“Đến rồi ạ, đang đậu xe ở đằng sau và xách vali giúp Ninh Ninh.” Bùi Điềm chỉnh về phía chỗ đậu xe ở phía sau: “À đúng rồi, hành lí của Ninh Ninh nhiều lắm, chúng em còn dẫn theo cả vệ sĩ, có thể cầm giúp chị luôn.”
Cô bé ngước nhìn sang Tô Diệm, lại hấc cằm nói: “Vậy nên chú, không thể để chị xách vali được, thiên thần thì sao có thể xách vali được.”
Tô Diệm nhướng mày, hiển nhiên lại chú ý đến vế phụ: “Tiểu quỷ, gọi anh là cái gì hả?”
“Chú đó.” Bùi Điềm nói rất khảng khái.
Tô Diệm tức đến ngứa răng, ‘hừ’ lạnh một tiếng: “Tô nha đầu, em bảo cái tiểu quỷ này đến ở đâu thì đi về đó đi.”
Tô Niệm Niệm lo lắng, sợ Bùi Ngôn Khanh và Sở Ninh không biết từ góc nào chui ra, đụng mắt Tô Diệm nữa.
“Thế đợi em một lát nhé.” Tô Niệm Niệm nói, “Em đưa Điềm Điềm qua đó.”
Tô Diệm khoanh tay cười rạng rỡ, Bùi Điềm với khuôn mặt tràn đầy vẻ không dám tin vào mắt mình “Chị vậy mà lại vì cái chú xấu xí này đuổi em đi.”
“Đi nào, đi nào.” Tô Diệm chỉ về phía trước: “Anh ở trước cái chỗ nghỉ chân kia đợi em.”
Tô Niệm Niệm vội vàng dắt Bùi Điềm đi về phía chỗ đậu xe.
“Chị, là không yêu nữa sao?’ Bùi Điềm khóc sụt sùi.
“Đương nhiên yêu.” Tô Niệm Niệm vuốt tóc cô bé, thấp giọng giải thích: “Chú vừa rồi là anh trai của chị.”
Bùi Điềm ngạc nhiên: “Hóa ra chú ấy là anh ruột phiền phức mà chị nói sao!” Cô bé thở dài rồi nói: “Chả trách.”
“Điều quan trọng nhất là, anh ấy còn là học sinh của chú nhỏ em nữa.” Tô Niệm Niệm nói rõ ra sự tình, “Cho nên, không thể để anh ấy phát hiện ra tầng quan hệ này được!”
Bùi Điềm trịnh trọng gật đầu, “Em hiểu rồi, vậy nên chị là em gái của học sinh chú nhỏ em?”
“Ừm.”
“Kích thích quá vậy.” Bùi Điềm kích động đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ rần lên.
Tô Niệm Niệm: “…..”
Nhớ đến người chú kì quặc bá đạo kia, Bùi Điềm siết chặt tay lại: “Yên tâm đi chị. Em bảo đảm một lát nữa sẽ dắt chị Ninh Ninh và chú nhỏ em cách xa chút.”
Tô Niệm Niệm dắt Bùi Điềm vòng qua chỗ đậu xe, liền nhìn thấy đại tiểu thư Sở đang đứng che ô, che hết cả người, đứng ở sau xe vẫy tay với vệ sinh: “Này này này, nhẹ chút nhẹ chút, trong cái vali đó đều là bảo bối của em đấy!”
Cô ngước mắt nhìn xuống, Sở Ninh thần thông quảng đại đã lấy được chiếc xe ba bánh, bên trên để bốn cái vali.
Tô Niệm Niệm lại kéo Bùi Điềm đi về phía trước liền nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh đang giúp Sở Ninh xách túi.
Chiếc quần tây đen đơn giản khiến anh trông như người mẫu, dáng người cao lớn dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn như muốn tỏa sáng.
Đáng tiếc người đẹp đang cau mày, xem ra sự kiên nhẫn sắp cạn kiệt, Bùi Ngôn Khanh lại hít một hơi thật sâu: “Sở Ninh.”
“Nhiều nhất là 4 cái vali.” Anh lạnh lùng nói: “Đem toàn bộ mấy thứ không cần thiết về.”
Sở Ninh liền làm mặt đau khổ, ôm cái thùng bảo bối đó, ruột gan như đứt đoạn: “Không được, đều là bảo bối của con!”
“Cậu nhỏ, cậu không thể tàn nhẫn như vậy được!”
Bùi Ngôn Khanh nhìn cũng không thèm nhìn cô: “Cậu cho con ba phút suy nghĩ lại.”
Sở Ninh đang giả vờ khóc, nhìn thấy Tô Niệm Niệm liền hét lên: “Tô nha đầu!”
“Đến rồi.” Tô Niệm Niệm đi về phía trước, dắt Bùi Điềm đến trước mặt Bùi Ngôn Khanh: “Em đưa Điềm Điềm về đây.”
Bùi Ngôn Khanh ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tô Niệm Niệm mấy giây, dịu dàng nhìn cô rồi gật đầu.
