Ninh Sanh im lặng đúng lúc, nhưng cô ấy lại nhận được cái nhìn sắc nhọn của Hạ Việt An:
- Cậu kể tiếp đi.
- Nhưng...
- Tôi muốn cậu kể tiếp, được chứ?
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hạ Việt An, Ninh Sanh có chút run, cô ấy gật đầu:
- Tôi kể, tôi kể...
*Flashback.
Trở lại cái ngày mà Cố Tiêu Ngữ đồng ý làm bạn gái của Ninh Sanh vì hũ kẹo socola...
- Được rồi, vậy từ bây giờ cho tới 1 tuần sau, cậu sẽ là bạn gái của tớ. - Ninh Sanh híp mắt cười.
Cố Tiêu Ngữ không bộc lộ ra biểu cảm gì, chỉ nhận lấy hũ kẹo socola:
- Được.
- Cậu có biết hẹn hò thì nên làm gì không?
- Làm gì?
- Cậu phải tránh xa Hạ Việt An, không được gần gũi với cậu ta, tớ sẽ không thích. Còn nữa, cậu phải gần gũi với tớ, giờ nghỉ giải lao cũng sẽ đi theo tớ.
- Ồ...được...
- Mà này, con nhỏ Hạ Việt An đó thích cậu, cậu có biết không? Cậu sẽ thích cậu ta à?
Cố Tiêu Ngữ như có tật giật mình, giọng nói cũng lớn hơn một chút:
- Không...không có...không bao giờ, tôi...tôi ghét Việt An...chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra!
Hạ Việt An nghe xong, khoé miệng nàng hơi cong lên, nhưng ánh mắt lại hơi đượm buồn:
- Oh...bây giờ tớ mới biết chuyện này đó, Cố...Tiêu...Ngữ...!
- Việt An à, nghe tớ giải thích...
Ninh Sanh bĩu môi, ôm lấy cánh tay Cố Tiêu Ngữ:
- Tiêu Ngữ, chúng ta quay lại được không? Cậu nhớ những lúc chúng ta chơi cùng nhau chứ? Thực sự khoảng thời gian ấy...
- Đủ rồi, Ninh Sanh! - Cố Tiêu Ngữ tỏ thái độ.
Lần đầu tiên cô cảm thấy mất bình tĩnh như thế. Có lẽ là do vẻ mặt của Hạ Việt An lúc này khiến Cố Tiêu Ngữ chỉ muốn ôm lấy nàng mà thôi.
- Hồi đó chúng ta đều là trẻ con, tôi bồng bột nhất thời, thật xin lỗi. Nhưng mà hiện tại chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi, Việt An cùng tôi đang yêu đương. Vậy nên mong cậu hiểu cho tôi, những kí ức đó không đáng để cậu lưu tâm như vậy.
Ninh Sanh cười khổ, cô ấy lắc đầu:
- Chắc là...do tớ tới muộn mất rồi...Nếu như tớ có thể dũng cảm hơn, chắc cậu đã là của tớ rồi nhi...
- Không. Chuyện đó sẽ không xảy ra...Bởi vì tại thời điểm tôi nói ghét Việt An lúc đó, thực ra...thực ra là...tôi vẫn luôn thích cô ấy...
Hạ Việt An đứng bên cạnh nghe rõ hết toàn bộ cuộc trò chuyện. Trong lòng nàng như nở hoa, hoàn toàn không có dáng vẻ buồn bã như hồi nãy nữa.
Thì ra Cố Tiêu Ngữ cũng đã sớm thích nàng.
Ninh Sanh sau khi nghe xong, quay đầu chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn để lại một câu nói:
- Nếu Việt An có rời bỏ cậu thì hãy tìm tớ nhé.
Vì vụ "náo loạn" của Ninh Sanh nên đã tốn rất nhiều thời gian, Tần Dung cùng mọi người tạm dừng trò chơi chuẩn bị đi ngủ.
Tới lúc trở vào lều, Hạ Việt An mới phát hiện đã có thêm một chiếc lều nữa từ bao giờ.
Tô Thư Nhiễm và Hứa Hải Linh cũng cảm thấy ngạc nhiên không kém.
- Việt An, tớ ngủ chung với cậu có được không? - Cố Tiêu Ngữ chớp chớp mắt năn nỉ.
Tô Thư Nhiễm nhìn vẻ mặt của 3 alpha đứng đó, híp mắt lại:
- Chuyện này nằm trong tính toán của 3 chị có phải không a?
Dường như bị nói trúng tim đen, Tần Dung cùng Kỷ Giang nhìn đi chỗ khác, Cố Tiêu Ngữ thì vẫn tiếp tục năn nỉ Hạ Việt An.
Hạ Việt An khoanh tay nhìn cô, khoé miệng nàng hơi cong lên một chút:
- Cậu...làm nũng đi.
- Hả?
Gì cơ?
Nàng kêu cô làm nũng á?
Đường đường là một alpha phẩm cấp S vô cùng mạnh mẽ giờ đây lại phải đi làm nũng trước mặt bạn gái sao?
Cố Tiêu Ngữ gãi gãi vành tai đã đỏ ửng lên của mình:
- Lát nữa vào trong lều rồi làm nũng có được không?
Nàng cũng không muốn ép cô quá nên cũng gật đầu đồng ý.
Khi hai người đi vào trong lều, Hạ Việt An ngồi xuống, ánh mắt lấp lánh:
- Ngữ, tới giờ làm nũng rồi.
- Tớ muốn đi ngủ. - Cố Tiêu Ngữ dụi mắt.
- Làm nũng với tớ xong rồi chúng ta đi ngủ, nha?
- Omega thích alpha mạnh mẽ cool ngầu, ai như cậu lại thích tớ làm nũng với cậu chứ.
- Tớ muốn thấy một mặt khác của cậu, không được sao...
Nhìn thấy vẻ mất mát trên khuôn mặt Hạ Việt An, Cố Tiêu Ngữ cuống lên:
- Được...được rồi...tớ làm nũng là được chứ gì...
Cô hít sâu một hơi, sau đó thở ra, cắn cắn môi bộ dáng rất tủi thân:
- Hạ học tỷ, chúng ta đi ngủ được không a~
Hạ Việt An là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tiêu Ngữ có vẻ mặt này, nàng bật cười thành tiếng, vươn tay xoa đầu cô: