Hạ Việt An nghe những lời nói ám muội của Cố Tiêu Ngữ, vành tai là nơi nhạy cảm cũng bị chiếm ngự thiếu điều muốn kêu ra tiếng.
Nàng hơi nghiêng đầu đi:
- Ai...ai dạy cậu mấy thứ đó hả?
- Là do bản năng. - Cố Tiêu Ngữ gặm cắn vành tai nàng.
- Ưm...
Tiếng kêu nhỏ vụn phát ra, Hạ Việt An vội cắn môi dưới, ngăn không cho thanh âm kì lạ ấy tràn ra khỏi môi nữa.
- Việt An, làm sao bây giờ? Tớ thật muốn cậu...
Trái tim Hạ Việt An nhảy liên hồi trong lồng ngực, hình như nàng cũng cảm nhận được có thứ gì đó cồm cộm bên dưới của Cố Tiêu Ngữ, là vật đặc trưng của alpha, đang ma sát vào mình.
- Cậu...a, cậu...
Cố Tiêu Ngữ nhìn vẻ lúng túng của nàng, cô đè lại ham muốn của bản thân, khẽ cười một cái sau đó hôn nhẹ lên trán nàng:
- Chọc ghẹo bạn gái da mặt mỏng thật là thú vị nha~
Hạ Việt An ngây ngẩn cả người, nàng vừa bị trêu chọc sao? Nhớ đến buổi tối hôm lễ chia tay, nàng cũng từng nói Cố Tiêu Ngữ là alpha da mặt mỏng.
- Quỷ hẹp hòi. - Hạ Việt An trừng mắt nhìn cô một cái.
- Gì a, cậu đã chuẩn bị xong hết chưa?
- Rồi, còn cậu thì sao?
Cô gật gật đầu, tiếp đó tiến gần tới Hạ Việt An, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, kéo nàng vào trong ngực:
- Tớ có thể hôn được không?
Hạ Việt An lúc đầu có hơi bất ngờ một chút, nhưng chỉ sau đó vài giây, nàng nhón gót chân, hôn lên môi Cố Tiêu Ngữ.
Dây dưa một hồi tới gần 10 giờ thì Cố Tiêu Ngữ mới quay trở về phòng.
Sáng hôm sau, Hạ Việt An đã dậy từ rất sớm, nàng sửa soạn một chút sau đó ra khỏi nhà. Cũng vừa lúc Cố Tiêu Ngữ mở cửa ra, hai người đụng mặt nhau ở cửa.
Cố Tiêu Ngữ mỉm cười:
- Ăn sáng chưa? Lát tớ mua bánh mì cho cậu nha?
- Được. - Hạ Việt An vui vẻ gật đầu.
Hai người đi bộ ra bến xe buýt, trên đường đi, Cố Tiêu Ngữ ghé vào một cửa hàng bán đồ ăn sáng:
- Bán cho cháu 2 cái bánh mì, 1 cái không cho tương ớt hay gia vị cay nào ạ.
Người bán hàng tỏ ra đã hiểu ý, động tác nhanh thoăn thoắt với hai chiếc bánh mì. Trong lúc đang làm, người bán hàng hỏi:
- Ta thấy giới trẻ thời nay hay ăn bánh mì mà cho tương ớt vào mới ăn được, nếu không có tương ớt khẳng định sẽ rất chán.
Cố Tiêu Ngữ từ tốn nói:
- Bạn gái của cháu không thể ăn cay.
Hạ Việt An nhớ trước đây, lúc nàng đi chơi công viên giải trí cùng Cố Tiêu Ngữ, cô cũng nói với người phục vụ bàn rằng nàng không thể ăn cay.
Thói quen không ăn cay của nàng đã có từ nhỏ, thật không ngờ Cố Tiêu Ngữ lại để ý như vậy.
- À... - Người bán hàng gật gù.
Một vài phút sau, hai chiếc bánh mì đã ở trên tay Hạ Việt An. Cố Tiêu Ngữ trả tiền sau đó chọn chiếc bánh mì có tương ớt.
- Lần sau là tới lượt tớ trả. - Hạ Việt An phụng phịu.
- Được, lần sau sẽ cho cậu trả mà.