“Tô nha đầu, cậu có mấy cái vali vậy?” Sở ninh ôm cái vali kia, oán than nói: “Hu hu hu hôm nay tớ bắt buộc phải rời xa bảo bối của tớ rồi.”
“Đại khái thì có 3,4 cái.” Tô Niệm Niệm nói.
Bùi Ngôn Khanh đột nhiên lên tiếng: “Cầm hết không?”
Tô Niệm Niệm sờ sờ mũi, “Em đi cùng với anh trai, nên có thể cầm được.”
Bùi Ngôn Khanh cụp mắt, vả mặt nhạt đi một chút: “Ừm.”
“Thế em đi đây.” Tô Niệm Niệm vẫy tay với Sở Ninh, “Lát nữa gặp.”
Sở Ninh ôm chiếc vali bất lực nói: “Được.”
Mãi cho đến khi Tô Niệm Niệm đi xa, Sở Ninh mới cắt hết ruột gan đem cái vali đó đặt lại trong xe.
“Cậu nhỏ.” Cô gọi, nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh đang cúi đầu xao nhãng, cô lại gọi thêm tiếng nữa: “Cậu nhỏ!”
“Hửm?” Bùi Ngôn Khanh nghiêng đầu.
“Cho con năm cái vali đi, được không?” Cô chấp tay lại một cách đáng thương.
“……”
Tô Niệm Niệm nhanh chóng kéo Tô Diệm đi làm một loạt thủ tục như đăng ký, lấy chìa khóa và tìm ký túc xá.
Ngay cả Tô Diệm cũng mệt mỏi, "Tô nha đầu, có ai theo đuổi em không?”
Tô Niệm Niệm lần đầu tiên đến kí túc xá, cô đẩy cửa ra, mỉm cười nói: “Anh không về sớm nghỉ ngơi à?”
Sắc mặt Tô Diệm dịu hơn chút, cong môi cười.
Anh nhìn môi trường xung quanh phòng ngủ một vòng, cau mày nói: “Cái này không được rồi.”
“Hết cách thôi.” Tô Niệm Niệm nhún vai, “Ra ngoài sống cũng cần giấy xác nhận của bệnh viện cấp 3, nếu không thì anh nhờ thầy hướng dẫn của anh viết cho em một cái?”
Tô Diệm mím môi: “Thế em ráng nhịn tiếp đi.”
Tô Niệm Niệm: “….”
“Thế thôi anh về đi.” Tô Niệm Niệm thu dọn đồ đạc, mau chóng đuổi khách.
Sắc mặt Tô Diệm đanh lại: “Dùng xong liền vứt?”
“Em là sợ anh mệt đấy.” Tô Niệm Niệm mặt không biến sắc.
“Không mệt.” Giọng nói của Tô Diệm chua chát: “Sao anh cứ cảm thấy em hận không thể đuổi anh đi nhỉ.”
Động tác của Tô Niệm Niệm khựng lại, “Em không phải, không có.”
“Được rồi, một lát nữa bạn cùng phòng em đến, anh ở đây cũng không thích hợp.” Tô Diệm đứng dậy, thả lõng cái cổ áo đang ẩm ướt, “Đợi em ở nhà ăn nhé.”
Tô Niệm Niệm liên tục gật đầu, “Được,” Thấy lưng của Tô Diệm đầy mồ hôi, cô lại nói thêm một câu: “Cảm ơn anh.”
Tô Diệm nhướng mày: “Ừm, ghi nhận.”
Phòng là 4 người ở, cô và Sở Ninh vừa hay ở chung, hai bạn học khác cũng vẫn chưa đến.
Nhưng Sở Ninh đến trễ một giờ sau đó, khi Tô Niệm Niệm ngay cả ga giường cũng trải xong xuôi.
Lúc Sở Ninh đến, có rất nhiều tiếng ồn ào, có tiếng va li va vào mặt đất, kèm theo tiếng trò chuyện của cô và Bùi Điềm.
Sở Ninh vừa vào liền ngồi lên chỗ giường cạnh Tô Niệm Niệm, hơi kéo cái mắt kính mát xuống, chán ghét nhìn xung quanh một vòng: “Mẹ ơi, nơi này còn không bằng trong ảnh nữa.”
Bùi Ngôn Khanh kéo vali, đi theo sau, heo sau là hai vệ sĩ cao lớn, một nhóm người ngay lập tức lấp đầy ký túc xá chật chội.
Sở Ninh nhất thời cũng không thể chấp nhận hiện thực bản thân sẽ phải tồn tại trong cái nơi chật hẹp như vậy, cô cụp mặt xuống, ngồi trên cái ghế duy nhất suy ngẫm về cuộc đời.
Sau khi vệ sĩ đặt vali xuống, Bùi Ngôn Khanh bảo bọn họ rời đi, anh từ tốn nhìn xung quanh một vòng: “Cậu đã bảo con đừng mang nhiều đồ như vậy.”
“Hành lí là cậu mang lên cho con, còn sắp xếp như thế nào là con tự làm đi.”
Sở Ninh làm sao biết dọn, cô nhìn sang Tô Niệm Niệm với ánh mắt đáng thương: “Niệm bảo, cậu giúp tớ.”
