niệm.

Tô Niệm Niệm mặt không đỏ, tim không hoảng: “Điềm Điềm có nói.”

May mà Sở Ninh không có lấy chút nghi ngờ, cô gật đầu, “Tiểu cẩu đó trước giờ luôn rất thích chú nhỏ.”

“Nói đến người cậu nhỏ này của tớ, giống y hệt mẹ tớ ở một chữ.”  Sở Ninh thổn thức nói: “Tuyệt.”

Trong lòng Tô Niệm Niệm âm thầm gật đầu đồng tình điên cuồng.

“Nhưng cậu nhỏ của tớ, nói thảm thì cũng thật thảm.”

------oOo------