Cố Tiêu Ngữ sủng nịnh đặt tay lên đầu nàng xoa xoa. Nàng tránh thoát khỏi bàn tay ấy, cau mày ghét bỏ:
- Cậu tránh ra, hỏng hết tóc của tớ.
- Thì ra cậu coi tóc của cậu hơn tớ... - Cố Tiêu Ngữ bắt đầu tỏ ra đáng thương.
Hạ Việt An nhìn vẻ mặt cún con của Cố Tiêu Ngữ, nhịn không được dùng tay bóp má cô:
- Không có, không có, Tiêu Ngữ của tớ đáng yêu nhất!
Khuôn mặt Cố Tiêu Ngữ đen lại, xoa xoa má:
- Tớ mới không có đáng yêu a!!
Hai người lên xe buýt tới địa điểm xuất phát đó chính là nhà của Tần Dung. Từ nhà của Tần Dung, mọi người đặt xe ra ga tàu tốc hành.
Đi tàu tốc hành mất 2 giờ đồng hồ thì tới nơi, tiếp theo mọi người phải cùng đi bộ tới địa điểm cắm trại.
Địa điểm cắm trại là một thảo nguyên rộng lớn nằm nay dưới chân của ngọn núi hùng vĩ. Bởi vì hiện tại cũng là mùa hè nên cũng có vài du khách lựa chọn đây là địa điểm dừng chân cắm trại.
Hạ Việt An lên tiếng khi mọi người đang chuẩn bị dựng lều trại:
- Ở đây có 2 lều trại rộng, 3 omega tụi tui sẽ ở chung với nhau, còn lại 3 alpha sẽ ở cái còn lại, có được không?
Tô Thư Nhiễm gật đầu:
- Em đồng ý.
Hứa Hải Linh cũng không có ý kiến.
Ba alpha ở bên này đang rất hớn hở vì nghĩ buổi tối sẽ có chút không gian riêng, nhưng khi nghe Hạ Việt An nói vậy thì liền cảm thấy hụt hẫng.
Nhưng cả ba cũng không có ý kiến gì, nói đúng hơn là không dám ý kiến gì.
Sau khi dựng xong hai chiếc lều, Cố Tiêu Ngữ kéo kéo áo của Hạ Việt An:
- Nè...thật sự là...chỉ cần 2 lều thôi sao...?
- Đúng vậy a, cậu cần ngủ riêng sao? - Hạ Việt An hỏi.
Nàng chỉ sợ rằng Cố Tiêu Ngữ không quen ngủ quá chật chội trong không gian hẹp.
- Tớ...có thể ngủ với cậu không...
Hạ Việt An nhìn alpha trước mặt đang làm vẻ mặt vô cùng tủi thân liền muốn cười, nàng gõ nhẹ vào trán cô:
- Không được đâu~
Cố Tiêu Ngữ dụ dỗ mãi mà không được nên cô đành từ bỏ.
Tối hôm ấy, mọi người cùng nhau đốt lửa trại. Buổi tối mùa hè ở những vùng ngoại ô, đặc biệt là ở chân núi không có nóng nực như trong nội thành.
Mọi người cùng ngồi quây quần bên đống lửa nhưng không hề cảm thấy nóng.
- Mọi người, có muốn chơi một chút không? - Tần Dung lại đưa ra ý kiến.
Trước giờ trong những cuộc vui, cô ấy lúc nào cũng là người có những ý tưởng độc đáo nhất.
Ai cũng đồng tình, Kỷ Giang lên tiếng hỏi:
- Chơi gì vậy? Phổ biến luật được không?
Tần Dung kê một tấm ván gỗ phẳng lên, sau đó lấy trong balo ra một cái vòng quay:
- Trò chơi này là trò chơi nói thật...hmm...nói sao đây, chính là...ừm...trò này so với trò thử thách hay nói thật cũng không quá khác biệt. Chỉ là trò này không có thử thách mà thôi. Bây giờ tôi sẽ là người quay cái này, mũi tên chỉ vào ai thì tôi sẽ được phép hỏi người đó một câu hỏi. Và người đó phải nói sự thật.
- Nếu không thể nói sự thật hay nói dối thì sao ạ? - Tô Thư Nhiễm thắc mắc.