Tô Niệm Niệm còn chưa trả lời, Bùi Ngôn Khanh đã trầm giọng: “Sở Ninh.”
Ánh mắt anh nhìn từ tấm ga trải giường màu vàng nhạt mà Tô Niệm Niệm đã trải đến chiếc bàn được sắp xếp gọn gàng, lạnh lùng nói: “Không để người khác giúp.”
Sở Ninh hận không thể nằm ình xuống.
“Nhưng mà con thật sự không biết mà.” Sở Ninh vò đầu bức tai: “Chính nhờ Niệm Niệm trải ga giường thôi, có được không?”
“Để tớ đi.” Tô Niệm Niệm lắc đầu, không thể tức giận với Sở Ninh nỗi.
Giường được kê trên giường và dưới gầm bàn, Bùi Ngôn Khanh cao khoảng 1,8 mét, chiếc giường chưa đầy một mét quả thật là hơi ngột ngạt.
“Ừm đúng rồi, tớ còn có mùng, còn có rèm che.” Sở Ninh được nước lấn tới, “cậu nhỏ, giúp con đi chứ nhỉ.”
Bùi Ngôn Khanh: “….”
Tô Niệm Niệm: “Ừm, tớ cũng có, suýt nữa thì quên mất.”
Bùi Điềm đang ngồi ở một bên ăn kẹo trái cây, nghe thấy lời này thì hai mắt lấp lánh, hưng phấn lắc lắc cánh tay của Tô Niệm Niệm, nhỏ giọng nói: "Chị, lên treo màn ngủ đi!"
“4 bỏ lên 5, coi như là chú ngủ cùng giường!”
Tô Niệm Niệm: ! ! !
Cô nhảy xuống lấy màn che từ trong vali ra, kiên định nói: “Tớ cũng treo lên.”
Sở Ninh gật đầu, “Nếu mà cậu không biết làm thì có thể để cậu nhỏ của tớ chỉ cậu.”
Đẹp.
Sở Ninh mà mua đồ thì toàn những thứ cầu kì, Bùi Ngôn Khanh mở cái túi ra, phân rõ cái gì để làm gì cũng đã mất không biết bao lâu.
Cảm giác được tấm ván gỗ bên dưới rung rinh, Bùi Ngôn Khanh hơi ngước mắt lên, liền thấy Tô Niệm Niệm bước lên cầu thang đến giường bên cạnh.
“Hi” còn chào hỏi qua lại.
Nhìn nhau từ góc độ này, thật sự rất độc đáo, khóe môi Bùi Ngôn Khanh khẽ giật.
Tô Niệm Niệm đã ở lại qua đêm trong các trại huấn luyện nhiều lần, việc treo màn và rèm cửa hoàn toàn không thành vấn đề, sau khi cô làm xong, cô mở rèm giường ra và thấy Bùi Ngôn Khanh đang dựa vào giường như thể đang hoài nghi về cuộc đời.
Mùng đăng ten trắng và màn che giường ngủ đều được cuộn lại và chất thành đống sang một bên.
Bùi Ngôn Khanh nhíu mày cẩn thận coi lại cách làm, đôi lông mày thường thờ ơ của anh hiện đầy những dấu hỏi lớn.
Dường như cảm thấy sắc mặt không kiềm chế được, Bùi Ngôn Khanh mím môi, đôi mắt đen có chút oán hận.
“Cậu có làm được không vậy, cậu nhỏ?” Sở Ninh ở phía dưới còn châm dầu vào lửa, “Cái này thật sự rất đắt đấy, cậu đừng làm hư của con nhé!”
Bùi Ngôn Khanh: “….”
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc cùng có chút dè bỉu của ba cô gái nhỏ xung quanh, Bùi Ngôn Khanh hít một hơi thật sâu, nhìn Tô Niệm Niệm như thể hiện sự yếu đuối: "Đến giúp tôi?"
Tô Niệm Niệm: ! ! !
Không cần 4 bỏ lên năm, bọn họ chung một giường rồi nè!
Cô nhịn không đến một giây, sau đó chớp đôi mắt nai sáng ngời: "Được."
“Anh cầu xin em đi.”
Bùi Ngôn Khanh khó tin nhìn cô, mím môi, trông giống như một đứa trẻ tội nghiệp đã bị bắt nạt không thể nói nên lời
Tô Niệm Niệm bật cười, đạp lên giường của Sở Ninh, nửa ngồi cạnh Bùi Ngôn Khanh, nói bên tai anh, giọng nói vừa đủ nghe: “Đừng sợ.”
“Em đùa đấy.”
Ngay khi cô gái đến gần, Bùi Ngôn Khanh có thể ngửi thấy mùi thơm trái cây độc nhất vô nhị trên người cô, nó thấm vào tận xương tủy.
Anh thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên mặt cô, lưng thẳng, xương quai xanh thẳng tắp và làn da trắng nõn dường như có thể tỏa sáng trong môi trường chật hẹp.
Gần như ngay lúc này, Bùi Ngôn Khanh thấy hối hận rồi.